Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1420: Hội nghị muối sắt.

.Về thuế muối, từ xưa đến nay vẫn luôn là nguồn thuế thu nhập mà quốc gia dựa vào, duy chỉ có một khoảng thời gian từ thời Tùy đến Đường sơ, là thời kì trưng thu thuế muối sắt, rồi không còn có ví dụ như vậy xuất hiện, cho dù đến thế kỷ hai mươi mốt, triều đình vẫn khống chế vài ao muối lớn, nhưng không bán ra ngoài, mà chỉ tiêu dùng nội bộ, đó chính là quan viên, quân đội dùng. Chỉ cần quan phủ không can dự, giá cả bình thường đều rất thấp, hiện giờ giá muối Trường An là một đấu muối mười văn tiền, đây có thể nói là vô cùng rẻ rồi.
.Lý Nghĩa Phủ nhìn về hướng Lư Thừa Khánh nói: - Lư Thượng thư có giải thích gì?
.Lư Thừa Khánh nói: - Triều đình ta từ khi kiến quốc tới nay, vẫn luôn thừa hành tư tưởng Nho Đạo song song, mà ở phương diện sinh kế của dân chúng, vẫn áp dụng đều là vô vi mà trị, bởi vậy triều đình của ta không có bất kỳ thương phẩm nào áp dụng chuyên doanh cả, tất cả đều là do dân chúng tự cấp tự túc, hiện giờ giá muối không quá mười văn tiền một đấu, dân chúng đều có thể đủ tiền trả, nếu triều đình áp dụng chuyên doanh, như vậy chính là tranh giành lợi ích với dân chúng, mang đến cho dân chúng gánh nặng nặng nề.
.- Chỉ là thuế muối mà thôi, chẳng lẽ sẽ khiến dân chúng sinh sống không nổi sao? Lời này của Lư Thượng thư có phải có chút nói quá rồi hay không.
.Lý Nghĩa Phủ cười khinh thường, lại nói: - Bệ hạ, hiện giờ nước Đại Đường ta quốc thái dân an, tứ hải thái bình, nhưng cũng phải phòng ngừa chu đáo, hiện giờ Tây Bắc đã nạp vào bản đồ Đại Đường ta, Cao Câu Ly phía đông vẫn còn hung hăng ngang ngược, Thổ Phiên tây bắc lại rục rịch, có bên nào là không cần tiền, nếu quốc gia không có tiền, vậy cái gì đều không làm được, nhìn về lâu về dài, đây trước sau cũng là một tai hoạ ngầm.
.Mối lợi của dân chúng, cố nhiên là trọng yếu, nhưng đại lợi của quốc gia, cũng không thể xem nhẹ. Hiện giờ tất cả thu nhập từ thuế của triều đình ta đều là dựa vào điều tiết tô thuế, dựa vào nông phu thiên hạ, mà ở trong kinh tế học luận của Hàn Thượng thư, từng nhắc tới một lý luận làm người ta vô cùng tán đồng, chính là đừng đặt trứng gà ở trong cùng một giỏ, trưng thu các loại thuế muối sắt, có thể khiến cho tài chính càng thêm hoàn thiện, ổn định, gia tăng thu nhập cho ngân khố quốc gia, khiến lực lượng của quốc gia trở nên càng hùng mạnh hơn, hơn nữa, có thể thống nhất điều phối, lợi cho quốc gia phát triển, về phần mang đến gánh nặng nặng nề cho dân chúng sao, chỉ cần Đại Đường ta cũng đủ hùng mạnh, tức khắc miễn đi chiến loạn xung quanh, có năng lực mở mang bờ cõi, chỉ là chút tiền nhỏ, dân chúng cũng không để ý đâu.
.Mẹ kiếp! Thật sự vỏ quýt dày móng tay nhọn mà! Hàn Nghệ nghe vậy âm thầm nhíu mày, hắn thật không ngờ, Lý Nghĩa Phủ còn có thể chọc vào một gậy như vậy, đây là hắn đã sơ xuất rồi, hắn cho rằng ở phương diện kinh tế, Lý Nghĩa Phủ không phải là đối thủ của hắn, tuy nhiên lại không ngờ, Lý Nghĩa Phủ hiện tại không chơi nữ nhân, sửa thành nghiên cứu kinh tế học của hắn, thế này cmn thật sự là lấy đá đập chân của mình mà.
.Lý Trị nghe vậy thần sắc biến đổi, dường như có chút động tâm.
.Vì sao y lại cứ sợ đầu sợ đuôi đối với Thổ Phiên, chính là vì không có đầy đủ tài lực ủng hộ, đánh giặc chính là tiêu tiền, hiện tại ngân khố quốc gia có tiền, nhưng so với thời kì Văn Cảnh thì còn kém xa lắm, nếu một trận liền đánh sạch, tiếp theo quốc gia có thể đối mặt với sự sụp đổ, nhưng nếu có tiền đủ nhiều, vậy thì phong công vĩ nghiệp của y sắp tới rồi!
.Đừng nói y động tâm, Lý Tích cũng vô cùng động tâm, có tiền là có thể đánh giặc rồi.
.Hứa Ngữ Sư thấy tình huống không đúng, vội vàng đứng ra nói: - Lý Trung thư, dân là bang bản, bản vững bang mới an, từng có không ít triều đại đều trưng thu thuế muối, thi hành chế độ chuyên doanh đối với muối sắt, nhưng kết quả như thế nào, cùng lúc vì khống chế ruộng muối, triều đình nhất định phải gia tăng quan lại, tạo thành càng nhiều chi phí tài chính, để cân bằng những khoản chi này, nhất định phải nâng giá muối, như vậy có khác gì giật tiền từ trong túi áo dân chúng.
.Lại nữa, một khi triều đình chuyên doanh, sẽ chỉ chú trọng sản lượng muối, mà không chú trọng chất lượng muối, bởi vì muối là nhu yếu phẩm của dân chúng, muối đắt mà không tốt dân chúng cũng phải mua từ triều đình. Như vậy tất sẽ tạo thành lại trị hủ bại, một khi bắt đầu trưng thu thuế muối, trong đó lợi nhuận sẽ rất lớn, quan viên tất nhiên sẽ mưu lợi từ giữa, hừ, như vậy so với triều đình và quan viên hợp tác, đoạt tiền của dân chúng, sau đó lại chia tiền tài, đến lúc đó quốc gia chắc chắn đại loạn, thu nhập của ngân khố quốc gia chẳng những sẽ không gia tăng, ngược lại sẽ phải sụp đổ.
.Lý Nghĩa Phủ nói: - Lời này của Hứa Thị lang, ta cũng không dám gật bừa, đúng vậy, trước kia đích xác bởi vì thuế muối mà xuất hiện mấy vấn đề này, nhưng vì sao qua các triều đại lại vẫn trưng thu thuế muối đây? Có thể thấy được trong đó vẫn có đạo lý của nó, chúng ta có thể tiếp thu những bài học đó, tránh cho những tình huống này phát sinh. Chỉ cần chúng ta kiên quyết chấp hành chính sách của triều đình, khống chế giá muối, ngăn chặn quan viên tham nhũng, thì đây là khả thi, hơn nữa chúng ta có nhân tài như Hàn Thượng thư ở đây, tin tưởng đây cũng không phải vấn đề gì. Một khi quốc gia có tài nguyên sung túc, đối ngoại có thể uy chấn tứ phương, mở mang bờ cõi, thành tựu thống trị, đối nội cũng có thể cứu tế dân chúng cùng khổ, còn đây là hành động lợi nước lợi dân.
.Lư Thừa Khánh vừa nghe Lý Nghĩa Phủ nói đến tham nhũng, đều nghiêng mặt qua, Lý Nghĩa Phủ ngươi có tư cách gì nói đến tham nhũng, chỉ ngay tác phong cuộc sống hủ bại của ngươi thôi, ngươi cực lực tôn sùng thuế muối như vậy, chẳng phải là do điều tiết tô thuế trước đó quá mức cứng nhắc, không tiện cho việc kiếm tiền, nếu trưng thu thuế muối, Tể tướng ngươi liền có thể nằm ở trên muối để kiếm tiền rồi.
.Kỳ thật việc thảo luận về thuế muối vẫn luôn có, chỉ có điều thời kì Trinh Quán, đám người Phòng Huyền Linh kiên quyết phản đối, đầu năm Vĩnh Huy, Trưởng Tôn Vô Kỵ cũng kiên quyết phản đối, hiện giờ lại lần nữa nhắc tới, Hứa Ngữ Sư, Lư Thừa Khánh là thừa hành tư tưởng Nho Đạo, vẫn kiên quyết phản đối, bởi vì bọn họ chủ trương đức trị, cho rằng nền chính trị nhân từ là có thể vô địch khắp thiên hạ, loại chế độ chuyên doanh này, chính là thuộc loại hống hách, ngươi muốn bán bao nhiêu tiền, là có thể bán bấy nhiêu tiền, đây không phải hống hách vậy là cái gì, mà không phải là vương đạo.
.Hàn Nghệ nghe vậy cười thầm, ngươi thật đúng là muốn tiền đến không cần mặt mũi nữa, ngay cả ta cũng khen luôn rồi, có thể thấy được một khi trưng thu thuế muối, tôn tử ngươi hẳn kiếm chác được bao nhiêu tiền đi.
.Kỳ thật không riêng gì tiền, Lý Nghĩa Phủ hiện giờ cầm quyền, quyền lực này là tới từ triều đình, quyền lực của triều đình càng lớn, quyền lực của lão ta sẽ càng lớn, nếu thêm các loại chuyên doanh này, vậy càng có nhiều thứ để chơi, Tống triều chính là như thế, quan viên Tống triều bổng lộc cao đến dọa người.
.Nhưng Lý Trị rất động tâm, có tiền thì ai không muốn, nhưng y không phải Lý Nghĩa Phủ, y vẫn cần mặt mũi, y biết rằng nhất định sẽ có đại thần phản đối, vì thế nhìn về phía Hàn Nghệ, nói: - Hàn Nghệ, khanh thân là Hộ Bộ Thượng thư, khanh thấy vấn đề này như thế nào?
.Hàn Nghệ nói: - Bệ hạ, vi thần ở Trường An buôn bán đã nhiều ngày rồi, nhưng vi thần một tấc đất vườn cũng không có.
.Lý Trị sửng sốt, nói: - Khanh đây là hỏi một đằng, trả lời một nẻo a!
.- Thần đây tuyệt không phải là đáp một nẻo a.
.Hàn Nghệ nói: - Lấy tài lực của thần, muốn mua ruộng tốt không thành vấn đề, nhưng đất đai kiếm tiền như thế nào? Nhờ bán lương thực, muốn bán được nhiều thì phải làm sao bây giờ, đầu cơ lương thực giá cao, vì sao giá lương thực dễ dàng nâng lên, là vì dân chúng không thể thiếu lương thực. Muối cũng là như thế, dân chúng không thể thiếu muối, hiện giờ giá muối mới mười văn một đấu, nếu triều đình chuyên doanh, từ chế tạo đến giám thị, lại đến vận chuyển, buôn bán, loại nào mà không cần người, như vậy phải nuôi bao nhiêu quan viên, còn phải nộp đại bộ phận ích lợi cho ngân khố quốc gia, nói không chừng còn phải dựa vào thương nhân buôn bán, thương nhân cũng phải được lợi, như vậy tính ra, thần phỏng chừng ít nhất phải tăng cao gấp chục lần mới có thể đạt tới mục đích tràn đầy ngân khố quốc gia, bằng không mà nói, còn có thể lỗ vốn, đương nhiên, mất đi là tiền của quốc gia, quan viên thì vẫn có lợi nhuận. Hứa Thị lang nói rất đúng, đây kỳ thật chính là đang giật tiền, hơn nữa còn là cách cực kỳ bỉ ổi, không hề có trí tuệ gì để nói. Dù sao thần tuyệt sẽ không làm như vậy, bởi vì như vậy sẽ tổn hại đến danh dự của thần, thần kiếm tiền, từ trước đến giờ chính là dựa vào ý nghĩ, dựa vào trí tuệ, khinh thường việc dùng những thủ đoạn hạ lưu này.
.Những lời nói này khiến mặt Lý Trị lúc đỏ, lúc trắng, nói: - Trẫm chỉ hỏi khanh một chút mà thôi, khanh nói kiểu gì vậy?
.Hàn Nghệ nói: - Bệ hạ hỏi thần, liền chứng tỏ bệ hạ có tâm tư này, bệ hạ là quân chủ của người thiên hạ, mà hiện giờ tứ hải thái bình, quốc thái dân an, ngân khố quốc gia tràn đầy, tại sao phải gia tăng gánh nặng cho dân chúng, thần cảm thấy khó hiểu.
.Lư Thừa Khánh cười ha hả nói: - Hàn Thượng thư nói có lý a!
.Hứa Ngữ Sư, Đỗ Chính Luân cũng đều tỏ thái độ ủng hộ Hàn Nghệ. Hoàng đế ngươi đừng có chủ ý này nữa, chúng ta sẽ không đồng ý đâu.
.Lý Trị trừng mắt nhìn thằng nhãi này, ngươi cần phải nói rõ như vậy sao.
.Hàn Nghệ cũng không muốn, nhưng phương diện này, hắn phải kiên quyết ngăn chặn, bởi vì một khi triều đình bắt đầu chuyên doanh, vậy thì cái gì cũng đều chuyên doanh, như vậy sẽ làm người ta nghiện đấy, hơn nữa từ khổ lên sướng thì dễ nhưng từ sướng xuống khổ thì khó, nếu muôn kéo trở về thì rất khó khăn, một khi hình thành loại cục diện này, buôn bán sẽ rất khó phát triển. Hơn nữa, đây cũng là một nguyên nhân Hàn Nghệ thích Đường triều nhất, áp dụng chính sách vô cùng thoáng đối với buôn bán, không có quy định rườm rà như vậy, nếu giờ mà cải biến, vô cùng nhiều chính sách của hắn đều phải buông bỏ.
.Lý Nghĩa Phủ cười nói: - Hàn Thượng thư, từ sau khi ngươi nhậm chức, thu nhập tài chính chẳng những không có được nâng cao gì, ngược lại là tăng chi không ít, tiêu tiền thì ai không biết chứ, có lẽ Hàn Thượng thư buôn bán là nhờ trí tuệ, dù sao cũng là buôn bán nhà mình, nhưng cống hiến đối với tài chính, ta thực không nhìn thấy trí tuệ gì.
.Hàn Nghệ cười ha hả nói: - Không dối gạt Lý Trung thư, ta cũng từng nghĩ tới thay đổi chế độ thu thuế, nhưng trong lòng có chút không yên, vẫn không dám đề xuất, hiện giờ thấy Lý Trung thư vì tài chính mà quan tâm như thế, ta cảm thấy đại thần trong triều hẳn là đều giống như Lý Trung thư, hiện tại ta cảm thấy đáng để thử một lần.
.Lý Trị nói: - Khanh nói nghe một chút.
.- Tuân mệnh!
.Hàn Nghệ nói: - Bệ hạ, tiền này nó không ở trong tay dân chúng bình thường, nếu triều đình trưng thu nhiều thêm một đồng tiền, khả năng sẽ ép chết dân chúng, đây là mổ gà lấy trứng, hiển nhiên không thể được. Nhưng người giàu có thì có tiền nha, triều đình lấy thêm một chút tiền từ trong tay người giàu, cũng sẽ không ảnh hưởng đến cuộc sống của bọn họ, giống những đại thần trung tâm như thần đây, hiện giờ chúng thần được miễn thuế, kỳ thật thu thuế cũng không sao cả.
.Lý Nghĩa Phủ nghe vậy mặt giống như là cà dầm sương luôn, lão ta là muốn kiếm tiền, kết quả Hàn Nghệ lại muốn cào thịt của lão ta, thế này cũng hơi độc ác quá rồi.
.Lý Trị cười nói: - Xem ra Hàn ái khanh nguyện ý nộp thuế cho quốc gia.
.Hàn Nghệ nói: - Bệ hạ chẳng lẽ đã quên, ngay cả bổng lộc thần cũng quyên cho triều đình rồi.
.Lý Trị lập tức câm nín, Hàn Nghệ là một người duy nhất trong triều không lĩnh bổng lộc, có tiền chính là tùy hứng.
.Hàn Nghệ lại nói: - Điều tiết tô thuế là ấn theo nhân đinh để tính thuế, một mẫu đất và một ngàn mẫu đất, số tiền thuế phải nộp đều là giống nhau, như vậy công bằng sao? Bởi vậy thần cho là nên ấn theo số lượng đồng ruộng để thu thuế, cùng với tài sản cá nhân đến xác định nên nộp bao nhiêu thuế thu nhập, quan viên càng nên làm gương tốt, người giàu có trong thiên hạ nếu thấy ngay cả Tể tướng cũng nộp khoản thuế thu nhập kếch xù kia, bọn họ còn không biết xấu hổ mà không nộp thuế sao?
.Lý Trị nghe vậy ánh mắt chợt lóe lên, thằng nhãi này lại động tâm rồi, cái này nghe ra thì dường như càng thêm hợp lý một chút so với trưng thu thuế muối a!
.Lý Nghĩa Phủ vội vàng nói: - Bệ hạ, hành động này tuyệt không được nha, hiện giờ tứ hải thái bình, quốc thái dân an, nếu tùy tiện thay đổi chế độ thuế, như vậy sẽ xảy ra nhiễu loạn lớn a!
.Hàn Nghệ oa một tiếng: - Lý Trung thư, ông thật đúng là không biết xấu hổ nha! Mới vừa rồi khi ông đề nghị trưng thu thuế muối, chẳng lẽ đây không phải tùy tiện muốn thay đổi sao? Nhưng ông lại nói rất hiên ngang lẫm liệt, vì nước vì dân, ta thiếu chút nữa đã bị ông làm cho cảm động rồi. Mà hiện giờ ông lại biết tứ hải thái bình, quốc thái dân an rồi, hai cái khác nhau chính là, một cái là khiến dân chúng bỏ tiền, một cái là để ông bỏ tiền. Hàn Nghệ ta trong cuộc đời rất ít khâm phục người khác, nhất là ở trong lĩnh vực kinh tế, nhưng đối với Lý Trung thư thì ta bội phục sát đất, không thể tự kềm chế a.
Bạn cần đăng nhập để bình luận