Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1296: Tác phẩm lớn

.Tuy Vương Huyền Đạo có bệnh ưa sạch sẽ, nhưng cũng không cương liệt như Lư Sư Quái, người này không thể để trong mắt một hạt cát, lúc nên cúi đầu như bây giờ y sẽ vẫn cúi đầu, nhưng về phải trái thị phi, y vẫn có thể tuân theo nguyên tắc của mình, giống như lúc đầu Lý Trị ngầm chỉ thị cho y vu oan cho Vương hoàng hậu, y cũng có thể thà chết chứ không chịu khuất phục. Tất nhiên từ điểm này cũng có thể nhìn ra, y rất có lòng mưu lược, không giống bọn Trịnh Thiện Hành, Lư Sư Quái, Nguyên Liệt Hổ, có thể khi không được như ý liền chú ý tu dưỡng đạo đức, khi được như sở nguyện liền cố gắng đem đến cả lợi ích cho người khác.
.Lý Nghĩa Phủ tất nhiên không muốn lại cho Vương Huyền Đạo sự dẫn dắt, vì lão ta biết Vương Huyền Đạo không thể trở thành người của lão ta, nhưng không có cách nào khác, thường khoa hiện nay bị làm cho bẩn thỉu xấu xa, nếu như sau này mọi người đều không tới nữa, vậy thì sau này lão ta làm sao có thể còn dựa vào khoa cử để kiếm tiền và gây dựng nên thế lực của mình, lão ta cũng không để Vương Huyền Đạo vào mắt.
.- Lý Trung thư, việc này việc này không hợp quy củ rồi!
.Một nam tử trung niên, bộ dạng phong thần tuấn lãng, hai mắt sáng ngời có thần, để một chòm râu dê khó xử nói với Lý Nghĩa Phủ.
.Người này tên là Lưu Tường Đạo, chính là Lại Bộ Thị Lang, Đường Lâm kia đã tức giận bỏ đi, nhưng con dấu trong tay ông ta, mà ông ta lại không muốn đối mặt với Lý Nghĩa Phủ, nên đã giao con dấu cho Lưu Tường Đạo bảo quản trước.
.Sau khi kết thúc phỏng vấn của thường khoa, còn phải để Lại Bộ đóng quan ấn mới có thể chuyển tới Tam Tỉnh để xin phê duyệt chỉ thị.
.Lý Nghĩa Phủ mỉm cười nói: - Lưu Thị lang tại sao lại nói ra lời ấy?
.Lưu Tường Đạo thật cũng không dám chọc vào Lý Nghĩa Phủ, vô cùng khéo léo nói: - Lý Trung thư, dựa theo quy định chế độ của triều ta, những thí sinh thi đỗ khoa cử này bắt buộc phải đợi đến khi trong triều có chức vị trống mới có thể bổ sung vào, vì vậy từ những năm trước đã tồn giữ lại một vài thí sinh thi đỗ, họ đều còn đang chờ đợi, những chức vị này có phải nên cho những thí sinh thi đỗ đợi chờ đã lâu này hay không, hơn nữa Lý Trung thư muốn thu dùng tất cả một trăm người này, trong triều cũng không có nhiều chức vị trống thế a!
.Lý Nghĩa Phủ cười nói: - Lời ấy của Lưu Thị lang sai rồi, trước kia khoa cử chưa được coi trọng, mà kỳ thi lớn lần này, bệ hạ lại vô cùng coi trọng, hy vọng có thể dựa vào việc chấn hưng khoa cử để chiêu cáo thiên hạ, triều đình thiết tha chiêu nạp hiền tài, vì vậy cho những thí sinh thi đỗ lần này rất nhiều hậu đãi, nhưng đây chẳng qua là thả con săn sắt bắt con cá rô, Lại Bộ cũng phải nhìn xa trông rộng, lần này tuy rằng số người thu nhận khá nhiều, không hợp quy củ lắm, nhưng lại có thể dẫn tới càng nhiều hiền tài hơn nữa tới phò giúp thánh quân. Ngươi xem Đường Thượng thư người ta hiểu rất rõ thánh ý, hai trăm người của Hiền Giả Lục Viện không phải ông ta cũng đã cho thông qua rồi sao.
.- Lý Trung thư quả là nói lời nói có ích với nhau, Lưu mỗ thụ giáo rồi.
.Lưu Tường Đạo khẽ chắp tay, vẫn lấy ra con dấu của Lại Bộ, đóng dấu thông qua. Những lời này của Lý Nghĩa Phủ còn không phải chỉ ám thị với ông ta, đây chính là ý của hoàng đế, lãnh đạo trực tiếp của ngươi cũng không nói gì, ngươi ở đây lải nha lải nhải, cũng đừng quá không biết điều.
.Lý Nghĩa Phủ cầm phê văn của Lại Bộ, dương dương đắc ý đi đến Trung Thư Tỉnh.
.Lưu Tường Đạo tiễn đến cửa, nhìn theo bóng lưng kiêu ngạo của Lý Nghĩa Phủ thở dài nói: - Việc trị quốc, phải trị quan lại trước, quan lại trị không rõ ràng, quốc gia tất lâm nguy a! Trong giọng nói tràn đầy bất lực.
.Phủ Thái úy.
.- Thái úy, cứ tiếp tục như vậy không được a, trước kia thu nhận tiến sĩ, phải đợi đến trong triều có chức vị trống, hiện nay còn có không ít thí sinh thi đỗ đang chờ đợi. Mà lần này Lý Nghĩa Phủ được lắm, dường như đã không nhớ nợ cũ trước kia rồi, thu dùng toàn bộ thí sinh thi đỗ lần này, đâu có nhiều vị trí trống như vậy để bổ sung, thực ra không có trống liền nhét xuống Trung Thư Tỉnh, Môn Hạ Tỉnh, dù sao cũng sẽ tạo thành hiện tượng thừa thãi quan lại. Lúc đầu, Thái Tông Thánh Thượng đã phải hao tổn hết tâm sức mới có thể cắt giảm một bộ phận quan viên, nếu như không có thêm sự ngăn cản, sự cố gắng lúc đầu của Thái Tông Thánh Thượng và Thái úy các vị đều như nước chảy về biển Đông rồi.
.Đường Lâm mắt thấy Lý Nghĩa Phủ đã làm cho Lại Bộ điên đảo mù mịt, ăn không ngon ngủ không yên, vì vậy cương quyết kéo Cao Lý Hành chạy tới chỗ Trưởng Tôn Vô Kỵ này kể khổ.
.Cao Lý Hành thở dài: - Kỳ thi lớn lần này đã trực tiếp thu dùng gần ba trăm người, việc này thật là từ khi triều ta kiến quốc, trước nay chưa từng có. Những quan lại thừa thãi này chắc chắn vừa mang đến gánh nặng tài chính, vừa tạo nên hiện tượng lãng phí, đúng là trăm hại mà không có một lợi.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ thở dài thườn thượt nói: - Việc này lão phu sớm đã có dự liệu, Lý Nghĩa Phủ này hẹp hòi đố kỵ, âm ngoan tàn nhẫn, khó khiến người khác tin phục, nhưng phàm là người hiểu biết cũng không có khả năng lớn qua lại với ông ta, như vậy ông ta chỉ có thể để ý đến những quan viên mới bổ nhiệm, bồi dưỡng họ thành tâm phúc của mình, ông ta sẽ không để ý việc này sẽ gây ra hậu quả gì.
.Nói đến Lý Nghĩa Phủ, Trưởng Tôn Vô Kỵ luôn coi thường không thèm để ý, trong lòng lão thật sự khinh thường người này, nguyên nhân chính trị chỉ là thứ yếu. Chỉ nhìn từ thủ đoạn lần này vậy cũng có thể phân rõ cao thấp, Trưởng Tôn Vô Kỵ lúc còn cầm quyền cũng là tâm phúc khắp triều dã giống như vậy, nhưng lão không nói phá vỡ tác phong uy tín của quan lại để đề bạt người của mình, mà chắc chắn có đầy đủ lý do, hơn nữa lão sẽ không đề bạt kẻ tầm thường lên, giống như Trương Minh, chỉ bồi dưỡng cũng đã bồi dưỡng hơn mười năm, mục đích chính là muốn khống chế Ngự Sử Đài, thực ra là vận may chưa đến, mắt thấy mục đích đã sắp đạt được, nhưng bị Hàn Nghệ làm cho hạ đài mất rồi.
.Cao Lý Hành nói: - Nhưng đáng tiếc Hiền Giả Lục Viện của Hàn Nghệ cũng cần phải như vậy, hai người bọn họ trong triều hiện giờ như mặt trời ban trưa, vì vậy không có ai dám nói gì cả.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ có chút trầm ngâm, nói: - Hàn Nghệ người này khó mà nắm bắt, hơn nữa giữa hắn và Lý Nghĩa phủ còn có hoàng hậu, muốn mượn Hàn Nghệ để trừ bỏ Lý Nghĩa Phủ, lão phu thấy trong chốc lát là không có khả năng.
.Cao Lý Hành nói: - Vậy theo ý huynh trưởng, chúng ta nên ngăn cản bọn Lý Nghĩa Phủ phá vỡ tác phong uy tín của quan lại như thế nào?
.Đối thủ chính trị thường thường cũng là vì bất đồng tư tưởng chủ trương mà hình thành đối địch, vì vậy cạnh tranh của đối thủ chính trị, một điều kiện lớn trước tiên chính là họ đều cho rằng đối phương là bên sai, ta nhằm vào không phải là bản thân ngươi, mà là ngươi làm như vậy sẽ nguy hại cho đất nước, chúng ta mới là chính nghĩa. Ông ta nói Lý Nghĩa Phủ phá vỡ tác phong và uy tín quan lại, nhưng Lý Nghĩa Phủ cũng có thể cho rằng bản thân là thả con săn sắt bắt con cá rô, dũng cảm làm cái mới, thu hút càng nhiều nhân tài vào triều, không phải cái gì cũng bị tập đoàn Quan Lũng nắm lấy. Thực ra con nguời Lý Nghĩa Phủ này quá hung hăng, phóng túng quá rồi, không để ý tới thanh danh của bản thân mình.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ suy tư nửa ngày, nói: - Lão phu cho rằng cách làm an toàn nhất chính là khơi lên sự đối trọi giữa thế lực bên thứ ba và Lý Nghĩa Phủ, nếu như chỉ dựa vào Hàn Nghệ, chúng ta sẽ vô cùng bị động.
.- Thế lực bên thứ ba?
.Cao Lý Hành có chút cả kinh.
.Đường Lâm đột nhiên nói: - Đỗ Chính Luân kia kỳ thực cùng với Lý Nghĩa Phủ như nước với lửa, hơn nữa Đỗ Chính Luân không phải người của hoàng hậu.
.- Đõ Chính Luân?
.Trưởng Tôn Vô Kỵ nhíu nhíu mày, chìm vào trầm tư.
.Hàn Nghệ đương nhiên cũng biết, cách dùng người này tổn hại rất lớn tới tác phong và uy tín của quan lại, đồng thời cũng sẽ tăng thêm gánh nặng tài chính, nhưng hắn thực sự cần nhân tài giúp đỡ, tuy rằng quan viên triều đình rất nhiều, nhưng Lục Học là tư tưởng mới, những người mới này so với người cũ càng thích hợp hơn, tất nhiên hắn cũng đã đang suy nghĩ để Lục Viện độc lập về tài chính, tận lực giảm thiểu sự tổn hại về mặt tài chính.
.Nhưng trên phương diện này, hắn chắc chắn giúp Lý Nghĩa Phủ, đây cũng là việc nằm trong dự tính của hắn, nhưng hắn biết, cho dù hắn không làm như vậy, Lý Nghĩa Phủ cũng sẽ làm như vậy, vì Lý Nghĩa Phủ căn bản không cần thể diện, nếu đã như vậy, vậy mọi người đều không cần thể diện, trợ giúp lẫn nhau, ai ai cũng vui vẻ.
.Hai người bọn họ một khi hình thành ký kết ngầm, lại thêm Hứa Kính Tông nữa, vậy ai còn dám nói gì nữa.
.Nhưng mà, Hàn Nghệ không lao tâm khổ tứ như Lý Nghĩa Phủ, Hiền Giả Lục Viện trống không, nhét vào hai trăm người dễ như chơi, còn chê người quá ít một chút, dù sao hắn cũng bắt đầu từ con số không, các quan thự khác người đã đầy đủ, Lý Nghĩa Phủ còn phải vắt óc suy nghĩ sắp xếp người của lão ta xâm nhập vào từng bộ môn.
.Tuy nhiên, dân gian hiện giờ cơ bản không thể để ý tới những việc này, hiện giờ phố lớn ngõ nhỏ đều đang bàn luận về Khuynh thành chi luyến, đã có không ít người phản hồi lại, cách trang điểm của Cố Khuynh Thành tất cả là phong cách của người Hồ, mà Quý Vô Song lại mặc áo giáp của quân Đường, việc này làm cho người ta rất hiếu kỳ, ai ai cũng đang chờ đợi đến chợ đêm.
.Mà tình hình bán vé của Khuynh thành chi luyến chỉ có thể nói là "thiên kim dễ được, một vé khó cầu".
.May mà không có mấy ngày, trong nháy mắt, hôm nay Khuynh thành chi luyến cũng sẽ chính thức biểu diễn rồi, mà mọi người từ trước chưa bao giờ chờ đợi đến đêm như vậy.
.Màn đêm dần dần buông xuống, so với ngày trước, hai chợ này dòng người giảm đi nhiều, thương nhân của hai chợ cũng buồn bực không thôi, bên Phượng Phi Lâu im lặng nhiều ngày, mọi người cũng bắt đầu quen với sự tồn tại của Ngõ Bắc, khách hàng của mọi người trên cơ bản cũng bắt đầu ổn định lại, như vậy rất tốt, họ cũng thật hy vọng Khuynh thành chi luyến vĩnh viễn đừng diễn nữa, sợ rằng sự thực vĩnh viễn là cảm giác vô cùng hụt hẫng.
.Mà Ngõ Bắc lại đúng là người ra vào tấp nập, chật chội không chịu nổi, thực ra vé thì nhiều như vậy, nhưng con người mà, thường thích đi về nơi nhiều người, mọi người biết hôm nay Ngõ Bắc sẽ vô cùng rực rỡ, không phải đều tới nơi đây xem náo nhiệt sao, ngoài ra, việc buôn bán của Ngõ Trung và Ngõ Nam cũng vô cùng tốt.
.Đệ Nhất Lâu thì càng không cần nói nữa, nguyên một màu xanh của đại quan vinh hiển, không ít người trong số họ đã tới từ buổi chiều, vừa uống rượu vừa bàn luận về Khuynh thành chi luyến này.
.Bỗng nhiên, sự xuất hiện của một quý công tử một thân hoa lệ đã thu hút ánh mắt chú ý của không ít người.
.- A, đây không phải tam công tử của Lý Nghĩa Phủ, Lý Dương sao?
.- Sao y lại tới đây?
.- Còn có thể vì sao, tât nhiên là nhắm vào Khuynh thành chi luyến mà tới.
.- Nhưng cha y và hàn Nghệ không phải luôn đối đầu sao? Y tới đây xem Khuynh Tthành chi luyến, không phải tán tụng vở diễn của Hàn Nghệ sao.
.- Ha ha, việc này có gì kỳ lạ, từ xưa anh hùng cũng khó qua ải mỹ nhân, huống chi y còn không là anh hùng.
.- Lý tam, ngươi tới có lúc này hơi chút muộn không! Chợt nghe một người hô lên với Lý Dương.
.Lý Dương liếc mắt thoáng nhìn, cười nói: - Hóa ra là Đỗ huynh, xem kịch này lại là dựa vào vé vào cửa, không có vé, tới sớm hay muộn cũng là đợi không một màn. Nói rồi, y liền lập tức tiến đến phía ghế ngồi. Y vừa vào đến cửa đã thấy cửa phòng bao mở ra, lại nghe thấy một âm thanh nịnh bợ: - Tam công tử, cuối cùng ngài đã tới, ta còn sợ ngài sẽ không tới nữa, mau mau mời vào.
.Lời nói đến đây, cửa lại khép vào.
.Vi Quý ngồi bên cửa sổ cười lạnh một tiếng: - Còn nhớ lúc đầu Bạch sắc sinh tử luyến diễn, tên Lý Dương này ngay cả Ngõ Bắc cũng ít tới, đừng nói xem kịch, hiện nay cha gã đã là Trung Thư lệnh, tiểu tử này lập tức trở nên tự cao tự đại không coi ai ra gì, ta cũng có nghe nói, Minh Nguyệt đứng đầu Đại viện Giả Tứ Nương cũng đã để tên tiểu tử này chiếm đoạt.
.Đỗ Thiếu Vân nói: - Nhưng tên tiểu tử này cũng thật là keo kiệt, không cho người khác tìm Minh Nguyệt, cũng không cho Minh Nguyệt lên đài ca hát, nhưng cũng không nguyện bỏ tiền ra, làm cho việc buôn bán của các Giáp Tứ Nương tuột dốc không phanh, nhưng cũng chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt, hiện giờ trong thành Trường An không có ai dám chêu trọc tiểu tử này.
.Bùi Thanh Phong nói: - Nếu đã như vậy, các ngươi tốt nhất cũng đừng chọc vào y, tránh cho trong nhà thêm phiền toái.
.Đỗ Thiếu Vân cười nói: - Chúng ta cũng không phải muốn đi chọc y, chỉ sợ y sẽ tới chọc Bùi huynh a!
.Bùi Thanh Phong nói: - Sao lại nói như vậy?
.Đỗ Thiếu Vân nói: - Tiểu tử này thật không phải kẻ lương thiện gì, ta thấy y tới đây tám phần là vì Cố Khuynh Thành mà tới.
.Bùi Thanh Phong nghe vậy nhíu nhíu mày.
.Vi Quý nói: - Việc này không có khả năng lắm đi, Cố Khuynh Thành hiện giờ là người của Hàn Nghệ, mà Hàn Nghệ và Lý Nghĩa Phủ như nước với lửa, nhưng không ai có cách nào để áp chế đối phương, nếu Hàn Nghệ không cho gặp, lẽ nào y còn dám tranh đoạt lấy sao.
.Đỗ Thiếu Vân cười nói: - Thê tử của Hàn Nghệ chính là Vân Thành quận chúa có dòng máu vô cùng tôn quý, mọi thứ đều mạnh hơn Cố Khuynh Thành.
.Vi Quý hừ nói: - Nữ ma đầu kia tuy rằng xuất thân hiển quý, nhưng tính cách âm tàn độc ác, không có nửa điểm khí chất của quý tộc, hơn nữa Cố Khuynh Thành còn chưa lộ ra bộ mặt thật của nàng ta, ngươi dựa vào cái gì nói nữ ma đầu xinh đẹp hơn so với Cố Khuynh Thành.
.Một đám người bọn họ tự cho là thanh cao, là người bảo vệ kiên định cho quý tộc, nhưng Tiêu Vô Y bênh vực kẻ yếu lại thích chuyên trị những kẻ không phục, vì vậy thời điểm Tiêu Vô Y và Trường An Thất Tử điên cuồng nhất, bọn họ trên cơ bản không ngóc đầu lên nổi, vì vậy tất nhiên họ là hận Tiêu Vô Y thấu xương.
.Đõ Thiếu Vân nói: - Cố Khuynh Thành kia có xinh đẹp hơn nữa, chẳng qua cũng chỉ là một ca kỹ mà thôi, Hàn Nghệ sẽ vì một ca kỹ mà hoàn toàn trở mặt với Lý Nghĩa Phủ sao, ta thấy việc này rất mông lung.
.Bùi Thanh Phong vẫn thưởng thức rượu ngon, giữa hai đầu lông mày hiện ra vẻ buồn bực, nhưng cũng không phải vì Cố Khuynh Thành, điểm tự tin này y vẫn là có, mà là y không muốn nghe đến cái tên Tiêu Vô Y này, dù sao cũng từng bị Tiêu Vô Y treo lên đánh, còn chụp thùng nước tiểu lên, nhưng y lại một mực không dám trả mối thù này, thật ra cũng không phải không muốn, mà là suy trước tính sau, việc này quá nguy hiểm rồi.
.Vì ai cũng biết, Tiêu Vô Y nếu thật sự điên lên thì là không muốn sống, có chết cũng kéo mấy người theo lót lưng, tuy thủ đoạn của Hàn Nghệ ghê gớm hơn Tiêu Vô Y rất nhiều, nhưng y cũng dám đến cho Hàn Nghệ thêm ngột ngạt, tạo nên phiền phức, vì Hàn Nghệ biết tiến lùi, mọi người trong lòng đều có tính toán, để cho nhau đường sống, sẽ không để sự việc làm đến quá mức tuyệt tình, nhưng ai dám chính diện xung đột với Tiêu Vô Y, trong lòng đều không có đoán được, vì nếu về mặt cảm xúc thì Tiêu Vô Y rất khó khống chế bản thân, nếu không, lần trước cũng sẽ không đánh Lý Nghĩa Phủ, sau khi đánh xong nàng cũng lo sợ, lỡ như lỡ tay làm chết ngươi, không biết đến lúc đó nàng sẽ đền mạng hay không, cái mạng nhỏ của ngươi chắc chắn không còn nữa rồi. Vì một việc nhỏ nhặt này, lấy mạng ra đánh cược, rất ít người dám làm như vậy.
.Qua chốc lát, cửa lớn của Phượng Phi Lâu cuối cùng đã mở ra, người xem cầm vé ngênh ngang đi vào Phượng Phi Lâu trong ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người, nhưng vừa bước vào cửa, phản ứng đầu tiên của mọi người đều là cảm thấy mình đến nhầm chỗ rồi. Trong Phượng Phi Lâu là rực rỡ mới mẻ, nguy nga lộng lẫy, hơn nữa bố cục lại càng thêm hợp lý, có thể chứa được nhiều người hơn, nhưng rõ ràng lại càng thoáng đãng, tầm nhìn cũng càng thêm rộng rãi, trên tường còn treo thêm nhiều chân đèn, nhìn đều rất dễ chịu.
.Lúc đầu diễn Bạch sắc sinh tử luyến, lúc ấy chỉ là làm đơn giản, chỉ có thể nói là qua loa, trong hai năm nay, Phượng Phi Lâu cơ bản đều là để trống, vì vậy Hàn Nghệ lại thiết kế lại một chút, để Tang Mộc lúc rảnh rỗi thì làm từng chút một.
.Cho đến khi mọi người nhìn thấy tấm vải đỏ kia mới xác định mình không đến nhầm chỗ, đủ loại cảm xúc trước kia dâng lên trong lòng, họ tràn đầy oán niệm đối với những tấm vải đỏ này a!
.Cùng lúc đó, hậu trường Phượng phi Lâu bận rộn ngập đầu, trong đó người bận rộn nhất chính là Tứ Mộng, chỉ huy bên này, chỉ huy bên kia, việc gì cũng phải tự làm lấy. Lần này Hàn Nghệ hoàn toàn buông tay để họ đi làm, một chút chuyện nhỏ nhặt cũng không tham dự. Ngược lại, Lưu Nga trước kia luôn nơm nớp lo sợ, hôm nay rất có phong độ của thủ lĩnh, vô cùng ung dung bình tĩnh mà sắp xếp, so với những việc Hàn Nghệ làm trong triều, đây chẳng qua đều là việc cỏn con.
.- Thật là nhiều người nha! Phượng Phi Lâu chúng ta đã lâu không có náo nhiệt như vậy rồi.
.Mấy người Hùng Đệ và Đỗ Tổ Hoa nấp ở phía sau sân khấu, nhìn bên ngoài đầu người chen chúc không khỏi cảm thấy hưng phấn, họ vẫn thích bầu không khí náo nhiệt một chút.
.Xem được một lát, mấy người lại đi đến hậu trường, Hùng Đệ nhìn phải nhìn trái, muốn xem ở đâu cần mình giúp đỡ, đột nhiên, ánh mắt của cậu ta rơi vào Cố Khuynh Thành đang ngồi trong góc nhỏ, đối diện với một tấm gương đồng. Cậu ta thấy Cố Khuynh Thành dường như buồn bực không vui, vì vậy đi tới, nghiêng đầu cười hi hi nói: - Khuynh Thành tỷ.
.Cố Khuynh Thành giống như đang suy nghĩ chuyện gì, không khỏi ngẩn ra.- Là Tiểu Mập à!
.Hùng Đệ hiếu kỳ nói: - Khuynh Thành tỷ, những người bên ngoài đều là vì tỷ mà tới, sao tỷ dường như không vui vẻ một chút nào a! Cậu ta chính là không muốn nhìn thấy người khác không vui nhất, cậu ta hy vọng mỗi người xung quanh đều vui vẻ, chỉ cần có người không vui, cậu ta nhất định sẽ tiến đến an ủi người khác, có những lúc hiệu quả không tệ, nhưng có lúc cũng sẽ hoàn toàn ngược lại.
.Cố Khuynh Thành sửng sốt, lập tức nhẹ nhàng cườimột cái: - Nơi nhiều người, thị phi cũng nhiều.
.Hùng Đệ nghe được nửa hiểu nửa không, nhưng cậu ta nhìn ra, Cố Khuynh Thành dường như không muốn diễn lắm, vì trên mặt nàng ta không có một chút hưng phấn hoặc vẻ khẩn trương nào, lại nói: - Nếu Khuynh Thành tỷ không muốn diễn, vậy thì nên sớm nói với Hàn đại ca, đệ tin rằng Hàn đại ca cũng sẽ không miễn cưỡng tỷ.
.Cố Khuynh Thành cười nói: - Đệ là đệ đệ của Hàn Nghệ, còn biết phải tay làm hàm nhai, còn ta chẳng qua là người Hàn Nghệ tuyển từ bên ngoài tới, sao lại không biết xấu hổ ngồi ở hậu viện ham ăn biếng làm, ta cũng không có tư cách này. Đệ cứ yên tâm, ta chỉ là nhàn rỗi vài năm, hiện giờ đột nhiên phải lên đài, trong lòng khó tránh có chút bất an, không sao cả.
.Hùng Đệ dù sao cũng đã theo thương nghiệp nhiều năm, không giống như trước kia, việc gì cũng không hiểu, cậu ta cảm thấy Cố Khuynh Thành nói cũng có lý. Mỗi người trong Phượng Phi Lâu đều đang làm việc, cũng đang vì cuộc sống mà cố gắng, không có ai ở trong nhà ăn không ngồi rồi, mặc dù Hàn Nghệ từ trước đến nay chưa từng yêu cầu qua, nhưng đây mới là công bằng, bình đẳng, đây mới là văn hóa của Phượng Phi Lâu. Đang muốn an ủi Khuynh Thành tiếp mấy câu, Mộng Đình đột nhiên chạy tới, nói:
.- Tiểu Mập, huynh nhìn thấy Tiểu Nghệ ca không?
.Hùng Đệ nói: - Vừa rồi Huyền Đạo ca ca đến đây, Hàn đại ca là đang cùng Huyền Đạo ca ca bàn việc ở hậu viện.
.Mộng Đình nói: - Vậy huynh đi nói với Tiểu Nghệ ca, vở diễn này sắp bắt đầu ngay rồi.
.- Ồ! Ta đi ngay đây.
.Hậu viện.
.- Vương công tử, ngươi đi cửa sau, quả là không lưu lại dấu vết, làm cho người ta khâm phục, người khác không biết còn cho rằng ngươi tốt bụng tới cổ vũ đó. Thực ra ngươi chỉ là không muốn chen đi chen lại trong đám đông, muốn đợi một lát nữa cùng ta đi vào xem kịch. Hàn Nghệ không khách khí nhìn Vương Huyền Đạo, lúc đầu khi Bạch sắc sinh tử luyến còn nóng hổi, thằng nhãi này cũng ngày ngày chạy tới đi cửa sau.
.Vương Huyền Đạo khẽ mỉm cười nói: - Hàn tiểu ca lời ấy sai rồi, ta là thật sự muốn thỉnh giáo Hàn tiểu ca.
.Hàn Nghệ hiếu kỳ nói: - Chuyện gì?
.Vương Huyền Đạo nói: - Hiện giờ ta lại vào quan trường, hy vọng Hàn tiểu ca chỉ điểm ta một chút.
.Hàn Nghệ nhìn y một cái, nói: - Ngươi không phải đang đùa ta chứ.
.Vương Huyền Đạo nói: - Ta là chân tâm thật ý đến lãnh giáo đấy, ngươi cũng biết hiện giờ thế cục trong triều rắc rối phức tạp, các thế lực ngầm bắt đầu khởi động, ta cũng có chút lo lắng.
.Thằng nhãi ngươi rất âm hiểm, cần phải người khác đến chỉ giáo cho ngươi nữa sao! Hàn Nghệ hơi trầm ngâm nói: - Chỉ giáo thì không dám làm, nhưng có thể khuyên ngươi một câu.
.- Huyền Đạo xin lắng tai nghe.
.- Mang theo cái đuôi làm quan, việc này nhất định không tệ! Hàn Nghệ cười nói.
.Vương Huyền Đạo sửng sốt, chợt cười nói: - Hay lắm, hay lắm, lời này của Hàn tiểu ca đúng là làm cho Huyền Đạo thu được bổ ích không nhỏ a!
.Đúng lúc này, Hùng Đệ đột nhiên chạy tới: - Hàn đại ca, Huyền Đạo ca ca, lập tức sắp bắt đầu diễn rồi.
.Vương Huyền Đạo cười nói: - Vở kịch lớn lần này thật là khiến cho mọi người mong đợi a!
.Hàn Nghệ cười nói: - Lời này của ngươi nói cũng dối trá quá rồi.
.Vương Huyền Đạo dường như suy nghĩ nói: - Ta tuyệt đối không nói dối, Bạch sắc sinh tử luyến lần trước khiến cho ta hiểu được không ít đạo lý, vở Khuynh thành chi luyến này tin tưởng nhất định sẽ không làm người ta thất vọng.
.Xem ra ta phải thay đổi nước cờ rồi, cảm giác bị người khác nhìn thấu thật sự không tốt lắm! Hàn Nghệ cười nói: - Quá khen, quá khen. Mời!
.- Mời!
.Khi họ vừa bước vào Phượng Phi Lâu, bên trong vẫn ồn ào đinh tai nhức óc, nhưng đợi đến khi họ đi đến hậu trường, đúng lúc nghe thấy tiếng đàn vang lên, tiếng ồn ào kia tự nhiên dừng lại, trong cả lầu chỉ nghe thấy tiếng đàn dập dìu, có điều trong tiếng đàn này mang theo một chút bi thương.
.Những người xem này đều đắm mình vào vở kịch, đã luyện thành thói quen tốt, cố gắng đừng lên tiếng, nếu không có thể liền nghe không rõ rồi.
.Ánh mắt của gần hai trăm người liền tập trung lên tấm vải đỏ, mắt thấy vải đỏ từ từ mở ra từ giữa, không ít người đều nắm chặt hai tay, kích động đến cả người run lên, thời khắc này thật là đã mong chờ quá lâu, quá cực khổ rồi.
.Nhưng tấm vải đỏ này vừa mở ra, dưới đài liền là một mảng tiếng xôn xao, chỉ thấy trên đài khói thuốc súng mờ mịt, trên một cỗ chiến xa bị lật đổ còn treo hai cỗ thi thể, một cảnh tượng xác phơi đầy đồng, mà giữa các thi thể có hai ba đứa trẻ đang đứng, đầu tóc xõa tung, cả người lấm lem bẩn thỉu, trên người quấn một bộ quần áo không hợp với dáng người mình, trên bả vai còn rách một lỗ lớn, thần sắc lạnh lùng, ánh mắt đờ ra dường như đang tìm kiếm gì đó.
.Bỗng nhiên, vài đứa trẻ tranh nhau xông đến cạnh xe gỗ, tuột áo khoác và ủng của thi thể ra, lại tranh nhau một đôi ủng.
.- Ai ui!
.Không ít người xem thấy vậy đều kêu lên thành tiếng, những con em quý tộc bọn họ thực sự cũng chưa từng ra chiến trường, hơn nữa sinh ra ở thời thịnh vượng thái bình, đột nhiên nhìn thấy một cảnh tàn khốc như vậy, bị kinh sợ cũng là việc khó tránh.
.Ai cũng không ngờ đến cảnh thứ nhất này đã làm cho người ta nhìn mà đau lòng như vậy.
.Nhưng nhìn bối cảnh này, nhìn hiệu quả này, tuyệt đối xem như tác phẩm lớn a!
.hương 1297: Cái này cũng có thể diễn?
Bạn cần đăng nhập để bình luận