Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 942.2: Bị dọa cho nhảy dựng lên

..
.Hai ngày trôi qua.
.- Hàn đại ca, lương khô của chúng ta đều đã ăn hết rồi.
.Tiểu Dã mở tay nải, vẻ mặt buồn bã nói với Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ nhíu nhíu mày, nghĩ thầm cũng thật sự là kỳ quái, hai ngày qua, không có một người nào báo cho hắn đi ăn cơm, đưa cơm thì đừng có nói đến, trước còn có chút lương khô, nhưng thật ra hắn thấy cũng không sao cả, hiện giờ không có lương thực, cũng không thể đói chết đúng không, chưa từng gặp qua vị Lương thảo Đốc vận sử nào bị đói chết cả. Nói: - Đệ trước tiên đợi chút nữa, ta đi ra ngoài hỏi một chút.
.Nói xong, hắn liền đứng dậy đi tới ngoài trướng vải, đúng lúc một đội binh sĩ tuần tra đến chỗ này, hắn vội mở miệng dò hỏi: - Này! Xin hỏi một chút, vẫn còn chưa ăn cơm sao?
.Những người binh lính kia dường như giống nhau đều không có nghe thấy, lập tức đi qua.
.Hàn Nghệ hơi nhíu mày, trên mặt lộ ra một chút không hài lòng.
.Đúng lúc này một người chạy tới, nói: - Đặc phái sứ, Đặc phái sứ.
.Hàn Nghệ nhìn lên, đúng là Chu Tường.
.Chu Tường chạy tới trước mặt, nói: - Đặc phái sứ, người ăn chưa?
.Hàn Nghệ lắc đầu nói: - Ta đang chuẩn bị hỏi xem khi nào thì ăn cơm.
.- Doanh của chúng ta, sớm đã ăn cơm xong rồi.
.Chu Tường nói.
.Hàn Nghệ nói: - Vì sao không ai đến nói cho ta một tiếng.
.Chu Tường liếc xung quanh một cái, nhỏ giọng nói: - Đặc phái sứ, ta nghe nói có người ra mặt phân phó, bất cứ kẻ nào cũng không được đến gây chuyện tới người, cho nên không người nào dám nói chuyện với người.
.Hàn Nghệ vừa nghe lập tức hiểu được, Trình Giảo Kim nhất định là để cho bọn họ đừng đến chọc mình, các tướng sĩ bên dưới kia liền cố ý nghe lời nhưng không nghe ý, chính là đều không để ý đến hắn.
.Chu Tường nói: - Ở trong lều ta còn có chút đồ ăn, Đặc phái sứ hãy tới trướng của ta ăn đi.
.Hiện giờ y đã biết lai lịch của Hàn Nghệ rồi, đương nhiên phải nịnh bợ một chút, y là người Hán, nhưng không thích dừng lại ở địa phương quỷ quái này, y muốn quay trở về Trung Nguyên.
.- Hàn đại ca, đệ nghe nói phía sau núi bên kia có con sông, chúng ta đi tới đó bắt một ít cá ăn đi.
.Tiểu Dã đột nhiên từ phía sau đi ra, đôi mắt to tràn đầy lửa giận.
.Hàn Nghệ liếc nhìn Tiểu Dã liếc mắt một cái, cười gật đầu, lại hướng Chu Tường nói: - Đa tạ ý tốt của ngươi, vừa đúng lúc ta cũng muốn đi ra bên ngoài đi lại một chút, thuận tiện đi bờ sông bắt chút cá lên ăn.
.Chu Tường sắc mặt cứng đờ, chỉ cảm thấy câu nói này như một cú tát đánh mạnh vào mặt y.
.Hàn Nghệ vỗ vỗ bờ vai của y, cười nói: - Sau này làm chán quan áp tải lương thực rồi, có thể đến Trường An tìm ta.
.Chu Tường lập tức chuyển buồn thành vui nói: - Đa tạ Đặc phái sứ, đa tạ Đặc phái sứ,
.Hàn Nghệ cười ha hả, cùng Tiểu Dã đi đến trước chuồng dắt ngựa của mình ra đến trước đại doanh.
.Đi một mạch mà không ai để ý tới bọn họ.
.Tiểu Dã chỉ nói là dãy núi bên kia, nhưng kỳ thật rời khỏi đại bản doanh hơn mười dặm đường, ở nơi này trời rất lạnh, chạy xa như vậy ăn một bữa cơm, cũng thật là liều. Nhưng Tiểu Dã chính là đấu khí một chút, không ăn một hạt cơm trong quân doanh, trong lòng Hàn Nghệ kỳ thực cũng có chút khó chịu, mặc dù không đến mức giống như Tiểu Dã, dù sao hắn biết rằng trong đó còn có rất nhiều nguyên nhân, nhưng cũng không muốn khom người hạ nhục.
.Hai người cưỡi ngựa đi mất thời gian hơn một bữa cơm, thì đi vào tới phía sau núi, chỉ thấy nơi này có con sông nhỏ trong veo. Ở trong thành thì Tiểu Dã không dám nói, nhưng ở trong thiên nhiên rộng lớn, Tiểu Dã đúng là không thể nào chết đói được, hơn nữa không sợ lạnh một chút nào, phải biết rằng ngày hôm qua tuyết vẫn còn rơi, mà Tiểu Dã cởi giày đi xuống nước hai đến ba lần liền làm vài con cá lớn đi lên.
.Hàn Nghệ vội vàng nhóm lửa, để cho Tiểu Dã nướng, dường như Tiểu Dã không sợ lạnh, cũng không vội mang giày, vẫn đi chân trần ngồi khoanh chân bên bếp lửa, nướng cá.
.Chỉ một lát sau, hai người đã xơi xong mấy con cá lớn chỉ còn trơ lại một đống đầu xương cá.
.Tiểu Dã lại nói: - Hàn đại ca, huynh chờ đệ một chút, đệ sẽ bắt thêm vài con cá nữa buổi tối chúng ta ăn.
.Hàn Nghệ nghĩ thầm rằng trời lạnh như vậy, nước sông cũng bắt đầu đóng băng, để cho Tiểu Dã xuống nước cũng không nên, đang chuẩn bị kêu Tiểu Dã đừng đi, chợt nghe phía trước có tiếng vó ngựa, đưa mắt nhìn vừa thấy, một đội mấy trăm kỵ bị đi tới.
.Khỏi cần thời gian dài, đội ngũ liền đi tới trước mặt Hàn Nghệ, một người cầm đầu là một lão già chừng năm mươi tuổi, nhưng thấy người này râu tóc đều là trắng đen lẫn lộn, thân hình cao lớn, đang mặc áo giáp, khí khái anh hùng bừng bừng, ánh mắt giống như đao như kiếm, thật là sắc bén.
.- Các ngươi là ai? Đến chỗ này làm gì?
.Tiểu Dã giờ đây nhìn thấy đám người này là tức giận, lại nghe thấy giọng điệu không tốt của lão già này, vì thế nói: - Chúng ta là ai, ở đây làm gì, có lên quan gì tới ngươi?
.Lão già kia gặp Tiểu Dã không quá mười lăm, mười sáu tuổi, cao có chút xíu, là một tiểu tử thối, mà giọng điệu lại ngang ngược như vậy, nhất thời còn kinh sợ rồi. Tướng lĩnh bên cạnh ông ta đều trợn trừng mắt.
.Vào lúc này Hàn Nghệ, vô cùng nhớ Tiểu Mập, vội vàng nói:
.- Thật xin lỗi! Ta chính là Hoàng gia Đặc phái sứ Hàn Nghệ, xá đệ không hiểu chuyện, mong lão tướng quân thứ lỗi.
.- Ngươi chính là Hàn Nghệ?
.Lão già kia dường như nghe qua đại danh của Hàn Nghệ.
.- Chính là tại hạ.
.- Đại danh của ngươi, thật là như sấm bên tai ta.
.Lão già kia vuốt râu cười, tựa hồ đối với Hàn Nghệ cũng không quá nhiều lòng thù địch.
.Hàn Nghệ nói: - Xin hỏi lão tướng quân là?
.- Ta chính là Vệ tướng quân Tô Định Phương. Vừa rồi đi tuần tra, thấy bên này có khói bay lên, liền sang đây xem.
.Oa sa! Đi ra ăn cơm không vừa, cũng có thể gặp gỡ người có tiếng tăm trong lịch sử! Mặc dù Hàn Nghệ không có đọc qua sách, nhưng là nghe qua đại danh của Tô Định Phương, tuy chưa nói tới cái gì là sùng bái, nhưng vẫn có chút cảm giác thân thiết, dù sao nghe qua, chắp tay nói: - Hóa ra là Tô lão tướng quân, thất lễ, thất lễ. Lại vừa giải thích nói: - Vừa rồi ta cùng tiểu đệ nướng cá ở đây, chưa từng nghĩ quấy nhiễu Tô lão tướng quân, mong rằng Tô lão tướng quân bỏ quá cho.
.Tô Định Phương liếc nhìn đống đầu xương cá bên cạnh đống lửa, nói: - Ngươi không phải quân sĩ trong quân, nên không biết quy củ, cái này cũng không trách ngươi được, lần này coi như xong, nhưng trong quân có quy tắc không được tùy tiện nhóm lửa, sau này ngươi phải chú ý một chút nhé.
.Giọng điệu hết sức hiền lành, bởi vì ông ta cũng xuất thân là hàn môn, tổ tông không phải ngưu nhân, cũng chính là địa chủ một xã, không giống Bùi Hành Kiệm, Triệu Húc, Trình Xử Bật, bọn họ đều xuất thân từ quý tộc, trong lòng của ông ta hiểu rõ hàn môn không dễ dàng, bởi vì ông ta từ sớm đã theo Lý Tĩnh nam chinh bắc chiến, lập nhiều công lao hiển hách, nhưng vẫn nửa vời, không được trọng dụng, không để cho ông ta một mình đảm đương một phía, luôn làm trợ thủ cho người khác, phải biết rằng ông ta đã năm mươi tuổi rồi, bàn về kinh nghiệm, bàn về vai vế đều cũng rất cao, chỉ vì ông ta xuất thân không tốt lắm, nên vẫn luôn vô danh, yên lặng gần 20 năm, trong lòng cũng có chút oán hận, bởi vậy ông ta cảm thấy Hàn Nghệ một người xuất thân từ nông dân, có được ngày hôm nay, thật đúng là hiếm thấy.
.Ta lập tức sẽ xoay người rồi, còn cần chú ý cái gì nữa. Hàn Nghệ trong lòng thầm nghĩ, ngoài miệng lại nói: - Cám ơn lão tướng quân cho biết, lần sau ta sẽ chú ý.
.Một người phía sau Tô Định Phương bỗng nhiên nói: - Tướng quân, người mau nhìn bên kia núi kìa.
.Tô Định Phương quay đầu nhìn lại, chỉ thấy bên kia núi hình như có bụi đất bay lên, sắc mặt hắn căng thẳng nói: - Không tốt! Quân địch đột kích.
.Nói xong, phóng ngựa đi lên chỗ cao.
.Chỉ trong nháy mắt, quân địch lại tới nữa rồi. Hàn Nghệ cũng sợ đến nhảy dựng lên, trước khi đi, làm một trận chiến lớn, hắn cảm thấy cũng không tất yếu phải như thế, liền cùng Tiểu Dã lên ngựa đi qua.
Bạn cần đăng nhập để bình luận