Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 497.1: Đạo đọc sách.

.- Trưởng bối của các ngươi đều á khẩu không trả lời được, mấu chốt là ta chưa từng đọc sách, các ngươi nói xem đây không phải là thiên tài thì cái gì mới phải?
.Khí thế bức người nha!
.Chuyện này đương nhiên bọn họ cũng nghe qua.
.Thôi Hữu Du nói: - Ai biết được thơ này có phải ngươi làm hay không, nói không chừng ngươi nghe lỏm được ở đâu.
.Vậy thì sao, ngươi làm gì được ta! Hàn Nghệ nói: - Ngươi nói nhẹ nhàng như vậy, có bản lĩnh ngươi cũng đi nghe lén một bài tới thử xem nha
.Thôi Hữu Du lập tức lúng túng.
.Thơ của Lý Bạch nha, nếu ai cũng đều có thể làm hay hơn thì sao còn gọi là Thi Tiên.
.Hàn Nghệ nói: - Nếu các ngươi cảm thấy ta không thể dạy các ngươi, rất đơn giản, chỉ cần làm một bài thơ hay hơn thơ của ta. Nếu không làm được thì đừng nhiều lời, chúng ta bắt đầu học, hiện tại ta chỉ muốn nghỉ ngơi sớm một chút.
.Dương Mông Hạo chờ mong nói: - Phó Đốc Sát, ngươi định dạy chúng ta cái gì?
.Hàn Nghệ nói: - Đại học chi đạo, tại minh sáng minh đức.
.Cả đám nghe vậy tỏ vẻ khinh thường.
.Nào biết Hàn Nghệ đột ngột chuyển lời: - Đương nhiên là không thể. Không dối gạt các vị, áng văn này chính ta còn không thuộc, câu này là do ta nghe được từ phòng bên cạnh, còn đi dạy các ngươi, đây không phải nói giỡn hay sao.
.Thấy Hàn Nghệ tự giễu, tất cả mọi người ngây ra, chưa từng gặp qua tiên sinh nào ngay thẳng như vậy.
.Tiêu Hiểu mờ mịt nói:
.- Vậy ngươi tính dạy chúng ta cái gì.
.Hàn Nghệ nói: - Ta cũng không muốn dạy gì cho các ngươi, dù sao chúng ta đều là thiên tài, trước mặt tri thức chúng ta đều bình đẳng, ta càng muốn giao lưu học vấn với các ngươi một chút.
.- Ngay cả Đại Học ngươi cũng không thuộc, còn cùng chúng ta giao lưu cái gì?
.- Đạo đọc sách a.
.- Đạo đọc sách?
.Mọi người rít khí lạnh một hơi.
.- Không sai.
.Hàn Nghệ gật đầu, cầm than đen viết bốn chữ to trên tấm ván gỗ.
.Mọi người lập tức hiểu được tác dụng của tấm ván gỗ.
.Thôi Hữu Du khinh bỉ nói: - Phó Đốc Sát, chữ của ngươi thật khó nhìn!
.Hàn Nghệ cười nói: - Có một số người bộ dáng đẹp nhưng lại có tâm tà ác, gọi tắt là mặt người dạ thú, còn ta có thể nói là chữ thú mặt tuấn.
.Đám công tử ca nhao nhao cười to.
.Hàn Nghệ nói: - Thực sự ta không phải muốn nói, bộ dạng của ta rất tuấn tú, dù sao đây là chuyện mọi người đều biết, ta chỉ muốn nói cho các ngươi biết, việc gì cũng không thể chỉ nhìn bề ngoài.
.Một tràn tiếng xì vang lên.
.Hàn Nghệ bất đắc dĩ nói: - Được rồi, sự thật là chữ của ta không đẹp, cho phép các ngươi xì một lần.
.Tiêu Hiểu nói: - Phó Đốc Sát, chúng ta xì gương mặt ngươi đó.
.Hàn Nghệ nói:
.- Ta hiểu! Đó là do các ngươi ghen tị.
.Khinh bỉ!
.Vô số ánh mắt khinh bỉ bắn về phía Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ run rẩy da mặt, nói: - Thu hồi lòng ghen tị của các ngươi lại, chúng ta vẫn bàn về đạo đọc sách đi. Các ngươi cảm thấy nên dùng thái độ gì đọc sách?
.- Còn phải nói, đương nhiên là nghiêm túc.
.- Chăm chỉ.
.- Khắc khổ.
.- Cố gắng.
.Hàn Nghệ cười nói: - Rất khó tưởng tượng các ngươi lại đưa ra những đáp án tiêu chuẩn như thế, khiến ta phải nhìn bằng cặp mắt khác xưa. Nhưng ta cho rằng, phía sau còn phải thêm một chữ nữa.
.Nói xong hắn lại lấy bút than viết hai chữ trên bảng.
.Một người thì thầm: - Hoài nghi?
.- Chính xác.
.Hàn Nghệ nói: - Chính là thái độ hoài nghi, không có hoài nghi sẽ không có học vấn, nhớ kỹ, đây là lời của ta. Các ngươi cho rằng những lời thánh nhân nói, thật sự nhất định là chính xác sao?
.Thôi Hữu Du lập tức nói: - Đó là tất nhiên, chẳng lẽ ngươi cho rằng thánh nhân nói sai.
.Hàn Nghệ nói: - Vậy ta hỏi ngươi, dựa vào cái gì mà ngươi nói là đúng?
.Thôi Hữu Du sửng sốt nói:
.- Mọi người đều cho là như vậy, nếu sai sót chồng chất, vậy thì không gọi là thánh nhân, nếu là thánh nhân vậy những điều họ nói tất nhiên luôn đúng.
.- Nói bậy! Cái gì mà mọi người đều cho là thế, ta lại không cho là như vậy.
.- Vậy vậy ngươi dựa vào cái gì nói những điều thánh nhân nói là sai?
.- Ta không nói lời của thánh nhân sai, ta chỉ nói thánh nhân nói như vậy chưa chắc đúng, hai lời này có bản chất khác nhau. Hàn Nghệ cười, xoay người lại viết lên tấm ván gỗ một câu.
.Dương Mông Hạo thì thầm: - Dân khả sử do chi, bất khả sử tri chi.
.Hàn Nghệ nói: -"Dân khả sử do chi, bất khả sử tri chi", các ngươi hiểu câu này như thế nào?
.- Ta còn tưởng ngươi sẽ viết ra ngôn luận kinh thế gì.
.Thôi Hữu Du lập tức hừ nói: - Lời này còn phải không đơn giản, rõ ràng ý là, đối với dân chúng, ngươi chỉ cần dạy bọn họ làm như thế nào là được, không cần cho bọn họ biết vì sao phải làm như vậy.
.Hàn Nghệ gật đầu nói: - Vậy ngươi cảm thấy lời này đúng hay sai?
.- Tất nhiên là đúng.
.Thôi Hữu Du nói: - Trước khi triều đình hạ bất kỳ mệnh lệnh gì, trước tiên đều phải thông qua bệ hạ và quần thần nghị sự, mới có thể quyết định, triều đình cũng chỉ truyền lại mệnh lệnh đã thảo luận, chưa từng thấy đem cả quá trình thảo luận báo cho dân chúng biết. Đánh giặc cũng thế, lúc tướng quân ra lệnh không thể nào giải thích cho từng binh lính tại sao. Huống chi mấy điều này, ngươi có nói cho bọn họ, những dân chúng ngu muội đó cũng sẽ không hiểu, vì vậy thánh nhân mới nói như vậy.
.- Nói có lý.
.Hàn Nghệ gật đầu nói: - Các ngươi đều cho rằng như vậy.
.Gần như tất cả mọi người đều gật đầu.
.Chợt có người nói: - Cũng không hoàn toàn là thế.
.Mọi người xoay lại nhìn, người nói là Lư Khai Minh.
.Thôi Hữu Du không vui nói: - Khai Minh, chẳng lẽ ngươi nghĩ rằng lời ấy của thánh nhân là sai.
.Lư Khai Minh lắc đầu nói: - Ta không nói như vậy, nhưng ta từng nghe Thôi tam thúc nói, lời của Khổng thánh nhân không chỉ có ý nghĩa như ngươi nói, còn có ý nghĩa khác.
.Thôi Hữu Du cau mày nói: - Ngươi nói Thôi tam thúc nào?
.Y cũng họ Thôi nha.
.Lư Khai Minh ồ một tiếng nói: - Chính là phụ thân của Tập Nhận ca ca.
.Thôi Hữu Du mỉm cười một tiếng: - Khi còn trẻ, đích thật tam thúc học thức uyên bác, khó người địch nổi, nhưng sau đó ta nghe nói tam thúc trầm mê trong rượu, cả ngày uống say khướt, học thức đã không bằng lúc trước.
.Lư Khai Minh nói: - Nhưng ta cảm thấy Thôi tam thúc nói cũng có đạo lý.
.Thôi Hữu Du nói:
.- Vậy ngươi nói xem tam thúc phân tích những lời này như thế nào?
.Lư Khai Minh nói: - Tam thúc nói, câu này bắt nguồn từ hành vi, hưng thịnh bởi thơ ca, xác lập do lễ, thành công do vui. Dân khả sử do chi, bất khả sử tri chi, nếu chỉ đọc bình thường, thì chính là ý mà ngươi vừa nói. Nhưng nếu đổi thành một cách đọc khác, ý nghĩa hoàn toàn ngược lại, hưng thịnh bởi thơ ca, xác lập do lễ, thành công do vui. Dân khả sử do chi bất khả sử tri chi, đọc như vậy thì ý nghĩa chính là thi, lễ, nhạc, là thứ mà mỗi người đều phải học. Nếu là người đã hiểu, thì có thể để họ tự do, nếu là người không hiểu, thì phải dạy cho bọn họ hiểu. Câu này không mưu mà hợp với tư tưởng hữu giáo vô loại mà Khổng thánh nhân chủ trương.
.Hàn Nghệ nghe vậy vô cùng buồn bực, đây là lời kịch của ta a, ngươi nói ra ta nói cái gì? Mẹ nó, nếu không nể mặt Lư Sư Quái, ta nhất định phải cho ngươi đi dọn nhà xí, trên đời này còn gì vô sỉ hơn cướp lời diễn?
Bạn cần đăng nhập để bình luận