Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 811: Thần hồn nát thần tính

.Đủ loại hiện tượng đều biểu thị, trận quyết chiến này đã đến hồi gay cấn rồi.
.Mà trận quyết chiến này còn trực tiếp quyết định vận mệnh của rất nhiều người.
.Thôi Phủ.
.- Đường huynh, trong triều hiện tại thế cục đến tột cùng là như thế nào?
.Thôi Nghĩa Trung vẻ mặt lo lắng hỏi Thôi Nghĩa Huyền hỏi.
.Kỳ thật cho tới nay, Thôi gia đối với việc Thôi Nghĩa Huyền gia nhập trận doanh của Lý Trị, vẫn là thái độ lập lờ nước đôi, bởi vì bọn họ rất chú trọng lễ pháp, là không ủng hộ Võ Mị Nương, nhưng người trong giang hồ, khó tránh khỏi thân bất do kỷ, ông ta vẫn rất lo lắng trận tranh đấu này sẽ đổ lên Thôi gia.
.Thôi Nghĩa Huyền lắc lắc đầu nói: - Không giấu gì đệ, cái này ta cũng không biết được, dù sao hiện tại bệ hạ đã dùng hết mọi thủ đoạn, nhưng Thái úy vẫn còn chưa lên tiếng.
.Nói xong, ông ta liếc nhìn Thôi Nghĩa Trung nói: - Nghĩa Trung, trận tranh đấu này, Thôi gia chúng ta không thể kiếm được lợi ích gì trong đó, cho nên cho đến trước khi có kết quả, đệ tốt nhất không nên thường xuyên đến tìm ta, tận lực khiến Thôi gia cùng ta giữ một khoảng cách, hơn nữa trên dưới Thôi gia không nên tham gia vào trong trận tranh đấu này.
.Cái này mà làm không tốt thì sẽ bị diệt tộc. Thôi Nghĩa Huyền cũng không thể không suy nghĩ cho Thanh Hà Thôi thị à.
.Thôi Nghĩa Trung gật gật đầu, nói: - Ta biết rồi.
.Nguyên gia bảo!
.- Đại ca, trước mắt đấu tranh trong triều đã tiến vào thời điểm gay cấn rồi, mà người chủ sự của chúng ta dường như cũng cuốn vào trong đó, Nguyên gia chúng ta nhất định phải có chuẩn bị đầy đủ để ứng phó với các loại kết quả.
.Nguyên Hạc sắc mặt ngưng trọng nhìn Nguyên Hi.
.Nguyên Nhạc nói: - Lão Tứ, lời này của ngươi là có ý gì, Hàn Nghệ chẳng những là người chủ sự của chúng ta, hơn nữa còn là trượng phu của Mẫu Đơn, Nguyên gia chúng ta đương nhiên phải ủng hộ Hàn Nghệ.
.Nguyên Hạc nói: - Chuyện khác thì không nói làm gì, nhưng đây cũng không phải là việc nhỏ, Nguyên gia chúng ta cũng không giúp được gì, hơn nữa, đây cũng không phải là do chúng ta để Hàn Nghệ cuốn vào trong đó, không có khả năng vì một mình hắn mà cả Nguyên gia cũng phải cuốn vào.
.- Được rồi!
.Nguyên Hi lên tiếng căt đưt bọn họ tranh luận, lại liếc nhìn Nguyên Nhạc, nói:
.- Nhị đệ, lão Tứ nói không sai, kỳ thật đừng nói là Hàn Nghệ rồi, cho dù là Nguyên Kiệt, Nguyên Triết bọn họ, chúng ta cũng sẽ không vì một người mà không để ý đến cả gia tộc. Ta tin tưởng Hàn Nghệ cũng có thể lý giải, đệ nhìn hắn mà xem, nhiều ngày như vậy cũng không có quay lại, có thể thấy được hắn không muốn liên lụy đến Nguyên gia. Cho nên trước hết tạm thời đỉnh chỉ mọi qua lại vơi ngõ Bắc, đợi cơn phong ba này qua đi rồi nói sau. Đệ đi nói rõ với Mẫu Đơn đi.
.Nguyên Nhạc tuy rằng trong lòng bất mãn, nhưng cũng không có biện pháp, cơn phong ba này Nguyên gia cũng không thể chịu nổi, gật đầu đáp ứng.
.Lý phủ.
.- Phu quân, hiện giờ thế cục có phải gây bất lợi cho chàng rồi hay không?
.Một vị phu nhân dung mạo bình thường đang hướng về vẻ mặt ngưng trọng của Lý Nghĩa Phủ nói.
.Lý Nghĩa Phủ trừng mắt, nói: - Nàng đàn bà con gái hỏi chuyện này làm gì?
.Phụ nhân kia thật cẩn thận nói:
.- Ta nghĩ có nên trước tiên để đám Tân nhi đi khỏi Trường An hay không.
.Lý Nghĩa Phủ đột nhiên đứng dậy, phẫn nộ quát: - Nàng đây là muốn hại ta sao, hiện giờ đang là giai đoạn khẩn yếu nhất, nếu để cho người khác biết được ta để toàn bộ con cái ra khỏi Trường An, chẳng phải là nói cho mọi người, ta đã thua. Ta cho nàng biết, bệ hạ nhất định sẽ thắng, nếu lại để cho ta nghe được những lời này, đừng trách ta không nói tình cảm. Nói xong, y liền tức giận rời đi.
.Dương phủ.
.Một đạo bóng hình xinh đẹp vụng trộm đi đến cửa sau, khi đang định mở cửa, chợt nghe một giọng trầm nói: - Tuyết Nhi, con đây là muốn đi đâu?
.Dương Phi Tuyết sợ tới mức khẽ run rẩy, xoay người lại, ủy khuất nói: - Phụ thân!
.Dương Tư Nột nói: - Quay về.
.- Cha.
.- Con vẫn còn coi ta là cha con, liền lập tức quay về cho ta. Dương Tư Nột trừng mắt, lớn tiếng quát.
.Dương Phi Tuyết ngẩn ra, nhìn Dương Tư Nột, nước mắt đã trực chảy ra trong hốc mắt, một lúc sau, nàng xoay người chạy về phía khuê phòng.
.Dương Tư Nột ngửa mặt nhắm mắt thở dài, nói: - Hàn Nghệ, ngươi cũng đừng trách ta vô tình, trận tranh đấu này, ta thật sự là không dám tham dự vào trong đó.
.Đối mặt với thế cục phức tạp và nguy hiểm như vậy, người người đều là lựa chọn bo bo giữ mình, không ai còn dám tham dự vào trong.
.Trường An trong nhất thời là tình trạng thần hồn nát thần tính, từ việc tiêu phí gần đây ở ngõ Bắc và hai chợ giảm xuống, liền có thể thấy được đôi chút, bởi vì tiêu phí chủ yếu là con em quý tộc là chính, mà hiện giờ con em quý tộc đều là hạn chế ra ngoài, bề trên đều đã phân phó xuống, không được đến ngõ Bắc. Ngõ Bắc kinh doanh tự nhiên là xuống dốc không phanh, Hàn Nghệ cũng sớm có dự tính, liền để cho mọi người một kỳ nghỉ dài, nghỉ ngơi chỉnh đốn.
.Đương nhiên, kiến thiết cơ sở bên kia vẫn tiếp tục.
.Mà bên phía Hàn Viện cũng không có từ bỏ, ngày thứ hai tới tìm Lý Trị, lại là thao thao bất tuyệt, còn không ngừng lặp lại.
.Lý Trị vẫn là không nghe, cũng không mở miệng để ngươi quay về, trực tiếp gọi người kéo ra ngoài.
.Trong lòng của y biết rõ, y không chiếm lý, đấu võ mồm với bọn họ, không khác gì là tự nói cả, đơn giản không để ý tới, không quản các ngươi nói như thế nào, ta đều không có nghe thấy. Hiện tại Chử Toại Lương còn ở trong tay y, tương đương chính là bọn Hàn Viện phải cầu cạnh y, không để ý tới đối với y chính là có lợi nhất.
.Nhưng, đây cũng chỉ là kế dùng lễ nghĩa, về lâu về dài khẳng định không được. Kết quả là, Hứa Kính Tông xung phong nhận việc, muốn đi thuyết phục Lý Tích, dù sao ông ta cũng là lấy tài ăn nói mà thành danh, hơn nữa chỉ cần có thể du thuyết thành công, như vậy ông ta chính là công thần lớn nhất trong trận quyết chiến này, cơ hội này ông ta không thể bỏ qua.
.Nhưng.
.Lý trạch ở Vùng ngoại ô phía nam
.- A ô! A ô!
.Hứa Kính Tông đứng ở bên giường Lý Tích, nhìn Lý Tích bên giường hai mắt tựa mở tựa khép, miệng lúc đóng lúc mở, trong mắt tràn đầy mờ mịt.
.Lý Bật bên cạnh thở dài: - Hứa Thượng thư, ngươi đều nhìn thấy rồi, không nói gạt ngươi, kỳ thật mẫy ngày gần đây đại ca ta không được khỏe, vì vậy vẫn ở tại vùng ngoại ô tĩnh dưỡng, hôm đó cũng là gắng gượng lên triều, nhưng thật không ngờ ở trong cung lại đột phát bệnh cũ, thật sự là họa vô đơn chí mà, hiện tại phần lớn thơi gian đều là thần trí mơ hồ, chỉ thỉnh thoảng một hai canh giờ có chút tỉnh táo.
.Hứa Kính Tông buồn bực muốn chết, chuẩn bị một bụng lời, kết quả gặp được một tên Lý Tích thần trí mơ hồ, ngay cả cơ hội mở miệng cũng không cho ông ta, giờ thì thật là không biết tìm ai để khóc nữa.
.Hơn nữa, cho dù Lý Tích là giả bộ, ông ta cũng không có cách nào, ân cần thăm hỏi vài câu, liền buồn bực rời đi.
.Chân trước ông ta vừa đi, Lý Tích đột nhiên ngồi dậy, làm gì có chỗ nào giống với một bệnh nhân, so với đám nhóc hai mươi hai mốt tuổi còn có tinh thần hơn một chút.
.Lý Bật sớm đã hết chỗ nói rồi, buồn bực nói:
.- Đại ca, huynh tiếp tục như thế này cũng không phải là biện pháp.
.Lý Tích nhìn ông ta một cái, nói: - Đệ vào trong thành mà xem xem.
.Lý Bật kinh ngạc nói: - Xem cái gì?
.Lý Tích nói: - Nhìn trong thành xem có bao nhiêu đại thần ngã bệnh, đại ca đệ như thế này là còn nhẹ đấy.
.Lý Bật xấu hổ cười, không có lên tiếng.
.Lý Tích thở dài, lâm vào trong trầm tư.
.Hứa Kính Tông trở lại trong cung, vẻ mặt xấu hổ hồi báo tình hình cho Lý Trị, dù sao khi ông ta đi, từng hứa hẹn không ít hào ngôn tráng ngữ.
.Lý Trị sau khi nghe xong, không khỏi vô cùng thất vọng.
.Hàn Nghệ ánh mắt chợt lóe, vội nói: - Bệ hạ, bất kể như thế nào, chúng ta quyết không thể từ bỏ nỗ lực, bệ hạ nên tiếp tục phái người đi đến du thuyết, cái này đối với chúng ta mà nói, cho dù là một hồi thất bại, cũng không có bất kỳ tổn thất nào.
.Lý Trị gật gật đầu, lại nhìn Thôi Nghĩa Huyền nói: - Thôi ái khanh, chỉ sợ phải làm phiền ngươi đi một chuyến rồi.
.Dù sao Thôi Nghĩa Huyền cũng là lão thần tử, cùng Hứa Kính Tông giống nhau, bối phận tương đương với Lý Tích.
.Nhưng so với khi Hứa Kính Tông xung phong đi, Lý Trị giờ phút này giọng điệu tràn đầy uể oải.
.Thôi Nghĩa Huyền lập tức nói: - Lão thần tuân mệnh.
.Dù sao Hứa Kính Tông đã thất bại rồi, ông ta thất bại nữa, cũng không có vấn đề gì.
.Kết quả đương nhiên cũng là thất bại, so với Hứa Kính Tông còn thảm hơn một chút, dù sao Lý Tích lúc đối mặt với Hứa Kính Tông, còn "A ô! A ô!" Vài tiếng, nhưng khi ông ta đến, Lý Tích đã hoàn toàn tiến vào trạng thái hôn mê.
.Mà cùng lúc đó, bên phía Trưởng Tôn Vô Kỵ cũng vận dụng hết thảy lực lượng, tập đoàn Quan Lũng do Hàn Viện, Lai Tế cầm đầu bắt đầu tích cực thượng tấu, theo đạo đức lễ pháp, theo luật pháp triều cương, theo quốc gia ích lợi, từ trên lợi ích của nhân dân, toàn bộ phương vị luận chứng họa hại của việc phế Vương lập Võ, và còn đem Chử Toại Lương so sánh với Ngụy Trưng, không thể trừng phạt Chử Toại Lương, ông ta là một mảnh trung tâm. Không chỉ như vậy, bọn họ còn viết văn chương, tuyên truyền khắp nơi, bởi vì bọn họ mỗi người các phương diện đều có tài tể tướng, Vĩnh Huy chi trị kỳ thật không có liên quan gì quá lớn với Lý Trị, đều là những đại thần như Trưởng Tôn Vô Kỵ tiếp nối sách lược Trinh Quán, mới có Vĩnh Huy chi trị, cho nên tài văn chương của bọn họ là rất đáng gờm, thật sự từng từ thấy máu.
.Đây là không ngừng tạo áp lực cho Lý Trị.
.Hai bên cũng là khai chiến toàn diện.
.Lý Trị chính là không để ý tới, nhưng lòng áp lực trong lòng tăng gấp bội, những người này đều là Tể tướng, văn chương của bọn họ nói vô cùng đúng, đám người Hứa Kính Tông căn bản phản bác không được, trên phương diện dư luận bị áp đảo toàn diện. Hiện giờ hắn thật sự không dám động đến Chử Toại Lương, dư luận vẫn là tạo cho hắn áp lực rất lơn, hơn nữa Hàn Viện, Lai Tế không dùng phương thức vô ích đi công kích y, hiển nhiên vẫn còn lưu lại đất sống, nếu bọn họ lấy chuyện này ra mà nói, thì áp lực dánh cho Trị Là vô cùng lớn rồi.
.Mà bên kia lại nhiều lần du thuyết Lý Tích đều lấy thất bại để báo cáo, thậm chí đều không thăm dò được rút cục Lý Tích đang nghĩ gì, hoàn toàn không có chút tiến bộ nào, Lý Trị cũng là càng ngày càng thất vọng rồi, nhưng Hàn Nghệ vẫn không ngừng đề nghị Lý Trị không được từ bỏ, tiếp tục phái người đi, Lý Trị cũng quả thật không có cách nào, vì thế lại phái ra Lý Nghĩa Phủ.
.Lý Nghĩa Phủ từng ảo tưởng chính mình nhấc tay là thành công, như vậy sẽ ở phía trên hẳn so với Hứa Kính Tông và Thôi Nghĩa Huyền.
.Nhưng sự thật thường thường trái ngược với giấc mơ, Lý Nghĩa Phủ ngay cả Lý Tích cũng không gặp được, đã bị Lý Bật chặn lại phải quay về.
.Lý Bật này kỳ thực cũng là một tướng quân, nhưng trước giờ vẫn theo bên người Lý Tích, cũng chưa có một mình đảm đương bao giờ, Lý Tích rời khỏi trong quân, ông ta cũng rời, khi đối mặt Hứa Kính Tông và Thôi Nghĩa Huyền, ông ta còn có thể nể chút mặt mũi, dù sao bối phận, xuất thân của hai lão nhân này đều không thể coi thường, nhưng đối mặt Lý Nghĩa Phủ xuất thân quan viên hàn môn không cần phải nể nang gì, đại ca của ta đã bệnh thành như vậy, thật sự là không có sức lực gặp khách, ngươi vẫn là trở về đi.
.Lý Nghĩa Phủ mang theo thất vọng não nề trở về phục mệnh.
.Lý Trị nghe xong thì hoàn toàn tuyệt vọng.
.Bên kia Hàn Viện, Lai Tể vẫn đang không ngừng tuyên truyền thanh thế, không ngừng công kích Võ Mị Nương, hơn nữa bọn họ nắm trong tayTtam tỉnh, trong đó Trung thư tỉnh phụ trách khởi thảo vốn dĩ là làm tuyên truyền đấy, dư luận trong triều đã hoàn toàn nghiêng về phía bọn họ.
.Lý Trị ở trong tình huống không chiếm được thế thượng phong về đạo lý, thế lực cũng là yếu hơn đối phương, thật là loạn trong giặc ngoài.
.Dường như sai lầm của Chử Toại Lương, chỉ là trì hoãn thất bại của y, cũng không có giải quyết được vấn đề có tính thực chất nào.
.Mà Hàn Nghệ trong lúc này, vẫn đang làm một việc, đó là không ngừng thu thập tư liệu về Lý Tích, đây chính là phong cách làm việc của hắn, trước kia trong thiên môn rất nhiều người nói hắn là thiên tài, chỉ có bạn của hắn Peter Zhu là biết, thiên tài Hàn Nghệ được tạo thành trên sự khắc khổ, Hàn Nghệ không giống người khác ở chỗ, hắn vô cùng thích thu thập tư liệu của người khác, hơn nữa xem hết sức chăm chú, cái này đã tiến hóa trở thành một loại thói quen.
.Nếu không làm như vậy, hắn sẽ cảm thấy khuyết thiếu cảm giác an toàn.
.Lúc này, Hàn Nghệ ngồi trong phòng, toàn bộ bốn vách tường dán đầy từng tờ giấy tư liệu về Lý Tích, trong đó còn bao gồm tư liệu của phụ thân Từ Cái của Lý Tích, cho dù đây là việc không có điểm cuối, ở đây đã là hắn đem hết khả năng thu thập được rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận