Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 613: Vua sơn lâm

.Hàn Nghệ dừng lại, ánh mắt phức tạp nhìn người thần bí này.
.Soạt soạt soạt!
.Nhưng người thần bí này lại không rảnh để tâm đến Hàn Nghệ, một hơi đâm ba kiếm.
.Keng keng keng!
.Nhưng người nọ không hề động đậy, bình tĩnh ung dung hóa giải ba kiếm thần bí này trong vô hình, cười nói: - Kiếm pháp hay, có điều chậm một chút.
.Người thần bí kia lại không nói lời nào, phát động thế công lần nữa, thế công lần này càng hung mãnh hơn.
.Soạt soạt soạt!
.Ngoài mặt nam tử kia phảng phất như bị kiếm quang bao trùm, nhưng y từ đầu đến cuối chưa từng động nửa bước chân, toàn bộ đều dùng kiếm cản lại thế công của đối phương.
.Têntên này biến thái mà! Hàn Nghệ khẽ cau mày, chợt tay trái vung lên.
.- Tiểu tử! Thủ pháp vụng về này của ngươi không lừa được ta đâu.
.Người nọ khinh miệt cười, đột nhiên đâm trường kiếm sang, kiếm này cực nhanh, hơn nữa góc độ xảo quyệt.
.Người thần bí bị một kiếm này bức lui bốn bước.
.Nam tử kia rốt cuộc động rồi, trường kiếm đâm thêm lần nữa, chiêu thức vô cùng bình thường, chú trọng một chữ - đâm! Nhưng tốc độ nhanh đến khiến người ta không thể phản ứng.
.Nghe thấy một tiếng kêu đau đớn.
.Chỉ thấy trên tay trái người thần bí có thêm một vết thương, nhưng hoàn toàn không nghiêm trọng lắm.
.- Không tệ, còn có thể tránh được một kiếm này của ta.
.Nam tử kia hơi hưng phấn nói.
.Người thần bí đột nhiên nói: - Ngươi còn không chạy nhanh.
.Hàn Nghệ cau mày, hơi do dự, nhưng cuối cùng bước chân cũng không ngừng lui ra sau, xoay người muốn chạy.
.- Hắn chạy không thoát đâu!
.Nam tử kia nói rồi thì nhấc kiếm tấn công lên, bức lui người thần bí, thuận thế cản lại con đường bỏ trốn của Hàn Nghệ.
.Keng keng keng!
.Ánh lửa tung tóe, sau mấy chiêu thức, người thần bí kia từ từ không theo kịp tốc độ của đối phương nữa, nhìn ta được nàng đã nỏ mạnh hết đà, chợt dưới chân lảo đảo, suýt chút đã ngã.
.Trong mắt nam tử kia chợt lộ ra sát ý dày đặc, đâm trường kiếm qua.
.Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc này, chợt nghe thấy một tiếng hét to: - Ta tay không tấc sắt!
.Chỉ thấy Hàn Nghệ bay người về phía nam tử kia.
.Người thần bí chợt phát ta tiếng a khẽ.
.Phịch!
.Lại thấy Hàn Nghệ bắn ra như đạn pháo, nặng nề ngã xuống đất.
.Nam tử kia thu chân, cười nói: - Tiểu tử ngươi thật sự có chút thú vị.
.Khốn kiếp!
.Hàn Nghệ lấy tay che ngực, ho khan kịch liệt.
.Vụt vụt vụt!
.Sắc mặt nam tử kia căng thẳng, vung trường kiếm lên, đồng thời khi ánh lửa bắn lên tứ phía, khói trắng hầm hập xông thẳng lên, chợt thấy trong làn khói trắng xuất hiện một cơn lốc xoáy chặt chẽ, một kiêm phá khói xông đến.
.Keng!
.Nam tử kia gần như chặn được một kiếm kia ngay trước yết hầu của mình.
.Hức! Vậy mà cũng không đâm chết được y! Hàn Nghệ lồi mắt, gương mặt lộ ra vẻ mặt Beckham sút penalty không vào năm đó.
.Nam tử kia tựa hồ cũng bị một kiếm này chọc giận, mặt lộ vẻ giận dữ, vung kiếm xông lên, nhưng vì xung quanh là khói trắng, hai người nhìn không thấy đối phương, đến mức mấy đợt tấn công của y đều bị người thần bí hóa giải.
.Đột nhiên thân thể nam tử kia nhảy lên, đường kiếm nhẹ nhàng, chợt giống như khiêu vũ, vô cùng kinh động vung trường kiếm của mình, phóng khoáng tiêu sái.
.Hai chiêu trôi qua, khói trắng bị kiếm của y hóa giải, chiêu kiếm lại thay đổi lần nữa, còn nhanh hơn độc hơn vừa rồi, chiêu thức cũng muốn lấy tính mạng đối phương.
.Người thần bí kia dường như cũng liều mạng, lấy công thay thủ, không quan tâm thế công của đối phương, một lòng muốn đồng quy vu tận với đối phương. Kiếm thuật của nàng vốn cũng không yếu, chỉ là tốc độ không sánh bằng đối phương, nhưng sau khi trường kiếm của đối phương đâm vào thân thể mình, kiếm của nàng tuyệt đối có thể đâm vào đối phương, mà năm tử kia nược lại cảm thấy không cần phải thế, do vậy đổi công thành thủ, nhìn như cực kỳ nguy hiểm, nhưng nguy cơ vẫn được giải trừ ngay phút cuối cùng.
.Chợt nghe thấy một thanh âm cực kỳ chói tai, chỉ thấy nam tử kia đột nhiên dùng mũi kiếm dán lên trường kiếm của đối phương, một ngọn lửa hiện lên dọc theo mũi kiếm, người thần bí kia vội quăng kiếm, thuận thế trở mình ra sau, hai chân đá ra.
.Nam tử kia một tay cảng lại, chợt kêu thầm một tiếng, không xong!
.Người thần bí kia mượn lực đạp về phía sau, lạ bắn ra ba ám khí, thân hình nam tử ngửa ra sau, chỉ thấy ba phi tiêu bay sượt qua mũi, đợi khi y đứng lên, chỉ thấy người thần bí và Hàn Nghệ đã chạy lên trước, lập tức đuổi theo.
.Rất nhanh, y đã đuổi kịp hai người, đâm qua một kiếm.
.Người thần bí đẩy một chưởng tay trái, mình lại lăn về bên phải.
.- Để coi các ngươi trốn đâu!
.Nam tử kia cười lạnh.
.Nhưng vừa dứt lời, nam tử chợt dùng sức vung kiếm ra phía sau!
.Ánh lửa tung tóe!
.Trường kiếm run rẩy!
.Trong mắt nam tử kia hiện lên vẻ khiếp sợ, bởi vì trước mắt không một bóng người.
.Chỉ nghe thấy trong bóng đêm tối tăm có người nói: - Hàn đại ca, mọi người đi trước một bước, đệ giết y.
.Sau khi Hàn Nghệ nghe xong thì không khỏi mừng rỡ.
.Nam tử kia đưa mắt nhìn quanh, chỉ nghe thấy tiếng cành cây rung động, lạnh lùng nói: - Tiểu tử thật cuồng vọng.
.- Đi mau!
.Người thần bí đột nhiên ngồi lên, kéo Hàn Nghệ trốn.
.Nam tử kia bước lên một bước, đang muốn đuổi theo, chợt nghe thấy tiếng phá không, trở kiếm cản lại, nghe thấy ba một tiếng, chỉ thấy ám khí kia chẻ đôi rơi xuống, lại là một quả trám.
.Kình phong từ trên đánh úp xuống.
.Chỉ thấy một bóng người nhỏ gầy bay ập xuống, hai tay cầm đao, mãnh liệt đánh tới.
.Đối mặt với một đao thế lớn lực chìm này, nam tử kia chỉ cảm thấy tránh cũng không thể tránh, chỉ có thể vung kiếm ngăn chặn.
.Keng một tiếng.
.Nam tử kia chỉ cảm thấy đao phong đánh ập tới, một cơn đau nóng bỏng, thầm nói một tiếng, đao pháp thật bá đạo!
.Tiểu Dã đánh một đao xuống, thuật thế lăn xuống đất, hai chân mở ra, miệng cắn lưng đao, leo lên một cây đại thụ, trong chớp mắt lại không thấy người.
.Bỗng nhiên, lại có mấy quả trám bắn xuống.
.Nam tử kia vừa né tránh, lại cảm thấy kình phong đánh úp sau lưng, theo bản năng trở tay vung kiếm, nhưng do trở tay, lực không thể thi triển hết, trường kiếm suýt chút rời tay, trong lòng run lên, chỉ cảm thấy hỏng bét.
.Thật ra thân thủ Tiểu Dã chắc chắn không bằng nam tử này, nhưng đây là trong rừng, hơn nữa lại là ban đêm, Tiểu Dã chính là sự tồn tại vô địch, bởi vì từ nhỏ cậu đã sống trong rừng, hai mắt khác với người thường, chỉ có chút ánh sáng yếu ớt, cậu có thể nhìn thấy rõ, hơn nữa bản lĩnh trèo cây cũng không ai sánh bằng, bổ một đao xuống liền lập tức biến mất.
.Nam tử chỉ nghe thấy trên cây cao mười thước, tiếng lá chạm nhau xào xác, nhưng khổ là không nhìn thấy người, hai hiệp rồi, y đều chỉ bị động chịu đòn, trong lòng vừa vội vừa giận, nhưng y cũng biết, ở nơi này mình không có chút phần thắng, dù sao y cũng không trèo lên được, hơn nữa Hàn Nghệ đã chạy, y chỉ cảm thấy bốn phương tám hướng đều là kẻ địch, không nói hai lời liền bỏ chạy, nhưng tiếng sàn sạt trên cây thủy chung vẫn theo đuôi y.
.Nam tử kia thấy không chạy thoát khỏi đối phương, trong lòng cũng có chút sợ hãi, bắt đầu không ngừng dựa vào từng gốc đại thủ để yểm hộ mình.
.Điều này khiến Tiểu Dã thủy chung cũng không tìm được cơ hội hạ thủ.
.Hai người một trên một dưới, giống như báo săn và người vượn chạy cực nhanh trong rừng.
.Một lát sau, nam tử kia coi như hữu kinh vô hiểm xông ra khỏi khu rừng, nhưng ra khỏi khu rừng, y lại không đi, nhìn chằm chằm rừng cây, hai mắt lộ sát khí.
.Chợt nghe trong rừng truyền tới một thanh âm rất non nớt: - Lần sau ta nhất định sẽ giết ngươi. Tiểu Dã cũng không ngu, trước đó cậu nhiều lần chiếm tiên cơ nhưng lại không mảy may thương tổn được người này, tự biết không đánh lại đối phương, do vậy quyết định sẽ không ra khỏi khu rừng.
.Nam tử kia cũng hiểu, nói: - Ta sẽ tới tìm ngươi.
.Sau đó xoay người rời đi.
.Nguyên gia bảo cách nơi này không xa.
.- Giá. !
.- Là Mẫu Đơn tỷ, mau mau mở cửa,
.Cửa lớn vừa mở, Nguyên Mẫu Đơn phóng ngựa chạy vào, đi đến trước thính đường.
.Chỉ thấy Nguyên Ưng từ trong đi ra, vẻ mặt mờ mịt nói: - Tiểu muội! Xảy ra chuyện gì vậy?
.Nguyên Mẫu Đơn dùng sức giữ cương nói: - Ca! Có người muốn giết Hàn Nghệ.
.Nguyên Ưng nghe xong, không khỏi gãi đầu.
.Trong rừng núi, ánh lửa lấp lóe.
.Chỉ thấy Nguyên Ưng khoác một chiếc da gấu, bước nhanh xông vào trong rừng cây.
.- Khởi bẩm Bảo Chủ, không tìm thấy Hàn Nghệ.
.Một người đi đến, một chân quỳ xuống nói.
.Nguyên Ưng thản nhiên nói: - Bảo Khuyển Nha lập tức dẫn người dẫn người tìm ra mấy tạp chủng đó cho ta, con mẹ nó, ngay cả muội phu tương lai của lão tử cũng dám động.
.- Dạ
.Người nọ lập tức nói.
.Chợt nghe có người hô: - Ca!
.Nguyên Ưng đảo mắt, đột nhiên vươn tay xác một người lên, một đao rơi xuống, người đó lập tức hôn mê bất tỉnh, trong mắt còn lóe lên tia nghi hoặc, Nguyên Ưng kéo áo choàng xuống, che lấy thân người đó, sau đó hai tay ôm lấy người đó.
.Một lát sau, chỉ thấy một bóng hình xinh đẹp xuất hiện trước mặt Nguyên Ưng: - Ca, huynh!
.Nguyên Mẫu Đơn vừa mở miệng, bất giác sững lại, ngay ngốc nhìn Nguyên Ưng ôm một người trong tay.
.Nguyên Ưng lần này bùng phát diễn kỹ, bi thương thở dài nói: - Tiểu muội, xin lỗi, ca đến muộn một bước.
.Nguyên Mẫu Đơn nghe thấy mà trong đầu trống rỗng, ngơ ngác nhìn Nguyên Ưng, nước mắt chảy xuống trong lúc không hề phát giác.
.Nguyên Ưng lồi hai mắt, bị hù đến thất thanh nói: - Tiểu muội, tiểu muội, muội đừng khóc, ca đang đùa với muội thôi, muội nhìn xem. Nói đoạn, ông ta trực tiếp ném người trong tay xuống, giống như ném một con chó chết vậy.
.- Khụ khụ!
.Người nọ rơi xuống đất liền tỉnh.
.Nguyên Mẫu Đơn cúi đầu nhìn thấy, thấy là một tùy tùng bên cạnh Nguyên Ưng, sững sờ, không khỏi ngẩng đầu không thể tin nổi nhìn Nguyên Ưng.
.Nguyên Ưng cười ha ha nói: - Vừa rồi ta tìm khắp rừng một lượt nhưng không thấy Hàn Nghệ, tiểu tử kia rất giảo hoạt, nhất định không sao cả, muội yên tâm đi, ca sẽ nhanh chóng moi những người đó ra.
.Nguyên Mẫu Đơn đưa tay gọt lệ trên mặt, không nói lời nào liền đi về phía Nguyên Ưng.
.Nguyên Ưng sợ tới mức liên tục lùi ra sau: - Tiểu muội, ca thật sự chỉ đùa với muội, ca cũng không biết muội lại rơi lệ vì một tiểu tử nhà nông.
.- Ta giết huynh!
.Nguyên Mẫu Đơn vung tay hét lên, rút chủy thủ chém về phía Nguyên Ưng.
.- Oa!
.Nguyên Ưng sợ tới mức quát to một tiếng, nhấc chân chạy về phía một thân cây, tay chân đều dùng cả, giống như khinh công trên truyền hình vậy, chớp mắt đã leo lên cây rồi, chỉ thấy ông ta ôm một nhánh cây nhỏ, hơi loạng choạng, đáng thương nói:
.- Tiểu muội, ca thật sự không cố ý, muội tha cho ca một lần đi.
.Nguyên Mẫu Đơn chỉ vào Nguyên Ưng nói: - Nguyên Ưng, huynh xuống đây cho ta.
.- Không xuống, xuống rồi muội sẽ giết ta.
.Nguyên Ưng ra sức lắc cái mông to của mình.
.Nguyên Mẫu Đơn không kiểm soát được, rít gào: - Nguyên Ưng, huynh có phải nam nhân không.
.Nguyên Ưng nói: - Ta chỉ là ca muội, có phải nam nhân không chưa từng để ý.
.Tùy tùng cầm đuốc bên cạnh nhao nhao cúi đầu.
.Nguyên Mẫu Đơn trực tiếp ném chủy thủ sang, Nguyên Ưng vươn tay bắt lấy chủy thủ, vẻ mặt khóc tang nói: - Tiểu muội, ca biết sai rồi, muội tha cho ca lần này đi, dù sao từ nhỏ đến lớn, muội đã tha cho ca rất nhiều lần, cũng không thiếu gì lần này. Ca xin thề, nhất định sẽ giết sạch những kẻ muốn giết Hàn Nghệ, giúp muội trút cơn giận này, có được không?
.Nguyên Mẫu Đơn nhìn chằm chằm Nguyên Ưng, một lát sau, đột nhiên xoay người bỏ đi.
.- Xem ra lần này tiểu muội giận thật rồi!
.Nguyên Ưng đáng thương chớp mắt, chợt thấy tùy tùng dưới đất đều ngẩng đầu ngây người nhìn ông ta, đột nhiên bắn người, nhẹ nhàng đứng trên nhánh cây nhỏ dài lớn cỡ cánh tay, tuy nhánh cây lắc lư chao đảo, nhưng ông ta lại đứng yên ổn vững chãi, hai tay chống nạnh, cao cao tại thượng, uy vũ bá đạo nói: - Các ngươi còn ngây người đứng đó làm gì, còn không nhanh moi mấy tên khốn kiếp đó ra cho ta, lại dám chọc tiểu muội ta tức giận như thế, ta nhất định phải khiến chúng chết không toàn thây. A! Tức chết ta.
.Những tùy tùng kia thấy lão đại nổi bão, nhanh chóng tuân lệnh, sau đó lập tức tan tác chim muông, trong lòng lại nghĩ, rõ ràng là ngươi chọc Mẫu Đơn tỷ tức giận được không.
Bạn cần đăng nhập để bình luận