Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 821.2: Phế Hậu

.Nhưng Võ Mị Nương hiểu rất rõ tính cách này của nàng, cũng hận nhất cái loại cá tính vênh váo hung hăng này của Vương hoàng hậu. Khi Võ Mị Nương vừa mới tiến cung, Vương hoàng hậu cũng không coi nàng là khuê mật, mà coi nàng như một thủ hạ. Vương hoàng hậu đối với mọi người đều lạnh như băng, điều này làm cho Võ Mị Nương vẫn ghi hận trong lòng. Tuy rằng không thể tự mình xuất hiện, nhưng nàng tuyệt sẽ không như vậy mà buông tha Vương hoàng hậu.
.Tên thái giám béo hắc một tiếng, nói:
.- Ngươi tưởng mình còn là Hoàng hậu nữa sao? Nhưng bây giờ không phải do ngươi rồi, còn không mau bắt lấy người này.
.Đám thái giám và cung nữ còn lại liền đồng loạt tiến lên.
.Một cung nữ lớn tuổi trực tiếp rút mộc trâm cài tóc trên đầu Vương hoàng hậu xuống. Ngươi là một trọng phạm chải đầu tóc chỉnh tề như vậy làm gì. Lập tức ba búi tóc đen kia tung ra giống như thác nước.
.Trong mắt Vương hoàng hậu hiện lên một chút kích động, phẫn nộ quát:
.- Các ngươi muốn làm gì?
.Nhưng lời quát của nàng căn bản không có bất cứ tác dụng gì. Nàng bây giờ là thứ nhân, cùng với đám người thái giám, cung nữ có địa vị giống nhau. Chỉ thấy hai bên các cung nữ bắt lấy hai tay của Vương hoàng hậu, phía sau có một cung nữ muốn đè đầu của Vương hoàng hậu xuống. Đây đều là thụ ý của Võ Mị Nương. Nàng muốn cho Vương hoàng hậu phải cúi đầu, khom người đi ra ngoài, bởi vì Vương hoàng hậu cho tới nay đều luôn ưỡn ngực, ngẩng cao đầu, phong hoa tuyệt đại, ung dung hoa quý, vênh váo hung hăng.
.Nhưng vốn tính tình Vương hoàng hậu cũng rất lạnh lùng, hơn nữa là xuất thân danh môn, từ nhỏ đều đã được lễ nghi tốt đẹp và vinh quang gia tộc hun đúc, không hiểu được sự thỏa hiệp vì lợi ích toàn cục, đến chết cũng không chịu cúi đầu, hàm răng cắn chặt môi đỏ mọng, máu tươi thấm cả ra ngoài, cuối cùng rơi xuống thành giọt nhưng vẫn không rên một tiếng, hai tay tuy rằng đã bị bẻ ra sau lưng, nhưng thân mình vẫn thẳng tắp.
.Hai lão phụ liều mạng dùng sức ấn đầu Vương hoàng hậu xuống, Vương hoàng hậu chính là không chịu cúi đầu, nước mắt cũng đã đảo quanh trong hốc mắt, nàng đâu chịu nổi sự đối xử như thế, trong lòng cảm giác bị ủy khuất. Sự ủy khuất này và vinh quang đan vào nhau, cũng làm cho nàng bạo phát ra sức lực kinh người.
.Bởi vì nàng cảm thấy bản thân không làm gì sai. Hoàng đế ngươi muốn giết ta, ta không dám không nghe theo. Nhưng ngươi không thể bắt ta cúi đầu nhận sai, cũng không thể làm nhục ta. Ta cũng không có hạ độc, đây là các ngươi vu oan cho ta, sĩ khả sát bất khả nhục.
.Hai lão phụ kia thấy Vương hoàng hậu kiên cường như vậy, nếu cứng rắn làm tới chẳng may vô tình giết chết thì phải làm sao bây giờ. Trong lòng có chút kinh sợ, hơi khiếp đảm nhìn về phía tên thái giám béo.
.- Các ngươi là một lũ vô dụng.
.Tên thái giám béo đi lên trước, dùng một quyền đánh thẳng vào bụng của Vương hoàng hậu.
.- A------- !
.Vương hoàng hậu chưa bao giờ bị người khác đánh, nhận lấy một quyền, không khỏi kêu thảm một tiếng, toàn thân đổ về phía trước.
.Hai cung nữ lớn tuổi phía sau lập tức đem hai tay của nàng trói thít chặt lại ra sau lưng, khiến thân thể của nàng chỉ có thể gập lại thành chín mươi độ.
.Dù gì cũng là Võ Chiêu nghi đã phân phó, mặc kệ như thế nào, cũng nhất định phải làm được việc này. Mỗi việc này cũng làm không xong, vậy thì còn làm được cái gì nữa.
.Tại thời khắc này, tinh thần của Vương hoàng hậu gần muốn sụp đổ. Chỉ cảm thấy tôn nghiêm cao quý của mình, bị đám thủ hạ vô tình chà đạp, nước mắt bỗng chốc tuôn rơi, khom người bị bắt đi ra ngoài.
.Nàng cũng đã trở thành Hoàng hậu duy nhất bị phế từ triều Tùy tới nay. Độc Cô Hoàng Hậu, Tiêu Hoàng hậu, Đậu Hoàng hậu, Trưởng Tôn Hoàng hậu, tất cả đều là một đời hiền hậu, đại danh lừng lẫy. Tuy rằng Tiêu Hoàng hậu có nhiều trắc trở, nhưng Dương Quảng vẫn vô cùng tôn trọng của nàng, danh vọng rất cao, cũng đã được chết yên lành đến cuối đời.
.Vương hoàng hậu vô duyên vô cớ gánh nhiều tội danh như vậy, nằm cũng trúng thương, hoặc là giết Công chúa, hoặc là yếm thắng, rồi hạ độc mưu hại Hoàng đế… tất cả đều không có một vụ án nào được điều tra cụ thể. Cho tới bây giờ còn bị đám người ti tiện này nhục nhã, trong lòng có thể dễ chịu sao.
.Nhưng đấu tranh cung đình chính là tàn nhẫn như thế. Nếu Võ Mị Nương thua, kết cục cũng sẽ giống như vậy. Việc này cũng không thể trách Võ Mị Nương lòng lang dạ sói, đây đều là lối mòn, hơn nữa Võ Mị Nương là do nàng phê chuẩn tiến cung, chẳng khác nào mua dây buộc mình, cũng không oán trách ai được.
.Nhưng nói đi cũng phải nói lại rồi, điều này cũng không thể trách nàng. Lúc ban đầu, nàng và Lý Trị không có tình cảm, là do tuân theo ý nguyện của cha mẹ mà gả cho Lý Trị. Cũng chẳng phải là Hoàng hậu mơ ước, bởi vì lúc ấy Lý Trị vẫn còn là Tấn vương, phía trên còn có Lý Thừa Càn, Lý Thái. Ngôi vị Hoàng đế này cũng không tới phiên Lý Trị. Nhưng ông trời chẳng hiểu sao chiếu cố Lý Trị, tặng ngai vàng cho Lý Trị, kết quả Vương hoàng hậu được phong Hoàng hậu.
.Nhưng Vương hoàng hậu thực ra cũng giống như Độc Cô Hoàng Hậu, Tiêu Hoàng hậu, Trưởng Tôn Hoàng hậu, các nàng đều là xuất thân danh môn, trí tuệ cương nghị, rất có tài hoa, từ nhỏ đều được giáo dục rất tốt, hơn nữa đều là mỹ nhân đại danh lừng lẫy. Mỹ mạo của Vương hoàng hậu thực sự nổi danh, đến sau này trong sử sách đều có ghi lại về nàng đoan trang hiền đức, phong hoa tuyệt đại. Theo đạo lý mà nói, nàng vô cùng thích hợp làm Hoàng hậu.
.Nhưng thật đáng thương vì nàng gặp phải Lý Trị. Tính cách của Lý Trị có một phần nhu nhược. Tính cách này đối với vị trí hoàng đế của y là bất đồng rất lớn. Hơn nữa Lý Trị lại có khuynh hướng luyến mẫu, ưa thích người lớn tuổi hơn y, và có thể trở thành người phụ tá cho y trên đường đời. Nhưng Vương hoàng hậu lại cảm thấy Hoàng hậu chính là quản lý hậu cung, không thể hỏi đến chuyện ngoài triều chính. Giữa phu thê hẳn là tương kính như tân (tôn trọng nhau như khách). Lúc không có việc gì làm, mọi người cùng nhau đọc sách, viết chữ. v.v, thật giống như Lý Thế Dân cùng Trưởng Tôn Hoàng hậu, cũng không hiểu được cách lấy lòng nam nhân, nhưng có mấy nam nhân thích tương kính như tân. Nam nhân nửa người dưới là động vật. Lý Thế Dân cùng Trưởng Tôn Hoàng hậu tương kính như tân, nhưng một mặt khác đối với các phi tử lại lộ ra nguyên hình, cũng là một lão háo sắc lang!
.Lại thêm một phần muốn chết chính là gia tộc của Vương hoàng hậu là Trưởng Tôn Vô Kỵ. Nàng coi như là đồng đảng của n Trưởng Tôn Vô Kỵ. Vậy thì Lý Trị chắc chắn là không thể tha cho nàng.
.Chuyện này nếu nói theo đạo đức và lễ pháp, Lý Trị ngàn vạn lần không nên làm như vậy. Y cũng tự biết mình đuối lý. Nhưng, về mặt chính trị mà nói, Lý Trị lại nhất định phải làm như vậy. Làm Hoàng đế, đương nhiên là lấy ngai vàng dưới mông kia làm trọng, bất cứ kẻ nào cũng có thể bỏ qua. Huống chi y thực sự yêu thích Võ Mị Nương, không phải Vương hoàng hậu. Bao nhiêu nguyên nhân gộp lại mới có vở kịch đau buồn ngày hôm nay.
.Khác biệt với Vương hoàng hậu, Tiêu Thục Phi lại không phải cái kiểu đấy, luôn luôn la mắng, nàng không phục lắm, nàng có dã tâm của Võ Mị Nương, nhưng con người thì khá ngu xuẩn, không có trí tuệ của Võ Mị Nương, đối phó với loại Băng mỹ nhân không chịu cúi đầu, lại không hiểu được cách giành lấy trái tim của nam nhân như Vương hoàng hậu, nhiêu đó là dư dả, nhưng khi đối mặt với Võ Mị Nương, thì trở nên vô cùng xanh và non, chẳng khác gì con cá nằm sẵn trên thớt, mặc cho người chém giết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận