Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 945: Liêm Pha già rồi?

..
.Chiếu lệnh này khiến cho toàn bộ thế cục thay đổi bất ngờ, tướng sĩ Đại Đường đều trở tay không kịp.
.Niềm vui chiến thắng chợt tan biến hết, chỉ còn lại sự hoang mang, ngỡ ngàng và phẫn nộ.
.Nhưng quân lệnh như sơn!
.Vương Văn Độ lập tức mệnh lệnh toàn quân tập kết, đi theo hình khối, nối bước theo trật tự.
.- Cái tay Phó Tổng quản kia thật là không biết đánh trận. Đến nay quân địch như chó mất nhà, nghe tiếng mà chạy, sao dám phản kích. Nếu như Đại Tổng quản mà cử mấy đội khinh kị tới truy kích, chắc chắn sẽ tiêu diệt sạch quân địch. Bây giờ hàng ngũ chỉnh tề đợi địch tới tấn công, nhưng quân địch đâu dám phản kích. Điều này tuyệt đối không được. Sư phụ ta đã từng nói, hai bên giao chiến, cốt ở khí thế, một tiếng trống hăng hái, trì hoãn là suy, thêm nữa là kiệt. Hiện nay khí thế đại quân ngút trời, nếu không thừa thắng mà truy kích, qua mấy ngày sĩ khí giảm sút, đến lúc đó trận nay e rằng không đánh nổi nữa.
.Tiểu Dã ngồi trong trướng, lắc đầu nguầy nguậy, có vẻ bất mãn, bất kì ai cũng cảm thấy có chút chán nản về việc này.
.Hàn Nghệ liếc nhìn Tiểu Dã, sắc mặt nghiêm trọng nói: - Sự việc e rằng không đơn giản vậy.
.Tiểu Dã lo lắng nhìn Hàn Nghệ, nhưng cũng chẳng hỏi nhiều, nói: - Đơn giản hay không cũng chẳng liên quan gì tới chúng ta, dù sao thì chúng ta cũng nên quay về rồi.
.Hàn Nghệ chau mày trầm ngâm một hồi rồi nói: - Tiểu Dã, ta nghĩ--- ta nghĩ nên ở lại đây thêm mấy hôm.
.- Vì sao vậy? Tiểu Dã tò mò hỏi.
.- Việc này không thể nói rõ trong chốc lát. Hàn Nghệ lắc đầu nói: - Tiểu Dã, chúng ta ở lại thêm mấy hôm, được chứ?
.Tiểu Dã lòng chẳng muốn, nhưng thấy Hàn Nghệ đã nói vậy, cậu đương nhiên là không phản đối, đoạn gật đầu nói: - Vậy cũng được!
.- Tướng quân, các huynh đệ phải dùng máu để đổi lấy thời cơ này, sao có thể bỏ lỡ, nếu không truy kích thì tặc vương sẽ chạy mất.
.- Điều này sao ta có thể không biết, ta còn sốt ruột hơn bất kì ai, nhưng quân lệnh như sơn, ta cũng chẳng còn cách nào.
.- Thật là vô lí. Nếu như bây giờ truy kích, Đại Tổng quản chắc chắn sẽ cử chúng ta đi, cái tên Vương Văn Độ rõ ràng là đố kị với công lao của tướng quân, nên mới nghĩ ra cái chủ ý hèn hạ này, thật là tức chết đi được.
.- Các vị lẽ nào không cảm thấy việc này thật kì quặc sao? Bệ hạ sao có thể để Vương Văn Độ giám quân, chiếu lệnh này thật quỷ dị.
.- Ý của ngươi là?
.- Ta nghĩ rất có khả năng Vương Văn Độ ngụy tạo chiếu lệnh--- Tướng quân, việc này quá quỷ dị, tướng quân cần phải nhắc nhở Đại Tổng quản xem sao!
.Mệnh lệnh vừa đưa ra, quân bản bộ Tô Định Phương tức giận sôi sùng sục, bọn họ đánh trận đương nhiên là để kiến công lập nghiệp, bây giờ lại thấy công lao trôi đi trước mặt, chưa bị quân địch chém chết thì cũng bị nỗi tức giận này làm cho điên tiết mà chết.
.Nhất là Tô Định Phương, ông ta vừa lập được công đầu, nếu như giờ mà truy kích, thì công lao của ông ta chắc chắn sẽ tăng thêm bội phần. Chưa biết chừng còn giành được sự coi trọng của Lý Trị. Tuổi đời ông ta không còn trẻ nữa, nên vô cùng sốt ruột lập công, lòng nóng như lửa đốt. Đoạn cau mày nói: - Ta cũng hoài nghi chiếu lệnh này có vấn đề. Bệ Hạ nếu như muốn Vương Văn Độ giám quân, thì hoàn toàn có thể nói thẳng, đó là việc thường tình, hà tất che đậy làm gì, hơn nữa lúc nào đưa ra không được, lại đưa ra đúng lúc này, thật là kì lạ quá. Nói tới đây, ánh mắt ông ta lộ vẻ lo lắng, liền nói tiếp: - Nhưng Đại Tổng quản xem xong chiếu lệnh rồi mà vẫn nghe theo kế của Vương Văn Độ, thì thật khiến người ta khó hiểu!
.Một người nói: - Tướng quân, giờ không phải lúc thảo luận việc này, cần mau chóng xuất quân truy kích, không thì tên A Sử Na Hạ Lỗ sẽ chạy mất thật đó.
.- Tướng quân, tướng quân hãy tới nói với Đại Tổng quản, chỉ cần một lệnh của Đại Tổng quản, chúng ta sẽ chẳng cần phải quan tâm đến chiếu lệnh gì hết.
.Tô Định Phương có chút do dự, địa vị của ông ta trong quân không được lớn lắm, giờ tùy tiện xuất đầu lộ diện, chợt thấy có chút chột dạ!
.Không chỉ bọn Tô Định Phương cảm thấy khó hiểu, mà ngay cả đám đại tướng quân tâm phúc của Trình Giảo Kim như Bùi Hành Kiệm cũng cảm thấy không lí giải nổi. Cho dù chiếu lệnh này là thật thì có làm sao? Trình Giảo Kim là nhân vật cỡ nào chứ? Đó là viên tướng tiên phong của sự biến Huyền Vũ cơ mà. Ông ta quả là danh bất hư truyền. Ra ngoài đánh giặc, chưa bao giờ nghe theo Hoàng đế. Đừng nói là Lý Thế Dân, ngay cả thánh chỉ của Lý Uyên thì ông ta cũng dám vứt sang một xó. Một tướng quân có cá tính như vậy, lại bị cái chiếu lệnh khó hiểu làm kinh sợ, thật là không thể tưởng tượng nổi.
.- Lão tử đây dẫn quân mười mấy năm nay, chưa bao giờ thấy có chiếu lệnh nào của thiên tử úp úp mở mở thế này, tên chó Vương Văn Độ rõ ràng là đã ngụy chiếu.
.- Ta thấy lão tướng quân hồ đồ rồi.
.- Lão tướng quân không phải hồ đồ, mà là già rồi, còn nhớ năm xưa khi ta cùng với lão tướng quân nam chinh bắc chiến, lão tướng quân uy phong thế nào, đừng nói là chiếu lệnh đó kì quặc, cho dù là có thật, thì lão tướng quân cũng chẳng quan tâm, đánh trước đã rồi tính. Theo ta thấy, lão tướng quân chắc là sợ nếu như truy kích, chẳng may sơ xuất gì thì lại bị người ta buộc tội chứ gì.
.- Ôi! Đánh đấm thế này thì thật là ức chế!
.Trong chốc lát, quân doanh Đại Đường toàn là tiếng oán thán, câu nói "Liêm Pha già rồi" lan truyền khắp nơi, nhưng do cái uy của Trình Giảo Kim và chiếu lệnh của Vương Văn Độ mà chẳng ai dám tùy tiện xuất đầu lộ diện.
.Cơ hội lớn như vậy coi như đã bỏ lỡ vô ích rồi.
.Đại quân Đường tập hợp lại, kết thành hình khối, mang theo quân nhu, chầm chậm tiến quân.
.Tuy nhiên, chó cắn áo rách, trời đổ tuyết lớn, thời tiết trở lạnh, quân Đường hàng ngày cưỡi ngựa, mặc giáp hành quân, cho nên đa phần chiến mã đều chết gầy, quân sĩ mệt mỏi, ý chí chiến đấu ngày một giảm sút.
.Tô Định Phương thấy tình hình này, biết là nếu tiếp tục trì hoãn, chỉ sợ tất cả cũng chẳng đến đâu. Vậy thì ông ta cả đời cũng chỉ như vậy. Thế là chẳng nghĩ gì nhiều, chạy đi tìm Trình Giảo Kim, khuyên rằng: - Đại Tổng quản, Thiên tử hạ chiếu chinh phạt phản tặc, chúng ta đến nay đang trên đà chiến thắng, lại chỉ phòng thủ, không tiến công, vậy thì sao có thể lập công? Lại nói, người là Đại Tổng quản, việc hành quân đánh trận cũng không thể tự mình làm chủ, còn phải xem sắc mặt của Phó Tổng quản mới có thể quyết định, thế chẳng phải là đảo lộn trật tự sao, liệu có thể giành được thắng lợi? Theo bỉ chức thấy, chiếu lệnh đó của Phó Tổng quản rõ ràng là ngụy chiếu, Đại Tổng quản nên lập tức trị tội làm giả chiếu lệnh, giam Vương Văn Độ lại, đợi đại quân ta giành được toàn thắng, rồi giải y về Trường An, để triều đình định đoạt.
.Trình Giảo Kim nghe xong nói: - Kết trận hành quân, không phải là ý của một mình Phó Tổng quản, lão phu cũng có suy nghĩ như vậy. Ngươi xem, trời đổ tuyết lớn, nếu tùy tiện truy kích, thì thực sự là quá nguy hiểm. Hiện giờ, chúng ta đã giành được thắng lợi, việc nên làm là củng cố chiến thắng đó, ổn định cái đã.
.Tô Định Phương kích động nói: - Nhưng mà Đại Tổng quản, người xem tướng sĩ bên ngoài kia, sĩ khí giảm sút, không ít chiến mã vì mệt mỏi không chịu được mà chết gầy, nếu như cứ tiếp tục thế này, thì cho dù quân địch tới tấn công, chúng ta cũng chưa chắc cầm cự nổi.
.- Tô Định Phương!
.Trình Giảo Kim đập mạnh bàn một cái, nói: - Ta niệm tình ngươi có lập chiến công, nên mới nhẫn nhịn hết lần này đến lần khác, lão phu đánh trận mấy chục năm nay, lẽ nào còn không bằng ngươi, phải để ngươi tới dạy phải làm thế nào, nếu như ngươi tiếp tục làm loạn lòng quân, đừng trách ta xử theo quân pháp.
.Tô Định Phương nghe xong im bặt, một lúc sau, ông ta tức giận hừ một tiếng, rồi quay người ra khỏi đại doanh.
.Chẳng được đánh trận, mọi người nhàn hạ đến phát ngán, Hàn Nghệ và Tiểu Dã cũng vậy, thấy tuyết ngừng rơi, liền ra ngoài trướng đi bộ, Tiểu Dã chỉ đám tướng sĩ Đường quân đang cúi đầu kia nói: - Đại ca, huynh xem đám quân sĩ kia kẻ nào kẻ nấy mặt mày sầu thảm, ta thấy chúng ta sẽ sớm quay về thôi.
.Hàn Nghệ biết là cậu dù đang chế giễu đám tướng sĩ kia, nhưng thực chất là do cảm thấy ức chế quá, nên chẳng trách cậu, mà cố tỏ vẻ nghiêm khắc nói: - Tiểu Dã, không được nói bừa, lỗi không ở bọn họ.
.Tiểu Dã hấp háy môi, chẳng nói câu nào.
.Chợt nghe thấy bên cạnh có người nói: - Này này này! Ta vừa rồi ra chỗ ngọn đồi phía kia đi tiểu, ngươi biết ta đã nhìn thấy ai không?
.Hàn Nghệ quay đầu lại nhìn, chỉ thấy hai lính đầu bếp đang thì thầm với nhau. Lại nghe người kia hỏi: - Ai?
.- Đại Tổng quản.
.- Đại Tổng quản? Đại Tổng quản đi tiểu ở đó à?
.- Đi tiểu cái gì! Ta nói cho ngươi biết, nhưng ngươi chớ có nói với ai.
.- Thần bí vậy? Được, ta đồng ý, mau nói đi.
.- Đại Tổng quản ngồi đó khóc đấy.
.- Khóc? Ngươi không nhìn nhầm đó chứ? Đại Tổng quản làm sao phải khóc.
.- Làm sao ta biết được.
.- Ta không tin. Chắc chắn là ngươi nhìn nhầm rồi.
.- Ngươi không tin thì thôi. Ta--- Khụ khụ khụ!
.Hai người dường như cũng đã chú ý tới Hàn Nghệ, vội im lặng, rồi bước nhanh rời đi.
.Hàn Nghệ cau mày lại, nháy mắt ra hiệu với Tiểu Dã, hai người cùng nhau đi tới ngọn đồi kia.
.Đi tìm một hồi, chợt nghe thấy tiếng khóc khe khẽ, Hàn Nghệ đưa mắt nhìn khắp nơi, đột nhiên nhìn về phía hòn đá lớn phía không xa, hắn đưa tay ra hiệu với Tiểu Dã, bảo cậu đứng đợi ở đó, rồi một mình tiến về phía trước.
.- Ai?
.Phía sau tảng đá đột nhiên có người đáp.
.- Tại hạ Hàn Nghệ!
.Hàn Nghệ mỉm cười, đột nhiên bước nhanh thêm, nghiêng đầu nhìn, chỉ thấy Trình Giảo Kim đang vội đốt chứng cứ, bị Hàn Nghệ nhìn thấy luôn, liền cười hề hề nói:
.- Ta vừa rồi có nghe thấy tiếng khóc, cứ nghĩ là nữ tử thất tình nào đó, không ngờ lại là Lư Quốc Công.
.Trình Giảo Kim mặt đẫm nước mắt, thấy Hàn Nghệ liền vô cùng xấu hổ.
.Hàn Nghệ chép miệng vài tiếng rồi nói: - Không thấy thì không biết, thấy rồi thì giật mình, đây có còn là Lư Quốc Công oai phong một cõi kia không?
.Trình Giảo Kim nghe vậy nổi giận lôi đình, chẳng thèm để ý đến xấu hổ, liền đứng phắt dậy, chỉ mặt Hàn Nghệ nói:
.- Tiểu tử ngươi ăn gan hùm gan gấu đó hả? Dám nhục mạ lão phu. Ngươi có tin là lão phu một đao chém chết ngay bây giờ không ?
.Hàn Nghệ lắc đầu cười nói: - Việc này thì ta đúng là chẳng tin, bá bá có cái gan đó không?
.- Ngươi--- !
.Trình Giảo Kim nghiến răng nghiến lợi nói: - Ngươi--- Được được được, tiểu tử ngươi giỏi lắm. Lão phu--- lão phu--- !
.Cái mặt già tức giận biến thành mặt Quan Công.
.Hàn Nghệ cười nói: - Lư Quốc Công sao không nói tiếp đi.
.Trình Giảo Kim giận dữ nhìn Hàn Nghệ một hồi lâu, đột nhiên cười ha hả, cứ cười vậy, nước mắt lại trào ra, rồi thở dài nói: - Thật không ngờ Trình Giảo Kim ta lại có ngày hôm nay. Thôi, thôi! Coi như ta sợ ngươi rồi được chứ. Mong Đặc phái sứ tha cho ta một mạng, đừng nói chuyện này ra ngoài.
.Nói tới đây, có cảm giác của một anh hùng thất thế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận