Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 614.1: Lại gặp Nữ đế

.rong một khu rừng phía tây sông Vị Thủy, dòng suối nhỏ róc rách, xung quanh cây cối xanh um, ý xuân dạt dào.
.Lúc này đang là tảng sáng, bên dòng suối nhỏ ngập sương, một thiếu phụ xinh đẹp ngồi bên một tảng đá, vẻ mặt nàng lạnh nhạt, khí chất thanh nhã thoát tục, giống như tiên tử trong sương, nhưng giữa hàng mày lại có chút quyến rũ, thân hình nóng bỏng, váy đen bó sát quanh thân làm nổi bật rõ ràng thân hình lồi lõm cao lớn, lại như yêu tinh mê người, khiến người ta chỉ muốn xông đến. Cánh tay phải của nàng có một vết thương, trên cánh tay trắng mịn có một vết thương hẹp dài, nàng dùng mảnh vải nhúng vào suối vài lần, sau đó nhẹ nhàng rửa sạch vết thương.
.Mà trên một tảng đá to cách chừng ba bước, một nam tử trẻ tuổi tựa vào đá, một tay ôm ngực, ngây người nhìn thiếu phụ này, vẻ mặt phức tạp.
.- Ngươi nhìn đủ chưa!
.Thiếu phụ đột nhiên lên tiếng nói.
.Rõ ràng nàng ở trước mặt, nhưng thanh âm của nàng phảng phất như truyền đến từ rất xa.
.Nam tử trẻ tuổi ngẩn ra, cười nói: - Không ngờ ngươi vẫn còn sống.
.Nam tử trẻ tuổi này chính là Hàn Nghệ, mà thiếu phụ này chính là Nữ Hoàng đế Trần Thạc Chân.
.Đây là chuyện Hàn Nghệ tuyệt đối không ngờ đến, bởi vì lúc trước trong hoàn cảnh đó, Trần Thạc Chân gần như không có khả năng còn sống, nhưng nàng lại cứ xuất hiện trước mặt, Hàn Nghệ đã mấy cả đêm để tiêu hóa chuyện này.
.Trần Thạc Chân mỉm cười: - Ta từng nói, ta sẽ còn đến tìm ngươi.
.Hàn Nghệ gật đầu cười nói: - Ta nhớ, ngươi nói thần điểu núi Thiết Vi sẽ phù hộ cho ngươi.
.Trần Thạc Chân sửng sốt, nàng thật sự không ngờ, Hàn Nghệ lại nhớ rõ như thế.
.Nàng không biết rằng đêm đó từng không ngừng xuất hiện trong mộng của Hàn Nghệ, cho đến khi đến Trường An, hắn mới dần quên đi, đi ra khỏi tiếng kêu thê lương kia, thế nhưng, chuyện đến đây lại còn chưa kết thúc.
.- Lần tới có thể dẫn ta tới núi Thiết Vi một chuyến không.
.Hàn Nghệ lại nói.
.Trần Thạc Chân hơi nghi hoặc liếc nhìn Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ nói sự thật: - Ta cũng muốn được Thần điểu che chở. Nghĩ bụng, ngươi mà còn không chết, xem ra Thần điểu là thật rồi.
.Trần Thạc Chân sửng sốt, lập tức cười nói: - Không ngờ bây giờ ngươi còn có tâm tình đùa giỡn, xem ra ngươi đã nhìn thấu sinh tử rồi.
.Hàn Nghệ lập tức nói: - Đừng nói bậy, ta không nhìn thấu sinh tử, ngược lại, ta rất tham sống sợ chết, bằng không ta cũng sẽ không tìm Thần điểu nha!
.Trần Thạc Chân nói: - Bây giờ ngươi rơi vào tay ta, không ai cứu được ngươi.
.Hàn Nghệ nói: - Ngươi sẽ không giết ta, bằng không trước đó ngươi sẽ không cứu ta.
.- Ha ha!
.Trần Thạc Chân đột nhiên cười to, cười có chút điên cuồng.
.Nữ nhân này sẽ không tẩu hỏa nhập ma chứ. Trong lòng Hàn Nghệ lo sợ, nhưng bề ngoài vẫn vô cùng bình tĩnh nói: - Ngươi cười cái gì?
.Trần Thạc Chân không nhịn được cười nói: - Ngươi có thể cho ta một lý do cứu ngươi không.
.Hàn Nghệ ngẫm nghĩ, sau đó ngượng ngùng nói: - Dù sao nụ hôn đầu của ta cũng là cho ngươi.
.Keng!
.Hàn Nghệ nghiêng đầu nhìn, chỉ thấy một thứ hình thoi rơi bên mông hắn.
.Trên mặt Trần Thạc Chân chẳng biết từ khi nào thì đỏ lên, nói: - Nếu ngươi còn nói lung tung nữa, chọc mù mắt ngươi.
.Hàn Nghệ kinh hô: - Tuyệt đối đừng! Chỗ đẹp trai nhất trên mặt ta chính là ánh mắt! Trong lòng thầm mắng một câu không hợp thì tiêu, thật không có tố chất. Được, tạm thời nhịn, sớm muộn cũng có ngày, lão tử phải bắn cô đến kêu oa oa lên.
.Trần Thạc Chân không để ý đến hắn nữa, tiếp tục rửa sạch miệng vết thương.
.Hàn Nghệ nói: - Vậy trước đó cô cứu ta là sự thật à!
.Trần Thạc Chân thản nhiên nói:
.- Ta cứu ngươi chỉ vì ta cảm thấy để ngươi chết dễ dàng như thế, không thể giải được ác khí trong lòng ta, ta phải từ từ hành hạ ngươi, để ngươi chết đi trong đau khổ vô tận.
.Mẹ nó! Độc như thế! Hàn Nghệ nói: - Xin lỗi, con người ta vô cùng lạc quan, yêu cầu của ngươi đối với ta mà nói thật sự quá khó.
.- Vậy sao?
.Trần Thạc Chân cười nghiền ngẫm, nói: - Nếu ta dìm chết nhóc mập kia trong dòng suối nhỏ này, ngươi vẫn sẽ lạc quan như thế sao?
.Hàn Nghệ nghe thấy thì trong mắt lóe lên sát ý, sau đó cười ha ha nói: - Nếu nói cô muốn giết ta, vậy thì ta hoàn toàn tin tưởng, nhưng nếu nói giết Tiểu Mập, ta tin cô quyết không làm ra loại chuyện này.
.Trần Thạc Chân nói: - Rửa tai lắng nghe.
.Hàn Nghệ nói: - Ta tin một người nguyện vì một đám người không liên quan tới mình mà mạo hiểm tính mạng chạy đi trộm quan lương, quyết không thể thương tổn đến Tiểu Mập.
.Trần Thạc Chân ngẩn ra, hai mắt rõ ràng có chút thất thần, thì thào lẩm bẩm nói: - Nhưng Trần Thạc Chân lúc trước đã chết rồi.
.Tinh thần Hàn Nghệ chấn động, nói: - Vậy thì tốt, ân oán của chúng ta cũng nên xóa bỏ theo Trần Thạc Chân lúc trước, chúng ta cần làm quen lại một lần nữa. Xin chào, ta tên Hàn Nghệ, nhân sĩ Mai Thôn Dương Châu.
.Trần Thạc Chân liếc mắt nhìn Hàn Nghệ, cười nói: - Nhưng ân oán giữa chúng ta, không thể kết thúc dễ dàng như thế. Nói xong nàng quay đầu đi, móc một bình dược trong lòng ra, đổ một chút lên vết thương, sau đó lấy mảnh vải băng lại.
.Hàn Nghệ kinh ngạc nói: - Oa sặc! Có thuốc ngươi nói sớm chút nha! Ta cũng bị thương, đến đến đến, thoa cho ta một chút.
.Trần Thạc Chân nói: - Ta chỉ biết đá ngươi thêm một cước, để ngươi càng đau đớn hơn.
.Hàn Nghệ oa một tiếng, nói: - Không phải ngươi chứ, chân ta như vậy đều là vì cứu ngươi nha!
.Trần Thạc Chân thầm nghĩ, đến cuối cùng lại thành ngươi cứu ta rồi, hừ lạnh nói: - Vô sỉ!
.Tiện trong tay cô, ta không chỉ có vô sỉ. Hàn Nghệ thầm cãi một câu, đột nhiên nói: - Tạ Huy là ngươi cứu đi sao.
.Trần Thạc Chân hỏi ngược lại:
.- Tạ Huy là ai?
.Hàn Nghệ thở dài nói: - Xem ra cô cũng sẽ không thừa nhận là cô giết Tưởng Hiến.
.- Việc này ta cũng có nghe nói.
.Trần Thạc Chân thản nhiên nói.
.Trong lòng Hàn Nghệ tuy đoán được bảy tám phần rồi, nhưng diễn xuất của đối phương cũng không phải để trưng, không chút sơ hở đáng nói, nhất thời thật sự không nắm chắc, lắc đầu nói: - Không ngờ đường đường Nữ Hoàng đế lại dám làm không dám nhận.
.Trần Thạc Chân nói: - Không biết ngươi đang nói gì. Trong khi nói, nàng đã băng bó xong vết thương, đứng lên, nhìn Hàn Nghệ chằm chằm, ánh mắt đột nhiên trở nên vô cùng phức tạp, phảng phất như mâu thuẫn vậy.
.Hàn Nghệ bị nàng nhìn đến nổi da gà, nói: - Chưa từng thấy người đẹp trai sao?
.Trần Thạc Chân không nói gì, tiến lên trước, ngồi xổm bên cạnh Hàn Nghệ, đột nhiên đưa tay ra, vỗ lên ngực hắn một cái, nhưng một chưởng vỗ xuống, bản thân mình cũng sững ra, phảng phất như không dám tin vậy.
.- Ai ui!
.Hàn Nghệ sao lại ngờ đường đường Nữ Hoàng đế lại ra một chiêu như thế, bị vỗ ngay chính diện thế, lập tức đau đến nhe răng trợn mắt, hai tay ôm ngực nói: - Sặc! Không phải cô chứ, ức hiếp người bị thương.
.Trần Thạc Chân thấy vẻ mặt này của Hàn Nghệ, đột nhiên cười khanh khách nói: - Nhìn thấy ngươi như thế, tâm tình ta tốt hơn nhiều, ta đang nghĩ tra tấn ngươi một phen, thì tâm tình của ta có vui sướng hơn không. Hóa ra nàng đang giận chính mình, đây là kẻ thù của nàng, bản thân mình lại vì hắn mà chịu oan một kiếm, suýt chút đánh mất tính mạng, lại thấy hắn giống như đại gia vậy, nằm ra đó hi hi ha ha, không khỏi hận đến ngứa răng, đầu óc cũng không linh hoạt, thế là làm ra động tác mà bản thân mình tuyệt đối không ngờ đến.
.Điên rồi, điên rồi, nữ nhân này điên chắc rồi! Hàn Nghệ giận dữ, kéo vạt áo ở ngực ra, chỉ thấy trước ngực có dấu chân bầm xanh, thật sự thấy mà ghê người, nói:
.- Ngươi tới nha! Nếu ta cau mày một cái thì không phải là hảo hán! Nghĩ bụng, ta không tin ngươi không chút thông cảm, hừ, lát nữa chắc chắn ngươi sẽ rớt nước mắt thoa thuốc cho ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận