Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 981: Nhất định phải trả thù

.Khi vấn đề mới bùng phát, không ngừng có người kiến nghị Hàn Nghệ trước tiên mượn tiền để lấp lỗ thủng này, vượt qua cửa ải khó khăn này rồi hãy nói!
.Nhưng là bọn họ cũng không biết rằng rút tiền này, rút ra đó là nhân tâm, không phải tiền!
.Vấn đề hiện tại không phải phát sinh trong nội bộ Kim Hành, nội bộ Kim Hành vận hành vẫn đều hết sức tốt đẹp, mà là có người đang mê hoặc lòng người, như vậy thì đúng bệnh bốc thuốc, cũng nên là trấn an lòng người!
.Mục đích Hàn Nghệ làm như vậy vô cùng đơn giản, chính là muốn dùng phương pháp hết sức trực quan để nói với bách tính, thứ ta có là tiền, chỉ là các ngươi không nhìn thấy tiền này mà thôi. Đương nhiên, nếu như hắn chỉ nói miệng thì sẽ không có ai tin, vậy thì người ta đã chở tiền đến gặp hắn rồi thì không thể không tin!
.Hơn nữa, chỉ cần bí phương của Hàn Nghệ không tiết lộ ra ngoài, vậy thì hôm khác người ta lại dùng chiêu này để đối phó với hắn cũng sẽ không có hiệu quả, mọi người đều biết bí phương của Hàn Nghệ giá trị xa xỉ, không sợ Hàn Nghệ không trả tiền được.
.Một cỗ xe ngựa lộng lẫy dừng bên cạnh một con đường gần Bình Khang Lý!
.- Cô gia thật là lợi hại, nhanh như vậy đã phá giải khốn cục của Kim Hành rồi!
.Đóa Lạp ngồi trong xe ngựa, nhìn lượng lớn bách tính từ trong Bình Khang Lý đi ra, trong lòng tràn ngập sự khâm phục a!
.Nguyên Mẫu Đơn ở bên cạnh mỉm cười nói: - Chuyện này nếu chậm thêm mấy ngày, người lợi hại đến mấy cũng không xoay chuyển nổi!
.- Cái này cũng phải!
.Đóa Lạp thu hồi ánh mắt, nói: - Nhưng mà Mẫu Đơn tỷ, cô gia thật sự đã bán những bí phương đó sao?
.Nguyên Mẫu Đơn cười nói: - Ngươi có bao giờ nghe Phượng Phi Lâu có người nói như vậy chưa!
.Đóa Lạp sửng sốt, sau đó gật đầu nói: - Ta hiểu rồi! Nhưng bọn họ mạo phạm cô gia như vậy, lẽ nào cô gia lại bỏ qua như vậy!
.Nguyên Mẫu Đơn khẽ nhíu mày, nói: - Chuyện này chỉ vừa mới bắt đầu.
.Đóa Lạp liếc nhìn Nguyên Mẫu Đơn, cười nói: - Mẫu Đơn tỷ, câu này không phải là câu cửa miệng của cô gia sao?
.Nguyên Mẫu Đơn liếc mắt lườm, Đóa Lạp lập tức câm miệng.
.Nguyên Mẫu Đơn lại nói:
.- Quay về thôi!
.Trang viên Lý gia!
.- Lão gia, không xong rồi, không xong rồi!
.Lý Sùng Giang này vừa mới ân ái cùng tiểu thiếp xong, đang trong lúc tận hưởng dư vị lại bị một tiếng nói oang oang quấy rầy nên rất khó chịu, khoác áo khoác ngoài lên, bước ra cửa phòng, nói: - Xảy ra chuyện gì thế? Lảo đa lảo đảo!
.- Lão gia! Lúc nãy tôi đến Ngõ Bắc đi một vòng, bách tính đều đã quay về rồi!
.- Chuyện là thế nào? Sao bách tính đều quay về! Lý Sùng Giang giật mình nói.
.- Không phải hôm qua có tin nói Hàn Nghệ muốn bán bí phương sao, đến trưa hôm nay đã có rất nhiều quan lại hiển quý chở tiền đến tìm Hàn Nghệ, bách tính vừa thấy nhiều tiền như vậy liền quay về rồi. Ồ, lão Lưu gia cũng đã phái người đến!
.Lý Sùng Giang sửng sốt hồi lâu, sau đó thì váng đầu chóng mặt, suýt nữa đã bất tỉnh. Thật ra hôm qua ôgn ta đã nghe được tin này rồi, nhưng ông ta cho rằng Hàn Nghệ muốn bán gia sản để chặn lỗ hổng, lúc đó ông ta còn hết sức vui vẻ, bởi vì y biết những thứ này đều là gốc rễ sự nghiệp của Hàn Nghệ, những thứ này đều bán đi, có thể thấy Hàn Nghệ đã đến mức sơn cùng thủy tận rồi, thậm chí ông ta y còn cho rằng có thể trục lợi trong đó, ông ta đã chuẩn bị đi kiếm một chén canh rồi. Lưu gia đã phái người đến rồi, bởi vì chuyện này là bọn họ khơi mào ra, bọn họ biết quan hệ lợi và hại này, bọn họ vô cùng tin tưởng đây là cái giá thật sự, còn có thể áp chế Hàn Nghệ!
.Nói cho cùng, bản thân bọn họ cũng không hiểu rõ việc rút tiền này, bọn họ chỉ biết cách này tuyệt đối khả thi.
.- Thật là tức chết mất!
.Lý Sùng Giang thình lình nổi trận lôi đình!
.Ông ta cực cực khổ khổ tốn mất một năm trời, Hàn Nghệ lại chỉ dùng khoảng thời gian chưa đến năm ngày đã phá giải được, không tức ngất đi đã có thể cho thấy lúc nãy đã giải phóng rất nhiều áp lực rồi.
.Phủ Thân Quốc Công.
.- Cha, cha nói cũng thật là không sai, thủ đoạn của Hàn Nghệ này cũng đúng là lợi hại, chỉ làm như vậy, các bách tính nóng lòng rút tiền đã giải tán hết rồi, thậm chí hài nhi còn nghe nói Hàn Nghệ còn không hề lộ mặt nữa. Cao Khải lắc đầu nói.
.- Thì ra là thế!
.Cao Lý Hành vuốt râu cười, gật gật đầu.
.Cao Khải hiếu kỳ nói: - Cha, sao hình như cha rất vui vẻ, phải nói thật là lần này thì cha thua rồi!
.Cao Lý Hành nói: - Cha là quan viên trong triều, hiện giờ trong triều có thêm một người tài năng như vậy, lẽ nào cha không nên vui sao.
.Cao Khải ngẩn người, lời này nghe có lý, nhưng suy nghĩ thì lại thấy lạ!
.Cao Lý Hành không nhiều lời, đứng dậy, nói: - Con đi bảo chuẩn bị xe ngựa, ta phải ra ngoài một chuyến.
.Cao Khải nói: - Cha muốn đi đâu?
.- Phủ thái úy!
.- Tần lão gia, thật xin lỗi, Hàn tiểu ca chúng ta đã kiếm đủ tiền rồi, tạm thời sẽ không bán bí phương nữa!
.- Chỉ kiếm đủ tiền sao?
.- Đúng vậy!
.- Ây da! Ngươi đi báo lại một tiếng, ta đây là vô cùng có thành ý, ngươi xem ta, đã mang đến không ít tiền!
.- Xin lỗi! Xin lỗi! Tạm thời chúng ta không cần tiền nữa, nhưng nếu Tần lão gia có hứng thú với mực, đến lúc đó có thể hợp tác cùng chúng ta.
.- Hợp tác?
.- Đúng vậy, mực của chúng ta sẽ nhanh chóng được sản xuất quy mộ lớn, nếu có cơ hội hợp tác, chúng ta nhất định sẽ nghĩ đến Tần lão gia đầu tiên!
.- Đây là ngươi nói đấy, ngươi phải nhớ a!
.- Nhất định, nhất định.
.- Được rồi, vậy thì ta cáo từ, ôi đến chén nước trà cũng không được uống nữa.
.Thật ra Hàn Nghệ đương nhiên sẽ không bán bất cứ bí phương nào, dù sao thì tin tức cũng không phải là từ Phượng Phi Lâu truyền đi, hắn chỉ đến Nguyên gia một chuyến, hơn nữa hắn và Nguyên gia quả thực có thương nghị việc hợp tác sản xuất nước hoa, là những người đó tưởng rằng hắn sắp chết, vội vàng đưa "tiền phúng" đến, hắn không cần phải gánh bất cứ trách nhiệm nào.
.Nhưng mà, ngươi ta đã đến rồi, hắn không cũng thể không khách khí mấy câu như vậy, nếu không thì những tài chủ đó sẽ cảm thấy bị lợi dụng sâu sắc, vì thế Hàn Nghệ liền lấy viễn cảnh tốt đẹp của việc hợp tác trong tương lai ra bịp bọn họ một phen, dù sao thì khiến bọn họ cảm thấy mình chỉ bị lợi dụng một chút thôi là được rồi.
.Kim Hành!
.- Hàn Nghệ, tiểu tử ngươi đúng là quá thông minh, ta thích ngươi chết mất!
.Thẩm Tiếu vừa mới thoát chết liền cho Hàn Nghệ một cái ôm chặt cứng ngay trước mặt nhân viên của Kim Hành, chỉ hận không thể hôn cho hai phát!
.- Được rồi, được rồi, ngươi mau buông ta ra, còn thể thống gì nữa!
.Hàn Nghệ vội vàng đẩy Thẩm Tiếu ra.
.Nhưng Thẩm Quý lại sán lại nói: - Hàn tiểu ca, lần này lão hủ phục rồi, thật sự phục rồi!
.Theo bọn họ thấy, chuyện này gần như là không thể xoay chuyển, nhưng Hàn Nghệ chỉ tùy tiện làm một chút là đã giải quyết vấn đề, đúng là giống như sự tồn tại của thần vậy!
.Còn những nữ nhân viên thì lại ánh mắt long lanh, nhìn Hàn Nghệ với vẻ mặt đầy ngưỡng mộ.
.Thật ra Hàn Nghệ đều nhìn thấy hết, trong lòng thở dài một tiếng, đáng tiếc ta là đàn ông đã có vợ, nếu không thì còn có thể làm vài mối tình công sở, cuộc sống thần tiên gì mà có việc thì thư ký làm, không có việc thì làm thư ký. Cẩn thận một phen, hắn đưa mắt nhìn quanh một lượt, nói: - Ta biết mấy ngày gần đây các vị đều rất vất vả, nhưng vẫn mong các vị kiên trì thêm một hai ngày nữa.
.Lời này vừa nói ra, mọi người đều sợ xanh mặt rồi!
.Thẩm Quý vội vàng nói: - Hàn tiểu ca, chuyện này không phải đã quyết rồi sao?
.Hàn Nghệ cười nói: - Lão Thẩm à! Ông làm chưởng quỹ Đệ Nhất Lâu, phải biết đổi vị trí mà suy nghĩ, chính là suy nghĩ xem khách hàng cần gì, mấy ngày trước những vị khách đó đã rút hết tiền đi rồi, vẫn chưa lấy được tiền lãi, còn mất một khoản phí thủ tục ở chỗ chúng ta, nếu ông là những khách hàng đó thì ông sẽ nghĩ thế nào?
.- Nghĩ như thế nào?
.- Đương nhiên là mau chóng gửi tiền vào, mà còn là gửi mức lãi xuất cao nhất, làm sao thì cũng phải kiếm lại khoản phí thủ tục này a!
.Mọi người nghe xong đầu tiên là sửng sốt, sau đó bật cười ha hả!
.Cười một trận, Hàn Nghệ vỗ vỗ tay, nói: - Được rồi! Được rồi! Mọi người mau chóng làm cho xong công việc, sau đó đến Đệ Nhất Lâu ăn cơm, Thẩm đại soái ca của các người đã chuẩn bị cơm tối thịnh soạn cho các người rồi.
.Thẩm Tiếu lập tức vỗ ngực nói: - Các ngươi cứ việc ăn thoải mái, tuyệt đối đừng khách khí với ta!
.Lập tức vang lên một trận tán thưởng!
.Sau đó mọi người lại lập tức vùi đầu vào trong công việc, mấy ngày nay bọn họ đều tăng ca, việc không có cách nào, dù sao thì bây giờ cái gì cũng phải dựa vào sức người.
.Còn Hàn Nghệ lại nháy mắt ra hiệu với Tang Mộc và Thẩm Tiếu, ba người đến phòng khách quý.
.Hàn Nghệ ngồi phịch xuống ghế tựa, gọn gàng dứt khoát nói: - Những lời hôm đó ta đã nói với Huyền Minh bọn họ, không phải là hù dọa bọn họ, chúng ta nhất định phải trả thù bọn họ, cho bọn họ xem sắc mặt một chút, một đám dối trá còn làm ra vẻ bố thí chúng ta, nhất định phải khiến bọn họ sống không yên ổn.
.Tang Mộc nói: - Nhưng bọn họ đều là địa chủ, không phải thương nhân, chúng ta làm sao trả thù bọn họ?
.Hàn Nghệ cười nói: - Địa chủ địa chủ, mạnh nhất chẳng qua cũng chỉ ở hai điểm, thứ nhất chính là đất, thứ hai chính là người, nếu là đất thì chúng ta không có cách nào động đến bọn họ, như vậy thì chỉ có thể hạ thủ ở phương diện người.
.Tang Mộc cau mày nói: - Người? Ân công, ý của người là, lợi dụng cơ hội chúng ta đang muốn tuyển người để đả kích bọn họ,
.Hàn Nghệ gật gật đầu nói: - Không sai!
.Thẩm Tiếu nói:
.- Nhưng tá điền của những đại địa chủ như bọn họ nhiều không đếm xuể, ngươi có thể tuyển bao nhiêu người?
.Hàn Nghệ giơ năm ngón tay lên.
.Thẩm Tiếu cau mày nói: - Năm trăm người, vậy không khỏi hơi ít một chút chứ.
.- Ta nói là năm ngàn người.
.Thẩm Tiếu trợn tròn hai mắt, nói: - Năm năm ngàn người?
.Tang Mộc cũng ngây người, nói: - Ân công, người muốn tuyển năm ngàn người? Vậy là hơi nhiều quá rồi đấy!
.Hiện giờ là nền kinh tế tiểu nông, nhà xưởng gia đình, từ xưa đến nay không có xưởng nào tuyển một lúc năm ngàn người, đây tuyệt đối là muốn phá kỷ lục rồi.
.- Tang Mộc, nước hoa, giấy mực của chúng ta làm bao nhiêu thì kiếm bấy nhiêu, bởi vì cả thị trường vẫn rộng thênh thang, hàng hóa nhiều đến đâu cũng không sợ không bán được, năm ngàn người cũng chỉ là vì trước mắt ta không có nhiều tiền, ngay cả phát tiền lương cũng trở thành vấn đề, nếu không thì ta còn muốn tuyển nhiều người hơn nữa, dù sao thì thời cơ này là vô cùng khó có được, bởi vì giá lương thực rẻ, và phí nhân công thấp. Không thì ngươi tưởng rằng xây dựng xưởng lớn như thế là để nuôi gà nuôi vịt sao. Hàn Nghệ trầm giọng nói.
.Tang Mộc nhíu mày nói: - Nhưng ân công người làm như vậy, sẽ đều đắc tội với những địa chủ đó, bao gồm cả người không tham dự chuyện này.
.Hàn Nghệ nói: - Mấy ngày trước ta đã từng nói, Huyền Minh bọn họ chịu toàn bộ trách nhiệm cho chuyện lần này, muốn trách thì đi trách bọn họ thôi! Nói xong hắn lại quay sang Thẩm Tiếu đang ngây người, nói: - Thẩm Tiếu, ngươi cũng không thể nhàn hạ được, ta định thành lập một kiểu khoản vay tiền lương ở Kim Hành, bởi vì rất nhiều tá điền và ông chủ đều có quan hệ vay mượn tiền, chỉ cần bọn họ đồng ý đến xưởng của ta làm việc, Kim Hành chúng ta sẽ cung cấp khoản vay cho bọn họ, trả hết nợ nần, sau đó khấu trừ từ tiền lương, khoản vay này chỉ lấy hai văn tiền lãi, đây coi như là hợp tác giữa Kim Hành và Phượng Phi Lâu, khoản vay này, Phượng Phi Lâu chúng ta trợ cấp cho Kim Hành một ít, đảm bảo bất kỳ khoản vay nào của Kim Hành cũng đều sinh lợi nhuận.
.Thẩm Tiếu nuốt nước bọt, nói: - Ta biết rồi!
.Hàn Nghệ cười lạnh một tiếng, nói: - Cho dù ta không moi được tim của bọn chúng, ta cũng phải lột lớp da của bọn chúng xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận