Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1029.1: Xà xẻo bòn rút

..
.Hàn Nghệ nhậm chức chưa được vài ngày, đã khiến cho Hộ Bộ phát triển nhanh chóng, đồng thời cũng làm chấn động trên dưới triều dã. Bởi vì có rất nhiều đại thần thông qua tin đồn của dân chúng mới biết việc này. Điều này khiến bọn họ vô cùng tổn thương, dù sao thì mình cũng là quan viên triều đình, một việc lớn như vậy mà Hoàng đế lại không hỏi ý kiến một câu, vì thế bọn họ đều đang đợi triều hội, cần phải hỏi Hoàng đế một câu rõ ràng.
.Hôm nay sẽ mở đại triều hội.
.Đây là lần đầu tiên sau khi Hàn Nghệ đắc tội công huân, tham dự triều hội với thân phận Hộ Bộ Thị Lang kiêm Đồng Trung Thư Môn Hạ tam phẩm.
.Đợi khi hắn lững thững tới, thì trước cửa Thái Cực Điện đã chật kín như nêm.
.Mọi người thấy Hàn Nghệ tới, thần sắc vô cùng phức tạp. Một mặt, bọn họ vô cùng căm hận Hàn Nghệ, nhưng mặt khác, Hộ Bộ lại có quyền thế to lớn, vì vậy tâm trạng mỗi đại thần đều mang nhiều sắc thái đan xen.
.Hàn Nghệ giờ đây uy phong là thế, hơn nữa hắn cũng có mối quan hệ với đám thương nhân, chẳng cần phải thông qua cơ quan nào, nên cũng chẳng thèm xin xỏ gì bọn họ, một mình cao ngạo đứng sang một bên.
.- Hàn Thị lang!
.Đột nhiên, một ông già chạc độ năm mươi tuổi cười ha hả đi tới trước mặt Hàn Nghệ. Người này thân hình cao lớn, mũi cao mắt sâu, râu quai nón nâu nhạt, có thể nhận ra ngay là người Hồ.
.Hàn Nghệ biết người này, trước kia cũng đã từng giao tế, Tiết Quốc Công A Sử Na Trung, đoạn chắp tay nói:
.- Tiết Quốc Công đa lễ rồi.
.- Đa lễ! Đa lễ!
.A Sử Na Trung vừa cười vừa gật đầu nói: - Hàn Thị lang, ta có một kiến nghị cho Hộ Bộ các ngươi. Người Hồ ít văn hóa, bộc trực thẳng thắn.
.Hàn Nghệ ngây người ra nói: - Xin Tiết Quốc Công chỉ giáo.
.A Sử Na Trung nói:
.- Ta nghe nói Hộ Bộ các ngươi đang làm cái gì mà mời thầu. Thực ra chẳng cần thiết phải vậy. Đám thương nhân Trường An làm sao mà biết được tình hình phương bắc thế nào. Việc này ta có thể tiến cử cho ngươi mấy người, bọn họ vốn là Hồ thương, đều vô cùng quen thuộc với những bộ lạc kia, hơn nữa kinh nghiệm thông thương cũng vô cùng phong phú, ngươi cứ để bọn họ đi là được.
.Người mà ông ta tiến cử, không cần nói cũng biết chính là thân thích của ông ta. Năm xưa Lý Thế Dân di rời số lượng lớn quý tộc Đột Quyết tới Trường An. Thân thích của bọn họ lại lợi dụng tầng quan hệ này, bán gia súc tới Trường An, cơ bản là đều hai đại gia tộc A Sử Na và Khế Bật lũng đoạn. Lần này, triều đình trích ra năm mươi vạn quan, người trong gia tộc bọn họ chắc chắn cũng động lòng, hơn nữa, bọn họ có những ưu thế mà người Hán không có.
.Ngươi thẳng thắn quá đó! Hàn Nghệ cười nói: - Tiết Quốc Công nói phải lắm, thế nhưng ta thân là Hộ Bộ Thị Lang, bắt buộc phải công bằng, Bệ hạ đã đích thân dặn dò ta như vậy. Ông có thể bảo bọn họ tới Hộ Bộ bỏ thầu, bọn ta sẽ suy ngẫm về ưu thế của họ. Nói tới đây, hắn đảo con ngươi nói: - Tiết Quốc Công, tuy nhiên có việc này ta cũng phải nhắc nhở ông một chút.
.- Việc gì?
.- Bất luận cuối cùng ai trúng thầu, vậy thì sẽ có rất nhiều người tới đó, lúc ấy sẽ cần rất nhiều lạc đà, ngựa, về mặt này, ông có thể bảo người trong dòng tộc chuẩn bị trước đi.
.A Sử Na Trung nghe xong hấp háy mắt, đúng rồi, vận chuyển là cũng phải cần tiền mà.
.Hàn Nghệ lại nói: - Hơn nữa, ta cho rằng, gia tộc các ông cũng chẳng cần thiết phải tham gia vào việc này. Sau này, người giàu Đại Đường ta chỉ có thể ngày một nhiều lên, vậy thì nhu cầu tiêu thụ thịt cũng sẽ ngày một tăng lên, đến lúc đó, chúng ta vẫn có thể hợp tác, vận chuyển cừu, bò tới Trung Nguyên nhiều hơn nữa.
.A Sử Na Trung biết Hàn Nghệ về phương diện kinh doanh là cao thủ của cao thủ, liền hỏi: - Hợp tác thế nào?
.Hàn Nghệ liếc mắt một lượt, rồi nói khẽ: - Không biết là Tiết Quốc Công có từng nghe Kim Hành bọn ta có thể gửi lương thực, trả bằng tiền?
.A Sử Na Trung gật đầu nói: - Ta cũng có gửi tiền vào Kim Hành.
.- Vậy sao? Thế thì tốt quá rồi. Hàn Nghệ cười ha hả, rồi lại nói tiếp: - Ta hiện giờ dự tính sẽ mở một Kim Hành ở phương bắc, đến lúc đó, chúng ta có thể hợp tác như kiểu là gửi cừu đổi lương thực, gửi bò đổi tơ lụa. Như vậy, mục dân có thể kịp thời gửi bò, cừu vào Kim Hành của ta, tránh được thiên tai địch họa, bò cừu chết trong tay mình, mất cả chì lẫn chài.
.Chợt nghe bên cạnh vang lên một tiếng cười:
.- Một việc tốt thế này, ta cũng có hứng thú.
.Chỉ thấy lại một người Hồ nữa đi tới, người này tên là Khế Bật Minh, giữ chức Tả Ưng Dương Vệ đại tướng quân, thừa kế tước vị Lương Quốc Công, là trưởng tử của Khế Bật Hà Lực và Lâm Thao công chúa.
.Lần này thì nguy rồi, ngày càng nhiều tướng lĩnh người Hồ vây quanh Hàn Nghệ. Thân phận bọn họ đặc thù, hơn nữa, chỉ một bộ phận nhỏ vào triều làm quan. Lý Trị sẽ chẳng động gì vào bọn họ. Bọn họ cũng chẳng buộc tội gì Hàn Nghệ, bọn họ chẳng thù oán gì với hắn, hơn nữa người Hồ sinh ra đã là thương nhân, bọn họ không có văn hóa trồng lúa, vốn đã có tính lưu động, chỉ có thể sử dụng phương thức trao đổi, bọn họ rất hứng thú với phương án này.
.Một số quan viên người Hán cũng nhào tới, bọn họ không phải những kẻ bị hại trong lần thanh lọc triều đình lần trước. Giờ đây Hàn Nghệ nắm trong tay tài chính, tạo mối quan hệ tốt thì cũng chẳng đi đâu mà thiệt.
.Bọn Tiêu Nhuệ, Tiêu Cự, Dương Tư Nột thấy vậy, trong lòng khẽ thở phào một hơi, thật là lo lắng suông cho tên tiểu tử này rồi, lại một phen cảm thán, tiền quả là hay thật đấy.
.Còn Hứa Kính Tông, Lý Nghĩa Phủ thấy thế, khỏi phải nói là đố kị thế nào, bọn họ đã dự tính được địa vị của Hàn Nghệ sẽ tăng lên, nhưng bọn họ không thể ngờ được rằng, Cao Lý Hành lại giao đại quyền cho Hàn Nghệ, hiện giờ Hộ Bộ đều do Hàn Nghệ định đoạt, lại thêm số tiền năm mươi vạn quan kia, thật sự là như hổ thêm cánh! Lý Nghĩa Phủ tức tưởi, nếu như Hộ Bộ mà rơi vào tay y, thì năm mươi vạn quan này, chỉ cần được một phần mười thôi là quá đủ.
.Nói chuyện một hồi, triều hội rốt cuộc cũng bắt đầu, các quan viên theo thứ tự đi vào đại điện.
.Sau khi các quan hô to vạn tuế, Lý Trị uể oải nói:
.- Trẫm hai hôm nay nhận được không ít tấu chương của các đại thần, đều tỏ ý triều đình không nên giao các công trình ở Bắc Đình, An Tây tứ trấn cho thương nhân, làm vậy sẽ làm tăng gánh nặng tài chính, không có lợi cho giang sơn xã tắc.
.Việc này Lý Trị đã bỏ qua điện nghị, do các đại thần xu yếu trực tiếp quyết định, nên các đại thần khác đương nhiên bất mãn, một việc lớn như vậy, ngươi lại không qua điện nghị, bọn ta dâng tấu là điều có thể hiểu được.
.- Hàn Nghệ.
.- Có thần.
.- Ngươi nói với các ái khanh của trẫm đi.
.- Tuân mệnh!
.Hàn Nghệ đứng giữa đại điện, tự tin đĩnh đạc nói: - Các vị nói không sai, thương nhân chắc chắn sẽ thu lợi trong đó, nhưng liệu có tăng thêm gánh nặng tài chính hay không? Ta cho rằng là không. Nhớ năm xưa Tùy Dương Đế cho xây dựng đại vận hà, là do triều đình cấp tiền, thế nhưng 10 vạn quan vừa chi ra, xà xẻo bòn rút, đến nơi xây dựng công trình thì nếu còn được một nửa, đã là may mắn lắm rồi. Quan viên thi công chẳng còn cách nào khác, chỉ có thể đàn áp người dân, bóc lột bách tính, đây là nguyên nhân dẫn đến Tùy triều đại loạn.
.Ta ngẫm lại nỗi đau đó, mới kiến nghị Bệ hạ giao cho thương nhân làm. Thương nhân thông minh sẽ tính toán ra được bản báo giá hợp lí. Vậy thì triều đình có thể thấy cái nào tốt nhất mà chọn. Hơn nữa, thương nhân không đại diện cho triều đình, bọn họ chỉ có thể sử dụng chế độ thuê mướn mà đi thuê người, nên sẽ không tồn tại việc bóc lột. Mọi người đều là tình nguyện. Nếu như là triều đình tự tay làm, hoặc là dẫn đến người dân bạo động, hoặc là ngày nào cũng kêu thiếu tiền. Cá nhân ta vô cùng hiểu rõ mấy người kia vì sao dâng tấu. Bởi vì nếu sắp đặt như thế này, thì số tiền kia chẳng có quan hệ gì với họ cả. Tuy nhiên Hộ Bộ ta chỉ chăm lo cho tài chính, quan hệ với các vị chỉ giới hạn ở việc phát bổng lộc, những thứ khác thì các vị đừng có nghĩ tới.
.- Phù!
.- Phù phù!
.Không ít đại thần đều cúi đầu xuống, tên tiểu tử này gớm quá, nói như vậy thì ai còn dám phản đối chứ!
.Ngay cả Vi Tư Khiêm cũng không khỏi mỉm cười.
.Nhưng đây là thực tế. Nếu như triều đình trực tiếp làm, thì số tiền 50 vạn quan này, các châu huyện ven đường chắc chắn sẽ đều cắt xén.
.Lý Trị không định nói gì, điều này cần có Hàn Nghệ thuyết phục quần thần.
.Hứa Kính Tông đứng ra nói: - Hàn Thị lang, ngươi đừng có quên rằng, bản thân ngươi cũng là quan viên, ngươi có thể nghĩ vậy về người khác, thì người khác cũng có thể nghĩ vậy về ngươi. Hiện giờ, số tiền này chỉ nằm trong tay một mình ngươi, ai mà biết được số tiền này sẽ được dùng ở đâu.
.Hàn Nghệ cười nói: - Vì thế nên ta mới áp dụng chế độ đấu thầu. Quang minh chính đại. Triều đình có thể tra xét bất kì lúc nào. Giấy trắng mực đen, phương án nào tốt hơn, hợp lí hơn, bao nhiêu tiền, tiền dùng ở đâu, dùng thế nào, tất cả đều rõ ràng. Nói rồi liền nhìn Lý Trị nói: - Bệ hạ, mặc dù triều ta xưa nay không cổ động việc xây dựng rầm rộ, nhưng có những công trình là không thể tránh được. Nhưng công trình lại dễ sinh ra hủ bại, nhất là ở địa phương, triều đình khó mà khống chế, căn bản là không thể biết được tiền liệu có được dùng đúng chỗ hay không. Hơn nữa, địa phương thường kiếm mọi lí do yêu cầu triều đình chi tiền. Vi thần kiến nghị áp dụng phương thức hợp tác với thương nhân, điều này có thể tránh được phát sinh hủ bại, hơn nữa có thể giảm bớt gánh nặng tài chính.
.Lý Trị gật đầu nói: - Nói có lí lắm, nếu như cả tài lực và nhân lực đều do Trường An cung cấp, thì triều đình có thể rõ ràng rành mạch, cũng có thể phòng tránh các châu huyện địa phương tham ô bòn rút.
.[
Bạn cần đăng nhập để bình luận