Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 281.1: Trên cây có con khỉ.

.Mẹ ngươi, chuyện này lại trách lên đầu ta.
.Hàn Nghệ thật sự muốn phun lên mặt Dương Mông Hạo, nhưng nể mặt Dương Phi Tuyết, cuối cùng hắn không làm như vậy, vừa tức giận vừa buồn cười nói: - Việc này ta cũng rất tò tò, nguyện lắng tai nghe.
.- Hàn Nghệ, ngươi đừng cho rằng ta đang gạt ngươi. Vẻ mặt Dương Mông Hạo uất ức.
.Ta không gạt ngươi đã là tạo hóa của ngươi rồi. Hàn Nghệ có chút tức giận, nói: - Đương nhiên là không, thiếu công tử làm người chính trực, thành thật, sao lại đi gạt người. Ngươi nói đi.
.Dương Mông Hạo nói: - Trước đó mấy ngày chẳng phải ngươi suýt bị đuổi khỏi Trường An sao?
.Hàn Nghệ gật đầu nói: - Vậy thì thế nào?
.Dương Mông Hạo nói: - Ngươi biết đó, hai ngày đó ta vẫn đang thi. Ngươi đã theo ta đến Bình Khang Lý, ta đương nhiên phải chiếu cố cho ngươi, chỉ đáng tiếc cha ta ngày ngày đều phái người đi theo ta, ta thật sự lo lắng muốn chết, làm gì còn tâm tình mà thi cử, kết quả là xếp hạng chót, bằng không thì dựa vào bản lĩnh của Dương Mông Hạo ta thì thi thế nào cũng không thể xếp hạng chót được nha! Kết quả là về nhà, lại bị cha ta giáo huấn một trận, có điều ta đều không quan tâm, vừa thi xong thì ta liền đến chỗ ngươi.
.- Ta cảm thấy thực tới danh về nha!
.- Hửm?
.- À không? Ngươi thi xong khi nào vậy?
.- Hôm kia!
.- Hôm kia!
.- Hôm qua bị cha ta giáo huấn, hôm nay mới có thể ra ngoài.
.- À, thì ra là thế. Hàn Nghệ nghe vậy mà trong lòng chỉ muốn chửi má nó, cái tên vô tâm vô phế ngươi sẽ lo lắng cho ta sao, ngươi đi chết đi, nhưng hắn cũng không so đo với Dương Mông Hạo. Quả thật là nếu hôm đó không có Dương Mông Hạo dẫn hắn đến ngõ bắc, hắn vẫn không tìm được đường ra, nói: - Việc này ta thật sự không biết, không ngờ lại liên lụy đến thiếu công tử đang ở trường thi xa xôi, trong lòng Hàn Nghệ quả thật vô cùng áy náy, không thể báo đáp nha!
.Dương Mông Hạo lập tức tiếp lời: - Việc này ngươi có thể báo đáp.
.- Hửm?
.Hàn Nghệ nói: - Nói vậy là sao?
.Dương Mông Hạo cười ha ha nói: - Là như vậy, nương ta gần đây đã tìm cho ta một mối hôn sự rồi.
.Còn sớm vậy đã kết hôn, cổ nhân sống thọ thật sự là chuyện lạ nha. Hàn Nghệ nói: - Đến lúc đó ta sẽ đi một phong bao lớn, thêm chút tiền mừng.
.- Vậy thì không cần, ta không thiếu tiền.
.- Vậy ngươi thiếu cái gì?
.- Thỏ Khuê Mật.
.Vẻ mặt Dương Mông Hạo mong đợi nhìn Hàn Nghệ.
.Hóa ra ngươi vòng vo thật lâu chỉ là muốn một con thỏ Khuê Mật từ chỗ ta, ngươi nói thẳng là được rồi. Hàn Nghệ mỉm cười, nói: - Ngươi muốn tặng thỏ Khuê Mật cho thê tử chưa qua cửa của ngươi sao.
.Dương Mông Hạo gật đầu.
.Hàn Nghệ nói: - Cửa hàng chuyên bán thỏ Khuê Mật của ta sắp khai trương rồi, đến lúc đó ngươi mua là được.
.Dương Mông Hạo lắc đầu nói: - Vậy không được, nếu ai ai cũng có, thì món quà này ta tặng còn gì mới lạ nữa.
.Hàn Nghệ cười nói:
.- Nhìn không ra thiếu công tử thật sự rất thủ đoạn nha!
.Dương Mông Hạo bất mãn nói: - Lúc trước ngươi không nhìn ra sao?
.Hoàn toàn không có. Đương nhiên, cũng không thể nói thế, Hàn Nghệ nói: - Được, lát nữa ta tặng ngươi một con, nhưng ngươi đừng nói ra không sao, không sao.
.Hắn vốn định dặn Dương Mông Hạo đừng nói ra ngoài, nhưng thay đổi suy nghĩ, phỏng chừng là không thể nào, dứt khoát cũng không dặn dò, dù sao cũng chỉ có một mà thôi.
.- Ta đã nói, trong số bạn bè của ta, chỉ có Hàn Nghệ ngươi là trọng nghĩa khí nhất.
.- Nào có, nào có.
.- Bằng không thì ngươi tặng ta thêm mấy con?
.- Đương nhiên.
.Hắc, tên tiểu tử này học được cách nói chuyện rồi. Hàn Nghệ miễn cưỡng nhịn lại không nói tục, cười nói: - Thiếu công tử, lẽ nào một lần ngươi lấy đến mấy thê tử? Nếu là thế thì ta nhất định tặng.
.Dương Mông Hạo ngượng ngùng cười nói:
.- Vậy thì không có, chỉ là phòng trước khỏi họa, ngươi biết Dương gia ta mà, con cháu không thịnh vượng, ra ngoài đánh nhau cũng không có ai giúp, ta phải tìm thêm mấy tiểu thiếp, sinh thêm mấy nhi tử, có phải không?
.Hàn Nghệ lắc đầu nói: - Vậy thì không được, ta cũng không có nhiều thỏ Khuê Mật như vậy, huống hồ, ngươi cũng không phải tìm gấp bây giờ nha.
.Tặng một con là nhân tình, tặng mấy con là heo.
.Dương Mông Hạo thấy vẻ mặt Hàn Nghệ kiên quyết, biết không được rồi, vội vàng thuận thế xuống ngựa, ha ha nói: - Không sao, không sao, chúng ta quan hệ gì chứ, ta chịu ủy khuất một chút, không sao cả.
.Hóa ra vẫn là ngươi chịu ủy khuất, Hàn Nghệ hoàn toàn hết chỗ nói, bưng ly rượu nói: - Uống rượu, uống rượu.
.Căn bản không có ý chạm ly với Dương Mông Hạo, một hơi uống cạn.
.Dương Mông Hạo hình như cũng không định uống rượu, ghé qua, cười hì hì nói: - Hàn Nghệ, ta cảm thấy tỷ ta thích ngươi rồi.
.- Phụt!
.Vừa dứt lời, Hàn Nghệ trực tiếp phun rượu lên mặt Dương Mông Hạo.
.Dương Mông Hạo ngẩn cả ngươi, lau mặt, buồn bực nói:
.- Tỷ ta không chịu nổi như vậy sao?
.- Khụ khụ khụ!
.Hàn Nghệ ho sặc sụa mấy tiếng, trừng mắt nhìn Dương Mông Hạo nói: - Thiếu công tử, mấy câu này ngươi đừng nói lung tung, sẽ hại chết ta đó, ta là người đã có thê tử, hơn nữa tỷ ngươi là ai chứ, ta là ai chứ, nàng có thể thích ta sao?
.Dương Mông Hạo nói: - Ngươi đừng nói như vậy, hai ngày trước, ta lén nghe thấy tỷ ta quỳ trong phật đường nhà ta, cầu nguyện cho ngươi đó.
.Thật sự là tên bệnh thần kinh. Hàn Nghệ cả giận nói: - Ta với tỷ ngươi là bạn vô cùng tốt, nếu tỷ ngươi xảy ra chuyện, ta cũng sẽ cầu nguyện cho nàng, có lẽ ta còn quỳ lâu hơn nàng nữa, ngươi chẳng phải cũng lo lắng cho ta khi ở trường thi sao, lẽ nào ngươi cũng thích ta sao, rất bình thường được chưa.
.- Đương nhiên là không, ta không thích nam nhân. Dương Mông Hạo run rẩy cả người, lại gật đầu nói: - Ngươi nói cũng có lý. Nói đoạn gã lại ghé sát lại Hàn Nghệ nói: - Hàn Nghệ, nếu ngươi có ý với tỷ ta thì nói cho ta biết, ta nhất định giúp ngươi.
.Hàn Nghệ nghe thấy thì sửng sốt, nói: - Ngươi cứ thế mà bán tỷ ngươi sao?
.Dương Mông Hạo nói:
.- Ngươi nói khó nghe như vậy à, sao ta có thể bán tỷ ta chứ, chỉ là ta thấy con người ngươi rất trọng tình cảm, hơn nữa lại hào sảng, tỷ ta theo ngươi chắc chắn sẽ không chịu thiệt.
.Hàn Nghệ thật sự không có ý gì với Dương Phi Tuyết, chỉ là cảm thấy Dương Phi Tuyết là một hồng nhan tri kỷ đáng để giao phó sinh mạng, nhưng Dương Mông Hạo nói thế khiến hắn có chút cảm động, dù sao thì Dương Mông Hạo là quý tộc, không ngờ lại không dùng ánh mắt khác nhìn hắn, đang chuẩn bị cảm kích Dương Mông Hạo một phen, chợt nghe thấy tiểu tử này lại đang lẩm bẩm: - Nếu ta có một tỷ phu mở thanh lâu, vậy thì thú vị biết bao, đến đây không cần xếp hàng, còn có thể có thêm nhiều thỏ Khuê Mật, tiểu tử Triệu gia thể nào cũng ngưỡng mộ ta chết. Ha ha!
.Nói đến đoạn sau, tiểu tử này bật cười ngây ngô.
.Hóa ra vẫn là vì làm màu nha!
.Hàn Nghệ câm nín, sự cảm kích hóa thành hư ảo, nói: - Uống không? Không uống thì ta uống một mình.
.- Đương nhiên uống nha, đã mấy ngày rồi ta không có uống rượu.
.Tiếp đó không cần phải nói, chắc chắn là Dương Mông Hạo giúp Hàn Nghệ phân tích cái này, phân tích cái kia, giống như lúc trước nếu có gã ở đây, Hàn Nghệ sẽ không phải rời khỏi Trường An vậy, tóm lại, chó không đổi được thói quen ăn cứt nha!
Bạn cần đăng nhập để bình luận