Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 482.1: Làm muội phu ta đi!

.Nguyên Mẫu Đơn này cũng không phải là mấy người Mộng Nhi, bị người trêu chọc vài câu, là lập tức bỏ chạy, cũng không phải người xấu hổ đến mức không dám ngẩng đầu lên, nàng cũng không đi về trước, bởi vì nàng biết, như vậy sẽ giống như là giấu đầu hở đuôi, nàng chỉ là đi ra bên ngoài, phân phó mọi người xử lý đống con mồi này, bảo tồn tốt những thứ có giá trị trên thân con mồi, giống như là chưa hề có chuyện gì xảy ra vậy, một chút kiêng dè cũng không có.
.Quả nhiên, cái tác phong cây ngay không sợ chết đứng của nàng, khiến mọi người đối với chuyện vừa mới phát sinh, đều là cười trừ.
.Cái này chủ yếu là do Nguyên Ưng và Tiêu Vô Y đều là loại người không đáng tin, tin bọn họ, thì tất cả cùng toi.
.Sau đó, mọi người cùng đốt một đống lửa tại nơi đất trống, hưởng thụ mùi vị của con mồi ngay sau đó là công đoạn tất yếu khi xuất hành đi săn bắn.
.Đám quân tử như Trịnh Thiên Hành dĩ nhiên sẽ không tự tay làm mấy việc này, mấy người đi đến bên một khối đá lớn, hoặc ngồi, hoặc đứng, nói chuyện một cách say sưa, dù sao từ khi bọn họ trưởng thành, rất ít khi có cơ hội tâm tình.
.Mà Hàn Nghệ mang theo Tiểu Dã, Tiểu Mập, cùng với Dương Phi Tuyết ở một bên nhóm một đống lửa, chuẩn bị nướng thịt ăn, đúng lúc bọn họ đang chơi đùa vui vẻ, Tiêu Vô Y đột nhiên đi tới, lôi Tiểu Mập đi qua một bên, dậy Tiểu Mập học chữ, đáng thương Tiểu Mập, dùng mộc côn ở trên bùn đất viết một đám chữ, nhưng mặc kệ y viết là chữ gì, cũng giống như một chữ " khổ " vậy.
.Mà Nguyên Ưng vị đại thúc vô lương này, lại là cầm một đống thịt mang cho đám lang bằng cẩu hữu ăn, tuy nhiên thằng nhãi này cũng thật đáng giận, mỗi lần liền ném một miếng thịt ra, làm cho đám bạn tốt kia mỗi lần đều phải trải qua một phen tranh cướp với nhau. Cho đến khi miếng thịt cuối cùng trong tay được ném ra, ông ta đột nhiên hướng tới Hàn Nghệ nói: - Hàn Nghệ nhóc con, Hàn Nghệ nhóc con.
.Hàn Nghệ nhìn thoáng qua vị đại thúc này, không khỏi một trận đau đầu, đứng dậy đi tới.
.- Gâu gâu gâu!
.Đám chó lớn kia nhìn thấy Hàn Nghệ đi tới, lần lượt sủa lên.
.Hàn Nghệ tuy là không sợ, nhưng vẫn là nhíu mày nhìn đám chó này. Lộ ra một vẻ chán ghét.
.Nguyên Ưng phất tay, đám hạ nhân liền dắt lũ chó này đi.
.- Như thế nào? Ngươi rất ghét chó sao?
.Nguyên Ưng cười hỏi.
.Hàn Nghệ gật gật đầu nói: - Lúc nhỏ thường bị chó đuổi, thật sự là rất không thích.
.Nguyên Ưng đầu tiên là sửng sốt, lập tức ha ha nói: - Tiểu tử ngươi quả thực rất thú vị giống như lời đồn, chuyến này lão tử coi như không phải là về tay không.
.Hàn Nghệ nói: - Nguyên bảo chủ quá khen.
.- Chỉ nói là ngươi thú vị, không tính là khen ngợi. Nguyên Ưng phất tay. Lại nói: - Bất quá ta lại là vô cùng hiếu kỳ, ngươi vì sao hy vọng tiểu Hổ tiến vào Dân An cục?
.Hàn Nghệ không đáp hỏi ngược lại: - Chẳng lẽ Nguyên bảo chủ không muốn sao?
.Nguyên Ưng vội hỏi:
.- Ta cũng không có ý tứ này, ngươi chớ có vu cho ta.
.Hàn Nghệ cười mà không nói.
.Nguyên Ưng híp măt nhìn Hàn Nghệ, đột nhiên ho nhẹ vài tiếng, nghiêm túc nói: - Hàn Nghệ, làm muội phu (em rể) ta đi.
.- Khụ khụ khụ!
.Hàn Nghệ thật sự đã bị dọa rồi, chút nữa còn quên cả hít thở, ngạt đến đến gần chết, hắn xem như triệt để phục vị đại thúc vô lương này rồi. Dở khóc dở cười nói: - Nguyên bảo chủ, đùa thế này thật không vui chút nào.
.Nguyên Ưng cả giận nói: - Lão tử cho dù có khốn nạn hơn nữa, cũng không có khả năng lấy muội muội mình ra làm trò đùa.
.Cái này còn không phải là nói đùa sao? Hàn Nghệ dường như ngửi thấy có mùi âm mưu, dù sao việc này thật sự quá giả tạo rồi, thật đúng là không hiểu nổi vị đại thúc vô lương này đang suy nghĩ gì, chỉ nói: - Nguyên bảo chủ, vãn bối đã lập gia đình rồi.
.Nguyên Ưng nói: - Thế thì sao?
.- Thế thì sao?
.Hàn Nghệ kinh ngạc nói: - Nguyên bảo chủ chẳng lẽ nguyện ý gả Mẫu Đơn nương tử cho ta làm thiếp sao?
.Nguyên Ưng nói: - Đương nhiên không phải, phúc khí của ngươi còn chưa đạt tới loại tình trạng này. Rất đơn giản, ngươi bỏ vợ ngươi đi. Rồi lại lấy tiểu muội nhà ta không phải là được sao.
.Ngươi đi mà bỏ à! Ta không dám. Hàn Nghệ cười gượng vài tiếng, không có đáp lời.
.Nguyên Ưng khó chịu nói: - Tiểu tử ngươi cười cái gì, ta đang nói chính sự với ngươi đó.
.Cái gì chính sự, trên đời còn có chuyện gì quá đáng hơn chuyện này sao? Hàn Nghệ cười ha hả nói: - Nguyên bảo chủ, vãn bối chưa từng bỏ vợ, không biết phải làm như thế nào. Kính xin Nguyên bảo chủ trước tiên truyền thụ cho vãn bối một chút kinh nghiệm.
.- Cái này còn không đơn giản, ngươi !
.Nguyên Ưng nói mới ra miệng, đột nhiên kịp phản ứng, nói: - Tiểu tử ngươi thật to gan, còn dám tính kế với ta. Ta cũng chưa từng bỏ vợ.
.Ngươi chưa từng bỏ. vậy ngươi đánh rắm cái gì. Hàn Nghệ chỉ cười.
.Tiểu tử này thật đúng là giảo hoạt. Nguyên Ưng thở dài, nói: - Thôi, thôi, cũng chỉ là một cái danh phận, lão tử trước giờ cũng không coi trọng cái đó, ta cho phép các ngươi vụng trộm qua lại, chỉ cần người thật tâm đối đãi với tiểu muội ta là được rồi.
.- Vụng trộm qua lại?
.Hàn Nghệ trợn tròn mắt, thầm nghĩ, chủ ý này thật sự là quá kích thích rồi.
.Nguyên Ưng vẻ mặt cười xấu xa nói: - Có phải rất kích thích hay không.
.- Đúng đó là không có khả năng.
.Hàn Nghệ thiếu chút nữa liền biểu lộ tiếng lòng rồi.
.Nguyên Ưng hai mắt trợn tròn nói: - Cái gì không có khả năng, chẳng lẽ ngươi còn không biết đủ?
.Hàn Nghệ cười khổ nói: - Cái này Nguyên bảo chủ, Hàn Nghệ ta chỉ là một tên tiểu tử xuất thân nông phu, làm sao mà với cao. Trong lòng bổ sung một câu, ngươi nhìn trúng ưu điểm nào của ta, ta sửa còn không được sao.
.Nguyên Ưng hừ nói:
.- Xuất thân Nông gia thì làm sao? trong thành Trường An cái đám tiểu tử quý tộc, lão tử đây nhìn một chút, đều thấy ngứa mắt, ngươi cũng đừng có mà không biết tốt xấu.
.Tiếng cười khổ của Hàn Nghệ càng phát ra đặc hơn, nói: - Tiểu tử thật sự là thụ sủng nhược kinh, nhưng cái này là không thể, đừng nói ta đã có thê tử, cho dù không có, Mẫu Đơn nương tử cũng sẽ không đồng ý với chuyện này.
.Nguyên Ưng lên tiếng trách móc: - Tiểu tử ngươi làm sao lại hạn hẹp như vậy, có thê tử thì như thế nào, không có thì như thế nào, có thêm nhiều nữ nhân, ngươi lại cũng không có thiệt gì, lúc còn trẻ ngươi không phong lưu một chút, đợi già rồi ngươi muốn phong lưu, cũng không còn cái năng lực này, như ta đây này, nữ nhân không biết có bao nhiêu người rồi.hay nói thế này đi, Đại Đường của chúng ta sau khi dựng nước, đánh mười mấy năm, nam nhi đã chết không ít, nếu là so sánh một một, chẳng phải là có rất nhiều nữ nhân không gả ra được, cô độc sống quãng đời còn lại, như vậy đương nhiên là nam nhân có năng lực phải tìm vài người, sinh ra vài đứa bé, không phải là có sức thì giúp sức sao, như vậy Đại Đường của chúng ta mới càng hùng mạnh hơn, nữ nhân cũng đều có nơi nương tựu, hành động này có thể nói là vì nước vì dân.
.Vì nước vì dân? Như vậy cũng đúng.
.Mắt Hàn Nghệ sáng lên, âm thầm giơ ngón tay cái lên, thực là còn mẹ nó có đạo lý.
.Nguyên Ưng tiếp tục nói: - Về phần tiểu muội của ta, ngươi không phải bạn của nữ nhân sao, hơi quan tâm một chút, động não chút. Cái này cũng không có gì khó khăn. Nói xong, ông ta cười ha hả, nói: - Thế nào? Động tâm rồi chứ, tiểu muội ta là cô gái tốt mà đi ngàn dặm mới tìm được, tên Độc Cô Tiên Lược kia không có phúc khí, tiện nghi tiểu tử ngươi rồi. Nói xong ông ta vẻ mặt cười xấu xa vỗ vỗ bờ vai của Hàn Nghệ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận