Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 505: Ngài đây là người thịt lợn à!

.Nàng nói muốn đánh bại Nguyên Mẫu Đơn, có lẽ là đang nói đùa. Hàn Nghệ há hốc miệng, ngạc nhiên hồi lâu, không nhịn được cười lên, nói: - Ta nói nàng đúng là xuống tay được a.
.Tiêu Vô Y hùng hồn nói: - Chàng hiểu cái gì? Đàn này chính là vật cao nhã, bạn của quân tử. Sao có thể bán rẻ được. Có một số đàn cổ còn bán với giá mấy trăm quan. Hơn nữa Vô Y cầm của ta đều làm từ vật liệu tốt nhất của đương đại. Âm sắc cũng tốt nhất. Quan trọng nhất là đàn này lấy theo tên của ta. Sao có thể bán đổ bán tháo được.
.Nếu như dưới mười quan đều là bán đổ bán tháo. Vậy người ta còn làm kinh doanh nữa hay không a. Hàn Nghệ gật đầu nói: - Được được được. Nàng nói có lý. Vậy ta lại hỏi nàng. Trên đời này ngoài nàng ra, còn có người biết đánh Vô Y cầm này không?
.- Chàng a.
.- Vậy ngoài ta thì sao?
.Tiêu Vô Y lắc đầu.
.Hàn Nghệ một tay che mặt, nói: - Nàng cầm một chiếc đàn mọi người đều không biết đánh ra bán mười quan. Nàng cảm thấy nàng có thể bán được không?
.Đúng rồi! Tiêu Vô Y yên lặng không nói.
.Hàn Nghệ lại nói: - Vậy tiền vốn của đàn này là bao nhiêu?
.- Một quan.
.- Một quan nàng bán mười quan? OaTa chưa từng thấy ai biết kinh doanh như nàng. Giết lợn cũng không phải dùng cách này!
.Hàn Nghệ thiếu chút nữa nói tục. Đã gặp người hiểm độc, nhưng chưa từng gặp ai hiểm độc như vậy.
.Tiêu Vô Y liền nói: - Chàng hiểu cái gì? Trong mắt chàng chỉ có tiền. Đối với đàn mà nói, chất liệu không phải là thứ đáng giá nhất. Thứ đáng giá nhất chính là kỹ thuật chế tác đàn. Đây đều là do cầm sư trong Tiêu phủ ta chỉ đạo chế tác. Đây là thứ không thể dùng tiền để mua được. Mười quan đã coi như là rẻ rồi.
.Hàn Nghệ nghe vậy dường như cũng có chút lý. Sản phẩm kỹ thuật mà. Dĩ nhiên không thể tính theo chất liệu, bằng không Iphone sao có thể bán đắt như vậy.
.Tiêu Vô Y đảo mắt nói: - Chàng hợp tác với ta không?
.Hàn Nghệ ngẩn ra, nói: - Nàng nói xem!
.Tiêu Vô Y nói:
.- Nếu như hợp tác ta không phản đối. Nhưng nếu như bố thí thì ta tuyệt đối không chấp nhận.
.- Còn không phản đối nữa.
.Hàn Nghệ trừng mắt lên nói: - Ta quả thực không biết nàng lấy tự tin đâu ra.
.Tiêu Vô Y bất mãn nói: - Trời sinh!
.Hàn Nghệ nghe vậy cười ha hả, nói: - Như vậy cũng đúng. Đáng tiếc là tự tin không phải là thành công. Như vậy đi, trước tiên nàng hãy đóng cửa cửa hàng lại.
.Tiêu Vô Y kinh ngạc nói: - Chàng bảo ta đóng cửa?
.- Tạm thời đóng cửa!
.- Như vậy sao được. Nếu như để người khác biết thì ta mất mặt quá.
.- Vậy sao? Nhưng sao ta cảm thấy không còn bất cứ chuyện gì mất mặt hơn so với tình hình hiện tại.
.Hàn Nghệ cười khổ lắc đầu, nói: - Làm kinh doanh tuyệt không đơn giản như nàng tưởng tượng. Không phải là mang đồ ra đó bán là được. Nếu như vậy thì thương nhân trên thế giới đều nhiều tiền giống nhau rồi. Đây đều phải trải qua kế hoạch chặt chẽ chu đáo. Nàng nên biết là Phượng Phi Lâu của ta đã dựng lên thế nào. Không phải là đem kịch nói đặt ở đó là khách tự động tìm đến cửa. Là ta dùng tiền dụ dỗ bọn họ tới đó.
.Tiêu Vô Y nhíu mày, nói: - Nhất định phải đóng cửa sao?
.Hàn Nghệ gật đầu nói: - Nhất định. Bởi vì hiện giờ ta vẫn chưa nghĩ được cách cụ thể. Nếu qua mấy ngày nữa Bành Vạn Kim bọn họ sẽ tới tìm ta. Tới lúc đó phu thê chúng ta sẽ cưỡi hổ khó xuống
.Tiêu Vô Y bĩu môi, mặt tràn đầy vẻ không cam chịu.
.Dưới con mắt của nàng, kinh doanh giống như Hàn Nghệ nói lúc nãy vậy. Chỉ là đem đồ ra bán là được. Chỉ cần đồ tốt thì không sợ không bán được. Đây chính là vì sao nàng kỳ vọng vào Vô Y cầm lớn như vậy. Nhưng mà chuyện không như mong muốn. Hai ngày nay ảm đạm làm cho nàng thiếu chút sụp đổ. Chênh lệch thực sự là quá lớn. Duy chỉ có vài đợt bán hàng đều là do tình cảm riêng, cộng thêm với thanh danh bên ngoài của nàng. Bởi vậy dường như tất cả đám con cháu quý tộc đều đang cười nhạo nàng.
.Hiện giờ Hàn Nghệ còn muốn nàng đóng cửa. Điều này làm cho nàng rất không cam lòng. Chỉ cần đóng cửa không cần nghĩ cũng biết nàng sẽ không thể ngẩng đầu lên trước mặt Nguyên Mẫu Đơn.
.Tuy nhiên chuyện này cũng trách bản thân nàng. Ai bảo nàng lúc đầu kiêu ngạo như vậy. Nhưng cũng phải nói lại, không kiêu ngạo một chút, vậy còn là Tiêu Vô Y sao?
.Hàn Nghệ đương nhiên hiểu rõ những uất ức và thống khổ trong lòng nàng. Đứng dậy kéo tay nàng, nói: - Nàng yên tâm. Vô Y cầm này là vật đính ước ta tặng cho nàng. Sao ta có thể để nó chịu nhục lớn như vậy. Thể diện này ta nhất định sẽ tìm lại cho nàng.
.Tiêu Vô Y lại bĩu môi, nói: - Nhưng nếu như vậy, cũng chỉ có thể chứng minh chàng kinh doanh lợi hại. Đâu có liên quan gì tới ta.
.Hàn Nghệ cười nói: - Nếu như Nguyên Mẫu Đơn không có Nguyên gia đứng phía sau. Cô ta cũng không có được vẻ vang như ngày hôm nay. Hơn nữa cô ta cũng làm kinh doanh bao nhiêu năm rồi, nàng mới có mấy ngày. Nếu như hiện giờ mà nàng đã thắng cô ta, thì cô ta dứt khoát đi tự sát thì tốt rồi.
.Tiêu Vô Y lập tức gật đầu như gà con mổ thóc, nói: - Ta cũng nghĩ như vậy. Nếu không phải là Nguyên gia thực lực hùng hậu. Nguyên Mẫu Đơn đâu có được vẻ vang như hôm nay.
.Ta có ý này sao? Hàn Nghệ cười gật đầu nói: - Đúng vậy, đúng vậy. Hơn nữa nàng còn chưa nghe qua giả chết bắt quạ sao? Ta dám nói chỉ cần nàng đóng cửa. Chắc chắn sẽ có rất nhiều người cười nhạo nàng. Đợi đến lúc cửa hàng đàn này khai trương trở lại. Nàng có thể tận tình làm bọn họ nhục nhã rồi. Lúc đầu hai chợ của ta không phải là cũng dùng chiêu như vậy sao?
.Không hổ là phu quân của nàng ta. Những lời này khá hợp với khẩu vị của Tiêu Vô Y, tiền ức hậu dương. Nàng thích, trong đầu đã ảo tưởng ra cảnh tượng kia. Lập tức cười nói: - Được rồi ta đồng ý với chàng. Tạm thời đóng cửa cửa hàng.
.Hàn Nghệ nghe vậy thầm thở dài một cái. Nhưng chợt thấy khóe miệng nàng vểnh lên, mặt mày hớn hở môi hồng răng trắng. Hai má ửng đỏ, cực kỳ mê người, không kìm nổi lòng hôn lên môi nàng một cái.
.- A.
.Tiêu Vô Y dường như là giật mình kêu lên một tiếng. Sau đó lườm hắn một cái, nói: - Chàng làm gì vậy! Nếu để người khác nhìn thấy thì phiền phức đó. Sau đó liền lau khóe miệng.
.Hàn Nghệ vốn đang hứng thú nhưng nghe thấy câu này bỗng chốc im hơi lặng tiếng. Một tay ôm lấy eo thon của nàng nói:
.- Thật muốn sớm cưới nàng vào nhà.
.Tiêu Vô Y sắc mặt vui vẻ, bỗng nhiên như nghĩ tới gì đó. Khẽ giãy một cái, tránh khỏi tay hắn, nói: - Ai biết được là chàng muốn cưới ta vào nhà hay là một người khác.
.Hàn Nghệ kinh ngạc nói: - Có ý gì?
.- Chàng
.Tiêu Vô Y bĩu môi nói: - Không sao! Đúng rồi, chàng nghỉ, Tiêu Hiểu có nghỉ không?
.Hàn Nghệ nói: - Đương nhiên nghỉ a.
.Tiêu Vô Y nói: - Vậy ta về trước. Ta không tin tên tiểu tử đó nghe lời như vậy. Mời chàng về đi.
.Hàn Nghệ buồn bực nói: - Ta vừa mới tới a, ở lại thêm một chút.
.Tiêu Vô Y trực tiếp mở cửa ra. Sau đó đứng bên cạnh cửa.
.Ta lại có chỗ nào chọc tới nàng rồi? Hàn Nghệ đáng thương nhìn Tiêu Vô Y một cái. Nhưng người ta căn bản vẫn bất động. Hàn Nghệ chỉ có thể ủ rũ bước ra.
.Tiêu Vô Y bộ dạng của hắn, mấp máy môi. Thiếu chút nữa thì cười lên.
.Hàn Nghệ bước ra khỏi cửa hàng suy nghĩ mãi cũng không hiểu. Không khỏi thầm mắng, mụ này trở mặt còn nhanh hơn cả giở sách. Lẽ nào lại như vậy!
.- Nói xong rồi hả?
.Chợt nghe bên cạnh có người nói.
.Hàn Nghệ quay đầu lại nhìn, chính là Nguyên Mẫu Đơn. Gật đầu ừ một tiếng.
.Nguyên Mẫu Đơn lại hỏi: - Kết quả thế nào?
.Hàn Nghệ chớp mắt một cái, nói: - Vân Thành quận chúa hôm nay sẽ đóng cửa.
.- À?
.Nguyên Mẫu Đơn sửng sốt. Hàn Nghệ cười nói: - Quả đúng như thế. Lúc nãy cô nói như vậy căn bản không phải nhằm vào Vân Thành quận chúa. Ngược lại cô đang giúp cô ấy. Cô hy vọng có thể giúp nàng, có phải vậy không?
.Nguyên Mẫu Đơn hừ nói: - Ngươi cho rằng có khả năng sao?
.Hàn Nghệ nói: - Cô đừng có giấu ta. Bằng không lúc đầu cô đã không cho nàng ấy thuê cửa hàng.
.Nguyên Mẫu Đơn không nói thêm nữa.
.Hàn Nghệ nói: - Ta nói thật với cô. Nàng ấy là Vân Thành quận chúa, ta không thể không giúp đỡ. Nhưng hiện giờ ta thực sự không có cách. Dù sao ta phải lấy đại cục làm trọng. Ta cũng phải khuyên can mãi nàng ấy mới tạm thời đóng cửa cửa hàng. Nếu như nàng có cách thì đừng ngại nói với ta. Ta thề ta tuyệt không cho nàng ấy biết.
.Nguyên Mẫu Đơn khẽ thở dài nói: - Ta thực sự không có cách. Đầu tiên, ta hoàn toàn không hiểu gì về Vô Y cầm. Ngươi muốn ta phải nghĩ cách thế nào? Thứ hai, muội ấy dường như lúc đầu đã đắc tội với hầu hết các con cháu quý tộc của Trường An. Mà đàn của muội ấy bán đắt như vậy. Người không có ân oán với muội ấy cũng không mua nổi. Còn người có thể mua lại không tới, mà có lẽ cũng không có gan để tới. Vì thế kinh doanh của muội ấy mới ảm đạm như vậy. Nói tới đây nàng lại nhìn Hàn Nghệ một cái, nói: - Ta còn cho rằng ngươi sẽ có cách. Ôi, nếu như muội ấy có thể an tâm kinh doanh ở nơi này. Vậy cũng tốt hơn nhiều so với muội ấy gây chuyện thị phi ở ngoài.
.Hàn Nghệ hơi nhíu mày.- Như vậy à. Xem ra chỉ có thể nghĩ cách khác rồi.
.Nguyên Mẫu Đơn thấy Hàn Nghệ dường như thực sự đồng ý giúp đỡ. Cũng không biết là tại sao, nàng liền yên tâm hơn. Bỗng nhiên nói: - Đúng rồi, bên trại huấn luyện thế nào?
.Hàn Nghệ ngẩn ra, cười nói: - Đa tạ cô quan tâm. Đều khá thuận lợi.
.Nguyên Mẫu Đơn cười nói: - Như vậy không thể nào! Đám người đó ta đều hiểu rất rõ. Cho dù ngươi cấp thịt ngon rượu ngon cho bọn họ. Bọn họ cũng sẽ nhất định nghĩ cách làm khó dễ ngươi.
.Làm khó dễ ta? Ta vẫn luôn hạ nhục bọn họ được không. Hàn Nghệ cười nói: - Cho nên ta không có rượu ngon và thịt ngon cấp cho bọn họ. Hơn nữa ta cho rằng bọn họ sở dĩ như vậy. Cũng đều là trong nhà nuông chiều mà ra. Trong bọn họ có không ít người bản tính không hề xấu. Có lẽ là lúc mới bắt đầu bọn họ còn chưa thích ứng. Nhưng rất nhanh bọn họ sẽ thích cuộc sống ở trại huấn luyện.
.Nguyên Mẫu Đơn nghe vậy kinh ngạc không nói.
.Hàn Nghệ hiếu kỳ nói: - Cô đang nghĩ gì vậy?
.Nguyên Mẫu Đơn nói: - Ngươi nói nếu như đưa tiểu Hổ đi trại huấn luyện trước. Nói không chừng sẽ thay đổi được suy nghĩ của nó.
.Hàn Nghệ ngẩn người, nói: - Ừ, đây cũng là một cách.
Bạn cần đăng nhập để bình luận