Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 681.1: Khế ước quân tử thần thánh

.Chẳng hạn như lần này thương nhân của hai chợ xé bỏ hợp đồng hợp tác cùng ngõ Bắc, trong một phần hợp đồng này vẫn chưa đề cập tới tiền tài, là một hợp đồng hợp tác chung. Bọn họ tìm đủ loại lấy cớ, để ruồng bỏ hợp đồng, mà pháp luật lại chưa có điều lệ châm chích gì đối với hành vi này. Nếu như ngõ Bắc của ta mất rồi, ta đây sẽ táng gia bại sản, mà nguyên nhân gây ra tất cả việc này, cũng là bởi vì thương nhân hai chợ ruồng bỏ bản hợp đồng mà chúng ta đã kí kết. Mà bản hợp đồng này lại không có hiệu ứng pháp luật gì cả, quan phủ cũng sẽ không thụ lý, cho nên vi thần chỉ có thể nhận mệnh, thử hỏi trong tình huống như này, sao vi thần dám hợp tác với bọn họ nữa. Nhưng nếu như không tuân thủ khế ước, sẽ phải chịu hậu quả vô cùng nghiêm trọng, còn cưỡng chế bọn họ phải bồi thường, vậ thì bọn họ còn dám không kiêng nể gì vi phạm khế ước nữa sao?
.Mới vừa rồi Cao Thượng thư nói rất có đạo lý, thương nhân hai chợ chưa từng được đọc sách, ngu mội bất kham, khó có thể lý giải thánh ý, nhưng ta tin rằng bọn họ sẽ cực kỳ khắc sâu lý giải về luật pháp đấy, mặc kệ là trên văn bản luật pháp viết sâu sắc, huyền bí đến đâu. Bởi vì điều này có quan hệ tới thân gia tính mạng của bọn họ.
.Cao Lý Hành nghe hắn nói vậy thì nóng ran hai má, những lời này đúng là trắng trợn châm chọc ngôn luận ngu muội của ông ta a. Nhưng ông ta không có cách nào cả, cãi lời thánh chỉ là tội chết, cũng quá mức, nên mới phải nghĩ ra hạ sách này.
.Hàn Viện sầu lo nói: - Chuyện tranh chấp của dân gian, đều do nhiều người nhất thời kích động dựng lên, đều có các thuyết pháp khác nhau, nếu đều để cho pháp luật xử lý, chỉ sợ cũng hơi quá rồi.
.Hàn Nghệ phản bác: - Nhưng nếu không dùng luật pháp để phán đoán, vậy thì quan phủ sẽ càng thêm khó xử, bởi vì triều đình cũng không ban bố một tiêu chuẩn rõ ràng cho quan viên. Hơn nữa, hạ quan cường điệu vấn đề thành tín, khế ước đại biểu hẳn là thành tín, mà không phải là tiền vàng, càng thêm không phải là tranh cãi miệng lưỡi. Người quân tử một lời nói như một gói vàng, mà kẻ tiểu nhân lại ngàn lời không bằng một văn tiền, hứa hẹn dù nhỏ, quân tử đều sẽ tuân thủ, mà hứa hẹn lớn đến mấy, tiểu nhân cũng không thèm để tâm. Đại Đường chúng ta chính là quốc gia quân tử, lễ nghi chi bang, giữ gìn lợi ích của quân tử, chính là giữ gìn lợi ích của Đại Đường ta, mà phương thức ký kết khế ước, để ước thúc hành vi của tiểu nhân, khiến cho có càng thêm nhiều người giữ chữ tín, hơn nữa khi quan phủ thẩm tra xử lý vụ án, cũng sẽ thong dong hơn, mà không phải là không biết làm sao, chỉ cần chấp hành khế ước là được. Ta nghĩ rằng sử dụng quân tử chi đạo, chung quy không phải là chuyện xấu.
.Lý Trị nghe vậy liên tục gật đầu.
.Gián Nghị Đại Phu Tiêu Quân đứng ra, nói: - Thần nghĩ đề nghị của Hoàng gia Đặc phái sứ cực kỳ khả thi, tín ước là tốt cho cả hai bên, một bên giữ chữ tín, một bên khác lại bất tín, vậy thì kết quả không khác gì với cả hai bên đề không thành tín cả, nếu giữ chữ tín có kết quả như không giữ chữ tín, vậy thì có giữ chữ tín hay không cũng trở nên không quá quan trọng nữa, cứ để lâu dài, sễ làm cho có càng thêm nhiều người nói không giữ lời, việc này sẽ phá hủy lễ chế quốc gia, mà để luật pháp ước thúc cũng là nên làm.
.Không hổ là người một nhà a! Hàn Nghệ lập tức nói: - Tiêu Đại Phu không hổ là khiêm khiêm quân tử, không sợ bị tiểu nhân trả thù, dũng cảm bảo vệ lợi ích của quân tử, quả thực là làm cho người ta khâm phục, khâm phục.
.Lời này quá độc rồi, quân tử bảo vệ lợi ích của quân tử, đúng vậy, mấu chốt ở chỗ không bảo vệ lợi ích của quân tử, thì phải là không ủng hộ đề nghị của Hàn Nghệ đều là tiểu nhân.
.Tiêu Quân không biết phải nói gì, ông ta là Gián Nghị Đại Phu, đương nhiên phải mở miệng nói chuyện, biểu đạt đề nghị của mình với tình hình chính trị đương thời rồi.
.Nhưng ông ta cũng không muốn bị Hàn Nghệ lợi dụng a.
.Quả nhiên, một đám người lập tức đứng ra, tỏ vẻ ủng hộ khế ước quân tử của Hàn Nghệ, quét mắt một lượt, cơ bản đều là thế lực sĩ tộc, bọn họ đều tự cho mình là siêu phàm, đều cho mình là quân tử trong quân tử, vậy thì nhất định phải ủng hộ khế ước quân tử rồi.
.Cho dù là Thôi Nghĩa Trung, cũng không dám lại nhảy ra chống đối Hàn Nghệ nữa, thậm chí còn phải lên tiếng ủng hộ.
.Bởi vì Hàn Nghệ nói ra chính là khế ước quân tử, ngươi mà phản đối khế ước này, thì phải là ủng hộ tiểu nhân, điều này đối với danh dự của Thôi thị bọn họ, là thương tổn không nhỏ. Không cần nghĩ cũng biết, Hàn Nghệ nhất định sẽ tuyên truyền việc này bốn phía đấy.
.Mặc dù là bọn tiểu nhân Lý Nghĩa Phủ, Vương Đức Kiệm, Hứa Kính Tông, tuy rằng trong lòng còn chưa làm rõ việc này rốt cuộc là tốt hay xấu, nhưng vẫn phải mau chóng đứng ra ủng hộ. Đặc biệt là Hứa Kính Tông, ông ta buồn bực gần chết, ông ta cũng không muốn ủng hộ Hàn Nghệ, nhưng lần này không ủng hộ không được a.
.Lý Trị thấy tất cả mọi người đều đồng ý, âm thầm cảm thấy buồn cười, xem ra thần tử của trẫm đều là quân tử a!
.Có phải quân tử hay không, trong lòng y sao có thể không biết đưuọc, nhưng làm một vị Hoàng đế, phải nhìn vào đại cục, quân tử hay tiểu nhân trước cứ dẹp sang một bên, hoàng quyền mới là tối thượng đấy, đột nhiên y nhìn về phía Trưởng Tôn Vô Kỵ, thấy cữu cữu vẫn cứ im lặng nhắm mắt, lại không thấy ông ta phản đối hay tán thành gì, không quan tâm trong lòng nghĩ như thế nào, nhưng việc này còn phải hỏi ông ta, chứ ông ta mà không đám ứng, thì cũng không phê chuẩn được, vì thế y hỏi; - Không biết Thái úy thấy chuyện này thế nào?
.Biểu hiện của Trưởng Tôn Vô Kỵ cực kỳ thận trọng, ông nói: - Bệ hạ, lão thần cảm thấy lời của Hàn Nghệ vô cùng có đạo lý. Mặc kệ Lý Trị hỏi ai, mở đầu nhất định sẽ đều là một câu này, dù sao ai cũng không muốn bại lộ hình tượng tiểu nhân của chính mình đâu.
.Nói tới đây, ông ta lại chuyển lời: - Nhưng nếu như chỉ dựa vào một bản khế ước mà kết luận thị phi trắng đen, thì có phải có chút võ đoán hay không, hơn nữa cũng cũng có chút bất cận nhân tình. Luật pháp thành luật từ đạo đức, nói như vậy, nếu có một người ngu muội bị một kẻ giả dối lừa bịp, ký kết một bản khế ước cực kỳ hà khắc, vậy thì quan phủ chẳng phải sẽ cũng đồng thuận với một bản khế ước này sao?
.Hàn Nghệ lập tức giải thích: - Lời của Thái úy nói rất đúng, nhưng việc đó không phải là khế ước, mà đã thuộc loại lừa dối rồi. Khế ước quân tử thần thính có một điều kiện tiên quyết vô cùng trọng yếu, chính là khi một bên trong khế ước đạt được lợi ích, thì đồng thời nhất định phải trả cho đối phương đồng giá trao đổi, khế ước như thế mới có thể coi là khế ước quân tử thần thánh được.
.Có câu là quân tử thích tiền tài, thu dùng theo đạo lý, chỉ có tiểu nhân mới hám lợi, đi lừa tiền tài của người khác. Chẳng hạn như nói về đại thọ của Thái úy, hạ quan tặng Thái úy một chai nước hoa làm lễ vật, đây cũng là một phần ân tình. Thái úy tất nhiên là quân tử rồi, vậy thì lần tới vào sinh nhật của hạ quan, Thái úy nhất định sẽ đưa một phần lễ vật đồng giá, thậm chí còn có giá trị cao hơn cả nước hoa, đây chính là quân tử chi đạo đấy. Nhưng nếu như là người nào đó nói không chừng cũng sẽ không tặng, hoặc là đưa cho ta một tấm vải thôi. Khế ước quân tử thần thành, điều kiện tiên quyết để thành lập là nhất định phải vâng theo tinh thần của người quân tử, mà tinh thần của người quân tử, đã bao hàm cả đạo đức trong đó rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận