Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1069: Cây lớn muốn lặng, cuồng phong tập kích

.Trên Vị Thủy.
.Một con thuyền cỡ trung lướt nhanh trên mặt sông, đồng thời dẫn đến không ít người đi lại trên bờ dừng lại xem.
.Ở Đại Đường mà nói, con thuyền này rất thường thấy, nhưng vấn đề là con thuyền cỡ trung này lại có hơn mười cái cột buồm lớn nhỏ, đây là điều chưa từng có bao giờ, một con thuyền lớn nhiều nhất cũng chỉ có ba cái buồm, huống hồ còn là loại trung.
.Mà ở trên boong thuyền có năm sáu người đang đứng, mặc dù gió bắc gào rít, thổi qua mặt người đau rát, nhưng người đứng lặng trên đầu thuyền lại vẻ mặt đầy hưng phấn.
.- Nguyên công tử, ngươi nhìn xem, chúng ta đi từ đông sang tây, nhưng hướng gió là từ bắc xuống nam, nhưng thuyền của chúng ta vẫn chạy với tốc độ rất nhanh. Đậu Hành nói với vẻ rất tự hào.
.Nguyên Triết liếc nhìn những cột buồm này, nói: - Là vì cột buồm này sao?
.Đậu Hành lập tức nói: - Nguyên công tử nói không sai, ngươi xem những cột buồm này đều có độ nghiêng khác nhau, chỉ cần gió không thổi chính diện, như vậy thì chúng ta đều có thể mượn sức gió để di chuyển, bởi vậy có thể giảm bớt nhân lực, chỉ cần chúng ta nắm chắc hướng gió của mỗi mùa là có thể tránh được tình huống gió thổi chính diện, hơn nữa chúng ta còn có thể tăng thêm nhiều cột buồm hơn, áp dụng đối với thuyền hàng lớn hơn, không biết Nguyên công tử nghĩ như thế nào?
.Nguyên Triết hài lòng gật đầu, nói: - Cũng coi như không tồi! Thật ra trong lòng y cho rằng vô cùng không tồi.
.Ở thời đại không có động cơ, thứ duy nhất có thể giảm bớt nhu cầu nhân lực chính là sức gió, không cần nghĩ cũng biết chắc chắn là làm theo phương diện này.
.Đúng lúc này, một con thuyền ở phía trước mặt đi đến, đầu thuyền cũng có một số người đang đứng, chính là Vương Huyền Đạo, Thôi Tập Nhận và Trâu Phượng Sí của tập đoạn Vạn Lý.
.Trong mắt Đậu Hành lóe lên ánh sáng khó có thể phát hiện.
.Nguyên Triết định nhãn nhìn, chỉ thấy con thuyền đối diện kia hết sức bình thường, chỉ có hai cánh buồm, nhưng tốc độ lại không thua gì bọn họ, hỏi Đậu Hành: - Các ngươi xem, con thuyền đối diện không nhìn thấy mái chèo, nhưng tốc độ chạy cũng không chậm hơn thuyền của chúng ta?
.Đậu Hành nhìn nhìn, vội hỏi một nam tử trung niên mặt đầy sương gió ở phía sau: - Hồ công tượng, ngưoi có thể nhìn ra nguyên do chuyện này không?
.Hồ công tượng kia nhìn, quá một lát sau mới nói: - Ta hiểu rồi.
.Nguyên Triết nhìn về phía ông ta.
.Hồ công tượng chỉ cột buồm kia nói: - Mời Nguyên công tử xem cột buồm kia, nó để nghiêng, không giống như cột buồm bình thường, loại cột nghiêng này vừa hay có thể mượn sức gió lúc này để chạy.
.Nguyên Triết nói: - Cái này ta cũng đã nhìn thấy rồi, nhưng vấn đề là nếu như hướng gió thay đổi, vậy con thuyền này chẳng phải là bỏ đi sao?
.Hồ công tượng cúi đầu suy nghĩ hồi lâu, đúng lúc này, hai chiếc thuyền đi lướt qua nhau, Vương Huyền Đạo và Nguyên Triết chỉ gật đầu ra hiệu, không hề nói thêm một lời.
.Hồ công tượng đột nhiên nói:
.- Ta nhớ ra rồi. Con thuyền mới nhất chúng ta đóng ở Công Bộ, bên dưới cột buồm có một thiết bị chuyển động lên xuống, có thể khống chế cột buồm rất tốt, ta nghĩ chắc là bọn họ tăng thêm độ khó của loại thiết bị này, có thể khiến cột buồm tự do chuyển động, nếu như vậy thì có thể thích ứng với phương hướng khác nhau.
.Nguyên Triết nghe vậy trong lòng đột nhiên bừng sáng, nói: - Nếu đã như vậy, nếu chúng ta ứng dụng thiết bị này vào loại thuyền hàng nhiều cột buồm của chúng ta, há chẳng phải là có thể đi nhanh hơn nữa sao.
.Hồ công tượng nói: - Nói như vậy thì không sai, nhưng đây cũng không phải chuyện dễ, điểm khó nhất chính là đầu tiên ngươi phải duy trì cột buồm có thể cố định, không bị thổi lệch trong gió to.
.Đậu Hành thở dài nói: - Nguyên công tử, ta cũng không giấu ngươi, chúng ta làm cột buồm này đã dùng không ít tiền rồi, bây giờ thực sự không hết tiền rồi.
.Thì ra là thế! Trong lòng Nguyên Triết đột nhiên hiểu được.
.Cùng lúc đó, trên con thuyền vừa mới đi qua kia, Vương Huyền Đạo quay sang Trâu Phượng Sí ở bên cạnh nói: - Chuyện này các ngươi sớm đã thương lượng rồi phải không!
.Trâu Phượng Sí vẻ mặt mờ mịt nói: - Không biết sao Vương công tử lại nói câu này?
.Thôi Tập Nhận cười ha hả, nói:
.- Xem ra chúng ta vẫn không thể trở thành một thương nhân chân chính. Được rồi, lời thừa thãi thì không phải nói nhiều nữa, chúng ta sẽ thực hiện lời hứa lúc trước, chúng ta lấy năm vạn quan đầu tư vào tập đoàn Vạn Lý các ngươi, nhưng chúng ta hy vọng trong thời gian bến thuyền ở Lạc Dương còn đang xây dựng, các ngươi có thể đóng ra con thuyền tiên tiến hơn nữa.
.Trâu Phượng Sí quá đỗi vui mừng, nói: - Thôi công tử xin hãy yên tâm, Vạn Lý chúng ta nhất định sẽ không khiến tập đoàn Sơn Đông các người thất vọng.
.Chuyện này đương nhiên là Vạn Lý và Trường Vận đã sớm thương lượng xong, tiền vốn của bọn họ quả thật thua chị kém em, cạnh tranh với nhau, tiêu hao lẫn nhau thì chẳng bằng cùng nhau phát triển, bởi vậy bọn họ đang bí mật hợp tác, bọn họ có cùng chung mục tiêu, đó là khiến hai đại tập đoàn Sơn Đông và Quan Trung đầu tư tiền vào, chỉ là kết quả phát triển sau này một phân thành hai, cho ngươi xem một phần, ngươi phải lấy tiền đến, chúng ta mới có thể làm hoàn mỹ hơn nữa.
.Đương nhiên Nguyên Triết cũng hiểu được, nhưng y cũng không vạch trần, bởi vì không cần thiết, quả thực y sẽ đầu tư tiền vào, cũng là năm vạn quan, nhưng tiền đề chính là ngươi phải lấy bản thiết kế thuyền lớn nhỏ ra xem thử, chúng ta còn phải thương định giá cả của thuyền.
.Cùng lúc đó, Nghệ cũng bắt đầu tuần tra mỗi một xưởng, hiện giờ xưởng của hắn đều đã bắt dầu khai công rồi, dù sao thì cũng đã tuyển nhiều người như vậy, nghỉ một ngày là sẽ thua lỗ cực lớn, bên cạnh còn có Tang Mộc, Đông Hạo, Tá Vụ đồng hành.
.Các công nhân làm việc trong các xưởng lớn này trước đây đều là tá điền, bọn họ chuyển đổi từ một cuộc sống thâm căn cố đế sang một hình thức cuộc sống mới, nhưng bọn họ cũng không hề có gì không quen, ngược lại còn làm hết sức hăng say, quan trọng vẫn là Hàn Nghệ áp dụng chế độ làm nhiều hưởng nhiều, lấy mỗi một nhóm nhỏ là đơn vị, hơn nữa cũng không có bất cứ lo lắng gì, cộng thêm dây chuyền sản xuất này, không có kỹ xảo gì, cũng không phải nhìn trời ăn cơm, dù sao cũng là quen tay hay việc.
.- Về chuyện nghỉ tết, các ngươi đã nói với các công nhân chưa?
.Sau khi tuần tra xong xưởng rượu cuối cùng, Hàn Nghệ hỏi đám người Tang Mộc ở bên cạnh.
.Tang Mộc nói: - Đã nói rồi, công nhân nghe nói bù tiền lương gấp đôi đều vô cùng hưng phấn, đừng nói là nghỉ ba ngày, cho dù là một ngày bọn họ cũng đều đồng ý.
.Hàn Nghệ gật gật đầu nói: - Như vậy thì không có gì tốt hơn, chúng ta nhất định phải toàn lực xuất hàng, như vậy mới có thể thu được nhiều tiền vốn hơn tiếp tục mở rộng quy mô của chúng ta, ồ, còn chuyện nhà đại lý đã làm xong chưa?
.Tang Mộc nói: - Thương phẩm của chúng ta đều là đồ độc nhất vô nhị, việc này quá sức là đơn giản, bên Trường An sớm đã đàm phán xong rồi.
.Đông Hạo nói: - Văn Hiên cũng đưa tin về, bên phía Lạc Dương cũng đã đàm phán xong rồi.
.Hàn Nghệ gật đầu nói: - Như thế thì không còn gì tốt hơn rồi.
.Tang Mộc đột nhiên nói: - Thật ra những việc này tự chúng ta cũng có thể làm, với lại ân công, trước mắt chúng ta thực sự hết sức cần tiền, không đáng phải nhường một phần lợi nhuận này cho các thương nhân đó.
.Đông Hạo và Tá Vụ đều gật đầu.
.Bởi vì bọn họ vốn dĩ chính là chủ nhân của thị trường, không cần tìm nhà đại lý gì đó, nhưng hiện giờ Hàn Nghệ hoàn toàn cắt bỏ cửa hàng bán lẻ của Phượng Phi Lâu, trước đây giấy mực bút nghiên đều là tự bán, bây giờ Hàn Nghệ cũng muốn nhượng ra ngoài, thương phẩm như vậy tìm hai, thậm chí là mấy đại lý, nhưng nếu như vậy thì chắc chắn không kiếm được nhiều hơn là tự mình bán.
.Hàn Nghệ cười nói: - Các ngươi để ý đó chỉ là lợi nhuận cực nhỏ, như vậy có thể kiếm được bao nhiêu tiền, không đáng nhắc đến. Nhưng nếu nếu tìm nhà đại lý, tiền kiếm được hơi ít một chút, nhưng các ngươi cũng không nghĩ thử xem, hiện giờ những đại lý này còn có thể tách khỏi chúng ta được không, sức ảnh hưởng của chúng ta sẽ vì vậy mà càng làm càng lớn, đây mới là lợi lớn.
.Đúng lúc lúc này, chợt nghe có người gọi: - Hàn Thị lang, Hàn Thị lang!
.Hàn Nghệ nhìn lại, chỉ thấy Trương Đức Thắng đang dẫn một đám tiểu thái giám vội vã chạy tới.
.- Aidô! Ta nói Hàn Thị lang, tại sao mỗi lần cha gia tìm ngươi đều khó như vậy a!
.Cái này còn không đơn giản sao, ngươi không có hẹn trước a! Hàn Nghệ nói thầm một câu, hỏi: - Hoàng thượng triệu kiến ta?
.- Đi thôi!
.Trương Đức Thắng đổ mồ hôi đầy đầu, thở hồng hộc, ngay cả một từ cũng không muốn nói thêm nữa.
.Hàn Nghệ cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn từ vẻ mặt khẩn trương của Trương Đức Thắng, có lẽ không phải chuyện nhỏ, nhưng hắn cũng không hỏi Trương Đức Thắng, bởi vì Trương Đức Thắng là một thái giám hết sức cẩn thận, nếu như y có thể nói cho ngươi biết, y sẽ chủ động nói, y không nói thì chứng tỏ y nhất định sẽ không nói, còn không kịp dặn dò đám người Tang Mộc liền theo Trương Đức Thắng vội vàng đi tới hoàng cung.
.Đi vào Điện Lưỡng Nghi, chỉ thấy Lý Nghĩa Phủ, Hứa Kính Tông, Lý Tích, Đỗ Chính Luân đều ở đó, ngay cả Thôi Nghĩa Huyền đã lâu không lộ diện cũng đến, có thể nói là đội hình đầy đủ, mà Lý Nghĩa Phủ cùng với Đỗ Chính Luân hai người đứng trước mặt Lý Trị đều đỏ mặt tía tai.
.Hàn Nghệ đầu tiên là bổ sung vào đầu hỉnh ảnh hai người tranh cãi, mới tiến lên hành lễ, nói: - Vi thần Hàn Nghệ tham kiến bệ hạ.
.- Miễn lễ, miễn lễ!
.Lý Trị thì lại cười nói, dường như Hàn Nghệ tới vừa đúng lúc, bình thường tình huống này, y sẽ phải trách mắng Hàn Nghệ mấy câu, rồi lại hướng tới Lý Nghĩa Phủ và Đỗ Chính Luân nói: - Nhị vị ái khanh nói nhiều như vậy, nhất định là đã khát rồi phải không, ngồi xuống nước trà trước đi đã. Nói xong, lại quay sang Trương Đức Thắng ra hiệu bằng ánh mắt, Nói xong, lại hướng Trương Đức Thắng được rồi cái ánh mắt, Trương Đức Thắng ngầm hiểu vội vàng sai người châm trà giúp Lý Nghĩa Phủ và Đỗ Chính Luân.
.Hai người vừa hay lại cùng đứng cùng ngồi, trừng mắt với nhau, đâu có rảnh rỗi uống trà a!
.Trong mắt Lý Trị đầy vẻ chẳng biết làm sao, lại hướng tới Hàn Nghệ nói: - Hàn Nghệ, chắc khanh biết tại sao trẫm vội triệu khanh đến?
.Hàn Nghệ lắc đầu nói: - Vi thần không biết.
.Lý Trị nói: - Chuyện liên quan đến Thổ Phiên và Thổ Dục Hồn, mấy năm gần đây Thổ Phiên và Thổ Dục Hồn vẫn luôn công phạt lẫn nhau, nghe nói trước mắt Thổ Phiên đang tập kết đại quân, chuẩn bị phát động chiến tranh chính diện với Thổ Dục Hồn. Nhưng cách đây không lâu, bên phía tây truyền đến tin tức, Tể tướng Lộc Đông Tán của Thổ Phiên và Hà Nguyên quận vương của Thổ Dục Hồn đều đã trên đường đến Đại Đường ta, hai người bọn họ đích thân đến Đại Đường ta tiến cống, có thể thấy rằng, chắc chắn bọn họ đều đến vì chuyện này.
.Hà Nguyên quận vương này là Đại Đường sắc phong, thật ra chính là Khả hãn của Thổ Dục Hồn.
.Hàn Nghệ nghe vậy thầm mắng một tiếng, chết tiệt.
.Lý Tích đột nhiên nói: - Sau khi Tùng Tán Can Bố qua đời, Lộc Đông Tán đã nắm giữ đại quyền Thổ Phiên, người này văn võ song toàn, trước đây Thái Tông bệ hạ còn từng muốn mời chào ông ta, dưới dự trị lý của ông ta, quốc lực của Thổ Phiên cũng ngày một tăng cường, còn thực lực của Thổ Phiên thì kém trước nhiều, tuy nói tin tức tiền tuyến truyền đến, Thổ Dục Hồn vẫn luôn ở thế hạ phong, nếu như Thổ Phiên toàn lực tấn công, e là Thổ Dục Hồn khó mà ngăn cản.
.Hàn Nghệ lập tức nói:
.- Như vậy thì Hà Nguyên quận vương của Thổ Dục Hồn đích thân đến, chính là cầu viện với Đại Đường ta.
.Lý Tích gật đầu nói: - Hẳn là như thế, nhưng Thổ Phiên và Thổ Dục Hồn đều có liên hôn với Đại Đường chúng ta, hơn nữa đều là phiên quốc của Đại Đường ta.
.Hàn Nghệ đột nhiên lóe lên một câu hỏi, từ khi nào mà Lý Tích ông trở nên nhiều lời như vậy?
.Chương1070.1: Tam quốc diễn nghĩa
.Hàn Nghệ chỉ hơi sững sờ, nhưng rất nhanh đã hiểu được, thầm mắng Lý Tích thật đúng là con cáo già.
.Lý Tích nhìn như đang trợ giúp Lý Trị giải thích rõ hơn, nhưng kỳ thực là biểu đạt ý của chính mình, rất rõ ràng ông ta là người về phe chủ chiến, chỉ do ông ta có thân phận đặc thù, nếu như ông ta đề ra chủ trương của bản thân, nếu chẳng may có ý kiến bất đồng với Lý Trị, vậy thì sẽ làm cho Lý Trị tiến thoái lưỡng nan, Lý Trị sao có thể làm mất mặt Lý Tích, mà Lý Tích càng không có khả năng làm Lý Trị khó xử. Nhưng nếu như Lý Trị quyết định xuất binh, thì Lý Tích nhất định sẽ chủ động xin đi giết giặc, ông ta là một người quân nhân, chỉ cần có kẻ thù ở bên ngoài, không quản là ai, ông ta cũng sẽ không từ chối, trong nội bộ thì ông ta lại co đầu rụt cổ, giống như sự biến Huyền Vũ Môn lúc trước, kiên quyết không tham dự.
.Kỳ thật quan hệ giữa Thổ Phiên, Thổ Dục Hồn và Đại Đường giống như hai tiểu đệ và đại ca vậy, cũng đều có quan hệ liên hôn với nhau, đương nhiên, hiện tại thực lực của Thổ Phiên đang không ngừng phát triển, lực lượng quân sự cũng không kém nhiều so với Đại Đường.
.Trước kia lúc thực lực của Thổ Dục Hồn hùng mạnh cũng thường xuyên dùng vũ lực với Thổ Phiên, hai nước này chính là kẻ thù truyền kiếp, mà từ khi Tự Lộc Đông Tán cầm quyền đến nay, tiến hành một loạt các chế độ cải cách, tận lực khiến cho nội bộ Thổ Phiên được yên ổn. Đồng thời cũng kế thừa chính sách khuyếch trương bên ngoài của Tùng Tán Can Bố, nhân tiện tiêu diệt đồng minh của Thổ Dục Hồn là Bạch Lan Bộ, nên thế lực tăng mạnh hơn rất nhiều.
.Mà quốc nội Thổ Dục Hồn liên tiếp phát sinh biến động, thực lực đã kém xa lúc trước, cho nên cán cân đã dần dần nghiêng về phía Thổ Phiên.
.Hàn Nghệ còn chưa mở miệng, Đỗ Chính Luân đã lập tức đứng lên nói: - Bệ hạ, thần từng có tiếp xúc với Lộc Đông Tán, người này có dã tâm không nhỏ, hơn nữa nhìn từ đủ mọi hành vi của Thổ Phiên, vô cùng có khả năng là muốn tiêu diệt Thổ Dục Hồn, một khi Thổ Dục Hồn bị Thổ Phiên chiếm lĩnh, thì Thổ Phiên sẽ trực tiếp uy hiếp đến địa khu Hà Lũng của chúng ta, đây chính là con đường bắt buộc phải đi qua để sang Tây Vực, nếu như bị Thổ Phiên chiếm mất, bọn họ sẽ dễ dàng cắt đứt được liên hệ của chúng ta với phía tây, làm cho Đại Đường ta rơi vào khốn cảnh.
.Ông ta vội vàng mở miệng, chỉ là vì muốn tranh thủ ủng hộ cho Hàn Nghệ.
.Nhưng Lý Nghĩa Phủ sao có thể để ông ta thực hiện được, bèn đứng lên nói: - Ngươi rõ ràng là đang buồn lo vô cớ, căn cứ theo tin tức truyền từ Lương Châu về, hai bên đều công phạt lẫn nhau, chuyện này từ trước kia vốn đã là chuyện bình thường, còn về lời đồn Thổ Phiên tập kết đại quân, đó cũng chỉ là lời đồn đại thôi, còn chưa được chứng thực. Cho dù Thổ Phiên có tính toán này, họ dám khai chiến với Thổ Dục Hồn, cũng không có nghĩa là họ dám khai chiến với Đại Đường ta, về phần ngươi nói Thổ Phiên sẽ uy hiếp đến địa khu Hà Lũng của chúng ta, thì lại càng vớ vẩn hơn, kẻ thực sự mơ ước địa khu Hà Lũng vẫn luôn là người Thổ Dục Hồn, ở đầu thời kỳ Trinh Quán, người Thổ Dục Hồn cũng lợi dụng lúc Đại Đường chúng ta giao chiến với Hiệt Lợi, có ý đồ khống chế địa khu Hà Lũng, sau đó bị Vệ Quốc Công Lý Tĩnh đánh bại, nên mới thần phục Đại Đường ta.
.Mặt khác, Đại Đường chúng ta dựa vào cái gì mà xuất binh giúp bọn họ, một khi chúng ta xuất binh, vậy thì chắc chắn Thổ Phiên sẽ trở mặt với Đại Đường ta, cho rằng Đại Đường ta cố ý thiên vị cho Thổ Dục Hồn, mà Thổ Phiên cũng không phải nước nhỏ, lại ở địa khu cao nguyên, không phải nơi có thể dễ dàng đánh bại được, nên có đánh chắc chắn cũng sẽ là một trận chiến tiêu hao, Đại Đường ta đáng phải vì nước khác, tiêu hao quốc lực của chính mình sao, cứ mặc cho bọn họ tiêu hao lẫn nhau đi, Đại Đường ta làm ngư ông đắc lợi là được.
.Hứa Kính Tông gật đầu, nói: - Lão phu cũng cảm thấy Lý Thị lang nói rất có lý, Thổ Phiên cùng Thổ Dục Hồn có quan hệ ngang nhau với Đại Đường ta, mà giữa bọn họ đã có ân oán từ lâu, có thể nói là kẻ thù truyền kiếp, bất kể Đại Đường chúng ta ra tay trợ giúp cho bên nào, thế tất sẽ khiến cho bên còn lại trở mặt, hơn nữa, Đại Đường chúng ta căn bản không có chuẩn bị gì cho chuyện này, nếu tùy tiện xuất binh, chẳng may bị thua thì phải làm sao mới được, hiện giờ bệ hạ thi hành chính sách nghỉ ngơi dưỡng sức, không nên gây chiến.
.Nói tới đây, lão ta vuốt vuốt chòm râu nói: - Theo cái nhìn của lão phu, bệ hạ chỉ cần báo miệng cho Lộc Đông Tán vài lời đã xem như hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi.
.Lý Nghĩa phủ và Hứa Kính Tông vạn phần không muốn đánh trận, hiện tại việc bọn họ cần phải làm là tranh quyền đoạt lợi, một khi đánh giặc, thì vai trò của bọn họ sẽ giảm đi, khẳng định Lý Trị sẽ thiên vị võ tướng, trận chiến lần trước Hàn Nghệ đã đánh được chức Tể tướng, có rất nhiều tướng quân cũng được thăng tiến thêm, đây chắc chắn là điều bọn họ không muốn nhìn thấy, bởi vì bọn họ không thể thu được bất kỳ lợi ích nào từ trong việc này, cho nên không nhất định phải đánh trận.
.Lý Trị gật đầu, hiện giờ y quả thật không muốn đánh trận, bởi vì y biết muốn đánh giặc sẽ phải hao tài tốn của, mấu chốt vẫn là lần này là đi đánh cho người khác, hơn nữa, cho tới giờ y vẫn luôn áp dụng chính sách không giúp cho ai cả, vậy nên y cũng không muốn thay đổi phương châm này.
.Đỗ Chính Luân vừa trông thấy Lý Trị cũng gật đầu, cảm thấy nếu tiếp tục tranh giành cũng sẽ chỉ tự làm mình mất mặt, nên bèn nuốt lại lời đã đến bên miệng.
.Lý Trị lại hỏi hai người Thôi Nghĩa Huyền cùng Lý Tích; - Ý của hai vị ái khanh thế nào?
.Thôi Nghĩa Huyền cũng không muốn đánh, ông ta đã từng này tuổi rồi, chuyện đánh giặc không có ý nghĩa gì với ông ta cả, bèn nói: - Bệ hạ, kỳ thật Đỗ Thị lang và Lý Thị lang đều nói có lý cả, nhưng là một khi chúng ta xuất binh viện trợ Thổ Dục Hồn thì phải chuẩn bị khai chiến cùng Thổ Phiên, tuy rằng thực lực của Thổ Phiên không bằng chúng ta, nhưng bọn họ có binh lực cường thịnh, không thể coi thường được, bởi vì bách tính Thổ Phiên đều là nô lệ, dễ dàng điều động, động một chút là có thể xuất động đại quân mười vạn, nếu tổng động viên thì đoán chừng phải có tới bốn mươi, năm mươi vạn người, nên chúng ta cũng không chắc chắn sẽ giành được thắng lợi, đánh một trận chiến không liên quan đến mình vả lại không nắm chắc chiến thắng, là một cử chỉ không sáng suốt.
.Lý Tích nói: - Các vị nói đều rất có lý, lão thần cũng không biết nên lựa chọn như thế nào.
.Lão cáo già này, quả thực coi ta như là người phát ngôn của lão vậy, thật sự là buồn cười. Hàn Nghệ thấy tình huống như vậy, không có cách nào khác, vội vàng đứng lên nói: - Bệ hạ, vi thần nghĩ rằng, khởi nguồn của chiến tranh không phải là do đánh cho vui, việc khác thường xảy ra tất sẽ có chuyện, khẳng định lần tổng động viên này của Thổ Phiên là vì muốn tiêu diệt Thổ Dục Hồn, còn chúng ta thì nhất định phải xuất binh viện trợ cho Thổ Dục Hồn.
.Trong mắt Lý Tích hiện lên chút vui mừng, tiểu tử này cuối cùng cũng mở miệng
.Lý Trị nhíu mày, cho tới giờ, tiểu tử này đều rất hiểu lòng y, sao lúc này lại không biết điều vậy.
.Hứa Kính Tông, Lý Nghĩa Phủ lặng lẽ nhìn nhau, cảm thấy rất vui vẻ, Lý Trị rõ ràng không muốn đánh, vậy mà ngươi còn bảo y đánh, vậy không phải là ngươi tự tìm phiền phức sao, vì thế cũng không mở miệng, tùy ý cho Hàn Nghệ xung đột với Lý Trị.
.Lý Trị hỏi: - Vì sao ái khanh nói chắc chắn như vậy?
.Chương1070.2: Tam quốc diễn nghĩa
.Hàn Nghệ giải thích: - Bệ hạ, lúc trước khi vi thần ở thành Hằng Đốc, từng nghe được một ít tin tức có liên quan đến Thổ Phiên, kỳ thật mấy năm nay Thổ Phiên vẫn luôn khuyếch trương ra bên ngoài, chỉ là do Thổ Phiên xâm chiếm các bộ lạc xung quanh chậm như tằm ăn rỗi, vì vậy mới không có động tĩnh gì quá lớn, không bị nhiều người chú ý, nhưng vậy thôi cũng đủ thấy được chính sách đối ngoại khuyếch trương của Thổ Phiên rồi, hơn nữa nhìn vào tình hình quốc nội của Thổ Phiên, thì bọn họ nhất định sẽ khuyếch trương ra ngoài, bởi vì ở Thổ Phiên duy trì chế độ chủ nô lệ nắm quyền, mà đám chủ nô này khẳng định có dục vọng đối ngoại khuyếch trương không thể ngăn chặn, thông qua chiến tranh cướp lấy lãnh thổ và của cải, mở rộng nguồn cung cấp nô lệ, đây là bản chất của quốc gia có chế độ nô lệ. Một khi Thổ Phiên tiêu diệt Thổ Dục Hồn, vậy thì đối thủ kế tiếp sẽ là ai? Một núi không thể chứa hai hổ, đến lúc đó Đại Đường chúng ta nhất định phải có một trận chiến lớn với Thổ Phiên, bởi vậy nếu lựa chọn không giúp ai cả, kỳ thực chính là thúc đẩy Đại Đường chúng ta phải phát động trận chiến lớn hơn nữa, ngược lại nếu xuất binh viện trợ Thổ Dục Hồn, vậy thì còn có khả năng tránh cho phát sinh xung đột toàn diện với Thổ Phiên.
.Lý Nghĩa Phủ cười ha ha nói: - Đây chẳng qua là ngươi tin vào lời nói bậy bạ thôi, ta cũng không tin đám người Thổ Phiên đó dám khai chiến với Đại Đường ta, làm vậy chỉ biết lưỡng bại câu thương thôi.
.- Ta tuyệt đối sẽ không tin vào những lời nói bậy, nếu chúng ta không xuất binh, thì sẽ lưu lại hậu họa vô cùng cho Đại Đường ta. Hàn Nghệ cực kỳ kiên định đáp lại.
.Lý Trị nghe vậy càng cảm thấy tò mò hơn, bèn hỏi:
.- Vậy khanh thử nói suy nghĩ của khanh xem?
.Hàn Nghệ nói: - Bệ hạ, các vị, các ngươi có từng nghĩ qua, vì sao Thổ Phiên lại muốn đánh Thổ Dục Hồn, hơn nữa còn vào thời điểm này không.
.Lý Nghĩa Phủ cười nói: - Ta còn tưởng ngươi muốn nói điều gì, vừa rồi không phải Tư không đã nói rồi sao, từ trước tới này Thổ Dục Hồn và Thổ Phiên vẫn luôn giao chiến, cũng không phải là đến hôm nay mới đánh nhau, hơn nữa hai phe đều có thắng có bại, nhìn từ đủ loại dấu hiệu, Thổ Phiên không tính toán triển khai chiến tranh toàn viện với Thổ Dục Hồn, hỡn nữa chỉ đánh trận với Thổ Dục Hồn thôi, Thổ Phiên đã bó tay bó chân rồi, thậm chí Lộc Đông Tán còn tự mình đến Đại Đường ta, từ điểm này mà ngươi nhìn ra Thổ Phiên có gan khai chiến với Đại Đường ta sao.
.Hàn Nghệ hừ một tiếng: - Khai chiến không có nghĩa là phải cứng chọi cứng, mà toàn cục đánh cờ cũng tính là khai chiến, ta thấy dụng ý mà Lộc Đông Tán tấn công Thổ Dục Hồn không nằm ở Trung Nguyên, mà là muốn cướp lấy mảnh đất rộng lớn phía tây bắc kia.
.- Phía tây bắc?
.Lý Trị hơi hơi kinh hãi.
.- Không sai!
.Hàn Nghệ lập tức nói tiếp; - Vì sao Thổ Phiên nhất định phải tấn công Thổ Dục Hồn, đó là do Thổ Dục Hồn có vị trí địa lý cực kỳ trọng yếu, nó tiếp giáp với địa khu Hà Lũng, một khi nắm được nơi này trong tay, sẽ giống như lời của Đỗ Thị langnói, cắt đứt liên hệ giữa Đại Đường ta và biên giới tây bắc. Sở dĩ Lộc Đông Tán vội vã tấn công Thổ Dục Hồn, đó cũng là do ông ta nhìn ra chính sách Đại Đường ta áp dụng ở biên giới Tây Bắc, đợi thêm ba đến năm năm, vùng tây bắc sẽ hoàn toàn bị chúng ta khống chế, đến lúc đó thì Thổ Phiên sẽ hoàn toàn bị chúng ta vây quanh, Thổ Phiên nhất quyết sẽ không hy vọng nhìn thấy cục diện này.
.Còn vì sao hiện tại Thổ Phiên chưa phát động chiến tranh toàn diện, chính là bởi vì kiêng kị Đại Đường ta, dù sao Thổ Dục Hồn là nước phụ thuộc vào Đại Đường ta, thần dám cam đoan, lần này Lộc Đông Tán đến đây, chính là muốn dò xét ý tứ của Đại Đường, nếu chúng ta mặc kệ chuyện này, vậy thì Lộc Đông Tán nhất định sẽ phát động tấn công toàn diện, có lẽ ông ta đã sớm chuẩn bị cho điều đó rồi, Lộc Đông Tán chẳng qua là muốn dùng thủ thuật che mắt thôi.
.Một khi Thổ Phiên tiêu diệt Thổ Dục Hồn, thì bước tiếp theo cũng sẽ không khai chiến với Đại Đường ta, mà là sẽ gây sóng gió ở biên giới tây bắc, bọn họ căn bản không cần xuất binh, mà chỉ cần ủng hộ một số thế lực đối nghịch với chúng ta, sau đó nhân lúc cháy nhà đi hôi của là được, hiện giờ đất đai vùng tây bắc vẫn nằm trong sự khống chế của các thủ lĩnh bộ lạc, đây là chuyện không thể nói rõ ràng được, một khi Đại Đường ta mất đi tây bắc, như vậy mục tiêu tiếp theo của Thổ Phiên chính là Đông Đột Quyết cũ, những địa phương này đều là những nơi Đại Đường khống chế yếu kém, một khi bị Thổ Phiên nắm trong tay, thì bắt buộc phải liên minh với Thổ Phiên, nhưng hơn thế là phía sau chúng ta có Cao Câu Ly, nếu cứ để thế thì chúng ta sẽ bị vây lại, khiến cho hậu hoạn vô cùng.
.Vừa nói đến tây bắc, Lý Trị không thể không suy tính lại lần nữa, bên giới tây bắc chính là di sản chính trị của y, nếu làm mất thì quá ngượng rồi.
.Lý Nghĩa Phủ cũngthật sự không ngờ Hàn Nghệ lại có thể đả động Lý Trị, bèn vội vàng đứng lên nói: - Đây chẳng qua chỉ là lời nói một phía của ngươi thôi, ta vẫn không tin Thổ Phiên có năng lực lớn như vậy
.Hàn Nghệ hừ một tiếng, bảo: - Nếu Lý Thị lang không tin Thổ Phiên có thực lực này, vậy vì sao lại e ngại khai chiến với Thổ Phiên?
.- Ai nói ta e sợ. Lý Nghĩa Phủ bác bỏ: - Chẳng qua là ta cảm thấy không tất yếu phải làm vậy, hiện giờ Đại Đường ta đang nghỉ ngơi lấy lại sức, chỉ vì Thổ Dục Hồn mà muốn để bách tính Đại Đường ta đi chịu chết, hơn nữa vì thế mà sẽ dẫn phát chiến tranh với quy mô lớn hơn, những chiến công mấy năm nay bệ hạ khổ cực tích lũy đều sẽ tan trong mây khói mất.
.Lý Trị lại bắt đầu cảm thấy Lý Nghĩa Phủ nói rất có lý, nếu đánh nhau với Thổ Phiên, thì dù thắng hay bại, sẽ tiêu hao cực lớn đối với quốc lực, nếu đánh nhau mà đánh đến nghèo nước, vậy thì cũng là một vấn đề cực kỳ trí mạng.
.Lão cáo già Lý Tích đột nhiên nói: - Không phải là Hàn Thị lang nói rằng viện trợ cho Thổ Dục Hồn chỉ là vì tránh để phát sinh chiến tranh quy mô càng lớn hơn với Thổ Phiên sao? Lời này bắt nguồn từ nguyên nhân gì?
.Lão cáo già nhà ngươi! Tuy rằng Lý Tích đang trợ giúp cho hắn, nhưng Hàn Nghệ vẫn cảm thấy phải khinh bỉ ông ta, nhưng vẫn nói: - Chỉ cần ta động não một chút ở vấn đề xuất binh, không cho Thổ Phiên tìm được cớ, vậy thì Thổ Phiên nhất quyết không dám phát sinh xung đột với Đại Đường ta trước khi tiêu diệt Thổ Dục Hồn đâu, bởi vì chiếm cứ ưu thế địa lý tuyệt đối, nên Thổ Phiên rất hùng mạnh, nhưng vấn đề ở chỗ, bản đồ của Đại Đường hoàn toàn vây quanh bọn họ, trừ phía tây nam ra, chúng ta có thể xuất binh với Thổ Phiên từ bất cứ một hướng nào, mà Thổ Dục Hồn lại đang quyết chiến với Thổ Phiên, nên Thổ Phiên không thể nào mạo hiểm phát sinh xung đột với chúng ta, chúng ta chỉ cần dùng chiến dịch cục bộ với bọn họ là được rồi.
.Lý Tích lại hiếu kỳ hỏi tiếp: - Vậy dùng lý do gì để xuất binh đây?
.Hàn Nghệ nói: - Rất đơn giản, không dùng danh nghĩa Đại Đường xuất binh viện trợ, chúng ta thay đổi trang phục của binh lính Đại Đường thành phục sức người Hồ phía tây bắc, dùng danh nghĩa các bộ lạc ở tây bắc để xuất binh viện trợ cho Thổ Dục Hồn, hơn nữa bệ hạ còn có thể trên danh nghĩa giáng chức một số người đi tây bắc, rồi sau đó lại sai các đại tướng này thống lĩnh quân đội chống lại sự xâm lược của Thổ Phiên.
.Lý Tích gật đầu nói; - Chủ ý này không tồi.
.Lời này vừa nói ra khỏi miệng, ông ta đột nhiên tỉnh ngộ lại, chuyện này thì có liên quan gì tới ta đâu.
.Lý Trị giáng chức ai chứ cũng không dám giáng chứng ông ta a!
.Hàn Nghệ âm thầm khinh bỉ lão già này, ông tamuốn làm ngư ông đắc lợi, cũng làm gì có chuyện gì dễ dàng như vậy chứ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận