Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 782.1: Vô Nguyệt mắc câu.

.Kỳ thật mặc dù không có quan hệ hôn nhân, Hàn Nghệ cũng cần hợp tác với Nguyên Mẫu Đơn, từ khi mới bắt đầu thì hắn đã theo đuổi việc hợp tác với Nguyên Mẫu Đơn, bởi vì giữa bọn họ có thể bù trừ lẫn nhau, tuy rằng Hàn Nghệ có được năng lực kinh thương vượt thời đại, cùng với tầm nhìn lâu dài, nhưng quần áo dù có đẹp đến đâu chăng nữa, ngươi mặc ở trên người tên ăn mày, thì cũng sẽ khó coi tương đương, nhược điểm duy nhất của Hàn Nghệ tại cái niên đại này, chính là vẫn còn chưa rõ ràng lắm đối với quy tắc trò chơi của hoàn cảnh này, ngõ Bắc của hắn hoàn toàn là chiếu theo quan niệm của hắn mà xây dựng thành, nhưng chỉ giới hạn cho ngõ Bắc, còn ở những chỗ khác thì lại không chơi nổi cái trò này.
.Trong số những người Hàn Nghệ quen biết, ngoại trừ Nguyên Mẫu Đơn ra, thì không có một người nào thích hợp để hợp tác với hắn, Trịnh Thiện Hành chỉ có thể coi là là nửa thương gia, hơn nữa quá thiện lương, Lưu Nga từ trong cung đi ra, quan niệm đều là tới từ trong cung, đám người Tiền Đại Phương mặc dù là điển hình thương gia, nhưng bọn họ kinh doanh cũng chỉ lớn có nhiêu đó, tầm nhìn tất nhiên là thiển cận, Thẩm Tiếu thì càng thêm không cần phải nói, chỉ là một tên phá gia chi tử phong lưu thành tính, thích hợp nhất chính là Nguyên Mẫu Đơn, hắn cũng có thể từ trên người Nguyên Mẫu Đơn học được rất nhiều thứ.
.Hai người nói chuyện với nhau trong chốc lát, đợi nước đã đun xong, bọn họ bèn đi tắm rửa.
.Tắm rửa xong xuôi, Nguyên Mẫu Đơn cảm thấy thân mình thoải mái hơn không ít, đi vào trong phòng, thấy chăn chiếu dưới nền đất vẫn còn chưa được trải, nghĩ rằng Hàn Nghệ vẫn chưa về, nhưng nàng cũng không để ý, bởi vì mỗi lần Hàn Nghệ tắm rửa đều phải mất rất nhiều thời gian. Nàng đi tới trước giường, kéo trướng mạn ra, bỗng nhiên kinh sợ hô lên một tiếng.
.Chỉ thấy một đại nam nhân đang ghé vào trên gối nằm ngay o.. o... Hai chân đang đắp chăn, cái mông còn vểnh lên.
.Trông thật là ghê tởm!
.Nguyên Mẫu Đơn một tay xoa trán, buồn bực sắp khóc rồi, đứng ở bên giường rối rắm nửa ngày, thật sự không kìm nổi khi nhìn thấy cái tư thế ngủ xấu xí này của hắn, khe khẽ đẩy hắn một cái: - Hàn Nghệ! Hàn Nghệ!
.- Hô !
.Nhưng Hàn Nghệ ngủ say giống như heo vậy, căn bản là có gọi cũng không tỉnh.
.Tại sao có thể có người như thế cơ chứ.
.Nguyên Mẫu Đơn tức giận choáng váng cả đầu, xoay người sang chỗ khác, vốn định trải chăn chiếu ra nền đất nghỉ, nhưng vừa thấy sàn nhà này, không khỏi nghĩ đến cảnh tượng kinh khủng xảy ra đêm qua kia, cảm thấy ở trong góc phòng này còn ẩn giấu một con cua, lại quay đầu, nhìn Hàn Nghệ giống như con heo chết kia, trên mặt đột nhiên bay tới hai đóa mây đỏ, nhẹ nhàng giậm giậm chân, đầu tiên là thoáng ngồi ở bên giường, cẩn thận nhìn Hàn Nghệ, thấy hắn không có động tĩnh gì, lúc này mới thật cẩn thận nằm xuống, trái tim hồi hộp đang đập loạn thình thịch, dường như còn có thể nghe được tiếng tim mình đập.
.- Ngô !
.Chợt nghe một tiếng nỉ non, Hàn Nghệ xoay người một cái, một chân liền đặt lên người của Nguyên Mẫu Đơn.
.- A!
.Nguyên Mẫu Đơn vốn đang khẩn trương, một cử động kia của hắn trực tiếp dọa nàng sợ tới mức hô lên, theo bản năng liền định ngồi dậy, nhưng tay Hàn Nghệ cũng đưa sang, trực tiếp đem nàng ôm vào trong ngực, còn ủi vài cái vào cổ nàng.
.- Hàn Nghệ! Chàng đứng lên cho ta, ta biết chàng đang giả vờ ngủ!
.Nguyên Mẫu Đơn giãy dụa một cái thật mạnh.
.Nhưng nàng càng giãy dụa, thì Hàn Nghệ ôm càng chặt hơn.
.- Hàn Nghệ, tên khốn khiếp này, tiểu nhân vô sỉ!
.Nguyên Mẫu Đơn vừa giãy dụa, vừa tức giận mắng.
.Nhưng Hàn Nghệ vẫn còn đang thở phì phò ở bên tai nàng.
.Nguyên Mẫu Đơn thì không chịu nổi tiếng ngáy, giãy dụa lại càng mãnh liệt, không có chiêu thức gì đáng nói, cũng chỉ là dùng cả chân lẫn đùi, nào đá, nào túm, nào đẩy!
.- Hô hô !
.Nguyên Mẫu Đơn dù sao vẫn là thân nữ nhi, khí lực thì không so được với Hàn Nghệ, nhiều lần giao phong cũng đã chứng minh điểm này, một khi bị Hàn Nghệ ôm lấy, nàng cũng chỉ có thể thở dốc mà thôi.
.Nguyên Mẫu Đơn thấy Hàn Nghệ vẫn cứ ở đó giả bộ ngủ, tức giận đến ngứa cả răng, đột nhiên bắt lấy cánh tay Hàn Nghệ đang đặt ở trên cổ mình, há mồm liền định cắn xuống.
.Nhưng còn chưa kịp cắn xuống đi, cánh tay đột nhiên lại biến mất, còn nghe được bên cạnh vang lên một thanh âm oán giận: - Sao nàng lại cứ thích cắn người như thế chứ!
.Nguyên Mẫu Đơn quay đầu giận dữ trừng mắt nhìn Hàn Nghệ, nói: - Cuối cùng chàng cũng tỉnh rồi hả.
.- Chỉ đùa một chút mà! Ha ha! Hàn Nghệ cười ha hả, lại thấy mặt Nguyên Mẫu Đơn đen kịt, lập tức dừng ý cười, nói: - Ngủ, ngủ! Nói xong hắn liền lật người đi.
.Trên mặt Nguyên Mẫu Đơn đang mây đen dầy đặc, sấm sét vang dội, nhất là nhìn thấy cái mông đang nhô ra kia, hận đến nỗi nghiến răng kèn kẹt, giống như ma xui quỷ khiến một cước đá thẳng về hướng cái mông đang nhô lên kia.
.- Oh fuck!
.Hàn Nghệ tuyệt đối không ngờ người luôn luôn quang minh lỗi lạc như Nguyên Mẫu Đơn lại sẽ ngầm giở trò với hắn, vừa không để ý một cái, trực tiếp lăn xuống giường.
.Nguyên Mẫu Đơn hai mắt trợn mắt, hơi hơi giương cái miệng nhỏ nhắn, dường như cũng không nghĩ đến một cước này của mình lại có uy lực lớn như vậy.
.- Ôi!
.Hàn Nghệ bò lên, xoa mông: - Nàng như thế có phải quá tàn nhẫn rồi không, chẳng lẽ nàng không biết mông là khuôn mặt thứ hai của nam nhân sao?
.Nguyên Mẫu Đơn cố nén cười, trừng mắt nhìn hắn, nói: - Xứng đáng! Ai bảo chàng luôn ăn hiếp ta.
.Hàn Nghệ bĩu môi nói: - Được rồi, được rồi, chúng ta huề nhau, hiện tại ngủ, nàng ngủ bên kia, ta ngủ bên này, không cho ai vượt qua đường ngăn này. Nói xong hắn liền nằm xuống.
.Lời này nghe ra sao lại cảm thấy là lạ ấy nhỉ?
.Nguyên Mẫu Đơn còn chưa kịp phản ứng, Hàn Nghệ đã bắt đầu ngủ mơ màng rồi, chỉ nghe hắn nói: - Ồ, có chuyện đã quên không nói với nàng.
.- Chuyện gì?
.Nguyên Mẫu Đơn không lạnh không nhạt đáp lại nói.
.Hàn Nghệ nói: - Ngày mai ta phải trở về một chuyến.
.Nguyên Mẫu Đơn sửng sốt, hơi lộ ra vẻ cô đơn.
.Hàn Nghệ đột nhiên xoay người lại, cười hì hì nói: - Luyến tiếc ta hả.
.Nguyên Mẫu Đơn trừng mắt nói: - Ta hận chàng không thể đi luôn ngay lúc này.
.- Thật là không có lương tâm!
.Hàn Nghệ buồn bực nói: - Chẳng lẽ nàng chưa từng nghe câu một ngày ân ái vợ chồng trăm năm.
.- Chưa nghe!
.- Chưa nghe thì chưa nghe, trừng cái gì mà trừng, biết mắt nàng to rồi. Không thèm để ý tới nàng nữa, ngủ! Hừ!
.Hàn Nghệ ngạo kiều xoay người sang chỗ khác, lại sờ sờ cái mông.
.Đến tột cùng là cái thể loại người gì thế này!
.Nguyên Mẫu Đơn buồn rầu lắc đầu, lại liếc nhìn Hàn Nghệ, sau đó mới cẩn thận nằm xuống, bỗng nhiên một cơn buồn ngủ dâng lên, rất nhanh liền ngủ mất.
.Nhưng tới buổi sáng khi tỉnh lại, nàng lại núp ở trong ngực của Hàn Nghệ, nàng thật cũng ngại khi nói là Hàn Nghệ lặng lẽ ôm lấy nàng, bởi vì theo tư thế mà xem, nàng cũng khá hưởng thụ đấy chứ.
.Thật sự là xấu hổ.
.Lúc buổi sáng, Hàn Nghệ và Nguyên Mẫu Đơn đi vào hậu đường, đem quyết định của cuộc họp bên kia nói cho đám người Nguyên Triết bọn họ, sau đó lại chú trọng vào kế hoạch ngày hôm qua của bọn họ và đưa ra một cái tổng kết, sau đó liền ra khỏi Nguyên Gia Bảo.
.Nhưng hắn vẫn chưa vội vã về ngõ Bắc, mà là đi đến phủ Tống Quốc Công, việc này hắn không muốn tiếp tục cứ treo mà không quyết như vậy, phải sớm một chút đem hết thảy đã xảy ra báo cho Tiêu Vô Y biết. Nhưng Tiêu Vô Y lại không ở nhà, ngược lại là cha vợ hắn ở nhà, kết quả không có cách nào, cũng đã tới cửa rồi, chỉ có thể điều chỉnh tâm tình, cùng với cha vợ tâm sự về kinh Phât gì gì đó, thuận tiện đợi Tiêu Vô Y.
Bạn cần đăng nhập để bình luận