Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 587.2: Hiền thê Tiêu Vô Y

.Hàn Nghệ nhìn thấy vẻ mặt hóng hớt của nàng, giống như đang hỏi một chuyện không liên quan gì đến mình vậy, liền nói: - Tiêu đại mỹ nữ, nàng rột cục có ý thức được ta là trượng phu của nàng hay không thế?
.Tiêu Vô Y trợn to mắt, liền đáp; - Chính bởi vì chàng là trượng phu của ta, ta mới hỏi chàng đấy chứ. Ta... ta chẳng qua chỉ quan tâm chàng mà thôi.
.- Thật có lỗi! Ta hoàn toàn không cảm thấy chút quan tâm nào từ nàng cả.
.Hàn Nghệ lập tức khinh bỉ Tiêu Vô Y.
.Tiêu Vô Y chớp chớp đôi mắt đẹp, bất chấp giục: - Nói mau đi, rốt cục chàng trả lời thế nào?
.Hàn Nghệ bất đắc dĩ lắc đầu, nói: - Nàng bảo ta phải trả lới thế nào?
.Tiêu Vô Y nói: - Đừng nói với ta chàng trả lời là không thích muội ấy đấy chứ?
.Hàn Nghệ im lặng không nói.
.Tiêu Vô Y tự cho là đã đoán đúng, nhíu lại hai hàng lông mày xinh xắn, nói: - Sao chàng lại trả lời như thế? Chàng có biết Phi Tuyết sẽ cảm thấy thương tâm đến thế nào không? Chàng sao có thể tàn nhẫn đến như vậy?
.Hàn Nghệ nghe thấy thế dở khóc dở cười nói: - Ta không có nói thế với cô ấy.
.Tiêu Vô Y sắc mặt lập tức trầm xuống, thản nhiên nói: - Vậy chàng nói là mình cũng thích muội ấy à?
.- Ta cũng không có nói như thế.
.Hàn Nghệ có chút chột dạ, cũng không biết Tiêu Vô Y rốt cục muốn như thế nào, hàm hồ nói: - Ta cũng không trả lời rõ ràng.
.Tiêu Vô Y liếc xeo hắn, nói: - Như vậy có nghĩa là ám chỉ phải không?
.Hàn Nghệ tự nhiên cảm thấy hoảng sợ, vội nói: - Đấy... đấy không phải là ý của nàng hay sao? huống chi ta cũng không trả lời rõ ràng, như vậy vừa không khiến cô ấy thương tâm, cũng không phá hư cảm tình giữa hai ta. Nàng phải biết ta kỳ thật rất khó xử đấy.
.- Chàng có gì mà phải khó xử? Tiêu Vô Y hừ lạnh, nói: - Tại sao chỉ có nữ nhân chúng ta là luôn phải chịu tổn thương chứ?
.Hàn Nghệ nói: - Ai bảo chỉ có nữ nhân là tổn thương, ta cũng cực kỳ tổn thương đây này!
.Tiêu Vô Y nói:
.- Chàng mà cũng tổn thương? Á à, ý của chàng có phải là nói, trong lòng chàng cũng rất yêu thích Phi Tuyết đúng không?
.- Ách! Đương... đương nhiên không phải như thế, ý của ta... ta là, việc này mặc kệ ta làm như thế nào, đều sẽ tổn thương đến người khác. Thử hỏi một người lương thiện như ta, nếu như phải tổn thương đến người khác, lương tâm sẽ đau đớn đến mức nào, nàng hiểu không?
.- Không hiểu.
.- Ách!
.Hàn Nghệ không biết nói gì cho phải rồi.
.Tiêu Vô Y khinh thường hừ nhẹ một tiếng nói: - Việc này không thể trách Phi Tuyết được, muốn trách cũng chỉ có thể trách chàng mà thôi. Nếu chàng không chọc vào muội ấy, chuyện này làm sao mà xảy ra được?
.Hàn Nghệ trợn trắng mắt nói: - Nếu ban đầu ta không chọc vào cô ấy, nàng đã thành tiểu thiếp của Vương Bảo từ lâu rồi.
.- Thế thì tên Vương Bảo kia chỉ có nước đi làm thái giám mà thôi.
.Tiêu Vô Y lạnh lùng nói.
.Hàn Nghệ ngẩn ra, nói: - Ai bảo nàng không nói sớm! Biết thế lúc ấy ta tặng nàng cho tên Vương Bảo ấy cho xong.
.- Chàng nói cái gì, ta nghe không rõ?
.Tiêu Vô Y lập tức giả vờ nghiêng tai lắng nghe.
.- Đùa thôi, đùa thôi mà!
.Hàn Nghệ ngượng ngùng cười nói: - Ta làm sao có thể nỡ lòng cho được?
.Tiêu Vô Y trừng mắt nhìn hắn, đột nhiên thở dài, có chút ảo não nói: - Sao tự nhiên Phi Tuyết muội muội lại chọn chàng mà thích cơ chứ? Nếu không phải như vậy, ta đã toàn lực ủng hộ muội ấy, nhất định không cho muội ấy rời khỏi Trường An rồi. Cứ theo cái tình hình này, qua không được bao lâu, chỉ sợ muội ấy phải gả cho một người mà mình không thích rồi.
.Hàn Nghệ nghe thấy thế trong lòng cũng là một trận chua xót, ảm đạm không nói.
.Tiêu Vô Y hơi liếc nhìn hắn, nói: - Sao thế? Khó chịu rồi à?
.Đây không phải là điều nàng hy vọng nhìn thấy hay sao? Hàn Nghệ chán nản đáp: - Nàng có cần phải cường điệu như thế hay không? Tự nhiên lại bảo Phi Tuyết phải lấy người mình không thích, ai nghe xong mà không đau lòng chứ? Biết đâu cô ấy gặp được một người mà mình yêu thích thì sao, đâu cần phải bi quan như thế chứ?
.- Ta thấy cái này rất khó!
.Tiêu Vô Y quệt miệng nói; - Cũng không biết chàng có cái gi tốt nữa, chỉ cần thích chàng một cái, sau này liền nhớ mãi không quên.
.Hàn Nghệ lập tức thẳng lên sống lưng, nói: - Cái này gọi là sức hấp dẫn.
.Tiêu Vô Y khinh miệt xì một tiếng, đột nhiên ánh mắt loè loè, nói; - Nếu như ta cho phép chàng và muội ấy đến với nhau, chàng có định lưu lại muội ấy hay không? Giống như vị Nguyên thúc thúc kia cũng có vô số hồng nhan tri kỷ đấy.
.Hàn Nghệ nghe thấy thế trái tim liền kịch liệt lên xuống. Không thể không thừa nhận, cái đề nghị này thật sự con mẹ nó quá mê người rồi, thế nhưng ngoài miệng lại nói: - Nàng lại mang ta ra làm trò đùa rồi, ta không dại gì mắc mưu đâu.
.Tiêu Vô Y như cười như không nói: - Nếu chàng nhất định phải nghĩ như thế, ta cũng không có cách nào rồi.
.Thật hay đùa thế?
.Hàn Nghệ liếc mắt nhìn nàng, đột nhiên cười ha hả, nói:
.- Một khi đã là như thế, vậy thì quên đi.
.Tiêu Vô Y sửng sốt nói: - Chẳng lẽ chàng thực sự để Phi Tuyết cứ thế đi mất.
.Hàn Nghệ vươn tay nắm chặt bàn tay của nàng, thâm tình chân thành nói: - Vô Y à, cuộc đời này của ta sợ nhất là làm ra chuyện gì phụ nàng.
.Tiêu Vô Y nghe thấy thế nhíu lại hai hàng lông mày xinh đẹp, khó chịu nói: - Vậy chàng đừng có phụ ta là được.
.Hàn Nghệ lập tức buồn bực, chính mính một mảnh chân tình, không ngờ lại đổi đến phản ứng thế này, kích động nói: - Chẳng lẽ nàng không thấy có chút cảm động nào hay sao?
.Tiêu Vô Y hừ lạnh nói: - Sao ta phải cảm động cơ chứ? Chàng tại sao phải phụ lòng ta, chàng nói thế là có ý gì? Chẳng lẽ chàng sẽ có lúc phụ lòng ta à, ta nghe thấy thế sao có thể yên lòng cho được?
.Hàn Nghệ trợn tròn mắt, nói: - Có đạo lý! Ta lập tức sửa, cuộc đời này của ta tuyệt không bao giờ phụ lòng nàng, nói thế đã được chưa?
.- Như thế còn tạm được.
.Tiêu Vô Y gật gật đầu, lại nói: - Tuy nhiên bản quận chúa cũng chưa bao giờ cho rằng chàng dám phụ lòng ta, vì vậy sau này không cần phải nói mấy lời vô nghĩa như vậy, chỉ thể hiện ra sự chột dạ của chàng mà thôi.
.Giời ạ!
.Hàn Nghệ chỉ còn biết lấy tay che mặt.
.Tiêu Vô Y nhìn thấy bộ dáng của hắn, không nhịn được liền khanh khách cười lên. Tuy rằng trong lòng cảm động vạn phần, thế nhưng nàng không phải Dương Phi Tuyết, mà là nữ vương. Nữ vương làm sao có thể cảm động khóc lóc được chứ, đấy không thể nào là tác phong của nữ vương Tiêu Vô Y được. Cười được một lúc, nàng mới hỏi lại lần nữa: - Chàng thật sự để Phi Tuyết về Dương Châu à?
.Hàn Nghệ nói: - Chẳng lẽ nàng muốn ta giữ cô ấy lại à?
.- Đương nhiên không muốn.
.Tiêu Vô Y đáp xong lại có chút giãy dụa nói: - Thế nhưng ta cứ nghĩ đến tương lai muội ấy phải gả cho một người mà mình không thích, trong lòng liền thấy khó chịu. Hàn Nghệ, chàng nói ta phải làm sao bây giờ?
.- Được rồi, được rồi.
.Hàn Nghệ thở dài: - Nói thật, cho dù ta muốn giữ cô ấy lại, cũng không có cách nào. Phi Tuyết là nữ nhi của Dương Tư Nột, mà ta xuất thân chỉ là một tên nông dân mà thôi, nàng cho rằng ông ấy sẽ chịu đồng ý hay sao? Nói xong, hắn lại liếc nhìn Tiêu Vô Y, cười nói;
.- Trên đời này chỉ sợ có mỗi một vị quận chúa như nàng là dám bất chấp tất cả gả cho ta mà thôi.
.Tiêu Vô Y nghe thấy thế cũng có chút động dung, hơi thoáng suy nghĩ nói: - Nghe được chàng nói như thế, trong lòng ta cũng cảm thấy thoải mái không ít.
.Nữ nhân này đúng là...
.Hàn Nghệ lắc đầu, chợt nghe thấy tiếng bước chân truyền đến. Hai ngươi không hiểu sao lại có chút căng thẳng, đồng thời lùi lại phía sau một bước, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy sau cửa ngõ đột nhiên thò ra hai cái đầu nhỏ.
.Đúng là Tiểu Mập và Tiểu Dã!
.- Thì ra là hai thằng nhóc này, thật sự là làm ta sợ muốn chết.
.Tiêu Vô Y vỗ nhẹ lên bộ ngực cao ngất, làm Hàn Nghệ đứng bên nhìn thấy không nhịn được nuốt ngụm nước miếng.
.Hùng Đệ cười ha hả, nói: - Thực xin lỗi đại tỷ tỷ, làm tỷ sợ hãi như vậy. Chẳng qua là có vị Dương nhị công tử đến đây tìm Hàn đại ca có việc, đệ và Tiểu Dã mới chạy đến đây xem Hàn đại ca đã về đến hay chưa?
.- Dương Triển Phi à?
.- Vâng ạ.
.Hàn Nghệ đột nhiên cảm thấy bên cạnh phóng tới hai đạo ánh mắt hồ nghi, vội vàng giải thích nói: - Chắc là y đến đây tìm ta là để cáo biệt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận