Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 676: Vận hành hoàn mỹ

.Chỉ thấy bên trong gói đồ toàn là những chén trà, ấm trà, bát đũa, vô cùng bình thường, cũng chính vì ngoại hình bình thường nên hai chữ " ngõ Bắc " mới hiện ra chói mắt như vậy.
.- Nguyên Phỉ—— này ——ngươi ngươi lấy đâu ra?
.Một lúc sau, Nguyên Triết mới run giọng hỏi.
.Nguyên Phỉ nói:
.- Những thứ này đệ phát hiện gần trạm nghỉ chân Lũng Hữu.
.Khu vực Lũng Hữu chính thuộc thế hệ Vị Châu của Đường triều. Là con đường nhất định phải đi ngang từ Tây Vực vào Trường An, là một nơi tất yếu.
.- Sao có thể?
.Nguyên Mẫu Đơn kinh ngạc nói:
.- Trạm nghỉ chân thuộc triều đình quản, sao lại có cái chén khắc chữ ngõ Bắc?
.Nguyên Phỉ lộ ra một biểu cảm còn kinh ngạc hơn nàng nhiều,
.- Các ngươi ở Trường An mà không biết sao?
.Hai người mờ mịt lắc đầu.
.- Vậy thì lạ quá.
.Nguyên Phí chớp chớp mắt, nói:
.- Đệ có đi nghe ngóng rồi, là Hàn Nghệ quyên góp hàng hóa giá trị tám trăm quan cho triều đình, phân phát cho mỗi trạm trên con đường tơ lụa.
.Thì ra lúc trước Hàn Nghệ yêu cầu làm việc khiêm tốn, hơn nữa còn trực tiếp đi tìm Lý Trị, hoàn toàn không qua Tam tỉnh Lục bộ, trực tiếp lấy danh nghĩa Hoàng đế Long ân mênh mông cuồn cuộn phát ra, do cấm quân vận chuyển, vì đây là do Hàn Nghệ quyên góp cho Lý Trị, báo đáp ân tri ngộ của Lý Trị, không liên can gì đến triều đình, không cần xài tiền quốc khố, những cái chén đó cũng không vào thành Trường An.
.Mọi người không hề hay biết chuyện này, cũng không đại thần nào đi quan tâm chuyện triều đình vận một mớ chén mới đến cải thiện cuộc sống ở trạm nghỉ chân.
.Sự việc đến mức này rồi, không cần nghĩ cũng biết, đây là nhắm vào thương nhân Tây Vực.
.Nguyên Khánh đổ mồ hôi đầy đầu, quyên góp tám trăm quan, đúng là ác thiệt.
.Lúc trước Nguyên gia cũng từng quyên góp không ít tiền cho triều đình, nhưng đó điều là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, lúc triều đình đánh giặc hết lương thực rồi, liền khẩn trương quyên góp lương thực, củng cố địa vị của Nguyên gia, giành lấy lòng tin của triều đình. Nhưng Hàn Nghệ lần này hoàn toàn là dệt hoa trên gấm, ở trạm dừng chân thì cái chén này cũng chỉ dùng để uống nước thôi, chẳng lẽ còn thưởng thức nghệ thuật hả, lấy cái muôi là được rồi, ngươi tốn tám trăm quan đi tặng chén, quảng cáo này đúng là tán tận lương tâm.
.Nguyên Triết lập tức hỏi:
.- Chuyện này xảy ra khi nào?
.- E là một hai tháng trước rồi, ban đầu đệ cũng không để ý, mãi đến gần đây mới phát hiện, những quan nhỏ ở trạm nghỉ chân hình như đã ăn hối lộ của ngõ Bắc, phàm hỏi đến thì họ lập tức ra sức khen ngợi ngõ Bắc.
.Nguyên Phỉ nói:
.- Bây giờ những đội xe đang vận chuyển hàng hóa ra đó đã rời Lũng Hữu, hướng về Lan Châu, họ dọc theo con đường tơ lụa mà phân phát, bây giờ trạm nghỉ bên khu Lũng Hữu toàn là hàng hóa của ngõ Bắc, ngay cả muôi nước cũng có.
.Nói đến cuối cùng, Nguyên Phỉ cũng cảm thấy bất lực, việc này hoàn toàn không thể ngăn cản được nữa.
.Dọc đường đó có bao nhiêu chạm nghỉ, mỗi trạm đều đổi một chút hàng tiêu dùng, cần bao nhiêu thời gian đâu, hơn nữa lại dùng xe ngựa vận chuyển, cấm quân mở đường, giữa đường ít khi dừng lại, chạy nhanh như chớp đến thẳng Lan Châu.
.Nguyên Triết và Nguyên Mẫu Đơn lúc này mới tỉnh ngộ, nhưng trong lòng họ lại sợ hãi hơn.
.Vào lúc mới bắt đầu, ngay cả chợ còn chưa kiến thành, trên cơ bản Hàn Nghệ là mớ thịt nằm trên thớt, hoàn toàn không có năng lực, vào lúc đó ai lại nghĩ đến Hàn Nghệ có thể quyên góp số tiền tám trăm quan, chơi chiêu lừa dối, có cho bọn họ thêm một cơ hội thì họ cũng nghĩ không ra chiêu này.
.Quy mô tuyên truyền này, từ trước đến nay chưa từng có, nghĩ thôi cũng khiến người ta cảm thấy sợ đến nổi đầy da gà. Mỗi lần đi ngang một trạm nghỉ chân thì nghe thấy người ta không ngừng khen ngợi ngõ Bắc. Cứ thế mà đi, e là họ hiểu rõ vô cùng ngõ Bắc rồi.
.Tiên cơ đã mất, hối tiếc không kịp.
.Mà thương nhân Tây Vực là hy vọng duy nhất để hai chợ lội ngược dòng, vì bấy lâu nay chợ Tây luôn là khu chợ phồn hoa nhất, không phải vì thương nhân chợ Tây thông minh, mà là vì chợ Tây là khởi điểm của con đường tơ lụa, đối với thương nhân Tây Vực thì đó là điểm kết thúc, nếu ngay cả thương nhân Tây Vực cũng bị cướp mất, thì đúng là sự đả kích mang tính hủy diệt, chợ Tây không cần tồn tại làm gì nữa.
.Nguyên Mẫu Đơn vội vàng hỏi:
.- Bây giờ thương nhân Tây Vực đang ở đâu?
.Nguyên Phỉ đáp:
.- Đệ đã phái người đi dò la, tin tức rất nhanh sẽ được truyền tới.
.Tin tức quả nhiên rất nhanh là tới, nhưng là một tin vô cùng gay go.
.Hóa ra lúc trước Hàn Nghệ không chỉ giao hàng hóa cho cấm quân, yêu cầu cấm quân vận chuyển đi, mà hắn còn phái người đi theo, chỉ là họ hòa vào quân đội, không ai để ý thấy. Nhưng những người này không phải quản sự, mà là hạ nhân của Phượng Phi lâu, là đám người trưởng thành đầu tiên đi theo Hàn Nghệ, có thể xem như cốt cán của Hàn Nghệ. Mục đích bọn họ đi theo cũng không phải để phát chén, mà là đi bàn bạc với thương nhân Tây Vực.
.Ngoại thương là cái thứ mà nếu để người ta đi trước một bước, thì đó quả thực là sự khác nhau một trời một vực.
.Vì sao sự cạnh tranh ở hậu thế kích liệt như vậy, các bên thế lực đều ra sức tranh thủ gặp mặt đối tác trước.
.Lúc trước Nguyên Triết định ngăn chặn đám người Hàn Nghệ ở các vùng gần Kinh kỳ, kết quả người của Hàn Nghệ đã sớm rời khỏi đó rồi.
.Nhưng việc này khiến Nguyên Triết vô cùng nghi hoặc, nói:
.- Với thực lực của ngõ Bắc, vốn không thể tiến hành giao dịch với thương nhân Tây Vực, cho dù họ có giành được cơ hội trước thì hắn cũng không thể ngăn cản thương đội đến chợ Tây.
.Nguyên Khánh nói:
.- Chẳng lẽ Hàn Nghệ cố ý làm thế để hù dọa thương nhân hai chợ, khiến nội bộ hai chợ tan rã?
.Nguyên Mẫu Đơn lắc đầu nói:
.- Ta nghĩ không phải, từ hành động gần đây của Hàn Nghệ có thể thấy, mỗi một bước hắn đều đang phô trương tạo thế, nhưng lại là vở kịch giương đông kích tây, ta nghĩ lần này cũng thế thôi.
.Hắn sớm nói qua sẽ biến Thương Vụ lâu thành nơi kiếm nhiều lợi nhất, ta cho rằng hắn đang âm mưu gì đó, nếu không, hắn tuyệt đối sẽ không quyên góp tám trăm quan tiền.
.- Cô cô nói có rất có lý.
.Nguyên Triết gật gật đầu, từ lúc bắt đầu, Hàn Nghệ luôn thổi phòng, gì mà đánh bại Nguyên gia, sự tranh giành của thương nhân, rồi sự cạnh tranh giữa sư đồ vân vân.
.Ai nghe đều cảm thấy không thể tin nổi, nhưng đến hôm nay những gì mà hắn thổi phồng đang dần thành sự thật.
.Từ trước khi ngõ Bắc khai trương, Hàn Nghệ đã khoác lác Thương Vụ lâu của mình.
.Nếu ngươi còn cho rằng Hàn Nghệ đang khoác lác phô trương thì ngươi đúng là bị đánh mà quên đòn roi rồi.
.Nguyên Khánh hoang mang nói:
.- Nhưng thương nhân Tây Vực vô cùng coi trọng lợi ích, họ vượt ngàn dặm đến đây chính là vì đổi lấy đồ sứ, tơ lụa, lá trà, nhưng những thứ này ở ngõ Bắc đã ít còn thêm ít, e là bọn họ không lấy được hàng gì ở ngõ Bắc, dù cho Hàn Nghệ có đủ lượng nước hoa để bán, hắn cũng chỉ có thể kiếm được phần nào thôi. Những thương nhân đó không thể nào tiêu hết tiền vào nước hoa, hơn nữa lại nói Hàn Nghệ cũng không có nhiều nước hoa như vậy để bán.
.Nguyên triết, Nguyên Mẫu Đơn đều nhíu mày trầm tư.
.Ngõ Bắc không có thực lực để giao dịch với thương đội Tây Vực khổng lồ như vậy.
.Lúc này, một người đàn ông đi đến, ôm quyền nói:
.- Công tử, chuyện ngươi dặn ta điều tra đã điều tra rõ rồi.
.Nguyên Triết:
.- Nói.
.Người đàn ông kia nói:
.- Lúc trước Hàn Nghệ đem tám trăm quan quyên góp cho Bệ hạ, cũng dùng danh nghĩa Bệ hạ trực tiếp phát ra, lúc đó không có nhiều người chú ý tới việc này, ngoài ra ta còn thám thính được, hàng hóa trị giá tám trăm quan đó không chỉ hướng về tây bắc, mà còn phân phát tới trạm nghỉ chân ở phía nam, phía bắc và phía đông.
.- Phía nam?
.Hai mắt của Nguyên Triết bỗng trừng to, nói:
.- Vào lúc này những thương đội ở phía nam thường sẽ luân phiên đến Trường An, chẳng lẽ Hàn Nghệ muốn thu mua hàng hóa của thương đội phía nam, sau đó bán cho thương nhân Tây Vực?
.Nguyên Mẫu Đơn nói:
.- Nhưng sao hắn có nhiều tiền như vậy? Với hiểu biết của ta với Hàn Nghệ, hắn vốn không có tiền gì, trừ khi Tiền Đại Phương bọn họ cho mượn, nhưng bọn họ cũng không có lắm tiền như vậy cho hắn mượn.
.Nói tới đây, đột nhiên nàng nhẹ nhàng a một tiếng,
.- Ta hiểu rồi, Hàn Nghệ vốn không định để thương nhân ngõ Bắc làm ăn với thương nhân Tây Vực, hắn chỉ coi ngõ Bắc như thị trường giao dịch, một mặt hắn thu hút thương nhân phía nam đến ngõ Bắc, mặt kia lại thu hút thương nhân Tây Vực tới đó, thế thì ngõ Bắc sẽ có đủ lượng hàng để giao dịch với thương nhân Tây Vực.
.Chiêu này đúng là quá tuyệt!
.Trán của Nguyên Triết đổ đầy mồ hôi hột, lúc đó y chỉ chú ý đến thương nhân Tây Vực, vì đó là lợi ích tranh giành chủ yếu, cũng là thứ thu hút người của thương đội nhất, lại không nghĩ đến thương đội bên phía nam, vì hàng hóa thương đội phía nam chuyển đến thì họ cũng có, không hiếm, cũng không hợp nhu cầu của ngõ Bắc, nhưng lại là thứ mà thương nhân Tây Vực cần, y bình tĩnh suy nghĩ phút chốc, nói:
.- Cũng có nghĩa là nếu chúng ta ngăn cản được một bên thì có thể ngăn cản cả kế hoạch của Hàn Nghệ.
.Nguyên Khánh nói:
.- Vậy không biết chúng ta nên ngăn cản bên nào?
.Nguyên Mẫu Đơn nói:
.- Trước mắt chúng ta còn chưa biết Hàn Nghệ sẽ dùng thủ đoạn gì để thuyết phục thương nhân đến ngõ Bắc, cũng không biết bên nào dễ bị thuyết phục hơn, chúng ta cần phải có sự chuẩn bị hai mặt.
.Phượng Phi lâu.
.- Ô ô —— anh anh ——!
.- Mỹ nữ! Người đừng vậy có được không, nếu lỡ bị người ta trông thấy sẽ tưởng ta đang ăn hiếp ngươi.
.Vẻ mặt Hàn Nghệ buồn bực nhìn Cố Khuynh Thành đang khóc lóc nức nở.
.Cố Khuynh Thành lau khóe mắt nói:
.- Việc này vốn trách ngươi, ai bảo ngươi biên tàn nhẫn thế, tại sao Trần Tu và Lạc Lan vừa yêu nhau lại vừa giết nhau.
.Mẹ kiếp! Phụ nữ đều giống nhau cả! Hàn Nghệ bảo:
.- Ta chỉ muốn biết là cô có muốn biết kết cục thế nào không?
.Cố Khuynh Thành gật đầu.
.- Vậy thì được rồi.
.Hàn Nghệ nói:
.- Ta là thương nhân, mục đích ta biên kịch chuyện là để thu hút khán giả, hơn nữa khiến họ chú ý đến phút cuối cùng, nếu để Trần Tu trở thành thái giám, càng có nhiều người theo dõi, thì ta hoàn toàn không chút do dự để Trần Tu trở thành thái giám.
.Cố Khuynh Thành hừ nhẹ nói:
.- Vậy khán giả thích xem ôm ôm ấp ấp, vậy ngươi phải viết thế nào?
.Lúc trước Hùng Phi chỉ hôn nhẹ lên tóc của Thôi Tinh Tinh trên sân khấu thôi, khán giả dưới đấy như điên cuồng lên vậy, còn kích thích hơn cả so với người của thời sau xem phim bom tấn.
.Ta cũng muốn, nhưng ta không dám. Hàn Nghệ nói:
.- Đồng thời ta cũng là một thương nhân có đạo đức cao thượng, mọi thứ đều xây dựng trên cơ sở đạo đức.
.- Bao gồm cả việc lúc trước lợi dụng những ca kỹ giả ngây dại sao?
.Cố Khuynh Thành lần nữa ngắt lời Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ chớp chớp mắt,
.- Rồi rồi rồi, nếu cô khó chịu thế thì ta không miễn cưỡng nữa, ta đi tìm Thảo Nhi đây, bây giờ Thảo Nhi chỉ có cái tên không hay bằng cô thôi.
.Nói xong, làm bộ như vươn tay cướp lại bản thảo.
.- Đừng hòng.
.Cố Khuynh Thành nhanh tay giấu bản thảo sau lưng, nói:
.- Ngươi hứa với ta rồi, sao có thể đổi ý?
.Hàn Nghệ khoa tay múa chân nói:
.- Vậy cô đừng chọn này chọn nọ nữa nha, cô có biết bây giờ ta rất bận không, bây giờ là thời gian nghỉ trưa của ta, chúng ta có thể nói chuyện gì đó mang tính xây dựng chút không, chứ không phải cô khóc rồi ta đây xem cô khóc.
.Đang lúc này, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng đập cửa,
.- Tiểu Nghệ ca, Tang Mộc đại thúc tìm huynh.
.Hàn Nghệ thở dài, nói:
.- Thấy chưa, chúng ta vốn có thể tận dụng thời gian ban nãy để đàm luận xem liệu có thêm tình tiết ôm ôm ấp ấp không, đây cũng là câu nói có giá trị nhất trong hôm nay của cô.
.Cố Khuynh Thành thổi phù một tiếng, lập tức xì nói:
.- Hạ lưu!
.- Đây là nghệ thuật!
.Hàn Nghệ đứng dậy, nói:
.- Kính nhờ! Hãy làm quen với tình tiết chút, có chút tinh thần nghề nghiệp được không, đừng cứ nhắm vào tác giả, tác giả cũng không dễ dàng gì, đúng là không phải cá làm sao biết cá khổ.
.- Dông dài!
.Cố Khuynh Thành hừ nói:
.- Ngươi ra ngoài đi, ta tự xem là được rồi.
.- Gỗ mục không điêu đấy!
.Hàn Nghệ lắc đầu thở dài, đi ra ngoài.
.Đi vào trong sảnh, Tang Mộc vội đi qua, nói nhỏ:
.- Ân công, người của chúng ta vừa lấy được tin, bên Nguyên gia đang dò la chuyện chúng ta quyên góp hàng hóa cho triều đình.
.Hàn Nghệ cau mày nói:
.- Vậy trước mắt người của chúng ta có giao thiệp với bọn ngoại thương không?
.Tang Mộc gật gật đầu nói:
.- Đã chạm trán rồi.
.- Vậy thì không sao. Vì họ căn bản không thể ngăn cản cái gì cả.
.Hàn Nghệ khẽ mỉm cười, trong mắt lóe lên hào quang lạ thường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận