Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 920: Thương thay tấm lòng của cha mẹ trong thiên hạ

.Hàn Nghệ hắng giọng nói: - Khu vui chơi của ta đặc biệt thiết kế cho người già và trẻ nhỏ, bên trong có rất nhiều trò chơi cung cấp cho người già và trẻ nhỏ giải trí thi thố, quan điểm của khu vui chơi chúng ta chính là cảm ơn và tương lai. Cảm ơn đương nhiên là chỉ người già, bọn họ hao hết cả đời, vì quốc gia này làm ra những cống hiến thật lớn, bọn họ lý nên nhận được sự tôn trọng của mọi người, chúng ta không thể quên đi người già, mỗi một người già đều nên có được tư cách hưởng thụ hạnh phúc gia đình.
.Mà đại biểu của tương lai đương nhiên là trẻ nhỏ, bọn họ thừa kế tương lai của Đại Đường chúng ta, ta hy vọng bọn họ có thể ở trong niềm vui sướng đó mà trưởng thành, làm cho bọn họ tràn đầy hy vọng đối với tương lai, chỉ khi bọn họ tràn đầy hy vọng, Đại Đường ta mới có thể tràn đầy hy vọng. Trừ đó ra, Quỹ từ thiện giáo dục Võ Hoàng hậu cũng sẽ ở phụ cận xây dựng một ngôi học viện, để cho khu vui chơi của chúng ta trở nên càng thêm phong phú hơn một chút.
.Lý Bật đứng bên cạnh hiếu kỳ nói: - Vậy không biết khu vui chơi này của ngươi là lời cảm ơn của ngươi đối với tương lai, hay là dùng để kiếm tiền?
.- Cả hai đều có.
.Hàn Nghệ nói: - Dưới tình huống bình thường, thì cần phải mua vé vào cửa, mới có thể vào vui chơi. Nhưng chúng ta cũng sẽ mời một vài dân chúng bình thường vào trong đi du ngoạn. Tuy nhiên, vé vào cửa thực sự không phải là thủ đoạn kiếm tiền chủ yếu, một khi khu vui chơi trở nên thịnh vượng, giá đất xung quanh sẽ trở nên tăng lên gấp mấy lần, khẳng định sẽ có người tới nơi này buôn bán, chỉ ngay tiền thuê cửa hàng mặt tiền, thì đã một số thu nhập rất lớn rồi.
.Trừ đó ra, ở trong khu vui chơi này của chúng ta sẽ đầu tư càng nhiều văn hóa mới mẻ độc đáo, nói thí dụ như một ít chuyện xưa trẻ nhỏ thích nghe, nói thí dụ như một số rối gỗ hình người, nói thí dụ như một vài trò xiếc ảo thuật bên đường, các loại nhân tố này đều dung hợp cùng một chỗ, chính là thương hiệu của khu vui chơi chúng ta, không tới năm năm, thương hiệu sẽ trở nên vô cùng đáng giá, của cải của chúng ta sẽ theo hiệu ứng thương hiệu mà gia tăng, hơn nữa là tăng trưởng vô hạn.
.Lý Tích thoáng gật đầu, mặt không chút thay đổi, Hàn Nghệ cũng không biết ông ta nghe có hiểu hay không, dù sao hắn cũng đã nói vô cùng sơ lược, chỉ đợi Lý Tích hỏi đến chi tiết. Nhưng Lý Tích vẫn chưa hỏi chi tiết, mà là trực tiếp hỏi: - Vậy việc cần bao nhiêu tiền?
.Trực tiếp như vậy? Hàn Nghệ sửng sốt, nói:
.- Trừ đi đất đai mà Lý Tư Không đã bỏ ra, đại khái Tư Không còn phải đầu tư vào trong đó ba nghìn quan, Phượng Phi Lâu chúng ta sẽ đầu tư năm nghìn quan vào đó.
.Lý Tích thản nhiên nói: - Ta cho ngươi tám nghìn quan.
.Hàn Nghệ lúc này liền trợn tròn mắt: - Xin thứ cho vãn bối ngu dốt, không biết rõ lời này của Tư Không là ý gì?
.Lý Bật cũng là kinh ngạc nói:
.- Đại ca, ngươi !
.Lý Tích khoát tay, ngăn Lý Bật lại, lại nói với Hàn Nghệ: - Lão phu cũng muốn thành lập một quỹ từ thiện.
.- A? Quỹ từ thiện?
.Hàn Nghệ lại càng hoang mang hơn, hắn thậm chí còn đang hoài nghi Lý Tích vẫn chưa tỉnh ngủ.
.Lý Tích hơi hơi híp mắt, như tỉnh như không nói: - Lão phu hỏi ngươi, tiền của quỹ từ thiện giáo dục Võ Hoàng Hậu, có phải thuộc về Hoàng hậu hay không?
.Hàn Nghệ lắc đầu nói: - Cái này đương nhiên là không thuộc về, đây là tiền thuộc về quỹ từ thiện, cho dù là Hoàng hậu cũng không thể nào tự tiện động đến tiền ở trong đó.
.Lý Tích gật đầu nói: - Lão phu chính là ý tứ này, thành lập một quỹ từ thiện, do quỹ từ thiện bỏ tiền ra cùng ngươi hợp tác mở khu vui chơi, tiền kiếm được dùng để trợ giúp một số người già và trẻ nhỏ, lão phu chỉ cần một phần lợi nhuận trong đó, tiền còn lại tiếp tục tính nhập trong quỹ từ thiện. Đến lúc đó sẽ do đệ đệ của ta thay mặt lão phu ra mặt cùng ngươi cộng đồng quản lý khu vui chơi này, đương nhiên, đệ đệ của ta không biết kinh doanh, vẫn để ngươi làm là chính. Trừ đó ra, lão phu còn hy vọng để cho tôi tớ của quý phủ lão phu có thể tới khu vui chơi làm việc, ngươi yên tâm, trước đó, lão phu sẽ trả lương cho bọn họ.
.Thế này sao nghe có chút giống như đang dặn dò hậu sự với mọi người a! Trong lòng Hàn Nghệ cả kinh, không khỏi vụng trộm đánh giá Lý Tích, thấy khuôn mặt này vẫn hồng nhuận, không hề giống như là sắp sửa xuống mồ.
.Lý Tích thản nhiên nói:
.- Lão phu thân thể cường tráng vô cùng, cố gắng còn có thể sống ba năm năm.
.- Ách.
.Hàn Nghệ ngây ngẩn, vẻ mặt xấu hổ, ngượng ngùng nói: - Vãn bối cả gan hỏi một câu, không biết vì sao Tư Không lại muốn làm như vậy?
.Lý Tích nói: - Chuyện này ngươi không cần quản, ngươi chỉ cần trả lời ta, có thể được hay không đi.
.- Đương nhiên đương nhiên là có thể được.
.Hàn Nghệ gật gật đầu, kỳ thật chuyện này quá đơn giản, đơn giản chính là đối sang một nhà đầu tư khác mà thôi, chắp tay nói: - Tư Không đức độ, lòng ôm nhân nghĩa, vãn bối khâm phục không thôi.
.Lý Tích gật gật đầu, nói: - Vậy là được rồi, sau khi ngươi làm tốt chuyện này, thì đi bàn bạc với đệ đệ của ta đi.
.- Vâng.
.Hàn Nghệ máy móc gật đầu.
.Cứ như vậy, một hạng mục lớn như thế, đã bị Lý Tích nói ba xạo vài ba câu là giải quyết xong rồi.
.Hàn Nghệ vốn chuẩn bị dây dưa kiếm một bữa cơm trưa, mà cũng chỉ có thể rời khỏi Tư Không phủ trước, nếu không bị gió lạnh thổi tỉnh, hắn còn cho là mình đang sống ở trong mộng, theo hắn, lão hồ ly Lý Tích này so với Trưởng Tôn Vô Kỵ còn khó nắm bắt hơn một chút.
.- Đại ca, vì sao huynh lại làm như vậy, năm nghìn quan này là tiền chúng ta nhiều năm tích góp từng tí một a!
.Hàn Nghệ đi rồi, Lý Bật vẻ mặt kinh ngạc nhìn Lý Tích, lúc này ông ta cũng không thể giải thích vì sao, cho dù là đối với Lý Tích mà nói, tám nghìn quan cũng không phải một số lượng nhỏ, nếu không tính đất đai, tiền mặt trong nhà cũng chỉ có nhiều như vậy, bởi vì Lý Tích đối với cấp dưới vô cùng rộng rãi, tiền Hoàng đế thưởng cho ông ta thì hơn phân nửa đều phân cho cấp dưới rồi.
.Lý Tích liếc nhìn Lý Bật, nói: - Đệ nói là chúng ta có tiền, hay là Phòng gia, Đỗ gia đầu năm Vĩnh Huy có tiền?
.Lý Bật sửng sốt, nói:
.- Đương nhiên là Phòng gia và Đỗ gia có tiền.
.Lý Tích nói: - Nhưng Phòng gia và Đỗ gia hiện nay thì sao?
.Lý Bật không nói.
.Lý Tích thở dài, nói: - Cái thứ tiền này, đủ dùng là được rồi, nhiều thì hại người. Nhớ ngày đó Phòng Huyền Linh, Đỗ Như Hối bọn họ cực cực khổ khổ thành lập gia nghiệp, so với nhà chúng ta thì lớn hơn nhiều, nhưng mới vài năm quang cảnh, đã bị mấy tên ngu xuẩn nhà bọn họ tiêu sạch không còn một mảnh. Tiền này a, nếu là để lại cho con cháu đời sau, thì đó chính là hại bọn họ. Lão phu nhiều tuổi lắm rôi, phỏng chừng cũng sống không được mấy năm, mấy khuyển tử của ta khả năng phải gửi gắm cho đệ.
.Nói tới đây, trong mắt của ông ta lộ ra một tia áy náy, nói: - Kỳ thật nếu ta là một phú thương, vậy bọn họ lấy tiền của ta đi hưởng lạc, thì ta cũng không sao cả, nhưng ta không phải, ta làm quan mấy chục năm, tuy rằng vẫn cẩn thận chặt chẽ, nhưng khó tránh khỏi cũng sẽ đắc tội đến một số người, ta chỉ sợ bọn họ nhiễm một thân thói quen, trở thành một đám phá gia chi tử chỉ biết ham chơi hưởng lạc, đến lúc đó bị người ta lợi dụng hoặc là hãm hại, hậu quả thật không tưởng tượng nổi a! Cho nên đệ phải nhớ kỹ, sau khi ta không còn, đừng cho bọn họ sinh hoạt trong phú quý nữa, để tránh bọn họ dưỡng thành thói quen hết ăn lại nằm, ham hưởng lạc. Nếu đệ phát hiện trong bọn họ có ai làm loạn, kết giao với hạng người tà ác, thì lập tức đánh chết, không thể nhân từ nương tay, để tránh gây tai họa cho người nhà.
.Lý Bật nghe vậy kinh hãi, hổ dữ cũng không ăn thịt con nha!
.Nhưng đây là chỗ bi ai của nhà quan lại, một người có thể mang gia tộc lên trên đỉnh cao, nhưng một khi người này mất rồi, như vậy khả năng gia tộc này sẽ sụp đổ trong nháy mắt, dù ai cũng không cách nào may mắn thoát khỏi, ý tứ của Lý Tích vô cùng đơn giản, thà rằng giết một, cũng không nguyện để một tai họa làm cho người cả nhà chôn cùng.
.Lý Tích vừa tiếp tục nói: - Về phần một phần lợi nhuận mà lão phu yêu cầu kia, đệ cầm đi chăm sóc con gái trẻ con yếu đuối trong nhà, không cần bị đói, bị lạnh là được rồi. Mặt khác, nếu Chấn Nhi và Văn Nhi lăn lộn ở trong triều không nổi, thì để cho bọn họ tới khu vui chơi làm việc kiếm tiền, tuy mất mặt nhưng so với cuối cùng mất mạng thì tốt hơn nhiều, không được không biết tự lượng sức mình, để tránh gặp tai ương diệt tộc.
.Ông ta đã gặp qua quá nhiều sóng to gió lớn rồi, hiện giờ cũng người có địa vị cao nhất trong triều, một đôi mắt từng trải đã nhìn thấu hết thảy, tâm như chỉ thủy (tâm cảnh bình tĩnh, không có tạp niệm), Phòng Huyền Linh, Đỗ Như Hối, Chử Toại Lương bọn họ là một bài học rõ mồn một trước mắt nha, ông ta vô cùng sợ hãi hết thảy những chuyện này cũng sẽ xảy ra với gia đình ông ta, dù sao ông ta làm quan nhiều năm như vậy, trong triều cũng có không ít kẻ thù, ông ta cảm thấy kế thừa của cải và địa vị, là thứ không bền chắc nhất, trong triều con trai của công huân, không có mấy người có tiền đồ, hơn phân nửa kết cục đều vô cùng đau buồn. Bởi vậy ông ta chỉ hy vọng con của mình thì tự chính mình đi phấn đấu, có thành tựu cũng được, nếu không thì cũng không có vấn đề gì, nếu như là kế thừa của cải và địa vị của ông ta, khởi điểm quá cao, hơi không cẩn thận, sẽ bị rơi đến tan xương nát thịt, ông ta cũng không cảm thấy mấy con trai của mình có thể nắm trong tay những gì mà ông ta để lại, vậy thì dứt khoát không cho bọn họ.
.Cả đời này ông ta cầu mong chính là một an ổn, cho dù là trên chiến trường cũng vậy.
.Lý Bật trong lòng hiểu rõ, gật đầu nói: - Xin ca yên tâm, đệ sẽ khắc trong tâm khảm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận