Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 531: Ma cao một thước, đạo cao một trượng

.Chớ đi chọc hắn!
.Đây là toàn bộ nội tâm của Nguyễn Văn Quý, lần này y bị chọc đến sợ rồi, mấu chốt là trước kia không có thầy giáo nào lại dùng thủ đoạn vô sỉ như vậy báo thù y, thậm chí bọn họ còn cảm thấy phạt đứng là đặc ân rồi, ít nhất cúc hoa cũng không hề ngứa.
.Quỷ dị!
.Thật sự là quỷ dị!
.Tiêu Hiểu là ai. Đó là Giang Tả Tiểu Bá Vương, người bị y chơi khăm ác độc, nhiều không kể xiết, mắt thấy sắp hơn tỷ tỷ Tiêu Vô Y của y rồi, nhưng mà, chỉ một buổi sáng, Tiêu Hiểu tựa như biến thành một con người khác vậy.
.Phó Đốc sát thật đúng là sâu không thấy đáy a!
.Một trận gió lạnh thổi qua, một đám các học viên đều cảm thấy tóc gáy dựng đứng.
.Giữa trưa hôm nay nhà ăn rất yên tĩnh, tất cả mọi người đều chỉ cúi đầu ăn cơm, mãi đến khi Hàn Nghệ bọn họ đến đây, những học viên này mới không hẹn mà cùng ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn Hàn Nghệ một cái, nhưng Hàn Nghệ vẫn như thường ngày thường trò chuyện với Trưởng Tôn Diên bọn họ, chỉ có điều bên cạnh có thêm ba người Trịnh Thiện Hành, Nguyên Liệt Hổ và Vương Huyền Đạo.
.Về phần Tiêu Vô Y ấy, tuy rằng hết thảy đây đều do nàng và Hàn Nghệ âm thầm mưu hoa xong, nhưng nàng cũng không mặt mũi nào tới đây, nếu để cho mọi người thấy nàng ở trong này, mà Tiêu Hiểu lại bị phạt đứng ở đó, mọi người sẽ nhìn nàng ra sao, bởi vậy nàng sớm trốn mất, còn Trịnh Thiện Hành bọn họ khó khăn lắm mới đến đây một lần, ít nhất ăn cơm xong mới đi.
.Sau khi ăn cơm trưa xong, các học viên liền trở về phòng ngủ.
.Nhưng mà trong kí túc xá lại tràn ngập một loại không khí bất an, tuy rằng đây chỉ là hành vi cá nhân của Tiêu Hiểu bọn họ, nhưng sự thất bại của bọn Tiêu Hiểu là biểu thị cho sự thất bại của họ, một lần nửa họ lại thua dưới tay Hàn Nghệ.
.Sĩ khí rơi xuống đáy.
.- Cuối cùng là xảy ra chuyện gì?
.Bùi Thiếu Phong một quyền đấm trên tường, cau mày, y sắp chịu không nổi bầu không khí áp lực này rồi.
.Thôi Hữu Duthay hai hàng lông mày hướng trung gian tụ lại, nói:
.- Xem ra chúng ta đã hoàn toàn thua rồi.-
.Bùi Thiếu Phong nói:
.- Đây chẳng qua là thất bại của bọn Tiêu Hiểu, sao có thể nói chúng ta hoàn toàn thua.
.Thôi Hữu Du liếc mắt nhìn Bùi Thiếu Phong, cũng biết ân oán giữa Bùi Thiếu Phong và Tiêu Hiểu, nếu y có thể chơi khăm Hàn Nghệ, bèn có thể chứng minh y mạnh hơn Tiêu Hiểu, nhưng tình huống bây giờ không rõ. Thôi Hữu Du cảm thấy không nên vọng động, vì thế nói:
.- Ta cũng không muốn nói vậy, nhưng kỳ thật từ hai ngày trước, chúng ta đã thua. Trưởng bối của chúng ta bị Hàn Nghệ trêu đùa đến mặt mất hết, mà chúng ta hiện giờ ngay cả bỏ đi cũng không được, bị nhốt ở chỗ này, bây giờ Hàn Nghệ muốn làm gì ta mà không được.
.Nói xong, y thở dài.
.- Vốn ta còn nghĩ bọn Tiêu Hiểu có thể trêu đùa Hàn Nghệ một trận, như vậy có thể khiến Hàn Nghệ kiềm chế vài phần, ít nhất không dám không kiêng nể mà chơi đùa chúng ta, nhưng tình huống hiện tại các ngươi cũng đều nhìn thấy.
.Liễu Hàm Ngọc nói:
.- Vậy ngươi nói, bây giờ chúng ta phải làm gì?
.Thôi Hữu Du thở dài:
.- Huấn luyện cho tốt, tạm thời đừng để Hàn Nghệ có cơ hội lợi dụng.
.- Tu Tịch, ngay cả Tiêu Hiểu cũng bị phó Đốc sát chơi thành như vậy, chúng ta —— kế hoạch của chúng ta hay là thôi đi.
.Vẻ mặt Mộ Dung Châu Hàng sợ hãi.
.Uất Trì Tu Tịch trong lòng cũng bồn chồn, nhưng thằng nhãi này cực sĩ diện, sao có thể lùi bước. Cố lấy dũng khí nói:
.- Lời này của ngươi là có ý gì, chớ không phải là nói ta không bằng Tiêu Hiểu.
.Mộ Dung Châu Hàng bảo:
.- Ta không có nói như vậy, nhưng tình huống hiện tại bất lợi cho chúng ta.
.Uất Trì Tu Tịch hừ nói:
.- Đó là bản thân Tiêu Hiểu y vô dụng, từ nhỏ đến lớn chúng ta chơi khăm không ít thầy giáo, ta không tin tà.
.Mộ Dung Châu Hàng, còn muốn nói gì, chợt nghe bên ngoài vang lên tiếng trống dồn dập.
.- Xảy ra chuyện gì?
.Mộ Dung Châu Hàng kinh ngạc nói.
.Tiếng trống này lần đầu xuất hiện trong trại huấn luyện, trước kia đều dùng cái chiêng đấy, mấu chốt là bây giờ cách thời gian huấn luyện còn không tới nửa canh giờ, không có khả năng lúc này lại tập hợp.
.Không ít đệ tử đi ra phòng ngủ. Bởi vì hôm nay không khí rất quái dị, bọn họ đều bồn chồn, không dám chậm trễ, vì thế đều đi ra sân thể dục.
.Khi bọn họ đến sân thể dục. Chỉ thấy Hàn Nghệ bọn họ sớm đã đứng ở nơi đó rồi, bên cạnh còn có một mặt trống lớn, mặt khác, Tiêu Hiểu bọn họ thì vẫn đứng dưới tường Vinh Quang.
.- Tập hợp!
.Một người kêu lớn.
.Những học viên kia sau khi nghe xong, khẩn trương đi tới tập hợp.
.Sau khi xếp xong đội hình, Hàn Nghệ đi lên trước. Nói:
.- Đầu tiên, ta thành thật nói câu xin lỗi với mọi người.
.Lời kia vừa thốt ra, tất cả đệ tử đều lộ ra vẻ kinh ngạc.
.Tuồng nào đây, Hàn Nghệ không nhục nhã bọn họ trước, lúc này lại nói xin lỗi với bọn họ.
.Có âm mưu!
.Nhất định có âm mưu!
.Rõ ràng là cáo đi chúc Tết gà, không có lòng tốt.
.Không ít đệ tử lập tức vực dậy tinh thần.
.Hàn Nghệ tiếp tục nói:
.- Thực không dám dấu diếm, ta luôn cảm thấy yêu cầu của mình quá nghiêm khắc với các ngươi, dù sao các ngươi từ nhỏ liền được nuông chiều, không có nếm qua khổ, bởi vậy lúc ta an bài huấn luyện, đều suy nghĩ xem có liệu các ngươi có chịu nổi không. Nhưng sự thật là ta sai rồi, các ngươi kiên cường hơn ta tưởng, tố chất thân thể rất tốt, chút huấn luyện ấy đối với các ngươi, quả thực là một bữa ăn sáng, căn bản không giá trị nhắc tới.
.Mọi người nghe được đều rất mờ mịt.
.Đây dường như là lần đầu tiên Hàn Nghệ khen bọn chúng.
.Duy chỉ có Vương Huyền Đạo đứng ở phía sau nghe được ý trong lời nói của Hàn Nghệ, thầm nhủ một tiếng diệu.
.Hàn Nghệ giọng điệu hãy còn truyền cảm, cuốn hút nói:
.- Vào đêm qua, ta nghe nói có vài học viên bởi vì tinh lực dồi dào, nửa đêm một mình chạy đến huấn luyện, điều này làm cho ta rất là áy náy, thật có lỗi, thật sự là có lỗi, ta không nên khinh thường các ngươi, đây là thất trách của ta, ta sẽ viết một bức thư nhận tội với bệ hạ, khinh thị địch đã là tối kỵ của binh gia, khinh thị người một nhà lại là tối kỵ trong tối kỵ.
.Ai đều biết rằng Hàn Nghệ đang ám chỉ chuyện Tiêu Hiểu bọn họ đêm qua vụng trộm chuồn ra ký túc xá, nhưng Hàn Nghệ không có vạch trần, bọn họ cũng xấu hổ không dám lắm mồm.
.Hàn Nghệ ngửa mặt thở dài nói:
.- Rút kinh nghiệm xương máu a, ta cảm thấy ta phải dùng thái độ đúng đắn đối mặt với các ngươi, bởi vậy ta quyết định tăng cường huấn luyện, khiến huấn luyện xứng tầm với các ngươi.
.Một trận ồ lên!
.Hóa ra mục đích ngươi khích lệ chúng ta như vậy, chính là muốn tăng cường huấn luyện chúng ta.
.Liễu Hàm Ngọc nói:
.- Còn muốn tăng cường huấn luyện, phó —— phó Đốc sát, hôm trước ngươi mới tăng ba vòng thành năm vòng, mới bao lâu thôi lại muốn tăng cường a!
.Hàn Nghệ nói:
.- Các ngươi cũng đừng có khiêm tốn, bằng không sao các ngươi giải thích, trong số các người có kẻ đến nửa đêm mà vẫn có thể duy trì tinh kực, nào là trèo tường, nào là chạy bộ, còn xoay tròn, bật nhảy.
.Kẻ gãi mặt thì gãi mặt, kẻ cúi đầu thì cúi đầu.
.Uất Trì Tu Tịch nói:
.- Chẳng qua là mấy người bọn họ thôi, chúng ta vẫn thấy khá mệt mỏi.
.Hàn Nghệ nói:
.- Uất Trì Tu Tịch, ta đây coi như nhìn ra được, trong số các ngươi ngươi là người khiếm tốn nhất. Có câu nhà tướng vô khuyển tử nha, gia gia của ngươi Ngạc Quốc Công lúc trước là cao thủ số một trong giới tướng quân, chỉ là huấn luyện, đối với ngươi mà nói, chẳng qua là gãi ngứa thôi.
.Uất Trì Tu Tịch nghe được mơ mơ màng màng. Gật đầu nói:
.- Vậy cũng được đấy, ta không sao cả, chỉ cần đừng sai ta giặt quần áo là được, mấu chốt là người khác chịu không nổi a!
.Vi Phương giận nói:
.- Ngươi nói ai thế.
.Uất Trì Tu Tịch bĩu môi, đúng kiểu vẻ mặt cháu của Uất Trì Kính Đức.
.Thôi Hữu Du che mặt thở dài, không sợ đối thủ giống như thấn, chỉ sợ đồng đội giống như heo.
.Hàn Nghệ nói:
.- Xem đi, xem đi, ta đã nói ta xem nhẹ các ngươi. Cho nên từ hôm nay trở đi, ta quyết định gia tăng thêm một hạng mục huấn luyện. Hạng mục đó ban nãy các ngươi đã thấy rồi đấy.
.- Gì? Chúng ta gì cũng không có nhìn thấy a!
.Uất Trì Tu Tịch kinh ngạc nói.
.- Chính là khẩn cấp tập hợp a.
.Hàn Nghệ bảo:
.- Kỳ thật huấn luyện này rất đơn giản, là bất kể khi nào, mặc kệ ngươi đang ở đâu, vào lúc nào, chỉ cần nghe thấy tiếng trống, nhất định phải trong nửa nén nhan tới đây tập hợp.
.Uất Trì Tu Tịch nghe xong, lập tức nhẹ nhàng thở ra, nói:
.- Đây cũng không phải rất khó.
.Hàn Nghệ nói:
.- Không hổ là cháu của Ngạc Quốc Công, ta biết với ngươi mà nói thì không khó khăn gì. Nhưng ngươi phải nhường người khác chút.
.Uất Trì Tu Tịch vui vẻ, ha hả cười nói:
.- Vậy được.
.Hàn Nghệ đột nhiên nói:
.- Tuy nhiên mới vừa rồi, thời gian các người tới đây hết hơn một nén nhang.
.Nói xong, tay hắn chỉ sang nén nhang bên kia.
.Mọi người nhìn theo hướng hắn chỉ tay. Hai mắt không khỏi lồi ra, chỉ thấy trên mặt đất cắm hai cây hương, một cây hầu như đã đốt hết, cây khác thì mới châm, tuy nhiên nhang nay ngắn hơn nhang thường một thước:
.- Sao nhang của ngươi chỉ dài có nhiêu đó.
.Hàn Nghệ giải thích:
.- Đối với các ngươi mà nói. Đã xem như rất dài rồi. Nếu ai không tập hợp đúng giờ, như vậy —— đến lúc đó rồi nói sau, ta thấy là ta có không cần phải nói ra mức trừng phạt, bởi vì ta cảm thấy các ngươi không thể nào làm không được, trừng phạt này coi như không tồn tại.
.Cái này không thể được, ngươi không nói, đến lúc đó tùy ý ngươi nói thế nào. Thôi Hữu Du cũng không ngốc, nói:
.- Phó Đốc sát, vẫn là nói rõ ràng thì tốt hơn.
.Tuy rằng loại nhang này rất ngắn, cũng không phải là không đủ thời gian, y lo là trong đó ẩn chứa huyền cơ.
.Hàn Nghệ cười ha hả bảo:
.- Không cần thiết.
.Cũng không cho Thôi Hữu Du có cơ hội nói chuyện, lại nói:
.- Về khoản huấn luyện tăng cường, cũng không phải rất khó chỉ là chạy bộ, chẳng qua a.
.Tay hắn chìa ra, một sĩ binh bên cạnh lập tức đem hai bao vải bỏ vào tay Hàn Nghệ.
.Phanh!
.Chỉ thấy bao vải kia vừa mới đặt trong tay Hàn Nghệ, trực tiếp rơi xuống mặt đất.
.Mềm một đống, bên trong hẳn là chứa hạt cát.
.Hàn Nghệ quay đầu nhìn tên lính kia.
.- Rất xin lỗi, rất xin lỗi, kính xin phó Đốc sát thứ tội.
.Tên lính kia sợ hãi nhặt hai bao cát lên, đem một bao bỏ vào tay Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ hai tay cầm một bao cát nói:
.- Rất đơn giản, chính là đem bao cát rất nhẹ này buộc vào chân mình mà chạy bộ.
.Kẻ thành niên như ngươi còn cầm không nổi, còn nói rất nhẹ sao?
.Một đám học viên nhất thời ngẩn ra.
.Uất Trì Tu Tịch lập tức nói:
.- Ngươi rõ ràng chính là đang chơi chúng ta a!
.Hàn Nghệ đáp:
.- Đừng nói như vậy được không, ta đây hoàn toàn thiết kế theo năng lực của các ngươi, người bình thường ta còn không cho bọn bọn họ buộc lại nữa kìa. Quyết định như vậy đi, nếu người nào không buộc vào chân, ta sẽ cho rằng y khinh thường, cho nên, ta sẽ tiếp tục gia tăng sức nặng cho y đấy. Giải tán đi.
.Có thể giải tán sao?
.Một đám đệ tử câm nín nhìn Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ thu hồi ý cười, bảo:
.- Ngươi làm gì, chẳng qua ta đáp ứng nhu cầu của các ngươi, cho các ngươi khỏi ở canh ba khuya khoắt chạy ra đây huấn luyện, hiểu chưa?
.Hai chữ cuối cùng này, hắn nói hơi nặng giọng.
.Nói xong hắn liền xoay người bỏ đi, bóng dáng toát ra một cơn tức giận.
.Tất cả mọi người đều hiểu, báo thù, thuần túy là báo thù!
.Các ngươi không phải muốn chơi ta sao, vậy ta chơi tàn các ngươi trước.
.Đơn giản mà nói, chính là đạo cao một thước, ma cao một trượng.
.Vừa vào Nha thự, Nguyên Liệt Hổ liền ôm Hàn Nghệ đi qua một bên, cười ha hả nói:
.- Hàn Nghệ, bọn họ làm theo lời người nói thật hả?
.Hàn Nghệ giãy giũa, hỏi ngược lại:
.- Chẳng lẽ bọn họ còn có lựa chọn khác?
.Đầu lông mày Nguyên Liệt Hổ nhướng lên, cắn ngón tay cái, lé mắt nhìn Hàn Nghệ, thầm nghĩ, lợi hại như vậy?
.Hàn Nghệ nhìn y một cái, gật đầu nói:
.- Chính là lợi hại như vậy.
.Nguyên Liệt Hổ ngẩn ra, chiêu này y chưa gặp qua, cười hì hì nói:
.- Nói chứ, trại huấn luyện này của ngươi thật đúng là có chút thú vị.
.Hàn Nghệ nói:
.- Nếu ngươi có hứng thú, vào chơi một chút a!
.Nguyên Liệt Hổ có vẻ do dự, gãi mu bàn tay cười nói:
.- Để sau tính.
.Nói xong, y chợt nhớ đến cái gì, liếc chung quanh một cái, nhỏ giọng nói:
.- Thiếu chút nữa quên cô cô ta nhờ ta nói với ngươi.
.Hàn Nghệ sửng sốt, nói:
.- Nói cái gì?
.Nguyên Liệt Hổ nói:
.- Cô cô ta nói, ngươi phải mau chóng giải thán bên Thái phủ, tốt nhất trong vòng năm nay.
.Thái phủ? Tạ Huy?
.Hàn Nghệ vội vàng hỏi:
.- Vì sao?
.Nguyên Liệt Hổ nói:
.- Đấy thì cô cô ta không nói, dù sao nàng bảo ngươi mau chóng giải quyết vụ việc.
.Hàn Nghệ gật gật đầu nói:
.- Ta biết rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận