Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 264.2: Đến nhanh thật

..
.ám ngày liên tiếp không xem "Bạch sắc sinh tử luyến", người mê kịch đã không còn kiên nhẫn để đợi nữa, hôm nay còn sớm đã đến rồi, bởi vì gần đây đã xảy ra quá nhiều chuyện, có rất nhiều điều có thể nói, mọi người đứng ở ngõ Bắc, tụ tập cùng hảo hữu, đàm luận chuyện xảy ra mấy ngày nay.
.Giờ Tỵ hai khắc, sắp đến chính ngọ rồi, người ở ngõ Bắc này càng lúc càng đông, quán trà cũng sớm đã đầy khách rồi.
.- Liệt Hổ, Lư huynh sao không đến? Không phải huynh ấy cũng rất có hứng thú với kịch này sao?
.Trịnh Thiện Hành hỏi Nguyên Liệt Hổ ở bên cạnh.
.Nguyên Liệt Hổ ôm đầu nói: - Tiểu tử đó mấy ngày gần đây vẫn đang phân vân có nên về nhà một chuyến hay không, rồi có nên dẫn Liên Nhi và sư muội y cùng đi hay không. Ta thấy mà còn sốt ruột thay cho y, ta chưa từng thấy ai về nhà mà còn rối rắm như vậy, cho đến hôm qua mới quyết định hôm nay về xem thử.
.Trịnh Thiện Hành nói: - Sẽ đưa Liên Nhi bọn họ cùng đi sao?
.Nguyên Liệt Hổ lắc đầu nói: - Hình như lần này không đưa đi, dù sao ngươi cũng biết tính nết của Lư thúc thúc, nếu như dẫn đi, nói không chừng là không thể cữu vãn được.
.Trịnh Thiện Hành thở dài nói:
.- Đáng tiếc chuyện này chúng ta không giúp được.
.Vương Huyền Đạo nói: - Hình như Trưởng Tôn và Tập Nhận đều không đến. Nguyên Liệt Hổ nói: - Thằng ranh Trưởng Tôn đó ta không biết, nhưng trước đó ta đã tìm Tập Nhận, huynh ấy nói có chút việc phải đợi lát nữa mới đến.
.Lời vừa mới dứt đã nghe bên ngoài có người nói: - Tập Nhận, huynh đến rồi.
.- Thôi huynh, đã lâu không gặp rồi.
.- Thôi huynh.
.Nguyên Liệt Hổ vội vàng gào lên: - Thôi huynh, Thôi huynh, chúng ta ở quán trà.
.Nhưng Thôi Tập Nhận cũng không trả lời y.
.Vương Huyền Đạo nhướn mày, đứng dậy đi ra phía ngoài.
.Trịnh Thiện Hành và Nguyên Liệt Hổ liếc nhìn nhau, cũng đứng dậy đi theo ra ngoài.
.Đi ra ngoài quán trà, vừa hay nhìn thấy Thôi Tập Nhận đi lên phía trước.
.Nguyên Liệt Hổ đang muốn lên tiếng gọi Thôi Tập Nhận lại, nhưng lại bị Trịnh Thiện Hành ngăn lại. Nguyên Liệt Hổ kinh ngạc nhìn Trịnh Thiện Hành, khẽ hất đầu về phía trước, Nguyên Liệt Hổ quay đầu nhìn, chỉ thấy Thôi Tập Nhận đi thẳng lên trên cầu thang, đứng trước cửa, mặt hướng đến mọi người, cười nói: - Thật là xin lỗi, hôm nay Phượng Phi Lâu không mở cửa rồi.
.Lời vừa nói ra, lập tức dẫn đến một trận xôn xao.
.Trịnh Thiện Hành ba người cũng ngơ ngác nhìn nhau, trong ánh mắt mơ hồ lộ ra một tia lo lắng.
.- Tập Nhận, ngươi nói vậy là ý gì, Phượng Phi Lâu này cũng đâu phải là của nhà ngươi. Vi Quý đứng ở phía trước nhất dò hỏi.
.Thôi Tập Nhận cười nói:
.- Vi huynh, thật xin lỗi, ta và Hàn Nghệ có chút chuyện riêng muốn nói.
.Mọi người vừa nghe, lúc này mới nhớ ra Hàn Nghệ và Thôi Tập Nhận vẫn còn có một mối ân oán, toàn trường dần dần yên tĩnh lại, mọi người quay trái quay phải nhìn nhau.
.Thôi Tập Nhận chắp tay thi lễ, nói: - Khiến mọi người mất công đến một chuyến, tại hạ thật sự vô cùng áy náy, xin lỗi.
.Vi Phương cười nói: - Không sao, không sao, nếu Thôi huynh đã có chuyện riêng cần giảu quyết, chúng ta có thể hiểu, kịch này ngày nào mà không thể xem, cũng không phải chỉ có một ngày này, đại ca, chúng ta về thôi.
.Thôi Tập Nhận nói: - Đa tạ, đa tạ.
.Có thể thấy Thôi Tập Nhận vẫn là người vô cùng có danh vọng, đây nếu là Hàn Nghệ, phỏng chừng sẽ bị người ta đánh chết, còn y nói một câu, mọi người lại lần lượt rời đi.
.Thôi Tập Nhận xoay người đi, hướng tới tôi tớ ở trước cửa nói: - Mở cửa.
.Tôi tớ kia vẻ mặt sợ hãi nhìn Thôi Tập Nhận.
.Thôi Tập Nhận nói: - Mở cửa.
.- Vâng.
.Bọn họ cũng không dám chọc vào Thôi Tập Nhận, liền mở cửa ra.
.Trịnh Thiện Hành và Nguyên Liệt Hổ đưa mắt liếc nhìn nhau, ba người bước nhanh tới.
.- Thôi huynh, xin dừng bước.
.Trịnh Thiện Hành vội gọi Thôi Tập Nhận lại.
.Thôi Tập Nhận nhìn lại, nói: - Không phải là các ngươi muốn giúp Hàn Nghệ chứ?
.Nguyên Liệt Hổ bất mãn nói: - Huynh nói cái gì vậy, chúng ta là huynh đệ nhiều năm như vậy, muốn giúp cũng là giúp huynh.
.Thôi Tập Nhận cười nói: - Vậy cũng không cần, đối phó với Hàn Nghệ, đâu cần chúng ta phải liên thủ.
.Trịnh Thiện Hành khổ tâm khuyên nhủ: - Nhưng mà Thôi huynh, đây chẳng qua là chuyện nhỏ thôi, Hàn Nghệ cũng tuyệt không phải kẻ gian ác, phải biết khoan dung, tha thứ người khác.
.Thôi Tập Nhận thản nhiên nói: - Cho dù ta đồng ý, các thúc thúc ta cũng sẽ không đáp ứng.
.Trịnh Thiện Hành vừa nghe, cũng thật không biết nên nói thế nào cho tốt, không khỏi nhìn về phía Vương Huyền Đạo, nhưng Vương Huyền Đạo cụp mắt nhìn vào con rùa nhỏ trong tay, dường như không có dự định mở miệng.
.Thôi Tập Nhận cũng không nhiều lời, xoay người đi vào trong.
.Trịnh Thiện Hành phát ra một tiếng ảo não, sau đó bước nhanh theo, trước khi vào cửa, lại nói với người tôi tớ trông cửa: - Đóng cửa lại, bất cứ ai cũng không được vào.
.Đợi sau khi ba người bọn họ vào trong, tôi tớ kia do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn đóng cửa lại.
.Hậu viện Phượng Phi Lâu.
.Hàn Nghệ từ trong phòng đi ra, duỗi thẳng lưng, nhìn ngó chung quanh, phát hiện trong viện không có người nào, nói thầm, kỳ lạ, trước đó còn nghe thấy Tiểu Mập bọn họ đang nói chuyện, sao ta mới chợp mắt đã không thấy rồi, vừa hay thấy Đỗ Tổ Hoa gãi đầu đi tới, nói: - Hoa Tử, Tiểu Mập bọn họ đâu?
.Đỗ Tổ Hoa cúi đầu xuống, nói: - Tiểu Mập và Tiểu Dã đến rừng cây phía sau bắt chim rồi.
.Hàn Nghệ gật gật đầu, lại hiếu kỳ nói: - Vậy sao đệ không đi.
.Đỗ Tổ Hoa rất là ủy khuất nói: - Bọn họ không chịu dẫn đệ đi.
.Nói xong hốc mắt đỏ lên.
.Hàn Nghệ "A" một tiếng, nói: - Chuyện này sao có thể?
.Đỗ Tổ Hoa rất không vui vẻ, nói: - Bọn họ nói nhiều người dễ dọa chim đi mất, bảo đệ ở đây chờ.
.Hàn Nghệ "Ồ" một tiếng, nghĩ thầm, đây không giống tác phong của Tiểu Mập nha, chẳng lẽ hai người bọn chúng yêu nhau sao? Ê ê ê, Hàn Nghệ, ngươi đúng là càng ngày càng tà ác rồi.
.Đúng lúc này, Trà Ngũ đột nhiên vội vội vàng vàng chạy đến, hét lên: - Tiểu Nghệ ca, việc lớn không hay rồi, việc lớn không hay, tên... tên Thôi Tập Nhận tìm đến cửa rồi.
.- Thôi Tập Nhận?
.Người kinh hô không phải Hàn Nghệ, mà là Lưu Nga. Chỉ thấy Lưu Nga bước nhanh ra, lo lắng lắp bắp nói: - Ngươi nói cái gì, Thôi Tập Nhận tìm tới tận cửa rồi?
.Trà Ngũ gật đầu nói: - Còn có Trịnh công tử, Vương công tử, Nguyên công tử, tên Thôi Tập Nhận nói hôm nay chúng ta không diễn, bảo khách xếp hàng ở bên ngoài đi về, và còn, còn điểm danh muốn gặp Tiểu Nghệ ca.
.Lưu Nga cả toàn thân khẽ run rẩy, nhìn Hàn Nghệ nói:
.- Hàn tiểu ca, ngươi xem có phải là...
.Đến nhanh thật, như vậy cũng tốt, lão tử khỏi nghi thần nghi quỷ, Hàn Nghệ nói: - Tỷ đợi ở đây, ta đi xem thử, không cần lo lắng, không sao đâu, Thôi Tập Nhận gã không dọa chết người được.
.Nói xong hắn liền đi ra phía ngoài, nhưng đi được hai bước, hắn đột nhiên dừng lại, quay đầu nói với Đỗ Tổ Hoa: - Hoa Tử, bây giờ đệ lập tức đi tìm Tiểu Mập và Tiểu Dã về.
.Đỗ Tổ Hoa sửng sốt, lập tức gật gật đầu, chạy như bay ra ngõ sau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận