Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 844: Nữ ma đầu khủng bố.

.Yến hội qua đi, đám người Tiêu Cự lập tức trở về, bữa cơm này đối với Lan Lăng Tiêu thị, cũng coi như đáng giá ngàn vàng, ít nhất có thể tiêu trừ nỗi bất an trong lòng bọn họ, đây chính là điều vô giá đấy.
.Hàn Nghệ đương nhiên sẽ không rời đi, hắn còn có một chuyện cực kỳ quan trọng cần làm.
.Đó chính là đi bái tế ông nội, bà nội, mẫu thân cùng với tổ tiên của Tiêu Vô Y.
.Trước mặt mẹ vợ Hàn Nghệ hứa đi hứa lại, hứa từ tâm can, kẻ lừa đảo nói tình thoại, khiến cho thần tiên cũng phải cảm động, lời tâm tình thật sự rất phong phú, khiến cho Tiêu Vô Y cảm động khóc như mưa.
.Tiêu Nhuệ nghe được lời hắn cũng hết sức vui mừng, bảo: - Hàn Nghệ, sau này đứa con gái không nghe lời này của ta có thể giao cho con rồi, con ngàn vạn lần đừng có làm hư nó, phải quản giáo nó cho tốt.
.Ta cũng muốn, nhưng ta không có năng lực quản vấn đề này a! Ngài cho rằng con gái ngài là người bình thường sao. Trong lòng Hàn Nghệ cười khổ một trận.
.Tiêu Vô Y quyệt miệng nói: - Phụ thân, sao ngài có thể nói con gái mình như vậy.
.Tiêu Nhuệ nói; - Phụ thân đây là muốn tốt cho con, có có biết ngày hôm nay con xông họa lớn thế nào không, nếu không có Hàn Nghệ, hừ, cả gia tộc chúng ta đều sẽ bị con làm liên lụy.
.Tiêu Vô Y nghe vậy trên mặt hiện lên vẻ xấu hổ, hoàn toàn không biết dùng lý do gì cãi lại.
.Hàn Nghệ cười nói:
.- Cha vợ đừng trách Vô Y, ta cho rằng Vô Y chẳng qua là quá thẳng tính, hơn nữa nàng ấy cũng sẽ không đánh người vô lý, nếu như hôm nay Vô Y vô duyên vô cớ đánh Lý Nghĩa Phủ, thì cho dù ta ra mặt, chỉ sợ cũng sẽ không thể giải quyết ổn thỏa, cho nên tiểu tế cũng không cảm thấy đó là chuyện gì xấu, nàng có năng lực bảo vệ mình và người nhà, thì đó là chuyện tốt, cũng có thể giảm bớt không ít gánh nặng của ta.
.Vẫn là Hàn Nghệ biết ăn nói a! Tiêu Vô Y vui sướng liên tục gật đầu.
.Tiêu Nhuệ sao có thể là đối thủ của Hàn Nghệ, ông cười nói:
.- Ta chỉ sợ con sẽ làm hư nó thôi.
.Hàn Nghệ lại nói: - Tiểu tế chỉ sợ mình còn chưa đủ cưng chiều nàng.
.Tiêu Vô Y cười hì hì nói; - Còn lâu mới đủ.
.Tiêu Nhuệ cười khổ lắc đầu: - Ta mặc kệ, tùy các con thôi.
.Lúc ra khỏi cửa, trời đã hoàn toàn tối đen.
.Hàn Nghệ rốt cục có thể yên tâm, hắn gật gù đắc ý, cuối cùng cũng tối rồi, căn cứ vào lệnh giới nghiêm vào ban đêm của triều đình, ta không trở về dược rồi, oa ha ha! Hắn liếc mắt nhìn qua, đột nhiên phát hiện Tiêu Vô Y đang rầu rĩ không vui, bèn hiếu kỳ hỏi: - Vô Y, nàng lam sao vậy?
.Tiêu Vô Y ngẩn ra, liếc nhìn Hàn Nghệ, bĩu cái miệng nhỏ nhắn, nói: - Ta cảm thấy có chút mất mặt.
.Hàn Nghệ tức giận hỏi:
.- Sao nào? Công khai mối quan hệ với ta rất mất mặt sao?
.- Ta đâu có nói như vậy.
.Tiêu Vô Y nhẹ nhàng thở dài, nói: - Ta chỉ là cảm thấy cực kỳ thất vọng với các thúc thúc bá bá của ta thôi, bọn họ rõ ràng muốn lợi dụng chàng để giúp Lan Lăng Tiêu thị vượt qua cửa ải khó khăn này, nên mới đối tốt với chàng như vậy.
.Hàn Nghệ sửng sốt, mới cười nói: - Hóa ra nàng vì việc này mới không vui a!
.Nói xong, hắn nhẹ nhàng kéo bàn tay nhỏ của Tiêu Vô Y, nói: - Vô Y, chuyện hôn nhân không phải chuyện của hai người, nếu là như vậy, thì cũng quá ích kỷ, chuyện này phải bao gồm cả hai bên gia đình. Ta biết là nàng khẳng định bị vẻ đẹp trai phong độ của ta mê đảo, đây là điều không thể nghi ngờ rồi. Nhưng nếu người nhà của nàng mà cũng bị phong độ đẹp trai của ta mê đảo, vậy thì là có chút vấn đề, phương diện bọn họ xem xét ta nhất định sẽ không giống như nàng, bọn họ đương nhiên sẽ xem xét gia đình, thực lực cùng tiền đồ của ta cùng với những lợi ích mà ta sẽ mang đến cho bọn họ. Tình yêu thường sẽ làm cho người trong cuộc lạc lối, nhưng người nhà chúng ta lại cực kỳ bình tĩnh, bọn họ đánh giá về tương lai của chúng ta, đó là một sự đánh giá cực kỳ trọng yếu, nếu bọn họ cho rằng chúng ta sẽ không hạnh phúc, thì trong tương lai có khả năng chúng ta sẽ thật sự gặp phải phiền toái, nhưng nếu bọn họ xem trọng, thì đó là sự khẳng định lớn lao đối với chúng ta, điều này cũng hợp tình hợp lý thôi.
.Tiêu Vô Y âm thầm gật đầu, cảm thấy Hàn Nghệ nói cực kỳ có đạo lý, trong lòng cũng rất buồn bực, không cần biết là chuyện gì, Hàn Nghệ tựa hồ đều có thể nói ra lý do khiến cho người ta đồng ý, nàng đỏ mặt xì một tiếng: - Ai bị vẻ phong độ đẹp trai của chàng mê đảo chứ, thật sự là rất không biết xấu hổ.
.Hàn Nghệ kinh ngạc nói:
.- Nếu không thì vì sao, ta nhớ rõ lúc đầu ta một nghèo hai trắng, thứ duy nhất không có trở ngại chỉ có gương mặt này thôi a!
.Tiêu Vô Y lườm hắn một cái, tức giận nói: - Chàng khiêm tốn rồi, thứ lợi hại nhất không phải gương mặt này của chàng.
.Hàn Nghệ hiếu kỳ hỏi: - Đó là cái gì?
.- Đó chính là cái miệng này của chàng đấy.
.Tiêu Vô Y hừ một tiếng: - Lừa người không phải lĩnh vực chàng am hiểu nhất sao, ta chính là bị chàng lừa đấy.
.Không hổ là vợ của ta, đúng là hiểu rõ ta nhất a! Hàn Nghệ chẳng những không cảm thấy hổ thẹn, ngược lại còn cảm thấy kiêu ngạo, cười hì hì nói: - Nàng đã biết rõ thế, thì ta cũng không cần che dấu nữa, ha ha! Cô bé, nàng còn không ngoan ngoãn bó tay chịu trói đi. Nói xong liền vươn ra cái tay vạn ác, nắm lấy cái eo nhỏ bé của Tiêu Vô Y.
.Tiêu Vô Y sợ tới mức sắc mặt căng thẳng, vội vàng thoát khỏi ma trảo của Hàn Nghệ, đỏ mặt oán trách nói: - Chàng làm gì đấy, để cho người khác nhìn thấy không hay đâu. Nói xong đôi mắt xinh đẹp liếc nhìn lên bầu trời đen tối vô tận, bảo: - Sắc trời cũng không còn sớm, chàng mau chóng về đi.
.Hàn Nghệ đáng thương nói: - Vô Y à, giờ đã đến lúc cấm đi lại ban đêm rồi, nàng lại nhẫn tâm để mặc ta bị cấm quân bắt được, sau đó bị hung hăng tàn phá một phen sao?
.Tiêu Vô Y hừ một tiếng, nói:
.- Chàng đừng có gạt ta, chàng đường đường là Hoàng gia Đặc phái sứ, ai dám bắt chàng chứ.
.Hàn Nghệ chuyển chuyển tròng mắt: - Nhưng có một lý do, nàng không thể cự tuyệt ta, mà cũng không có khả năng cự tuyệt được.
.- Lý do gì?
.- Sáng sớm ngày mai ta còn phải đi kính trà cho cha vợ nữa.
.Tiêu Vô Y nghe vậy đỏ bừng hai gò má, trong lòng vừa vui vừa thẹn, nói; - Kính trà gì chứ, chàng rõ ràng là...
.Hàn Nghệ cười hì hì hỏi: - Là cái gì? Đi đi đi, mau mang ta đi nhìn khuê phòng của nàng đi.
.- Ta mới không mắc mưu chàng đâu. Tiêu Vô Y nhăn nhó nói.
.- Chuyện này cũng không thể tùy nàng được, nàng chọn đi, một là tự dẫn đường, hai là để cho ta ôm nàng đi.
.- Chàng dám!
.Tiêu Vô Y sắc mặt căng thẳng, nhẹ nhàng dậm chân nói: - Chàng mới đến lần đầu, sao có thể chạy đến khuê phòng của người ta được.
.Hàn Nghệ lập tức nói: - Cũng không thể nói như vậy, vừa rồi cha vợ cũng nói rồi đấy, hôn lễ của chúng ta ở Mai thôn đã cực kỳ chính thức rồi, nhất định phải giữ lời, cho nên chúng ta đây là về nhà mẹ đẻ nàng, mà về nhà mẹ không ngủ với nàng, thì ngủ với ai đây?
.- Hạ lưu! Mặc kệ chàng.
.Tiêu Vô Y mắng một câu, lập tức đi về phía trước.
.Hàn Nghệ vui vẻ ra mặt, vội vàng đuổi theo.
.Kỳ thật hắn cũng vô cùng hiếu kỳ, khuê phòng của cô gái tổng hợp giữa nữ vương và nữ ma đầu rốt cục là dạng gì.
.Vừa bước vào cửa, đã có một trận mùi hương thơm ngát lập tức xông vào mũi.
.Toàn bộ khuê phòng đại khí rộng mở, giường lớn phủ lông chồn, bày bàn trang điểm cùng gương đồng, còn đặt cả văn phòng tứ bảo trên bàn sách, trên đó còn treo mấy bức tranh sơn thủy, nhưng bên cạnh tranh sơn thủy còn treo cả kiếm ngắn và cung tên, nhưng cho dù là cung tên hay là kiếm ngắn đều được khảm châu báu, đầy đủ thể hiện ra khí chất hỗn hợp giữa nữ vương và nữ ma đầu, nhất là chiếc giường lớn được giắt trướng mạn tơ lụa, giống như là màn sương, càng khoa trương hơn chính là trước giường đúng là bức rèm che lòe lòe tỏa sáng, hơn nữa ngay cả chén trà trên bàn đều làm bằng ngọc thạch, quả thực là vô cùng xa hoa tráng lệ.
.- Chàng đứng ngốc ở đấy làm gì, mau đi vào a!
.Tiêu Vô Y đỏ mặt trợn mắt há mồm nói với Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ hơi ngẩn ra, đi vào, kinh ngạc nói: - Vô Y, không ngờ rằng khuê phòng của nàng lại xa hoa như vậy, oa! Đây là lông chồn thượng đẳng nha, còn có tấm rèm che này, oa oa oa, đây là trân châu thật a, không phải nhựa ư, nơi này có tổng cộng bao nhiêu viên a?
.Hàn Nghệ thấy cảnh đời nhiều vào giờ khắc này cũng hóa thân thành tên nhà quê, chủ yếu là hắn hoàn toàn không nghĩ đến khuê phòng của Tiêu Vô Y sẽ xa hoa như vậy.
.- Ta đâu có biết, ta cũng đâu có đếm đâu.
.Tiêu Vô Y ngồi ở trên giường, bình thản nói: - Cha ta chỉ có mình ta là con gái, vì vậy những thứ của bà nội cùng mẹ ta đều cho ta cả.
.Nàng cũng không có hứng thú với mấy thứ này, lúc nàng ở cái nhà rách bé nhỏ ở Dương Châu cũng khá là hăng hái, dù sao thì nàng cũng là một nữ nhân cực kỳ cảm tính, nàng rất trọng tình cảm, mà không phải là những thứ lạnh băng băng này, chẳng qua Tiêu Nhuệ chỉ có một đứa con gái là nàng, vậy nên những đồ gì của nữ nhân đều cho nàng cả.
.Hàn Nghệ quay đầu lại, chỉ thấy Tiêu Vô Y đang nửa ngồi nửa nằm trên giường, dáng người lả lướt hứng thú cong thành một hình cung khêu gợi, cực kỳ mê người, nên hắn không khỏi sắc tâm đại động, nhanh chóng bước tới, xoa xoa tay nói: - Không ngờ rằng thê tử của ta vẫn là một phú bà, lần này thật sự là phát tài.
.Lúc nói chuyện, hắn đã nhấc mông muốn ngồi lên giường.
.Nhưng, hắn lại bị bắn trở lại.
.Tiêu Vô Y thu hồi cái chân thon dài nhưng không mất vẻ đẫy đà, lườm hắn một cái nói: - Tắm rửa! Đầy người mùi rượu.
.- Thế sao? Hàn Nghệ ngửi ống tay áo của mình theo bản năng, thật đúng là có mùi rượu, quả thật không đành lòng cứ thế ôm lấy Tiêu Vô Y thơm ngào ngạt, vậy nên hắn bèn cười hì hì bảo: - Nếu không thì cùng nhau?
.Tiêu Vô Y nghe vậy hai má nóng lên, lại càng tăng thêm vẻ kiều diễm, nàng xì một tiếng khinh miệt nói: - Để ta sai người an bài phòng ngủ cho chàng.
.- Đừng đừng đừng! Ta đi tắm, ta đi tắm còn không được sao.
.Nhưng nói đến tắm rửa, hắn lại đột nhiên hoài niệm hai tiểu nha đầu ở Nguyên gia kia, thủ pháp kia, chậc chậc, vừa lúc hôm nay hắn chạy đi chạy lại một ngày, chân tay khá mỏi đấy, nếu có người xoa bóp cho, thì tẹo nữa sức chiến đấu nhất định sẽ thẳng tắp tăng cao. Hắn thật cẩn thận dò hỏi: - Đúng rồi! Nghe nói ở những đại gia tộc như nhà nàng, lúc tắm rửa đều có người hầu hạ, có phải thế không?
.Tiêu Vô Y đầu tiên là sửng sốt, rồi thầm mắng một tiếng hạ lưu! Lại lập tức gật đầu nói:
.- Đúng vậy! Chàng cứ đi đi tất nhiên sẽ có người hầu hạ chàng.
.- Như vậy a!
.Hàn Nghệ xấu hổ nói: - Ta còn cảm thấy có chút không thích ứng đấy.
.- Thế thì thôi. Tiêu Vô Y lập tức nói.
.- Cũng không phải vậy!
.Hàn Nghệ vội nói: - Này --- ta còn không quá quen ở nhà nàng, gọi một người đến chỉ đạo ta một chút cũng không tệ đâu, miễn cho ta chạy đến phòng tắm của người khác đi.
.Tiêu Vô Y cười nói: - Được rồi! Để ta sai người đi đun nước giúp chàng.
.Hàn Nghệ thật thà chất phác nói: - Được!
.Phía sau một tấm bình phong, tràn ngập hơi nước.
.- Ta yêu tắm rửa, con rùa bị lật, ồ ----!
.Hàn Nghệ ngồi xổm trong thùng gỗ, đưa tay vắt lên thành thùng, vừa xoa xoa, vừa ca hát, cực kỳ thích ý. Từ nay về sau, hắn rốt cuộc có thể trôi qua cuộc sống của nam nhân chân chính, rốt cuộc không cần hâm hộ tên khốn Thẩm Tiếu kia rồi.
.Một lát sau, hắn đột nhiên nói: - A? Sao vẫn chưa có người nào đến vậy!
.Vừa dứt lời, chợt nghe được từ ngoài cửa truyền đến một tiếng nói êm tai dễ nghe:
.- Cô gia, quận chúa sau ta đến hầu hạ ngài tắm rửa.
.Nghe tiếng nói đã ôn nhu như vậy, thủ pháp nhất định sẽ rất tốt.trong lòng Hàn Nghệ vui vẻ nói: - Vào đi, vào đi!
.Chợt nghe thấy két một tiếng mở cửa, lập tức lại nghe được hai tiếng bước chân hùng hậu vang lên.
.Hàn Nghệ hơi hơi nhíu mày, a? Sao tiếng bước chân của hai thiếu nữ này lại hùng hậu hữu lực như vậy? Chẳng lẽ là mấy cô béo ư, béo cũng không tệ, lực tay đủ mạnh, dù sao ta cũng không tính toán làm gì. Hắn quay đầu nhìn lại, xuyên thấu qua hơi nước, có thể mơ hồ nhìn thấy hai bóng dáng cực kỳ tráng kiện, xuất hiện ở hai bên bình phong, hắn nhẹ nhàng dùng tay xua hơi nóng đi, lập tức trợn tròn mắt, chỉ thấy hai tên đàn ông cao to lực lương, đầy mặt râu quai nón, nhưng tướng mạo lại cực kỳ hàm hậu đứng ở trước mặt.
.- Cô gia, quận chúa sai chúng ta đến hầu hạ ngài tắm rửa!
.Một người đàn ông ôm quyền nói.
.- Cứu mạng a ----!
.Một tiếng gào thét cực kỳ bi thảm truyền ra từ trong phòng tắm.
.Chỉ thấy bên ngoài còn trốn tránh một bóng hình cực kỳ xinh đẹp, không phải Tiêu Vô Y thì là ai, nàng hơi hơi nhếch lên khóe miệng, nói: - Xem sau này chàng còn dám để cho người ta hầu hạ chàng tắm rửa nữa không.
Bạn cần đăng nhập để bình luận