Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 422.2: Ai sợ ai

.Hàn Nghệ nói - Chuyện này có thể sẽ còn phải đợi một thời gian nữa, dự tính ít nhất phải đến năm sau.
.- Còn lâu như vậy a!
.- Năm sau? Ngươi đang nói đùa à.
.Phía dưới lập tức lại truyền đến từng tiếng bất mãn.
.Hàn Nghệ cười nói:
.- Xin lỗi, xin lỗi, nhưng không có cách nào khác, bởi vì Bạch sắc sinh tử luyến đã quá thành công, cho nên hiện giờ ta cảm thấy áp lực vô cùng lớn. Ta nhất định phải đảm bảo sự tuyệt vời của vở kịch tiếp theo, không thể thua kém Bạch sắc sinh tử luyến, không thể khiến các vị thất vọng, hơn nữa, ta cũng không thể phụ tấm lòng hiếu thảo của Cố nương tử, cho nên ta nhất định phải thận trọng đối đãi, hơn nữa vở kịch tiếp theo sẽ liên quan đến nhiều nội dung hơn, tình tiết kịch cũng phức tạp hơn, hao phí tài lực, nhân lực đều sẽ gấp mười lần Bạch sắc sinh tử luyến. Ví dụ như phục trang, chúng ta đã hiệp nghị xong với Tự Do Chi Mỹ, đã dự định hơn một trăm bộ phục sức từ chỗ bọn họ, chỉ riêng một mình Cố nương tử đã chuẩn bị hơn ba mươi bộ phục sức, còn có đạo cụ, một số bông tuyết, hiệu ứng sương khói, ta hy vọng đạt đến cảnh giới kịch như đời, đời như kịch, nhưng tất cả những thứ này đều cần có thời gian để chuẩn bị.
.Chậc chậc! Còn có bông tuyết, đây đúng là chế tác lớn a!
.Mọi người nghe vậy, vừa mong đợi, vừa buồn bực.
.- Cũng là câu chuyện kể về tình yêu sao?
.- Đây là đương nhiên, vở kịch này có thể nói là được tạo ra vì Cố nương tử, cũng là lấy tình yêu làm chủ đề xuyên suốt vở kịch, cụ thể thì ta không thể nói nhiều, hiện tại điều duy nhất có thể nói với mọi người chỉ là, tên của vở kịch tiếp theo gọi là "Khuynh Thành chi luyến".
.Khuynh thành chi luyến!
.Cái tên này nghe rất thú vị a, đơn giản nhưng không mất ý cảnh, mọi người chỉ nghe thôi đã càng thêm kích động.
.- Cái tên này rất dễ hiểu. Không phải chính là nói câu chuyện tình yêu của Khuynh Thành sao. Dương Mông Hạo giống như cắt tiết gà, kích động hét lên.
.Lập tức dẫn đến một tràng cười.
.- Vậy Mộng Nhi, Mộng Đình các nàng có diễn không?
.Một fan của Song Mộng hỏi.
.- Mộng Nhi có lẽ sẽ không, cô ấy sẽ chuyên tâm giúp ta tập kịch, nếu là Mộng Đình thì có lẽ sẽ diễn xuất một vai trong đó, công việc cụ thể, còn phải xem xét. Hàn Nghệ trả lời cũng rất kín kẽ, điều nên cho các ngươi biết, các ngươi đều sẽ biết, điều không nên cho các ngươi biết, các ngươi đừng hòng moi được gì.
.- Nghe nói Bạch sắc sinh tử luyến sắp kết thúc rồi?
.- Đúng, còn hai hồi.
.- Vậy thì cũng quá lâu rồi, ngươi chuyên tâm một chút, cố gắng một chút, đừng để chúng ta đợi lâu như vậy.
.- Đúng đấy, ngươi đây không phải thành cố ý khiến chúng ta ngủ không ngon sao.
.Hiện tại bọn họ đều đã không thể tưởng tượng, cuộc sống không có kịch sẽ như thế nào.
.Hàn Nghệ cười nói:
.- Điều này mọi người căn bản không cần lo lắng, bởi vì sáng tác lần này của ta, chuẩn bị cảnh đẹp khác, không còn là suy nghĩ của một người, mà là hy vọng tiếp thu ý kiến quần chúng, ta sẽ để các vị đều tham gia khi ta sáng tác, trong đó cũng bao gồm Cố nương tử, Mộng Nhi, Mộng Nhi bọn họ cũng sẽ tham gia, tranh thủ tạo ra một vở kịch tuyệt vời hơn nữa.
.- Để chúng ta cũng tham gia sáng tác kịch?
.- Điều này có thể sao?
.- Đúng đấy, ngươi làm thế nào a?
.Mọi người đều chấn kinh không ngừng, nhưng nghĩ kỹ lại, lại cảm thấy hết sức thú vị, bọn họ cũng chưa từng nghĩ mình sáng tác kịch, đây mới chỉ là Hàn Nghệ thuận miệng nói, trong đầu bọn họ đã hiện lên rất nhiều tình tiết, sự mong đợi đã lên đến điểm cao nhất.
.Có chút thú vị phải không. Hàn Nghệ nhìn thấy biểu cảm mong đợi xen lẫn vui mừng ngạc nhiên của mọi người, trong lòng thầm đắc ý, nói: - Cụ thể làm sao để thêm nhiều người tham dự vào, chúng ta còn đang trong quá trình chuẩn bị, trước mắt vẫn không tiện tiết lộ quá nhiều, nhưng ta nhất định sẽ cố hết sức mang đến nhiều niềm vui hơn nữa cho mọi người bắt đầu từ khâu sáng tác, để mọi người hưởng thụ trong đó, đồng thời cũng cho thêm nhiều người một cơ hội, ngoài ra, Bạch sắc sinh tử luyến sẽ không phải kết thúc là sẽ không diễn nữa, vẫn sẽ diễn, dù sao cũng có rất nhiều người xem đứt quãng.
.Tin tức này đúng là quá phấn chấn lòng người.
.Dương Mông Hạo đột nhiên hét lên: - Hàn Nghệ, chương trình biểu diễn thời trang của ngươi tại sao chỉ mở trong ngày nữ nhân, nam nhân chúng ta cũng muốn thưởng thức biểu diễn thời trang một chút a?
.Lời này vừa nói ra, bầy thú đồng loạt rống lên.
.Các ngươi muốn y phục, hay là muốn xem mỹ nữ a! Hàn Nghệ nói thầm một câu, lại nói: - Đương nhiên có, đợi sau khi Tự Do Chi Mỹ đưa ra phục sức nam nhân, thì sẽ mở một buổi trình diễn thời trang.
.Một giọng nói ngả ngớn lên tiếng: - Phục sức của nữ nhân, chúng ta cũng thích xem a!
.- Đúng đấy, đúng đấy.
.Đám cầm thú các ngươi. Hàn Nghệ không bớt nụ cười, nói: - Chuyện này ta cũng thật không ngờ đến, nếu như mọi người có hứng thú với việc này, có thể ta sẽ an bài hai buổi trình diễn thời trang liên tiếp khi đưa ra phục sức mùa mới.
.Đúng lúc này, Vi Phương ngồi ở hàng đầu đột nhiên nói: - Trước đó ngươi nói Cố nương tử sẽ diễn kịch, vậy không biết Cố nương tử là mang khăn che mặt diễn kịch, hay là gỡ khăn che mặt xuống diễn kịch?
.Toàn trường lập tức yên tĩnh trở lại, mọi người đều nhìn lên trên sân khấu, đây cũng đúng là một vấn đề a.
.Hàn Nghệ cười nói:
.- Có thể đều có.
.- Đều có?
.Vi Phương kinh ngạc nói: - Ý gì?
.Hàn Nghệ nói: - Chính là vừa có màn che mặt, vừa có màn tháo khăn che mặt xuống.
.- Cái gì?
.Người đang ngồi không ai không kinh ngạc, Cố Khuynh Thành sẽ tháo khăn che mặt xuống sao.
.Đến ngay cả Trịnh Thiện Hành cũng kinh thán nói: - Nếu đúng là như vậy, Khuynh Thành chi luyến này mà ra cho dù loạn đến đâu, sợ rằng cũng không thiếu người xem.
.Vương Huyền Đạo cười nói: - Ta cũng vô cùng hiếu kỳ, Hàn tiểu ca làm sao thuyết phục Cố nương tử tháo khăn che mặt xuống.
.Vi Phương đầu tiên là liếc nhìn Bùi Thanh Phong, thấy y lộ ra vẻ phẫn nộ khó có thể che giấu, lại quay sang Hàn Nghệ nói: - Điều này sao có thể, Cố nương tử từng nói, chưa gặp được người trong lòng, tuyệt đối sẽ không tháo khăn che mặt xuống.
.Hàn Nghệ cười nói: - Câu trả lời lúc nãy Cố nương tử đã nói rồi, tấm khăn che mặt này không phải đại diện cho mỹ mạo của Cố nương tử, mà là tượng trưng cho tình yêu, cũng có thể nói là thay thế cho tình yêu, cho nên sau khi cô ấy có tình yêu, cô ấy sẽ không cần khăn che mặt này nữa. Hiện giờ Cố nương tử đã tìm được một kiểu tình yêu còn vĩ đại hơn, đó là chân lý của tình yêu, khiến người đau lòng trong thiên hạ lại lần nữa có khát vọng đối với tình yêu, cho nên khăn che mặt đối với Cố nương tử mà nói, đã không còn quan trọng như vậy nữa, nếu cần, cô ấy đồng ý tháo khăn che mặt khỏi mặt, nhưng vẫn là câu nói đó, chi tiết cụ thể không tiện tiết lộ.
.Ngoài ra, Cố nương tử hy vọng đến Phượng Phi Lâu là một sự khởi đầu mới của cô ấy, cô ấy tâm địa thiện lương, cũng không muốn vì mình mà làm phiền đến người khác, hơn nữa Phượng Phi Lâu chúng ta cũng có quy tắc của mình, ở đây hoàn toàn không giống với Hoa Nguyệt Lâu, vì vậy ta hy vọng mọi người đừng đến hậu viện tìm cô ấy nữa, để cô ấy có thể an tâm, toàn tâm tập trung cho vở kịch, tranh thủ cống hiến cho mọi người một vở kịch tuyệt vời.
.Vi Phương cười lạnh nói:
.- Sợ rằng đây là ý của riêng ngươi thôi.
.Hàn Nghệ mỉm cười nói: - Đương nhiên không phải, văn hóa của Phượng Phi Lâu chúng ta là tự do, bình đẳng, nếu như đây không phải ý của bản thân Cố nương tử, ta tuyệt sẽ không nói như vậy.
.Vi Phương hừ nói: - Vậy bổn công tử nhất định muốn đi thì sao?
.Hàn Nghệ cười nói: - Vi công tử muốn làm gì, đương nhiên ta không ngăn cản được, nhưng đây là nhà ta, ta nghĩ chắc ta cũng có quyền ngăn cản bất cứ người nào bước vào cửa nhà ta chứ.
.- Thật là buồn cười, ngươi một tên nhà quê nhỏ nhoi, lại dám nói lời như vậy với bổn công tử, hôm nay bổn công tử phải dạy dỗ ngươi một phen.
Bạn cần đăng nhập để bình luận