Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 337.2: Hiệu ứng Danh nhân

.Trịnh Thiện Hành nghe được liên tục gật đầu, nói: - Lời này cũng có đạo lý.
.Lư Sư Quái lại có vẻ có chút do dự.
.Hàn Nghệ tiếp tục nói: - Lư công tử, ta là một thương nhân, thương nhân chắc chắn là sẽ không làm chuyện buôn bán lỗ vốn, ta đây cũng không phải là trợ giúp ngươi, hoặc là nói muốn bán một nhân tình cho ngươi, ta chỉ là đang tự trợ giúp chính mình.
.Trịnh Thiện Hành nói: - Lư huynh, ta thấy Hàn Nghệ nói cũng khá có đạo lý đấy, việc này có thể nói là hai bên cùng thắng, dù sao ngươi đã quyết định chủ ý, phải ở Trường An mở tiệm thuốc, sao không ở luôn chỗ này đi.
.Hàn Nghệ nói: - Đung vây a! Ta đều đã chuẩn bị xong hết thảy rồi. Nếu không chúng ta đi xem kỹ trước rồi hãy nói.
.Lư Sư Quái đều vẫn không nói gì, Trịnh Thiện Hành liền gật đầu đồng ý, sau đó lôi kéo Lư Sư Quái theo sự chỉ dẫn của Hàn Nghệ, đi đến vị trí hiệu thuốc bắc.
.Tiệm thuốc này vị trí ngay tại cửa ngõ, nhưng không hề sát đường, bởi vì ở trong hoàn cảnh huyên náo, không thích hợp để xem bệnh, nhưng ở bên trong quá thì cũng không nên, bởi vì người bệnh thiếu nhất chính là thời gian a.
.Ba người tới trong hiệu thuốc bắc. Chỉ thấy gian ngoài gian giữa đặt một tấm bàn dài, hai bên bàn dài bày đặt một tấm ghế bành, còn bày đặt một tấm ghế dài dựa vào phía ngoài, mà dựa vào bên trong thì lại treo một khối rèm vải màu trắng, bên trong rèm vải là một chiếc giường.
.Hàn Nghệ nói: - Tiệm thuốc này phân thành ba gian nhà, mà gian phòng này chính là phòng mạch, chuyên môn dùng để xem bệnh đấy.
.Lư Sư Quái vốn là thầy thuốc, vừa thấy bố cục thế này, liền liên tiếp gật đầu, tuy rằng vô cùng đơn giản, nhưng lại vô cùng thực dụng.
.Hàn Nghệ lại nói: - Gian ở giữa là gian rửa mặt thay đồ.
.Ba người lại đây đến gian phòng thứ hai, trong gian phòng này lại dùng tấm ván gỗ chia cách thành hai gian phòng nhỏ, bên ngoài là một chỗ để rửa tay, có một rãnh chuyên biệt để dẫn nước, nhưng thiết kế thành đường nước ngầm, miệng vòi nước được trang bị giống như một cái phễu.
.Hàn Nghệ chỉ vào một cánh cửa bên trái trên tường kia, nói: - Bên này là gian phòng dùng ngói xây thành phòng đun nước, ta nghĩ xem bệnh thường xuyên phải dùng đến nước ấm. Lại chỉ về hướng tấm ván gỗ bên kia nói: - Mặt sau tấm ván gỗ còn lại là gian thay đồ, bên trong còn có một chiếc tủ quần áo, là dùng để thay quần áo đấy. Ta còn giúp Lư công tử chuẩn bị mấy bộ quần áo chuyên môn xem bệnh.
.Lư Sư Quái kinh ngạc nói: - Thật sao?
.Trịnh Thiện Hành cười nói: - Không thể tưởng được ngươi chuẩn bị đầy đủ như thế, ngay cả y phục đều có.
.Hàn Nghệ ha hả nói: - Bản nhân khá lười, hoặc là không làm, nếu làm sẽ làm đến mức hoàn mỹ.
.Hắn nói xong lại dẫn hai người tới gian thay đồ. Bên trong tương đối nhỏ, ba người đứng ở bên trong hiển nhiên vô cùng chật chội.
.Hàn Nghệ mở ra tủ quần áo, chỉ thấy bên trong treo hai bộ áo dài màu trắng, hắn tự tay lấy ra một bộ, hình dáng áo cũng không phải hoàn toàn căn cứ kiểu của đời sau, mà vẫn căn cứ hình dáng phục sức đương đại mà chế tác, cùng loại với áo lót cổ tròn, nhưng lúc mặc cởi khá đơn giản, trực tiếp mặc vào là được rồi.
.Hàn Nghệ cười nói: - Ta cho rằng làm người nghề y, đầu tiên phải chú trọng bề ngoài của mình, nếu như là lôi tha lôi thôi, thì không tốt lắm, cho nên ta cảm thấy không thể mặc quần áo bình thường làm nghề y, hơn nữa còn nhất định phải chụp mũ, phòng ngừa râu tóc rơi ra.
.Lư Sư Quái nghe vậy liên tục gật đầu nói:
.- Hàn tiểu ca nói có lý, là nên như thế, là nên như thế a!
.Y đối với làm nghề y cứu trị đó cũng yêu cầu rất là khắc nghiệt, cố gắng đạt tới hoàn mỹ, vì vậy những an bài này của Hàn Nghệ, vô cùng phù hợp tâm ý của y, nội tâm cũng cao hứng không thôi.
.Trịnh Thiện Hành nói: - Cái giá áo này của ngươi cũng là tân kỳ.
.Hàn Nghệ ha hả nói: - Đây thì là nhờ hồng phúc của ngươi, giá áo này đặc biệt thiết kế cho tiệm quần áo đấy.
.Trịnh Thiện Hành nghe vậy thì sắc mặt vui vẻ.
.Lư Sư Quái đối với y phục này cũng là vô cùng hài lòng, nhưng cũng không có vội vã ngay lập tức thử một chút.
.Hàn Nghệ lại dẫn theo bọn hắn đi vào gian phòng tận cùng bên trong kia, gian phòng này so với hai gian phía trước cũng lớn hơn rất nhiều, nguyên bản nơi này chính là đại sảnh, hiện giờ đã cải tạo thành một hiệu thuốc, một chiếc tủ thuốc dựa tường cao chừng sáu thước, dài chừng năm thước đặt sát vào tường, ngăn tủ chính diện là một đám những ngăn kéo nhỏ, được quét sơn màu đỏ tím, tinh xảo lịch sự, càng nhìn càng hay.
.Đây là tủ thuốc chuyên dùng của thuốc Đông y, gọi là quầy Thất Tinh đấu.
.Đường triều hiện giờ dụng cụ gia đình đều như vậy, chắc chắn sẽ không có quầy thuốc này.
.Lư Sư Quái đánh giá quầy thuốc này, hai mắt phóng đầy hào quang, văn nhân yêu văn chương, người luyện võ yêu đao cung, thầy thuốc tất nhiên là thích ra quầy, không, thích tủ thuốc.
.Trịnh Thiện Hành mặc dù không thông y thuật, nhưng vừa thấy cũng biết chỗ tốt của tủ thuốc này, sợ hãi than nói:
.- Hàn tiểu ca, ngàn vạn lần đừng nói cho ta biết, đây cũng là phát minh của ngươi đấy.
.- Là ai phát minh không quan trọng, quan trọng là... Thực dụng.
.Hàn Nghệ cười nhạt một tiếng, nói: - Quầy thuốc này, hai tầng phía trên nhất đều là bao bằng giấy dầu, là chuyên môn dùng để sắp xếp những thảo dược không thể bị ẩm, mà bên trong còn có ngăn ngầm, là dùng để đựng những thảo dược có độc tố.
.- Hay hay hay!
.Lư Sư Quái không kìm lòng nổi mà đi lên phía trước, giống như đang nhìn thấy tuyệt thế mỹ nữ vậy, vươn tay ra khe khẽ vuốt vuốt tủ thuốc, lại chậm rãi lôi ra một ngăn kéo nhỏ, hết thảy hết thảy đều là hoàn mỹ như vậy.
.Hàn Nghệ và Trịnh Thiện Hành nhìn thoáng qua lẫn nhau, hiểu ý cười.
.- Lư công tử, tiệm thuốc này ngươi có vừa lòng?
.Hàn Nghệ đưa hai tay đặt trên quầy tủ thuốc, cười hỏi.
.Lư Sư Quái liên tục gật đầu, nói: - Vừa lòng, thật sự là rất vừa lòng, chỉ sợ ngay cả hiệu thuốc trong hoàng cung đều không tốt như vậy.
.- Vừa lòng là tốt rồi!
.Hàn Nghệ lại đưa tay chỉ ra mặt sau, nói: - Ở phía sau này còn có một cái tiểu viện, dù sao người bệnh xem bệnh thì chẳng phân biệt được sớm hay là muộn, nếu như có thể mà nói, ta cảm thấy Lư công tử ở nơi này thì tốt hơn một chút, có thể xem bệnh giúp người bất cứ lúc nào.
.Đây quả thực là quá hoàn mỹ.
.Lư Sư Quái nhìn Hàn Nghệ, ngập ngừng, chỉ cảm thấy lễ quá nặng này rồi. Y thật sự có chút không nhận nổi.
.Hàn Nghệ ha hả nói: - Lư công tử ngàn vạn lần chớ nói mấy lời cảm kích gì gì kia, nơi này tổng cộng mới tiêu bao nhiêu tiền, cho dù Lư công tử đến đây ngồi một chút, chuyện gì cũng không cần phải làm, tiền sẽ trở lại túi ta thôi. Chợ Đông, chợ Tây tuy rằng phồn hoa, nhưng bọn họ nơi đó cũng không có thần y, ngõ Bắc này sẽ mang đến cho chúng ta vô số ích lợi, ta thậm chí cảm thấy được từng thương nhân ngõ Bắc, đều nên nộp một khoản tiền cho Lư công tử, bởi vì Lư công tử mang đến cho bọn họ không ít khách nhân.
.Trịnh Thiện Hành cười dài nói: - Lư huynh, da mặt ngươi không giống như ta đây, nếu hắn nói với ta lời này, ta khẳng định phải thu tiền của hắn nhiều chút, dù sao Hàn tiểu ca gần đây buôn bán lời không ít tiền.
Bạn cần đăng nhập để bình luận