Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 534.1: Bị chơi tàn rồi

.Đệ tử trong túc xá là một mảnh ô hô ai tai, tất cả mọi người vừa rủa vừa trải lại giường mình, buồn ngủ muốn chết còn phải đi tìm gối ngủ của mình, rồi còn phải đề phòng rắn độc nữa, thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, không một người không muốn chết, nếu vào giai đoạn vừa mới bắt đầu, cho dù ai nhìn vào cũng không thể ngăn cản bọn họ rời khỏi, thật là muốn lấy mạng người ta.
.Mà từ trước đến nay Uất Trì Tu Tịch cực kì phản cảm đối với việc sửa sang giường gối, lúc này lại làm như không thấy cái giường khó coi của mình, ngồi ở trên gường trụi lủi, tựa lưng trên tường, ngơ ngác không nói.
.Thượng Quan Vân dù sao tuổi nhỏ, tuy rằng lá gan khá lớn, nhưng mắt thấy việc này càng náo càng lớn, y rốt cục bắt đầu cảm thấy sợ hãi, vẻ mặt đưa đám nói:
.- Tu Tịch ca, Châu Hàng ca, chúng ta bây giờ nên làm gì?
.Uất Trì Tu Tịch ánh mắt tuy rằng vẫn dại ra, nhưng nghiến răng nghiến lợi nói:
.- Không thể tưởng được thằng nhóc Hàn Nghệ kia lại đê tiện như vậy, còn vu oan giá họa cho chúng ta, nếu hắn rơi vào tay ta, ta nhất định phải hắn sống không bằng chết.-
.Vậy cũng phải hắn có thể rơi vào tay ngươi a Mộ Dung Châu Hàngbuồn bực nói:
.- Tu Tịch, bây giờ không phải là thời điểm nói những điều này, chúng ta phải khẩn trương nghĩ đối sách.-
.Uất Trì Tu Tịch nói:
.- Nghĩ đối sách cái gì, giờ nếu chúng ta thừa nhận, không chừng tên nông dân kia sẽ ấn cho chúng ta cái tội gì đấy, giờ nhất quyết không thể thừa nhận a.-
.Chớ nhìn y rất mạnh miệng, kỳ thật trong lòng cũng đang sợ muốn chết, hậu quả hiện giờ đã không phải là thứ y có thể thừa nhận được.
.- Điều này cũng đúng.-
.Mộ Dung Châu Hàng gật gật đầu, nói:
.- Ta cũng hiểu được giờ tuyệt không thể thừa nhận. Hơn nữa vật kia chúng ta cũng đều chưa từng nhìn qua, hắn cũng không có nhân chứng nói là chúng ta đưa vào.-
.Thượng Quan Vân nghe đến buồn bực. Nói:
.- Châu Hàng ca, thứ này tiểu đệ gặp qua nha. Vẫn là tiểu đệ đi lấy vào đấy.
.Mộ Dung Châu Hàng:
.- Tiểu Vân, ngươi đừng sợ, nói chung đến lúc đó ngươi chết cũng không thừa nhận là đươc, bắt trộm phải có chứng cứ, dù chứng cứ trong tay đối phương, nhưng hắn cũng không bắt được ngươi tại chỗ. Cho nên ngươi không cần phải sợ.
.Đang lúc này. Vài người từ bên ngoài bước vào, chính là đám người Thôi Hữu Du, bọn họ vừa tiến vào bèn đóng cửa lại.
.Uất Trì Tu Tịch liếc mắt nhìn bọn họ một cái, buồn bực nói:
.- Ta đang phiền, các ngươi đừng đến ầm ĩ với ta.
.Bùi Thiếu Phong khó chịu nói:
.- Chúng ta cũng không muốn, nhưng bây giờ chúng ta chịu tội không ít. Tu Tịch, nói thiệt, rắn độc này có phải ngươi mang vào hay không?
.Uất Trì Tu Tịch nói:
.- Đúng thì sao.
.Thôi Hữu Du kích động nói:
.- Sao ngươi hồ đồ vậy, đây là Hoàng cung. Ngươi mang nhiều rắn độc vào đây, ngươi không muốn sống nữa.
.Mộ Dung Châu Hàng gấp đến độ thẳng dậm chân nói:
.- Thôi huynh, chúng ta nào dám mang gì rắn độc vào đây, chẳng qua là mấy con rắn không có răng mà thôi. Chuẩn bị dọa Hàn Nghệ.
.Thôi Hữu Du sửng sốt, nói:
.- Thật sao.
.Mộ Dung Châu Hàng:
.- Thật đấy, ta lừa ngươi làm chi, chúng ta còn chưa lớn gan đến mức lấy rắn độc dọa người.
.Thôi Hữu Du thầm nghĩ cũng có đạo lý, tuy rằng Uất Trì Tu Tịch khá mãnh liệt, nhưng cũng không ngu xuẩn đến mức này, nếu chẳng may chết người. Uất Trì Kính Đức cũng không cứu nổi y, nói:
.- Cho dù như thế, các ngươi cũng không nên mang vào lúc này, hiện tại còn chưa rõ tình hình bên Tiêu Hiểu, các ngươi làm như vậy quá manh động.
.Mộ Dung Châu Hàng buồn bực nói:
.- Chúng ta vốn cũng muốn thủ tiêu đấy, nhưng không có kịp. Thôi huynh, ngươi túc trí đa mưu, kính xin ngươi giúp chúng ta nghĩ biện pháp.
.Thôi Hữu Du hơi trầm ngâm nói:
.- Đương nhiên là nhanh chóng làm lũ rắn đó biến mất.
.Mộ Dung Châu Hàng nghe được sắp khóc rồi, nói:
.- Chúng ta cũng muốn nè, nhưng vấn đề là lũ rắn đó không nằm trong tay chúng ta a, thấy ta còn chưa thấy qua.
.- A.
.Thôi Hữu Du nói:
.- Vậy lũ rắn đó giờ ở đâu?
.- Ta xem tám phần là trong tay Hàn Nghệ.
.Mộ Dung Châu Hàng thở dài, đem sự việc từ đầu đến cuối kể cho Thôi Hữu Du bọn họ nghe.
.Bùi Thiếu Phong cau mày nói:
.- Như vậy, lúc ấy Hàn Nghệ có thể nhân cơ hội lấy được tang vật, nhưng vì sao hắn không làm như vậy.
.Thôi Hữu Du nói:
.- Ai biết hắn đang dự tính cái gì, tên kia rất giảo hoạt, thật sự là khó lòng phòng bị.
.Nói xong, y liếc nhìn Uất Trì Tu Tịch, nói:
.- Tu Tịch, nhất định Hàn Nghệ biết ngươi mang rắn vào đây dùng để đối phó hắn rồi, hắn nhất định sẽ nghĩ hết biện pháp đến báo thù ngươi, ta cho rằng ngươi nên nhân lúc việc còn chưa lớn, chủ động đi tự thú.
.- Ta mới không đi, ta đi chẳng phải là chui đầu vô lưới, nếu chẳng may hắn hãm hại ta thì sao, dù sao rắn không trong tay ta, ta cũng chưa bao giờ thấy qua, ai có thể chứng minh là ta mang vào, lão tử chết cũng không thừa nhận, ta xem hắn có thể làm khó dễ gì được ta.
.Uất Trì Tu Tịch gầm thét, dường như đang tức giận với mình.
.Bùi Thiếu Phong nói:
.- Nhưng ngươi có thể bảo đảm bọn người mang rắn vào dùm ngươi không khai ngươi ra.
.- Bọn họ dám.
.Uất Trì Tu Tịch nói:
.- Ta xem bọn họ thà đắc tội bản công tử, hay là tiểu nhân Hàn Nghệ, dù sao ta sẽ không chủ động đi thừa nhận đấy.
.Thôi Hữu Du thấy vậy, cũng không cần nhiều lời nữa. Nhưng trong lòng cũng rất lo lắng, theo cá tính của Hàn Nghệ, việc này chỉ sợ không đơn giản như vậy.
.-- -- -- -
.Hôm sau.
.Đồng hồ sinh học đặt ra ban đầu, trải qua việc đêm qua, cũng bắt đầu bãi công rồi, tiếng trống chiêng huyên náo chỉ đánh thức một nhóm người, vẫn là những vị thầy giáo đáng yêu đi đánh thức bọn con cháu quý tộc kia.
.Nhưng cũng không thể ngăn cản mệt mỏi trở thành chủ đề hôm nay, huấn luyện hôm nay quả thực tệ chết đi rồi, tinh thần ai nấy cũng hoảng hốt, làm cho huấn luyện lùi lại nửa giờ, không khác họa vô đơn chí a.
.Thời khắc giữa trưa, mọi người hoa loa ăn chút gì, liền quay về ký túc xá nghỉ ngơi, có lẽ bọn họ chưa quý trọng thời gian như vậy.
.Một ngày huấn luyện cuối cùng đã kết thúc, cuối cùng cũng chịu đến khi kết thúc.
.Sau khi tan học, những học viên lấy tốc độ nhanh nhất bay lên giường của mình, tắm rửa để sau hãy nói.
.Đêm đã khuya, tiếng ngáy liên tiếp vang lên trong ký túc xá.
.Thượng Quan Vân đang ngủ mơ mơ màng màng, dường như nghe được bên ngoài có tiếng - Xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt -
.Y mơ mơ màng màng mở mắt ra, chợt thấy ngoài cửa sổ dường như có vật gì đó đung đưa, đợi đến lúc y mở mắt ra, đột nhiên kinh sợ kêu một tiếng,
.- Rắn a.
.Một tiếng kêu sợ hãi này tựa như sấm sét giữa trời. Khiến những người còn lại thức tỉnh.
.- Thượng Quan, ngươi kên cái gì thế?
.- Rắn -- - rắn a.
.- Rắn rắn ở nơi nào?
.- Cửa sổ cửa sổ cửa sổ.
.- Không thấy a.
.- Cái gì rắn nha ngươi là đang nằm mơ.
.- Thật. Ta thật sự nhìn thấy rắn đung đưa ngoài cửa sổ, một con rắn thật lớn a.
.Đúng lúc này, tiếng trống dồn dập lại vang lên.
.- Trời ạ.
.- Tiểu nhân Hàn Nghệ, lão tử không đội trời chung với ngươi.
.- Móa ơi, bố đây cố tình không dậy đó, xem hắn có thể làm gì ta.
.- Ta khuyên các ngươi vẫn là nhanh chóng đứng lên. Nếu không. Chính là cho Hàn Nghệ cơ hội chơi chúng ta.
.-- --
Bạn cần đăng nhập để bình luận