Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 913.1: Mạng già cũng phải quyên góp

.Hoàn toàn yên tĩnh!
.Các quan khách phía trước nghe thấy Hàn Nghệ khoác lác, lấp lửng, uy vũ khí phách đến như vậy, tưởng rằng sẽ làm cho mọi người sáng mắt, nhưng không ngờ được rằng, Hàn Nghệ lại nói ra “Gửi tiết kiệm” cách thức chẳng liên quan gì, thực sự giống như buổi tuyên bố xem trái táo, trong lòng tràn đầy thất vọng.
.Chỉ có vài người phản ứng kịp, người người đều tiết kiệm tiền, nhưng ý nghĩa của tiết kiệm tiền là không tiêu tiền, chỗ tiền này luôn nằm trong tay mình, vậy thì có liên quan gì đến Kim Hành?
.Bên trong chuyện này nhất định còn có uẩn khúc.
.Hàn Nghệ khẽ mỉm cười, nói:
.- Lúc nãy ta đã nói Kim Hành cho dân chúng vay tiền, việc tiết kiệm tiền này đúng lúc ngược lại, nghiệp vụ giữ tiền của Kim Hành bọn ta, sẽ để cho dân chúng để tiền ở Kim Hành.
.Sau khi nghe xong một vài thương nhân lộ ra vẻ mặt kinh thường, người ta dựa vào cái gì mà đem tiền đến cất ở Kim Hành các ngươi, có thể ném bừa chỗ tiền này sao?
.Hàn Nghệ lại nói:
.- Thực ra lúc ở Tiền Hào, bọn ta đã bắt đầu loại nghiệp vụ này, chính là phiếu mua hàng, chỉ là số tiền này không lớn, dân chúng tới Tiền Hào đổi tiền đồng lấy phiếu mua hàng, đợi đến lúc cần dùng đến tiền đồng, lại đến Tiền Hào, dùng phiếu mua hàng đổi thành tiền đồng, theo một loại ý nghĩa nào đó, chính là trước tiên đem tiền cất ở Tiền Hào, lúc cần dùng, mới lấy ra.
.Mọi người nghe thấy liên tục gật đầu, quả thực là như thế.
.Hàn Nghệ lại nói tiếp:
.- Nhưng mà Tiền Hào phát hành phiếu mua hàng, chỉ là để cuộc sống của dân chúng thêm tiện lợi hơn, nhưng không thể sinh ra tiền lãi, còn phải trả một ít phí thủ tục. Hiện giờ nghiệp vụ gửi tiết kiệm của Kim Hành có thể sinh lãi, tiền lãi chính của bọn ta là hai văn tiền, nói cách khác ngươi gửi tiết kiệm một trăm văn tiền, một năm sau mới được rút ra, sẽ được một trăm lẻ hai văn tiền, nếu là một quan tiền, thì là hai mươi văn tiền, nếu là một nghìn quan tiền, một năm ngươi có thể lấy được hai mươi quan tiền lãi, nếu là một vạn quan tiền, dù thế nào thì một năm ngươi không cần phải làm gì, đều có thể lấy được hai trăm quan tiền lãi. Kim Hành bọn ta hợp tác với quỹ từ thiện giáo dục Võ Hoàng hậu, là căn cứ vào loại hình thức gửi tiết kiệm này, chỉ có điều bởi vì là hợp tác, cho nên lãi suất bọn ta trả cho quỹ từ thiện giáo dục Võ Hoàng hậu, với lãi suất độc nhất bốn văn tiền.
.Đây thật đúng là việc hiếm có!
.Mọi người đều thì thầm với nhau, xì xào bàn tán.
.Ngay cả Nguyên Hi, lúc này cũng rơi vào trầm tư.
.Thật đúng là xưa nay chưa từng có.
.Bỗng nhiên một người nói:
.- Nhưng mà tại sao mọi người phải đem tiền đến để ở chỗ của ngươi, nếu chẳng may ngươi ôm tiền chạy mất, hoặc là không giữ lời, vậy thì mọi người tìm ai đây?
.Người nói chính là Thôi Tập Nhận.
.Ta không mời các ngươi đến để nhờ vả đâu! Hàn Nghệ cười thầm, nói:
.- Quỹ từ thiện giáo dục Võ Hoàng hậu có Hộ bộ làm giám sát, nhưng điều ta muốn nói là, Hộ bộ sẽ không tham gia vào hoạt động của Kim Hành, Hộ bộ sẽ chỉ giám sát tiền của quỹ từ thiện giáo dục Võ Hoàng hậu, còn ta dám làm như vậy, chính là dựa vào uy tín của Hàn mỗ ta.
.Nói thật, người ở dưới đài rất muốn đuổi hắn, chưa từng thấy người nào không biết xấu hổ như vậy.
.Đối mặt với vô số ánh mắt khinh bỉ, Hàn Nghệ bất động, nói tiếp:
.- Hàn Nghệ ta đã buôn bán vài năm, mặc dù bị rất nhiều người chửi mắng, nhưng uy tín buôn bán của ta luôn rất tốt, chỉ có người khác vi phạm khế ước với ta, còn ta chưa từng vi phạm khế ước, bởi vậy khế ước là thứ còn quan trọng hơn so với sinh mạng. Hơn nữa mọi người không được quên, hiện nay đã có khế ước quân tử thần thánh, các ngươi gửi tiền ở chỗ ta, nhất định sẽ có một tờ khế ước, nếu ta vi phạm, ta nhất định sẽ bồi thường theo đúng những gì ghi trên khế ước, người cho vay tiền cũng vậy.
.Có hai thứ bảo đảm là uy tín và khế ước quân tử thần thánh, ta tin dân chúng sẽ đồng ý gửi tiền vào Kim Hành, ngươi để ở trong nhà, mười năm sau, nó vẫn là số tiền đó, tuy không giảm bớt, nhưng cũng sẽ không tăng lên, còn phải lo lắng có người đến trộm hay không, để ở chỗ Kim Hành, không những có thể sinh ra tiền, hơn nữa bị cướp mất, cũng coi là của Kim Hành, quả thực chính là nằm ở việc kiếm được tiền. Tại sao Hoàng hậu lại để cho quỹ từ thiện giáo dục Võ Hoàng hậu của ngài hợp tác với Kim Hành, chính là dựa vào uy tín của Hàn mỗ ta.
.Võ Mị Nương thông minh, nghe đến đây liền biết mình đã bị Hàn Nghệ lợi dụng, không khỏi cười khổ.
.Tiêu Vô Y cũng phản ứng lại, mắt liếc nhanh về phía Võ Mị Nương, trong lòng vui vẻ, chỉ cảm thấy Hàn Nghệ thực sự có bản lĩnh, vậy mà đem Hoàng hậu ra làm chiêu bài sống, thật đúng là không biết trong sự hợp tác này ai lợi dụng ai!
.Mọi người vừa nghe thấy, Hoàng hậu cũng cất tiền trong Kim Hành, vậy còn có cái gì để nói, Hàn Nghệ hắn dám làm càn sao, thật sự không muốn sống nữa sao, nếu nói uy tín của Kim Hành không tốt, vậy thì liên lụy đến cả quỹ từ thiện giáo dục Võ Hoàng hậu, hơn nữa người ta phát hành phiếu mua hàng, trước nay không có xảy ra bất cứ vấn đề gì.
.Vương Huyền Đạo thấp giọng, nói:
.- Lãi suất của khoản vay bên kia là bốn văn và sáu văn tiền, mà lãi suất gửi tiền bên này chỉ có hai văn tiền, rốt cuộc ai mới là người kiếm được tiền đây!
.Lư Sư Quái cau mày, nói:
.- Nếu Kim Hành thành công, người gửi tiền nhất định sẽ nhiều hơn người vay tiền, nếu như vậy, Kim Hành có thể sẽ bị lỗ vốn.
.Trịnh Thiện Hành ha ha nói:
.- Mới vừa rồi Lư huynh không nghe thấy sao, bản thân Hàn Nghệ sẽ vay một vạn quan, ta tin rằng hắn có cách để vay số tiền này, và thu hồi lãi suất nên có được.
.Thương nhân hiện giờ có khôn khéo hơn nữa, thì những vấn đề tồn tại trong việc vừa vay vừa gửi này, nhất thời cũng không hiểu hết được.
.Hàn Nghệ cũng không định giải thích rõ ràng cho bọn họ, điều hắn cần là tiếp tục biểu đạt.
.- Được rồi! Về việc vay tiền và gửi tiền tiết kiệm, ta sẽ giải thích tỉ mỉ trên Đại Đường nhật báo.
.Mao Hâm nói:
.- Đại Đường nhật báo còn có thể viết những thứ này nhỉ!
.Điển hình của nhờ vả!
.Hàn Nghệ cười, nói:
.- Đại Đường nhật báo cũng cần kiếm tiền chứ, ta bán một tờ một văn tiền đồng, bán một tờ lỗ một tờ, Kim Hành cho ta tiền, để Đại Đường nhật báo tuyên truyền giúp Kim Hành, dường như ta cũng không có lý do để từ chối. Nếu các vị muốn Đại Đường nhật báo đăng cái gì, cũng có thể tìm ta nói chuyện. Đương nhiên, nếu nói bài viết của ngươi rất có sức thu hút, rất phù hợp với Đại Đường nhật báo của ta, bọn ta sẽ trả ngươi tiền, ta đã tiêu mấy trăm quan tiền để mua vài bài Kinh thế chi tác của Thái Sử Lệnh, chuẩn bị đăng trên Đại Đường nhật báo của bọn ta.
.Mọi người cả kinh, hóa ra Đại Đường nhật báo có thể làm việc này.
.Tuyệt!
.Thực sự rất tuyệt !
.Hàn Nghệ sẽ không bỏ qua bất kỳ một cơ hội nào để tuyên truyền cho bản thân, ho nhẹ một tiếng, nói:
.- Được rồi ! Kế tiếp là giây phút xúc động lòng người nhất hôm nay, cũng là mục đích mọi người đến đây, đó chính là làm việc thiện. Trước đó ta đã nói rõ, quyên góp nhiều hay ít đều được, một văn tiền cũng được, quan trọng là tấm lòng, điều này quan trọng hơn so với thiên kim vạn bạc. Về việc quyên tiền, có hai cách thức, cách thứ nhất, đem tiền để vào trong rương gỗ kia. Cách thứ hai, đó là báo một con số, rồi có thể quyên góp trong vòng ba ngày. Ngoài ra, ta phải nhắc lại một lần nữa, nếu thương nhân quyên góp hai trăm quan hoặc nhiều hơn, các ngươi sẽ được triều đình phát cho một tấm công văn đặc biệt, có được tấm công văn này, con cái của các ngươi có thể tham gia khoa cử.
.Ngụ ý là, ít tiền quăng trong rương gỗ, nhiều tiền thì báo số, hắn không sợ có người báo bừa, dù sao Hoàng hậu ngồi ở bên trên, hơn nữa ở đây đều là các nhân vật có mặt mũi.
.Lời này vừa nói ra, đám người Hứa Kính Tông, Lý Nghĩa Phủ không khỏi ngơ ngác nhìn nhau, bọn họ mơ hồ cảm thấy có chút không ổn, bọn họ vẫn luôn cho rằng, chỉ cần quăng một chút tiền ra là được, thật không ngờ sẽ làm lớn như vậy
.Thôi Tập Nhận khẽ hừ một tiếng, nói:
.- Tên tiểu tử này thật đúng là xảo quyệt.
.Lư Sư Quái hiếu kỳ, nói:
.- Xin chỉ giáo!
.Thôi Tập Nhận nói:
.- Xin hỏi Lư huynh, vì sao hôm nay những người này ngồi ở đây?
.Lư Sư Quái nói:
.- Đương nhiên là vì Hoàng hậu.
.Thôi Tập Nhận nói:
.- Có thể không phải là thế, nếu ngươi thả tiền vào trong rương gỗ, ai biết được ngươi quyên bao nhiêu, Hoàng hậu cũng không biết, lần quyên góp này không có ý nghĩa lớn lao gì, nhưng hễ là nhân vật có mặt mũi, nhất định sẽ lựa chọn ngồi tại chỗ báo số, nhưng nếu báo số, Hoàng hậu sẽ nghe thấy, chỉ sợ là số tiền này càng quyên góp thì càng nhiều!
.Lư Sư Quái tỉnh ngộ, lắc đầu cười, nói:
.- Chỉ cần liên quan đến tiền, ta thấy thiên hạ này không có ai lợi hại như Hàn Nghệ.
.Trong khi họ đang nói chuyện, chỉ thấy đầy tớ đã nâng ba chiếc bàn dài đến, ba vị tiểu quan mặc đồng phục đi lên đài, kỳ thực một người là đủ rồi, sắp xếp hẳn ba người, chỉ để phòng ngừa sai sót, chí ít có một người đối chiếu.
.Đợi bọn họ sắp xếp xong, Hàn Nghệ cười nói:
.- Tin rằng tất cả mọi người đều biết quy củ của Phượng Phi Lâu, ưu tiên nữ nhân.
.Nói xong, hắn vươn tay về phía lầu trên.
.Nói xong, hắn đi xuống dưới đài, giao khán đài cho mấy nhân viên ký sổ. Đi xuống dưới đài, thấy tất cả bọn Hùng Đệ đang cầm tiền chuẩn bị sẵn sàng, cười nói:
.- Ra ngoài quyên tiền thôi!
.- Ôi!
.Hùng Đệ lên tiếng, ước chừng số tiền bỏ ra, đám người Mộng Nhi cũng đi ra ngoài, bọn họ quyên góp tiền không phải theo yêu cầu, hoàn toàn xuất phát từ tấm lòng.
.Đợi bọn họ đi rồi, Hàn Nghệ đến trước mặt Tang Mộc, cười nói:
.- Ngươi xem, không phải là số tiền này đã tới rồi sao.
.Tang Mộc kéo đầu nói:
.- Ta chỉ biết là trên lưng chúng ta có một khoản nợ khổng lồ, hơn nữa là tiền của Hoàng hậu.
.Nói đến câu sau, y sắp khóc đến nơi.
.Hàn Nghệ cười ha ha.
.Chợt nghe thấy một nữ tỳ trên lầu nói:
.- Bệ hạ và Hoàng hậu quyên góp năm trăm quan.
.Tiếng vừa phát ra, hù dọa một đám người, Hoàng hậu trực tiếp mở đầu.
.Bất kể như thế nào, ngươi thân là người sáng lập, không quyên tiền, ngươi không biết xấu hổ để cho người khác quyên tiền sao, Hoàng đế là trượng phu, đương nhiên cũng phải cổ vũ, hơn nữa số tiền này nhất định phải cao hơn hai trăm quan, coi như là có ăn nói với thương nhân.
.Sau đó lại có một nữ tỳ nói:
.- Võ Dương thị quyên một trăm quan.
.- Tống Quốc Công quyên góp một trăm quan.
.- Trung Lang Tướng phu nhân Nguyên Dương thị quyên góp tám mươi quan.
.Đám người Hứa Kính Tông nghe đến sợ hết hồn, vốn dĩ bọn họ dự tính quyên mười quan cho xong việc, số tiền này cũng không nhỏ, gần bằng nửa tháng bổng lộc rồi, nhưng nữ nhân đều bắt đầu quyên góp từ năm mươi quan, làm cho phía sau còn có thể bớt xuống sao, có lẽ bọn họ đã quên, khởi điểm là hai trăm quan.
.Thực ra nữ nhân ngồi ơ phía trên đều là nữ tử quý tộc, không có một nữ tử thứ tộc nào, bọn họ đến đây, đương nhiên là tâng bốc Hoàng hậu, bởi vì Hoàng hậu là nữ nhân, đám quý tộc cũng phái nữ nhân ra mặt, nếu Hoàng hậu đến, có thể chính là gia chủ ra mặt, nhưng bất luận thế nào, nhất định phải nắm được trận này, hơn nữa nữ nhân đến, có thể quyên ít tiền hơn.
.Cùng lúc đó, Hùng Đệ nhân viên của Phượng Phi Lâu đi đến bên cạnh rương gỗ, thả từng xâu tiền đồng vào trong, điều làm cho người ta cảm động nhất là, chỗ tiền đồng ném vào trong rương, tuy ít nhưng kéo theo bầu không khí làm việc thiện, làm người ta rất xúc động, hơn nữa cũng sẽ không làm mọi người cảm thấy lúng túng khi thả tiền, nhiều tiền ít tiền, đều là tấm lòng, Mao Hâm dẫn đầu đoàn đại diện của hàn môn đi tới, thả từng xâu tiền vào trong rương gỗ.
.Rất nhanh, nữ nhân bên trên cũng quyên góp xong.
.Kế tiếp mới là trọng điểm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận