Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1095: Đặt sính lễ trước

.Việc này nói là của đi thay người, nhưng Lý Nghĩa Phủ cũng không phải là một người rộng lượng, nhất là mười nữ tỳ kia còn chưa kịp thân thiết đã phải đưa về, trong lòng đang rỉ máu a!
.Ra khỏi cửa điện, Lý Nghĩa Phủ liền tràn đầy oán hận nhìn Đỗ Chính Luân, ông ta cũng không quághi hận Vi Tư Khiêm, Vi Tư Khiêm chính là một người như vậy, ông ta cũng không phải nhằm vào ai, ông ta cũng tố cáo Hàn Nghệ, ngươi so đo với ông ta, ngươi chỉ có thể tự chuốc thêm phiền phức cho mình, nhưng Đỗ Chính Luân rõ ràng chính là nhằm vào Lý Nghĩa Phủ.
.Đỗ Chính Luân lại là nhìn Lý Nghĩa Phủ với vẻ mặt khinh miệt, ông ta chính là khinh thường Lý Nghĩa Phủ, bởi vì ông ta và Trưởng Tôn Vô Kỵ cùng thế hệ, ông ta tự cho mình là đức cao vọng trọng, nhưng Lý Nghĩa Phủ lại không tôn trọng ông ta, Lý Nghĩa Phủ cho rằng ông ta là một đại thần bị giáng chức, nếu không là đại gia ta thì ngươi phải ở bên ngoài rồi, ngươi dựa vào cái gì mà bảo ta tôn trọng ngươi.
.Lập tức là ánh mắt rực lửa văng khắp nơi.
.Hàn Nghệ xuất hiện sau đó, mỉm cười nói: - Làm phiền, làm phiền.
.Luồn qua giữa hai người.
.Vi Tư Khiêm, Thôi Tập Nhận ngẩng đầu ưỡn ngực đi ra, Ngự Sử Đài bọn họ chính là làm chuyện này, chúng ta cũng không vu oan các ngươi.
.Xuống bậc thang, Thôi Tập Nhận nhỏ giọng nói:
.- Trung thừa, hạ quan thật sự xin lỗi, vừa rồi chỉ là hạ quan thấy tranh luận không được, vì vậy mới ra hạ sách này, không chờ Trung thừa cho phép, kính xin Trung Thừa tha thứ cho hạ quan lần này.
.Y mặc dù cao ngạo, nhưng Vi Tư Khiêm cũng là xuất thân từ Kinh Triệu Vi thị, là bề trên của y, trước mặt Vi Tư Khiêm y cũng không dám thể hiện quá ngạo mạn.
.Vi Tư Khiêm ánh mắt nhìn xung quanh vài cái, nhìn thấy hai bên không người, mới nói: - Hiền chất à! Ta cảm tạ con còn không kịp, sao lại trách tội con được chứ.
.Thôi Tập Nhận có vẻ hơi kinh ngạc nhìn Vi Tư Khiêm.
.Vi Tư Khiêm thở dài:
.- Ngã lần này sẽ khôn hơn một chút, năm đó khi ta còn là Ngự Sử, buộc tội Chử Toại Lương, dẫn đến bị giáng chức ra bên ngoài, vốn tưởng rằng không thể về được, chẳng nhẽ con nghĩ ta thích xa xứ sao? Nhưng không còn cách nào, thân là Giám sát Ngự Sử, việc mình làm chính là đắc tội với người, nếu hôm nay ta tha cho bọn họ, vậy thì Ngự Sử Đài sẽ là danh tồn thực vong, bởi vậy ta chỉ có thể khư khư cố chấp.
.Nói tới đây, ông ta lắc đầu nói: - Nhưng không giấu gì con, mới vừa rồi ta sợ đến toàn thân toát mồ hôi lạnh, bệ hạ rõ ràng là muốn bảo vệ Lý Nghĩa Phủ, chuyện này trong lòng mọi người đều hiểu, hơn nữa bệ hạ đã biết trước chuyện này, bệ hạ lại càng không thể trách phạt Lý Nghĩa Phủ, nhưng ta cũng không còn đường thoái lui, làm Ngự Sử là không có đường lui, nếu vừa rồi không có con đứng ra giải vây, chỉ sợ ta lại phải rời khỏi kinh thành rồi.
.Nói xong, ông ta vỗ vỗ vai Thôi Tập Nhận, nói: - Hiền chất, con thông minh hơn ta nhiều.
.Thôi Tập Nhận đột nhiên ngừng lại, nhưng Vi Tư Khiêm hãy còn đi về phía trước, y nhìn bóng lưng của Vi Tư Khiêm, trong lòng có một trận hổ thẹn.
.Chợt nghe bên cạnh có người cười nói: - Có phải tự thấy xấu hổ không?
.Thôi Tập Nhận ngẩn ra, chỉ thấy Hàn Nghệ đang mỉm cười nhìn y, lập tức cười một tiếng nói: - Gặp phải bọn tham quan ô lại như các ngươi, ta chỉ có tự thấy hổ thẹn a!
.Hàn Nghệ cười nói:
.- Ngươi từng thấy vị tham quan ô lại nào bạo tay như ta không.
.- Đừng cho là ta không biết một chút tiểu tâm tư đó của ngươi. Thôi Tập Nhận khẽ hừ một tiếng, nói: - Chút tiền ấy đối với ngươi mà nói có là cái gì, hôm nay ngươi tặng ra một chút lễ vật này, ngày khác ngươi chắc chắn vớt lại gấp trăm lần, đây chính là thương nhân.
.Hàn Nghệ cười ha hả, nói: - Quá khen, quá khen, tuy nhiên lời ngươi nói ra quả không sai.
.Thôi Tập Nhận nói: - Ngươi cũng đừng quá đắc ý, hôm nay cho dù ngươi tránh được một kiếp, nhưng sau này không có may mắn đó đâu.
.Hàn Nghệ cười, nói: - Ngươi biết vì sao bệ hạ để cho ta làm Hộ Bộ Thị lang không?
.Thôi Tập Nhận hơi nhíu mày, không nói gì.
.Hàn Nghệ tiếp tục nói: - Thực ra đạo lý rất đơn giản, cũng là bởi vì ta không thiếu tiền, ta căn bản không đáng phải đi tham ô nhận hối lộ. Nói tới đây, hắn dừng một chút, nói: - Tuy nhiên ta cũng không ngại nói cho ngươi biết một tiếng, chính sách tài chính là xuất phát từ tay ta, việc mua bán ta đương nhiên có thể thu lợi ở giữa, tuy nhiên trong phương diện này, ngươi không phải là đối thủ của ta. Ta không những sẽ không gây thêm phiền toái cho Ngự Sử Đài các ngươi, ta sẽ còn giúp đỡ các ngươi, quan sát các đại thần khác, nếu có tin tức, ta nhất định sẽ tiết lộ cho các ngươi, ta không tin là lần nào ngươi cũng có có thể lấy bệ hạ ra để giải vây.
.Thôi Tập Nhận cười nói: - Ngươi cũng đừng đắc ý vênh váo, chính xác, ở phương diện tài chính, ta không phải là đối thủ của ngươi, nhưng ở phương diện khác thì chưa biết được.
.Hàn Nghệ nói: - Ví dụ?
.- Ví dụ như Thổ Phiên và Thổ Dục Hồn! Thôi Tập Nhận cười nói: - Chính sách tài chính của ngươi chưa chắc có thể thi hành tiếp, nếu bên tây bắc có bất kỳ gió thổi cỏ lay nào, kế hoạch của ngươi sẽ gặp phải thất bại, đến lúc đó chỉ sợ chức Hộ Bộ Thị Lang này ngươi cũng không ngồi vững được, thực ra hoàn cảnh của ngươi và Vi Trung thừa giống nhau, đều là không có đường thoái lui, còn ta chẳng qua chỉ là một Ngự Sử nhỏ, nhưng phía sau ta lại là cả Thanh Hà Thôi thị, cơ hội có thể làm cho ngươi chết ngạt, thật sự là quá nhiều, ta cũng không muốn đếm từng cái một.
.- Thanh Hà Thôi thị?
.Hàn Nghệ cười ha hả, nói: - Một đại gia tộc sắp sửa bị thời đại đào thải sao?
.Thôi Tập Nhận cười nói: - Vậy chúng ta cứ chống mắt mà chờ.
.- Ta rất chờ mong.
.Lời này nếu đổi thành người khác nói, đoán chừng Hàn Nghệ sẽ hơi sợ, nhưng nếu là Thôi Tập Nhận, Hàn Nghệ cũng tin tưởng y sẽ quấy phá mà không phân biệt trái phải mà, nếu Thôi Tập Nhận muốn chỉnh hắn, cũng sẽ chỉnh hắn trong tình hình có thể bảo toàn đại cục, đương nhiên hắn cũng như thế, bởi vậy hắn cũng không để trong lòng.
.Buổi sáng hôm sau!
.Xuyyyyy!
.Hàn Nghệ một người một ngựa cưỡi một con tuấn mã màu trắng đi đến trước cửa Dương phủ. Người giữ cửa kia thấy Tể tướng đến, vội vàng tiến lên, vô cùng xum xoe, muốn đón lấy dây cương từ trong tay Hàn Nghệ.
.- Khoan!
.Hàn Nghệ chỉ vào một đóa hoa bằng vải đỏ trên đầu ngựa nói: - Đeo hoa đấy!
.Nói xong, hắn lấy ra một xâu tiền đưa vào tay người giữ cửa, bởi vì hắn phải thường xuyên tới đây, tiền boa này là không thể thiếu, sau khi cho xong, hắn liền dắt tuấn mã đi vào bên trong.
.Đến lúc hắn đi đến tiền viện, vừa đúng lúc Dương Tư Nột từ trong nhà đi ra, mỗi lần ông ta nghe thấy Hàn Nghệ đến, trong lòng ông ta đều là buồn bực không thôi, ông ta không có cách nào chấp nhận sự thật này.
.- Vãn bối bái kiến Dương công!
.Hàn Nghệ cầm dây cương chắp tay thi lễ.
.Dương Tư Nột liếc nhìn con tuấn mã kia, trong mắt hiện lên vẻ yêu thích, thầm nghĩ rằng, tiểu tử này đã nhận lễ, còn rêu rao khắp nơi như vậy, cũng thật sự là không biết kiềm chế. Quay sang tôi tớ bên cạnh khiển trách: - Các ngươi làm việc kiểu gì vậy, chẳng nhẽ còn muốn ta đến nói cho các ngươi biết, sao không lại giúp Hàn Thị lang dắt ngựa vào chuồng đi.
.Tôi tớ kia nghe được buồn bực không thôi, Hàn Nghệ vội nói: - Dương công chớ trách bọn họ, con ngựa này bọn họ không đụng vào được.
.Dương Tư Nột nghe vậy rất là không hài lòng, vẻ mặt không biểu cảm nói: - Đúng vậy, đây chính là ngựa tốt ngàn dặm mới tìm được một.
.Hàn Nghệ cười nói: - Dương công hiểu lầm ý của ta rồi, ta không cho bọn họ đụng tới, không phải vì đây là ngựa tốt gì, mà ngựa này là sính lễ của ta.
.- Cái gì?
.Chợt nghe tiếng kinh hô, nhưng không phải là Dương Tư Nột, Dương Tư Nột cũng đã ngẩn ngơ, chỉ thấy một tiểu tử mặt trắng từ phía sau luồn ra.
.Móa! Tiểu tử này sao lại ở đây! Hàn Nghệ vừa thấy người này, lập tức không ngừng kêu khổ.
.Người này chính là đại vương khoác lác Dương Mông Hạo!
.Dương Mông Hạo vội vàng đi đến bên cạnh Hàn Nghệ, vừa hưng phấn vừa chờ mong nói: - Hàn Nghệ, huynh ly hôn rồi sao?
.Hàn Nghệ tức giận nói: - Nếu ngươi không muốn đến Cục Dân An, có thể trực tiếp nói với ta, không phải dùng phương pháp này để khích ta.
.Dương Mông Hạo chớp mắt, lập tức nói: - Huynh đang uy hiếp ta sao?
.Hàn Nghệ nói: - Ta chỉ là nói cho ngươi biết đạo lý họa từ miệng mà ra thôi.
.- Chuyện này cũng không phải là ta nói. Dương Mông Hạo nói: - Không phải là vừa rồi huynh nói đến đặt sính lễ sao?
.Hàn Nghệ nói: - Đúng vậy!
.Dương Mông Hạo nói: - Vậy thì đúng rồi, không phải là huynh dã cưới Vân Thành quận chúa sao, nếu huynh không ly hôn, thì làm sao có thể đến nhà tam bá ta đặt sính lễ. Nói đến đây gã ta lại kinh ngạc, che miệng nói: - Chẳng lẽ huynh muốn cưới bát tỷ của ta làm tiểu thiếp, Hàn Nghệ, ta nói cho huynh biết, chuyện này là không thể, tuy rằng ta không phản đối huynh làm tỷ phu của ta, nhưng ta nhất quyết không cho phép bát tỷ ta làm tiểu thiếp của huynh, như vậy thì mặt mũi của Dương gia ta đều mất hết rồi, sau này Dương Mông Hạo ta làm sao có thể ngẩng mặt nhìn người khác nữa!
.MN! Lời đã bị ngươi nói rồi, ta còn nói cái gì?
.Hàn Nghệ liếc nhìn Dương Tư Nột, dường như nói, chẳng lẽ ông không định đuổi tiểu tử này đi đi.
.Dương Tư Nột khóe miệng hơi lộ ra nét cười, Tiểu Mông đây là thấy sao nói vậy, ta còn lâu mới đuổi Tiểu Mông đi.
.Vẫn phải là dựa vào chính mình à! Hàn Nghệ đột nhiên kéo giật dây cương, đầu con tuấn mã lập tức kia hướng về phía Dương Mông Hạo, tuấn mã này cũng vô cùng có thú vị, lập tức thở phì phò một tiếng.
.- Ai ôi! !!
.Dương Mông Hạo sợ tới mức nhảy ra sau.
.Hàn Nghệ khẩn trương tiến lên một bước, lấy ra một bản lễ thiếp, đưa lên nói: - Kính xin Dương công nhận lấy.
.Dương Tư Nột cả người ngây ngốc rồi, Hàn Nghệ đây là muốn làm gì, chẳng lẽ hắn nghĩ dựa vào hắn hiện tại là có thể ngồi trên đầu Dương gia ta tác oai tác quái sao? Nghĩ tới đây, ông ta không khỏi tức giận.
.- Tam bá, cái này không thể nhận không thể nhận!
.Dương Mông Hạo lại sáp vào giữa, nhìn chằm chằm vào lễ thiếp kia, một mực lắc đầu.
.Ta cũng muốn nhìn xem tiểu tử này đang chơi trò gì! Dương Tư Nột dù sao cũng xuất thân võ tướng, đã bị người bức hôn, cục tức này làm sao nuốt xuống, nhận lấy lễ thiếp, mở ra xem, hai chữ "Sính lễ" kim quang lóng lánh, càng bắt mắt hơn là bên cạnh còn có tứ dòng thơ, "Hoành khán thành lĩnh trắc thành phong, viễn cận cao đê các bất đồng. Bất thức lư sơn chân diện mục, chích duyên thân tại thử sơn trung (nhìn ngang thành lĩnh, sườn thành đỉnh, gần xa cao thấp không cùng dạng. Không nhìn được mặt, chỉ nhìn thân duyên tại núi này)
.Thơ hay! Thơ hay!
.Cổ nhân chẳng qua cũng chỉ đến mức như vậy.
.Dương Mông Hạo cũng sáp tới, nói: - Bài thơ này là lúc trước Hàn Nghệ làm ở trại huấn luyện, dùng vào sính lễ lại rất là không ổn, xem ra là Hàn Nghệ huynh vẫn chưa học tinh thông a.
.Hàn Nghệ không thèm phản ứng với tên khốn khiếp này.
.Dương Tư Nột nghiêng mắt thoáng nhìn, hơi hơi nghiêng người, gạt Dương Mông Hạo sang một bên, sau đó mới lấy từ trong lễ thiếp ra một phong thư, vừa mở ra xem, trong mắt hiện lên một chút kinh ngạc, lại nhìn xuống, thần sắc thả lỏng, nhưng lập tức lại trừng mắt nhìn Hàn Nghệ.
.Đúng lúc này, chợt nghe có người nói:
.- Nghe nói Hàn Nghệ tới.
.- Nãi nãi!
.Dương Mông Hạo vội vàng nói rất khôn lanh.
.Chỉ thấy Dương lão phu nhân tay cầm Phật châu từ bên trong đi ra, ở bên cạnh bà là một nữ tử mỹ mạo, tóc dài như mây, dung nhan đẹp như ngọc, không phải là Dương Phi Tuyết thì là ai.
Bạn cần đăng nhập để bình luận