Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 722.1: Đưa tiễn

.Dương Triển Phi gật đầu, bỗng nhiên thở dài nói: - Ngươi nói trước đây khi lần đầu tiên gặp ngươi ở Mai Thôn, tại sao ta lại không nhìn thấu lời nói dối của ngươi.
.Hàn Nghệ cười ha hả, nói: - Có thể là hôm đó nhị công tử vẫn chưa tỉnh ngủ. Trong lòng hắn hiểu rất rõ, chắc chắn Dương Triển Phi là người không tán thành, dù sao thì y cũng hết mực yêu thương Dương Phi Tuyết, chưa từng nghĩ rằng sẽ có ngày Dương Phi Tuyết lại thích một người đã có thê tử, còn làm cho phức tạp như vậy, chẳng qua là y cũng biết tính cách của Dương Phi Tuyết, hơn nữa y và Hàn Nghệ hữu tình thâm hậu, từng đồng sinh cộng tử, cho nên lựa chọn im lặng trong chuyện này, không giật giây, nhưng cũng không ngăn cản.
.Dương Triển Phi cười lắc đầu.
.Hàn Nghệ ho nhẹ một tiếng, nói: - Nhị công tử, nếu nói làm quan, ta chỉ sợ là kém xa ngươi, nhưng ta vẫn muốn tặng ngươi một câu.
.Dương Triển Phi hiếu kỳ nói: - Câu gì?
.- Ân uy tịnh thi.
.Hàn Nghệ nói: - Thương nhân đều là người gian xảo, trong mắt bọn họ chỉ có ích lợi, nếu như nói chuyện tình cảm với bọn họ thì cuối cùng chắc chắn là ngươi sẽ hối hận không kịp, mặc dù ngươi cần sự ủng hộ của bọn họ, nhưng tuyệt đừng để bọn họ làm chủ đạo, nếu không thì ngươi sẽ chỉ trở nên càng thêm khó khăn. Cách tốt nhất, chính là cho bọn họ một chút ngon ngọt, dụ dỗ bọn họ đi theo phương hướng mà ngươi chỉ định.
.Dương Triển Phi như thoáng chút suy nghĩ rồi gật đầu, cười nói: - Đa tạ lương ngôn tương cáo của ngươi, nhưng so với ta, ngươi lại càng hơn nhiều, có lúc ta thật sự hết sức khâm phục ngươi, đối thủ của ngươi đều là người mà ta còn không dám tưởng tượng.
.Hàn Nghệ cười nói: - Thật ra ai cũng nghĩ như vậy, nhưng đây chỉ là vận mệnh của tên nông dân.
.Sau khi nói lời từ biệt, cuối cùng đội thuyền cũng giương buồm xuất phát.
.Dương Phi Tuyết đứng trên bến thuyền, ra sức vẫy tay về phía Dương Triển Phi ở mũi thuyền, cho đến khi thuyền của Dương Triển Phi biến mất ở cuối sông, nàng vẫn còn đứng ở bến thuyền, ngẩn ngơ nhìn về phương xa, không chịu rời đi.
.Hàn Nghệ thấy nàng như thế, Tiểu Mập cũng có vẻ hơi trầm lắng, đôi mắt nhỏ đã khóc sưng lên rồi, tâm niệm khẽ động, nói: - Đúng rồi, đã bao lâu rồi bốn người chúng ta không cùng nhau xuống nước bắt cá.
.Hùng Đệ ngẩn người, suy nghĩ rất nghiêm túc, nói: - Nếu là tính bốn người chúng ta, e là cũng một hai năm rồi.
.- Như vậy à!
.Hàn Nghệ cười nói: - Ta thấy hôm nay thời tiết tốt, hay là chúng ta hãy qua bên suối nhỏ xem thử, kiếm ít tôm cá lên làm một bữa ngon.
.Tiểu Dã vui vẻ nói: - Được đó!
.Hùng Đệ cũng hưng phấn gật đầu.
.Hàn Nghệ lại nói với Dương Phi Tuyết: - Phi Tuyết, cùng đi đi.
.Dương Phi Tuyết hơi ngẩn ra, gật đầu theo bản năng, nhưng đột nhiên cảm thấy cuối cùng Hàn Nghệ đã không gọi mình là Dương cô nương rồi, trong lòng thầm mừng rỡ, xấu hổ liếc nhìn Tiểu Mập và Tiểu Dã, thấy bọn họ đều không để ý, lúc này mới lại yên lòng.
.Dương Phi Tuyết sai tôi tớ về báo tin, sau đó bốn người men theo kênh Quảng Thông đi về phía tây, đi đến bên một con suối nhỏ nô đùa. Hàn Nghệ, Tiểu Dã xuống nước bắt cá, Hùng Đệ ôm sọt cá đi mượn về, ngồi bên bờ suối, đôi chân béo múp đập nước tung tóe, hát "Hầu ca", đuổi cá chạy đi hết, Dương Phi Tuyết nhất kinh nhất sạ đứng bên bờ chỉ huy lung tung, làm cho Hàn Nghệ luống cuống tay chân, dường như lại trở về trước đây khi bọn họ trên đường đến Trường An, trên mặt Dương Phi Tuyết cũng đã hiện lên nụ cười rạng rỡ, mấy người chơi đùa vui vẻ, thương cảm ly biệt ném lại đằng sau, cho đến lúc chiều tối, bọn họ mới trở về thành.
.Nhưng Hàn Nghệ chỉ ở nhà ăn bữa cơm chiều, sau đó lại ngựa không dừng vó chạy đến trại huấn luyện. Thật ra hôm nay hắn có việc phải làm, chỉ là hắn thấy tâm trạng Dương Phi Tuyết và Tiểu Mập đều giảm xuống thấp, cuối cùng mới quyết định bớt ra một ngày để chơi cùng nàng.
.Trại huấn luyện, đèn đuốc sáng trưng.
.Chỉ thấy tất cả học viên đang ngồi trên chiếu ở thao trường, trong mấy ngày gần đây thường xuyên nhìn thấy cảnh này, bởi vì trước đó Hàn Nghệ và Trưởng Tôn Diên cho tất cả các học viên tham gia vào, chỉ có thể thảo luận trên thao trường, không khí tương đối không tệ, các học viên xuất thân binh sĩ hiện giờ cũng bắt đầu tích cực nói, cuối cùng bọn họ đã cảm nhận được sự vui vẻ cả chất nghi tinh thần rồi.
.- Hoàn mỹ!
.Sau khi xem xong thành quả của bọn họ, Hàn Nghệ quyết đoán gật đầu, đưa ra một khẳng định cực cao.
.- Không thể nào!
.Uất Trì Tu Tịch đột nhiên đứng dậy, kích động dị thường nói: - Đây sao có thể coi là hoàn mỹ được, đây căn bản là không được, chúng ta vẫn cần phải nỗ lực hơn nữa.
.- Hả?
.Hàn Nghệ giật mình, tên ngốc này yêu cầu đối với bản thân cao như vậy từ khi nào?
.Lư Khai Minh cũng nói:
.- Trên đời hơn nửa bách tính đều biết chữ, không biết chữ làm sao lập khế? Chúng ta nhất định phải tìm biện pháp bù đắp lại những điều thiếu sót này.
.- Với lại mỗi một xã đều có hương pháp của mỗi một xã, trong đó đã có khế ước pháp này, chúng ta nên nghĩ cách để khế ước quân tử thần thánh và hương pháp của bọn họ dung hợp hoàn mỹ.
.- Còn cả những nô tỳ có thể cũng tính trong đó không?
.- Chúng ta nên đến Đông Đô xem thử, chỉ điều tra xã thôn vùng Kinh Kỳ, khó được mọi người phục tùng a.
.- Theo ta thấy, sợ là còn cần thời gian một năm.
.- Thời gian một năm?
.Hàn Nghệ vừa tức vừa buồn cười nói: - Một điều luật pháp mà làm một năm, triều đình có nhiều thời gian như vậy để các ngươi lề mề sao, làm việc phải chú ý hiệu suất.
.Uất Trì Tu Tịch nói: - Chúng ta chỉ muốn làm đến tận thiện tận mỹ, việc này có gì không thể?
.Các học viên nhất trí phản đối lời của Hàn Nghệ.
.Tình huống gì đây?
.Hàn Nghệ thấy bọn họ tâm trạng kích động, có chút bị giật mình. Cẩn thận suy nghĩ thì cũng hiểu được, thầm nghĩ trước đó bọn họ đã có nhiệt tình chưa từng có đối với nhiệm vụ lần này, hiện giờ đang là lúc cao hứng thì sao có thể kết thúc được.
.Trưởng Tôn Diên đột nhiên ho nhẹ một tiếng, nó - Hàn Nghệ, ta cũng cảm thấy vẫn có vài chỗ còn thiếu, chúng ta không cần gấp gáp như vậy chứ. Uất Trì Tu Tịch bọn họ đã như vậy rồi, cách ngu ngốc này của y lại càng không cần nói nữa.
.- Hử?
.Hàn Nghệ kinh ngạc liếc nhìn Trưởng Tôn Diên, thầm nghĩ, đúng là cá mè một lứa, nhưng hắn có tính toán của hắn, cất cao giọng nói: - Ta biết các ngươi muốn làm tận thiện tận mỹ, nhưng đây là chuyện không thể, bởi vì không có được luật pháp thực tiễn là không thể hoàn mỹ, nói ngay giai đoạn trước mắt, kết quả này đã là hoàn mỹ ròi, bước tiếp theo chúng ta phải đưa nó vào thực tiễn mới biết có được hay không. Các ngươi đừng cho rằng sau khi trình tờ giấy này lên là nhiệm vụ đã kết thúc rồi, vẫn còn sớm lắm, bây giờ mới chỉ vừa bắt đầu thôi.
.Trưởng Tôn Diên nghe xong, cũng cảm thấy có chút đạo lý.
.Các học viên nghe xong, cũng cảm thấy rất có lý, vì thế cũng không ngăn trở nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận