Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1188: Đột phá từng bước

.Kỳ thật kế hoạch của Hàn Nghệ đều là có tính hệ thống, chỉ nói trọng tâm là thương nghiệp, vì sao hắn muốn làm ở Cục Dân An, bởi vì cùng với sự phát triển của kinh tế, dòng người sẽ càng ngày càng nhiều, càng ngày càng phức tạp, vấn đề phát sinh cũng sẽ càng ngày càng nhiều hơn. Với mô thức trước đây, là mô thức bị động, hơn nữa tiếp xúc dân chúng đều là một vài người hạ đẳng, bộ khoái thông thường đều do dân đen đảm đương, năng lực và tu dưỡng thì cũng đừng nên yêu cầu xa vời, người tứ chi đầy đủ là được rồi, như vậy rất khó ứng phó với tình hình xã hội phức tạp sau này.
.Cùng với sự thành công của Cục Dân An, việc tăng thêm cảnh sát hoàng gia cũng là lẽ đương nhiên.
.Nhưng, trường quân đội kỳ thật ngay từ đầu cũng không nằm trong kế hoạch của Hàn Nghệ, bởi vì cái này không liên quan đến kế hoạch của hắn lắm, hơn nữa bản thân hắn cũng không thích đánh trận, đánh trận này phải chết người, người đều chết hết, ai làm sản xuất.
.Trường quân đội này là Độc Cô Vô Nguyệt dẫn đầu đề xuất, đây là bởi vì Độc Cô Vô Nguyệt là người theo chủ nghĩa hoàn mỹ, y cực thích chế độ tinh anh, nhưng y cũng không ngờ rằng sẽ nhận được sự ủng hộ to lớn của Lý Trị và các đại tướng quân như Lý Tích bọn họ, và còn luôn luôn đứng đằng sau trợ giúp học viện quân sự, bằng không thì đâu có nhanh như vậy.
.Đây chính là bởi vì thời kì đầu Đường hết sức thượng võ, Lý Thế Dân là hoàng đế trên lưng ngựa, địa vị của võ tướng vô cùng cao, nhưng làm người phải biết cư an tư nguy, một khi thiên hạ thái bình, văn nhân thế tất sẽ chiếm địa vị chủ đạo, từ xưa đến nay đều theo đạo lý như vậy, trong lòng các vị võ tướng cũng rõ, từ khi bước vào những năm Vĩnh Huy, quân đội cũng chỉ có một mình Lý Tích khiêng đại kỳ, người xuất tướng nhập tương liền ít đi.
.Hiện giờ hoàng đế lại chấn hưng khoa cử, ngay sau đó nhất định đề bạt số lượng lớn văn thần, như vậy thế cân bằng văn võ cũng sẽ bị phá vỡ, tuy cũng có võ cử, nhưng nhân tài võ cử cất nhắc vẫn là quá ít, người ghi danh cũng ít, như vậy võ tướng đương nhiên sẽ cảm thấy có chút lo lắng, học viện quân sự ra đời, có thể liên tục không ngừng gửi thêm nhiều nhân tài quân sự cho triều đình, có thể bảo đảm địa vị của võ tướng.
.Bởi vậy phương án học viện quân sự thông qua hết sức nhanh, đồng thời chấp hành cũng nhanh, có thể nói là xuôi trèo mát mái, toàn bộ quân đội đều bật đèn xanh đối với việc này, dù sao Độc Cô Vô Nguyệt muốn cái gì, quân đội liền cho cái đó, đất đai hoặc là người, đều là quân đội giúp đỡ rất lớn, bây giờ học viện quân sự đã thành thao trường rất lớn được cải tiến lại, so với lúc thành lập trại huấn luyện có phần nhẹ nhàng hơn nhiều.
.Tuy nhiên, tuy là Độc Cô Vô Nguyệt đề xuất, nhưng Độc Cô Vô Nguyệt cũng chỉ biết huấn luyện, nhưng việc xây dựng học viện cũng không phải đơn giản như vậy, y cũng không am hiểu lắm, các đại lão trong quân đội thì càng không cần phải nói rồi, như vậy trọng trách tự nhiên rơi xuống đầu Hàn Nghệ, vì sao nói năm nay là năm Hàn Nghệ, chính là bởi vì trong rất nhiều phương diện, Hàn Nghệ đều nhất định phải tham gia.
.Sau khi có được chỉ thị của Lý Trị, nhật báo Đại Đường chính thức phát hành, nói trại huấn luyện kỳ thứ hai bắt đầu chiêu sinh, đồng thời tuyên bố việc thành lập Học viện quân sự Đại Đường, cũng bắt đầu chiêu sinh bên ngoài, hơn nữa còn biểu thị Lý Tích sẽ đích thân giảng bài, điều này vẫn chưa phải hàng đầu, mấu chốt ở chỗ học viên tốt nghiệp Học viện quân sự Đại Đường tốt nghiệp sẽ trực tiếp nhậm chức ở trong quân. Điều này rất bình thường, quốc gia tốn bao nhiêu tinh lực bồi dưỡng bọn họ, không thể nào lại để bọn họ đi làm ruộng.
.Nhưng cũng có hạn chế, đó là phải thông qua cuộc thi nhập học, Hàn Nghệ này không có nói rõ thi cái gì, cũng không nói tuyển bao nhiêu người, hắn làm việc rất thích cảm giác mập mờ, không cần cái gì cũng đều nói hết ra, còn phải chừa cho mình đường lui, dù sao cũng xuất thân lão thiên. Nhưng có một điểm hắn nói rất rõ ràng, đó là chỉ có nhân tài có hộ tịch Đại Đường mới có thể báo danh.
.Bởi vì Đường triều là một đại đô thị quốc tế, con cháu quý tộc của rất nhiều quốc gia xung quanh đều chạy tới Đường triều học tập, nhưng Hàn Nghệ đã hạn chế điểm này, như con cháu quý tộc của Thổ Phiên, Tân La, Đông Đột Quyết toàn bộ loại ra ngoài, nhưng người Hồ, người Thổ Phiên có hộ tịch Đại Đường vẫn có thể báo danh, lý do đó là tài nguyên hữu hạn, danh ngạch thì nhiều như vậy, người của bổn quốc ta đây còn không thể thỏa mãn hết, ta không có khả năng thỏa mãn người ngoại quốc các ngươi.
.Nhưng phương diện này lại bao hàm một tin tức vô cùng quan trọng, chính là vấn đề giai cấp của sĩ nông công thương, thương nhân không thể tham gia khoa cử được, không thể nhập sĩ, thợ thủ công cũng hơn phân nửa không được tham gia, mà Hàn Nghệ chỉ hạn chế người có hộ tịch Đại Đường, hắn cũng không nói thương nhân có được hay không, nhưng vấn đề ở chỗ, bất kể là học viện quân sự hay là trại huấn luyện, một khi tốt nghiệp thì đều là quan có phẩm giai.
.Đại thần có khái niệm giai cấp là vô cùng nghiêm trọng, cảm nhận bất mãn sâu sắc đối với điều này, vì thế cùng nhau thượng tấu Lý Trị, yêu cầu Hàn Nghệ ghi rõ điểm này, chính là giai cấp công thương không thể vào trại huấn luyện và Học viện quân sự Đại Đường.
.Lý Trị triệu Hàn Nghệ đến, hỏi thử tình hình. Bởi vì Hàn Nghệ không nói là không được, nhưng cũng không là nói được a.
.Hàn Nghệ nói: - Xin hỏi bệ hạ, Học viện quân sự Đại Đường và trại huấn luyện hoàng gia dùng để làm gì?
.Không đợi Lý Trị trả lời, một vị đại thần liền giành nói: - Đương nhiên là bảo vệ quốc gia và giữ gìn trị an, Hàn Thị lang hỏi cái này làm gì?
.Hàn Nghệ cười nói:
.- Vậy có phải cũng có thể nói để bảo vệ dân chúng không?
.- Đương nhiên có thể.
.- Giai cấp công thương chẳng phải cũng là dân chúng sao?
.- Dân chúng cũng có kẻ tốt người xấu, lúc trước Thái Tông Thánh Thượng đã nói rõ không cho con cháu thương nhân nhập sĩ, cũng là bởi vì thương nhân trời sinh trục lợi, một khi để thương nhân làm quan, đến lúc đó quan thương liên hợp, triều chính chắc chắn sẽ lâm nguy.
.- Điều ông nói chỉ là làm quan.
.Hàn Nghệ thầm nghĩ, có nguy đến mấy cũng không đến phiên các ngươi lo, hắn nói: - Nhưng hiện tại chúng ta đang nói là bảo vệ quốc gia và giữ gìn trị an. Chẳng lẽ dân chúng bảo vệ nhà của mình cũng không thể được sao? Nếu ở phương diện này cũng phân chia sĩ nông công thương, vậy được thôi, trong Cấm Quân phàm người nào không phải xuất thân quý tộc liền cách chức toàn bộ, để cho bọn họ về nhà cày ruộng, để cho quý tộc đi chém giết, chỉ sợ quý tộc lại sẽ không đồng ý thôi.
.Nói xong, hắn lại nói với Lý Trị: - Bệ hạ, kỳ thật người thực sự bảo vệ quốc gia và quân chủ không phải đều là những dân chúng bình thường đó sao? Nếu Học viện quân sự Đại Đường đặt ra đủ loại hạn chế, như vậy dân chúng chẳng phải sẽ nghĩ, ra trận giết địch thì để cho chúng ta đi, việc thế này lại không tới phiên chúng ta, vậy tương lai bọn họ còn có thể cam tâm tình nguyện bán mạng vì triều đình không?
.Hứa Kính Tông nói: - Hàn Thị lang nói sai rồi, người tốt nghiệp ở học viện quân sự ra đều là quan tướng, quan và binh không giống nhau.
.Ngụ ý đó là, thương nhân ngươi chạy đi làm lính thì có thể, làm quan thì không được, nhưng giọng điệu hết sức hòa hoãn, lão muốn biểu hiện cho Lý Trị thấy, ta chỉ là xử lý sự việc chứ không xử lý con người, ta không nhằm vào Hàn Nghệ, bây giờ lão chỉ sợ mình mà nhằm vào Hàn Nghệ, kết quả Lý Trị nghiêng về phía Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ cười nói: - Hứa Thị trung không giống nhau, quân nhân là người phải lấy tính mạng để giành chiến thắng, không phải chỉ viết vài chữ đơn giản như vậy. Binh lính trên chiến trường lập được quân công, mặc kệ xuất thân, cũng sẽ phải có được sự thăng tiến nhất định, triều ta lúc đầu kiến quốc, rất nhiều đại tướng quân đều là xuất thân trong gia đình phú thương, ông không thể lúc người ta liều mạng thì hứa hẹn đủ thứ, khi tấn thăng thì không có chuyện gì với người ta, ai sẽ chấp nhận? Hơn nữa, ta an bài như vậy, còn vì một nguyên nhân rất quan trọng, điểm này đã thể hiện trong trại huấn luyện hoàng gia rồi.
.Trong nhóm học viên đầu tiên của trại huấn luyện hoàng gia có con cháu quý tộc, cũng có con cháu hàn môn, vì sao ta lại an bài như vậy, kỳ thật cũng là một môn học hết sức quan trọng trong huấn luyện, chính là ở phương diện giữ gìn trị an, lấy dân chúng làm trọng, mà sĩ thứ đều vì dân chúng. Bởi vậy trước tiên phải làm cho bọn họ dung hợp lẫn nhau, chờ đến khi bọn họ tốt nghiệp, dĩ nhiên là tiêu trừ khái niệm sĩ thứ, nếu cảnh sát hoàng gia khư khư giữ khái niệm giai cấp sĩ thứ, vậy thì tôn chỉ của cảnh sát hoàng gia hoàn toàn ngược lại, sẽ biến thành việc bệ hạ ưu tiên cho quý tộc.
.Học viện quân sự Đại Đường cũng giống như thế, chức trách của quân nhân chính là bảo vệ cả một quốc gia, không phải bảo vệ một người nào đó, thậm chí ta có thể nói một câu to gan, đó là cũng không phải chỉ bảo vệ một mình bệ hạ, bởi vì nếu như không có dân chúng, quân chủ còn được coi là quân chủ sao? Quốc gia sẽ chia năm xẻ bảy, bởi vậy quân nhân tuyệt đối không nên có khái niệm sĩ thứ, quân nhân chỉ có thể có một tâm niệm, đó là bảo vệ quốc gia.
.Lý Trị nghe vậy liên tục gật đầu, nói: - Hàn Nghệ nói rất đúng, cảnh sát hoàng gia đã chứng minh điểm này vô cùng tốt, mặc dù trẫm sống trong cung, nhưng vẫn nghe được không ít chuyện dân chúng ca tụng cảnh sát hoàng gia, việc này cứ làm như thế đi.
.Y nghĩ cũng rất đơn giản, nếu tướng lĩnh quân đội đều do quý tộc đảm đương, vậy quan hệ giữa quý tộc lại thêm rắc rối khó gỡ, hoàng đế ta đây còn ngồi được an ổn sao? Khái niệm môn đệ này đã đi sâu vào lòng người, trong quân đội cũng nặng quan niệm môn đệ, giống như Tô Định Phương kia nhiều lần lập chiến công, tuy rằng được thăng tiến, nhưng bởi vì xuất thân không tốt, vẫn luôn không thăng lên tới cấp bậc Thống soái, luôn làm trợ thủ cho người ta, may gặp được Hàn Nghệ, nhưng đương nhiên Lý Trị không hy vọng sẽ tiếp tục như vậy, điều y muốn tìm là sự thay đổi, khiến hết thảy đều trở nên cân đối, đây mới là điểm cơ bản của thuật đế vương.
.Hứa Kính Tông đã hiểu ý của Lý Trị, trong lòng còn tưởng rằng việc này là do Lý Trị âm thầm chỉ thị, cũng không nói gì thêm nữa.
.Ra khỏi đại điện.
.Hứa Kính Tông hỏi Lý Nghĩa Phủ: - Lý Trung thư, đệ định cho tôn tử của đệ đi học viện quân sự hay là trại huấn luyện hoàng gia không?
.Lý Nghĩa Phủ khinh thường nói: - Hiền huynh, con trai của chúng ta còn cần phải đi con đường oan uổng này sao? Lúc nãy lão ta lại không nói gì, chỉ đứng cho đủ nhân số, lão ta cho rằng quân nhân chỉ là mãng phu, đều là một loại người, không có gì gọi là sang hèn, lại thấy Hứa Kính Tông có chút do dự, vì thế nói: - Sao thế? Chẳng lẽ hiền huynh muốn cho lệnh tôn đến trại huấn luyện?
.Hứa Kính Tông do dự nói: - Không giấu gì đệ, thật ra ta có nghĩ qua, đệ nghĩ xem, nếu đều là con cháu quý tộc ở trong, đối vậy đối với con cháu chúng ta mới là có lợi, nhưng hiện giờ xem ra... Hừ, hay là thôi đi, tôn tử của ta sao có thể ở cùng những thương nhân ti tiện đó được.
.Kỳ thật lão còn có một nguyên do chưa nói, bởi vì trưởng tử của lão từng thông đồng với thiếp thân của lão, thiếu chút nữa đã khiến lão tức chết, đã trực tiếp đi bẩm báo đến chỗ hoàng đế, chính là do lão không biết cách dạy con. Bởi vậy lão cũng có ý định cho cháu của mình đi trại huấn luyện rèn rũa thật, ta quản giáo không tốt, để cho người khác tới giúp ta quản giáo, nhưng lão rất để ý mặt mũi của mình, ngẫm lại vẫn là thôi đi.
.- Oa! Lão Tiền, các ngươi đều đứng ở đây làm gì, hôm nay là ngày thương nhân tụ hội sao?
.Hàn Nghệ vừa mới về đến Ngõ Bắc, liền bị cảnh tượng trước mắt khiến cho giật mình, chỉ thấy trên đường phố Ngõ Bắc đông nghìn nghịt, hiện giờ đã chạng vạng tối, khách hàng đều về nhà rồi, chỉ toàn là thương nhân.
.- Ha hả... !
.Các thương nhân đều cười gượng ha hả.
.Hàn Nghệ chỉ cảm thấy sởn tóc gáy, nói: - Các ngươi đừng cười nữa, có gì thì nói đi?
.Bành Vạn Xuân cố lấy dũng khí nói: - Hàn tiểu ca, ngươi... về tin tức chiêu sinh của trại huấn luyện và Học viện quân sự Đại Đường trên nhật báo Đại Đường của ngươi, hình như... hình như là không có nhắc tới thương nhân chúng ta, có phải bị sót rồi không.
.Lời nói ra rất khéo léo nha, có thể thấy được địa vị thương nhân thấp đến cỡ nào.
.Triều Đường có chính sách này, một mặt không trưng thu thương thuế, nhưng về mặt khác, lại hạn chế địa vị của thương nhân.
.Hàn Nghệ nói: - Lão Bành, sao ngươi nói vậy, điều nhật báo Đại Đường của ta chú trọng là nghiêm cẩn, làm sao có thể sót được, lần tới cẩn thận ta kiện ngươi tội phỉ báng.
.Lập tức lặng ngắt như tờ.
.- Ý... ý của Hàn tiểu ca là... là con trai của chúng ta cũng có thể đi báo danh?
.- Ta có nói không cho sao?
.Một đám thương nhân nhất tề lắc đầu.
.Hàn Nghệ nói: - Vậy các ngươi còn nói lời vô nghĩa như vậy làm gì, đương nhiên có thể rồi.
.Cảnh tượng tiếp theo, khiến Hàn Nghệ cực kỳ chấn kinh, những thương nhân này đều bật khóc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận