Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 800: Giấu tự quyết..

.- Cha --- cha! Ngài --- ngài nói cái gì, đại tỷ từng đi tìm ngài?
.Thôi Tập Nhận vẻ mặt không dám tin nhìn Thôi Bình Trọng.
.Thôi Bình Trọng gật đầu.
.Thôi Tập Nhận vội vàng hỏi: - Vậy phụ thân nói như thế nào?
.Thôi Bình Trọng thở dài: - Kỳ thật ta nói thế nào cũng không quan trọng, con hẳn là hiểu được Thôi gia chúng ta là sĩ tộc hàng đầu, Vạn Nhị tuy là người đọc sách, nhưng lại xuất thân từ thứ tộc, lại không có công danh trong người, cho nên căn bản không có khả năng, Thôi gia chúng ta không thể nào đồng ý được, đây không phải là chuyện giữa hai người bọn họ. Bởi vì một khi đánh vỡ quy củ này, vậy thì danh vọng của Thôi gia chúng ta sẽ xuống dốc không phanh. Con nhìn Sư Quái đi, đường đường là đích trưởng tôn của Lư gia, vậy mà vẫn bị trục xuất khỏi gia môn, kỳ thật nếu lúc ấy Sư Quái không lấy cái chết bức bách, chỉ sợ tiểu Liễu nương tử cũng sẽ gặp phải chèn ép, nhưng Sư Quái chung quy là đích trưởng tôn, hơn nữa còn là đệ tử đắc ý của Tôn lão tiên sinh, danh vọng cũng rất cao, nên từ trên xuống dưới Lư gia mới dàn xếp cho y. Mà Chỉ nhi lại chỉ là một nữ nhân, chuyện sống chết của nó ở Thôi gia chúng ta, không được quan trọng như Sư Quái đâu.
.Cực kỳ lãnh cay nghiệt, nhưng cũng cực kỳ thực tế.
.Sĩ thứ thiên cách, nhất là sĩ tộc Sơn Đông, vậy thì nghĩ thôi cũng đừng nghĩ.
.Thôi Tập Nhận lại hỏi: - Nói như vậy, lúc ấy phụ thân đã phản đối ư?
.Thôi Bình Trọng lắc đầu, thở dài: - Nếu là thế đã tốt rồi, lúc ấy phụ thân lại không có phản đối, cũng không có ủng hộ, chỉ phân tích quan hệ lợi hại trong việc này cho Chỉ nhi nghe, người quyết định cuối cùng vẫn là chính nó.
.Thôi Tập Nhận cau mày hỏi: - Vậy chuyện con trợ giúp đại tỷ bọn họ chạy trốn, phụ thân cũng biết sao?
.Thôi Bình Trọng gật đầu: - Mấy tiểu quỷ các con không khỏi cũng quá coi thường thế lực Thôi gia ta rồi, có rất nhiều quan viên địa phương đều là môn sinh của bọn gia gia các ngươi, chạy ra khỏi Trường An mới chỉ là bắt đầu thôi, chỉ sợ khi các con còn không biết, thì Nhị gia gia con đã vì việc này mà vận dụng gần hết các thế lực rồi, trong đó bao gồm châu phủ các nơi, nhất quyết phải bắt được đại tỷ con trở về. May mà có Nguyên thúc thúc của con hỗ trợ, mới giúp được cho Chỉ nhi bọn họ chạy trốn tới đất Thục, ta và Nguyên thúc thúc của con còn tự mình làm chủ hôn cho Chỉ nhi, lại ở lại đấy hơn nửa năm, thấy vẫn luôn bình an vô sự, nên mới rời đi, nhưng nào biết đâu Nhị gia gia con cũng nhận thấy được có người âm thầm tương trợ, thậm chí đoán được là ta, vì thế mặt ngoài đình chỉ truy tra, nhưng âm thầm vẫn điều tra, cuối cùng đã tìm được bọn họ, đợi đến lúc ta đi, đại tỷ con lại bị bọn họ bắt về Trường An.
.Thôi Tập Nhận ngây người mất nửa ngày, y thật sự không ngờ rằng hóa ra Thôi Bình Trọng vẫn luôn âm thầm bảo hộ đại tỷ y:
.- Vậy --- vậy lúc đại tỷ chết, phụ thân ngài…
.Thôi Bình Trọng nói: - Đại tỷ con cầu xin ta đi cứu Vạn nhị, vì thế ta cùng Nguyên thúc thúc con lập tức chạy tới phía nam, đáng tiếc lúc cứu được Vạn nhị rồi, thì y cũng đã bị tra tấn đến hấp hối. Nhưng ta cũng thật không ngờ, Chỉ nhi lại chọn tự sát, tuy tính cách Chỉ nhi cương liệt, nhưng nó cũng sẽ không làm ra chuyện ngốc ngếch này. Nói tới đây, hốc mắt ông ta có chút ướt át, kỳ thật trong bốn đứa con, ông ta thích nhất chính là đại nữ nhi này, cũng chỉ có đại nữ nhi của ông ta mới hiểu ông ta nhất, cho nên ông ta cũng mới đau lòng nó nhất, ông ta lấy một chiếc khăn thêu từ trong lòng ra, nói:
.- Sự tình cũng không phải đơn giản như vậy, đây là phong thư cuối cùng nó viết cho ta trước lúc chết.
.Nói xong ông ta đưa khăn thêu qua.
.Thôi Tập Nhận vươn ra hai tay run rẩy, nhận lấy khăn thêu, cúi đầu vừa nhìn, mới hiểu được đại tỷ y không phải hoàn toàn chết vì tự tử, mà là hy vọng cái chết của nàng có thể giành được sự thông cảm và lý giải của mọi người, để con cái nàng có một ít tự do, không cần lặp lại xảy ra bi kịch như nàng, dù sao nàng chỉ là một nữ tử, nói chuyện không có sức nặng, cũng không có địa vị trong xã hội, ngoại trừ biện pháp này, nàng cũng không nghĩ ra được biện pháp nào khác.
.Sau khi Thôi Tập Nhận xem xong, y nắm chặt khăn thêu trong tay rưng rưng nước mắt.
.Thôi Bình Trọng thở dài một tiếng, nói: - Chỉ nhi vẫn quá đơn thuần rồi, nhớ ngày trước hai nhà Vương Tạ là quang cảnh cỡ nào, dân chúng đều ủng hộ bọn họ, cho dù bọn họ đã đánh mất quyền thế, thì bọn họ vẫn có được uy vọng cực cao, nhưng từ khi bọn họ bắt đầu thông hôn với thứ tộc, thì bọn họ không được những quý tộc còn lại đón nhận nữa, có thể nói là càng ngày càng sa sút, trong chuyện này trộn lẫn quá nhiều quan hệ lợi hại, sao có thể chỉ vì đồng tình mà thay đổi được.
.Thôi Tập Nhận nhìn Thôi Bình Trọng, trong lòng tràn đầy áy này, muốn đứng lên: - Phụ thân, ta --- !
.Thôi Bình Trọng hơi nhấc tay, cắt đứt lời của y: - Chuyện này không trách con, phải tự trách mình quá mức bảo thủ thôi, nếu không có chuyện của Hồng Lăng, sợ là vĩnh viễn ta cũng sẽ không nói ra chân tướng. Ông ta dừng một chút, lại hỏi Thôi Tập Nhận: - Tập Nhận, con có biết người bên ngoài đều nói về ta thế nào sao?
.Thôi Tập Nhận ngẩn người, không dám nói ra.
.Thôi Bình Trọng cười nói: - Bọn họ đều nói phụ thân ly kinh phản đạo, là một tên điên nghiện rượu, kỳ thật lời này cũng không sai, trong lòng phụ thân cũng hiểu được, ta không làm được một người cha tốt, phụ thân cũng không dám dạy các con bất luận điều gì, chính là sợ sẽ hại các con mất.
.Thì ra là thế! Thôi Tập Nhận hỏi: - Tăng gia gia của con nói, trước đây phụ thân thiên tư thông mình, là người có thể chân chính làm được xem qua là nhớ, là do ông ấy không dạy dỗ ngài cho tốt, nên người mới trở nên ly kinh phản đạo.
.Thôi Bình Trọng lắc đầu:
.- Chuyện này không liên quan gì đến gia gia con, là do phụ thân thích nghĩ ngợi lung tung, hơn nữa quá mức kiêu ngạo, không để ai vào mắt. Còn nhớ rõ khi gia gia con dạy ta về hiếu đạo, nhắc tơi việc giữ đạo hiếu ba năm, ta đã nói nếu giữ đạo hiếu đại biểu cho hiếu thuận, vậy thì không nên sử dụng thời gian để ước thúc, hơn nữa ba năm quá lâu, đời người được mấy lần ba năm, hẳn là nên giảm xuống còn ba tháng, hoặc phải xem tình huống mà định ra. Ôi con nói phụ thân có hồ đồ hay không, sau khi gia gia của con qua đời, nhất định là do phụ thân giữ đạo hiếu, lời này gia gia con nghe được còn yên lòng được sao, cho nên gia gia con đã hung hăng dạy dỗ ta một trận.
.Thôi Tập Nhận nghe vậy bật cười ha ha, đột nhiên nói:
.- Ta cảm thấy phụ thân nói cũng có đạo lý.
.Thôi Bình Trọng nói: - Đây là vấn đề sở tại rồi, nếu để cho ta dạy các con đọc sách biết chữ, chẳng phải là sẽ dạy ra một đám người điên sao. Tuy nhiên mấy người các con cũng rất không chịu thua kém, trong chuyện học hành cũng không cần phụ thân quan tâm. Thế nhưng Tập Nhận này, con có biết vì sao phụ thân lại đặt tên con là Tập Nhận không?
.Thôi Tập Nhận đáp: - Tập Nhận ý là giấu đi mũi nhọn của binh tướng lợi khí, phụ thân dùng nó để nhắc nhỏ con, dùng vũ lực để giải quyết vấn đề chính là hạ sách.
.Thôi Bình Trọng cười khổ hỏi: - Đây là do gia gia của con nói cho con đi?
.Thôi Tập Nhận gật đầu: - Con cũng cho rằng như thế, chẳng lẽ không đúng sao?
.Thôi Bình Trọng lắc đầu nói: - Từ xưa đến nay, có triều đại nào mà không thành lập từ vũ lực đâu, ai dám nói vũ lực chính là hạ sách chứ, phụ thân muốn nói cho con biết, ai cũng biết bộc lộ tài năng, ai cũng có lúc tuổi trẻ khí thịnh, khó là khó ở chữ “Giấu”. Các anh hùng từ xưa đến nay, Việt Vương Câu Tiễn nằm gai nếm mật mười năm, Sở Trang Vương ba năm không danh tiếng, bỗng nhiên nổi tiếng, Tôn Tẫn nhẫn nhục sống tạm ở Ngụy Quốc, Hàn Tín chịu nhục chui háng, ai dám tranh hùng cùng Tần Tủy Hoàng và Hán Vũ Đế, nhưng trước đó bọn họ đều bị người khác khống chế. Tuy nói người sống không nhất định là người thông minh, nhưng người thông minh nhất định sẽ là người còn sống đấy. Tập Nhận Tập Nhận, không phải là để con cất giấu lợi khí không cần, mà là hy vọng con giấu đi lợi khí đừng để cho người khác biết được, đợi cho đến lúc cần dùng, mới lấy ra. Ở điểm này, con còn kém Hàn Nghệ rất nhiều.
.Thôi Tập Nhận nghe được tên Hàn Nghệ, không khỏi nhíu mày, nói:
.- Giờ Hàn Nghệ chẳng lẽ còn chưa tính là tài năng lộ rõ ư? Hắn một tên nông dân vừa tới Trường An, đã dám đối nghịch với Thôi gia chúng ta.
.Thôi Bình Trọng cười ha ha nói: - Nhưng hắn vẫn sống yên lành đấy thôi, điều này chứng tỏ hắn là người thông minh. Con xem những thắng lợi Hàn Nghệ trải qua, đều là đến phút cuối mới giơ ra vũ khí chân chính, một chiêu khống chế kẻ địch, ngay từ đầu đã phô trương thanh thế, đều là trốn ở nhà không ra, mà kẻ chân chính nắm vũ khí trong tay đều giấu cực kỳ kỹ, mặc dù là tới hiện tại, cũng không ai biết đến tột cùng hắn còn cất giấu bao nhiêu vũ khí, cũng không biết hắn đến tột cùng muốn làm gì. Tập Nhận, con rất thông minh, nhưng nhược điểm của con chính là ai cũng đều biết con thông minh, điều này không tốt, con cần nhớ kỹ giả bộ hồ đồ khó hơn là tỏ ra thông minh nhiều.
.Thôi Tập Nhận nghe vậy cau mày, đây có thể nói là lần đầu tiên Thôi Bình Trọng dạy y đạo lý làm người, nhưng cũng có thể kỳ thật đã sớm dạy cho y, chỉ là y không lĩnh ngộ được thôi.
.Trong một đình đài ở Khúc Giang Trì, xung quanh phong cảnh tú lệ xinh đẹp, có ngồi ba người, đúng là Thôi Nghĩa Huyền, Hứa Kính Tông, Lý Nghĩa Phủ.
.Hứa Kính Tông khó chịu nói: - Ta nói Nghĩa Phủ này, ta thật sự không rõ sao ngươi lại cố tình muốn mời tên nông dân kia, tên này nói bản lĩnh không có bản lĩnh gì, chỉ biết đầu cơ trục lợi, ăn nói bừa bãi, ngồi cùng một chỗ với hắn thôi, ta đều cảm thấy khuất nhục rồi.
.Hắn không bản lĩnh, ngươi có chắc? Lý Nghĩa Phủ âm thầm nói một câu, ngoài miệng lại bảo: - Hứa đại học sĩ, trước đó vài lần chúng ta đều chưa từng đi tìm hắn, nhưng mỗi lần bệ hạ đều tự phái người đi tìm, chuyện lớn như thế, ngươi nói bệ hạ sẽ không tìm hắn thương lượng ư? Ta đi mời hắn đến, là sợ lại xảy ra khúc chiết gì thôi, có chuyện gì, chúng ta trực tiếp giáp mặt nói rõ ràng, đừng để đến lúc tới trước mặt bệ hạ, lại không thống nhất ý kiến.
.Thôi Nghĩa Huyền gật đầu: - Ta cảm thấy Nghĩa Phủ nói rất có đạo lý.
.Hứa Kính Tông nói: - Nhưng tiểu tử kia cũng quá cuồng vọng, tuổi của mấy người chúng ta cộng lại đều sắp hai trăm, một tên nhóc con miệng còn hôi sữa như hắn lại dám để cho chúng ta ngồi đây chờ.
.Vừa dứt lời, chợt nghe thấy một người la lên:
.- Thật có lỗi! Thật có lỗi! Ta tới muộn quá, là do ta tới muộn.
.Chỉ thấy Hàn Nghệ vừa vẫy tay, vừa chạy tới, thở phì phò, chắp tay nói: - Ba vị, thật có lỗi quá, ta vừa mới ra ngoài bàn chuyện mua bán, để ba vị đợi lâu, thật là áy náy quá.
.Trước đó hắn đang họp ở Nguyên gia, là Tiểu Dã nói cho hắn biết, Lý Nghĩa Phủ phái người tới tìm hắn. Bởi vì chỉ có Tiểu Dã biết hắn đến Nguyên gia thôi, những người còn lại đều cho rằng hắn đến trại huấn luyện.
.Lý Nghĩa Phủ cười nói: - Không sao, không sao, chúng ta cũng mới đến một lúc thôi, ngươi mau ngồi đi.
.- Đa tạ! Đa tạ!
.Hàn Nghệ ngồi xuống.
.Lý Nghĩa Phủ tự mình rót trà cho Hàn Nghệ, biết làm người hơn Hứa Kính Tông nhiều.
.Hàn Nghệ nhận lấy chén trà, liên tục nói cảm ơn, lại hỏi:
.- Không biết Lý Thị lang vội vàng tìm ta tới làm gì?
.Ba người liếc mắt giao lưu một cái, Lý Nghĩa Phủ mới thở dài: - Đặc phái sứ, không gạt ngươi làm gì, từ sau chuyện của Bùi Hành Kiệm, chúng ta đều khó sống yên ổn a!
.Hàn Nghệ nghe vậy âm thầm nhíu mày, cũng biết câu này có ý gì, hắn nghĩ thầm rằng, như thế cũng tốt, cứ để đấy cũng không xong, ta muốn làm gì cũng bất tiện.
.Lý Nghĩa Phủ vụng trộm liếc nhìn hắn, nhưng Hàn Nghệ cũng lại dùng vẻ mặt ngây thơ nhìn ông ta, vì thế lại tiếp tục nói:
.- Hiện giờ bọn người Quốc cữu công đang bí mật liên hợp lại, nhưng bọn họ không có khả năng đối địch với bệ hạ rồi, vậy thì khẳng định là muốn đối phó với mấy người chúng ta đấy, nói không chuẩn, Quốc cữu công bọn họ rõ ràng là chuẩn bị giết gà dọa khỉ.
.Hàn Nghệ gật đầu hỏi: - Chuyện này trong lòng ta cũng hiểu được, vậy không biết Lý Thị lang có ý gì?
.Lý Nghĩa Phủ hơi trầm ngâm: - Theo ý ta, việc này không thể kéo dài thêm nữa, càng kéo dài, thì càng bất lợi với chúng ta, chúng ta nhất định phải nhanh chóng khiến bệ hạ có hành động mới được.
.Y vừa dứt lời, Hàn Nghệ đột nhiên cầm lấy một cánh tay của Lý Nghĩa Phủ, làm Lý Nghĩa Phủ sợ tới mức suýt thì đặt mông ngồi xuống đất, lại nghe được Hàn Nghệ ôi một tiếng: - Ta nói Lý Thị lang nha, ngươi thật sự quá nhẫn tâm rồi, ngươi có biết không, ta chờ những lời này của ngươi chờ đến hoa cũng tàn hết rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận