Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1185.2: Địch mất một ít mình mất một ngàn

.Lý Trị cười gật đầu nói: - Ái khanh nói lời này, cũng chính là điều trong lòng trẫm nghĩ, nhớ trước đây Hán Vũ Đế chưng thu thuế nặng đối với thương nhân, tuy rằng thu được tiền tài nhất thời, nhưng lại cắt đứt con đường khai nguyên tài chính, cho nên khi nào không phải vạn bất đắc dĩ thì tạm thời không thu thương thuế. Hơn nữa hiện giờ rất nhiều thương nhân đều nộp thuế thay thợ thủ công của mình, vậy cũng đủ rồi, việc này không cần bàn nữa.
.Hứa Kính Tông, Lý Nghĩa Phủ vừa thấy thái độ kiên quyết của Lý Trị, trong lòng rất buồn bực.
.Nhưng Hàn Nghệ cũng nhìn ra, hai người này hôm nay đến đây là để bới móc, nghĩ thầm xem ra các ngươi thật quá tịch mịch rồi, muốn lấy ta để thử quyền uy của các ngươi à, vậy được, chúng ta cũng chờ mà xem, hôm nay ta sẽ cho các ngươi nếm thử uy lực của Hộ Bộ ta. Đầu tiên hắn hô to một tiếng: - Bệ hạ anh minh! Ngay sau đó lại nói: - À, bệ hạ, vừa hay vi thần có chuyện muốn kiến nghị bệ hạ.
.Lý Trị nói: - Chuyện gì?
.Hàn Nghệ nói: - Từ khi đảm nhiệm Hộ bộ thị lang tới nay, vi thần chỉ cầu tiết kiệm tiền cho ngân khố quốc gia, bởi vì có những khoản tiền vẫn cần phải tiêu, chỉ là vi thần cảm thấy như đang tiêu tiền trên lưỡi đao, đừng tạo nên lãng phí vô ích, vi thần muốn xây dựng một nền tài chính hùng mạnh, như vậy mới có thể bền lâu, tạo phúc đời sau.
.Lý Trị gật gật đầu nói: - Ái khanh nói có lý, nên như vậy.
.Hàn Nghệ lại nói: - Nhưng bệ hạ, lúc vi thần tính toán lượng tiêu hao tất cả dụng cụ như giấy nghiên bút mực hàng năm của mỗi một quan thự, phát hiện Hộ Bộ chi ra cho phương diện này cao hơn rất nhiều so với kết quả dự tính của vi thần, có một vài quan thự thậm chí phải tốn gấp đôi.
.Lý Trị hơi giật mình, nói: - Chuyện này là thật?
.Hàn Nghệ gật gật đầu nói: - Cực kì xác thực, kỳ thật cũng không khó hiểu, giống như ăn cơm vậy, lương thực nhiều thì ăn nhiều một chút, lương thực ít thì ăn ít một chút, hàng năm Hộ Bộ chi trả nhiều như vậy, những quan viên đó nào lại biết tiết kiệm, dùng không hết còn có thể lấy về nhà, nhưng điều này chẳng những sẽ mang đến gánh nặng trầm trọng cho ngân khố quốc gia, còn có thể tạo thành thói quen xấu xa xỉ lãng phí của quan viên.
.- Toàn ăn nói bậy bạ!
.Hứa Kính Tông lập tức phản bác: - Bệ hạ, đây chẳng qua là lời nói một phía của Hàn Thị lang, thần ở Hoằng Văn Quán nhiều năm như vậy, chỉ cảm thấy bút mực giấy nghiên không đủ dùng, cũng chẳng bao giờ thấy nhiều.
.- Đó là chuyện trong những năm Trinh Quán, nhưng từ những năm Vĩnh Huy, Hộ Bộ chi ra trong phương diện này, mỗi năm một tăng, đặc biệt là mấy năm gần đây.
.Hàn Nghệ nói: - Bệ hạ, về phương diện tài chính, vi thần chưa từng nói bừa, thần đều dựa vào số liệu mà nói, xin bệ hạ chờ một lát. Nói xong, hắn liền lấy một số tài liệu trên giá sách xuống, nói: - Mời bệ hạ xem, đây là công thức tính toán của vi thần, tuy có sai lệch, nhưng con số đại khái thì sẽ không sai.
.Lý Trị cầm lên xem, lập tức ngây người, trên đó thống kê vô cùng tỉ mỉ, một cây bút lông có thể viết bao nhiêu chữ, mà mỗi một quan thự có bao nhiêu người, mỗi một người hàng năm đại khái viết bao nhiêu công văn, bao nhiêu chữ, tiêu hao bao nhiêu bút lông, giấy, dù sao đồ dùng tiêu tốn của quan thự đều thống kê ở bên trong.
.Hàn Nghệ lại đưa lên một quyển, nói: - Bệ hạ, đây là chi tiêu hàng năm của Hộ Bộ, bệ hạ đối chiếu một chút, là có thể nhìn ra vấn đề ở đâu.
.Không đối chiếu thì không biết, vừa đối chiếu đã giật mình.
.Thật sự chênh lệch gấp đôi.
.Hàn Nghệ lại nói: - Trong Tam Tỉnh, mức tiêu hao giấy mực bút nghiên, nếu bệ hạ so sánh, bệ hạ là người tiết kiệm nhất, cũng phù hợp với giá trị dự toán của thần nhất, trang cuối cùng là mức tiêu hao dụng cụ của điện Lưỡng Nghi của bệ hạ.
.Lý Trị khẩn trương lật đến trang cuối cùng xem, quả thực là như vậy!
.Lý Nghĩa Phủ cực kì buồn bực, mắng Hàn Nghệ vô liêm sỉ, chuyện này sao có thể so với hoàng đế, thiên hạ đều là của hoàng đế, hoàng đế đương nhiên sẽ không lấy công mưu tư, dùng bao nhiêu thì dùng, hơn nữa Lý Trị lại không thích lãng phí, không giống như quan viên, đồ quan viên cầm trong tay là của triều đình, đương nhiên là có thể lất thì lấy, đây chính là bản tính của con người.
.Nhưng Lý Trị sẽ không nghĩ như vậy, đương nhiên ta phải tiết kiệm nhất rồi, ta vẫn là một hoàng đế, trước tiên đưa hai quyển sổ sách cho Hứa Kính Tông và Lý Nghĩa Phủ, lại quay ra hỏi Hàn Nghệ: - Ái khanh có đề nghị gì, cứ nói đừng ngại.
.Hàn Nghệ nói: - Vi thần muốn đề nghị bệ hạ áp dụng chế độ quý, mỗi một quý phân phát đồ tiêu dùng cho quan thự, hơn nữa lấy dự tính của Hộ Bộ là cơ sở, như vậy sẽ trở nên linh hoạt hơn, nếu quan thự nào có tình huống đột phát, hoặc là có chuyện quan trọng cần phải làm, Hộ Bộ có thể phát thêm dụng cụ cho quan thự đó trước một quý, ví như thi cử năm nay, Hộ Bộ sẽ cấp cho Lễ Bộ, Lại Bộ thêm dụng cụ, như Binh Bộ, nếu không có chiến sự, có thể giảm bớt dụng phẩm, có chiến sự thì có thể phát thêm.
.Lý Nghĩa Phủ nói: - Ngươi làm như vậy, cũng quá phiền toái rồi, việc này cần hao phí bao nhiêu nhân lực vật lực, chỉ sợ sẽ gây ra nhiều tiêu tốn hơn thôi.
.Hàn Nghệ nói: - Hộ Bộ ta nhiều quan viên như vậy, triều đình nuôi bọn họ không phải để bọn họ ngồi trong này ăn không không uống, hơn nữa từ khi Hộ Bộ chúng ta áp dụng thống kê học của vi thần, phương diện tính toán đã nâng cao mấy lần, có thể tính toán ra trong một quý.
.Kỳ thật hiện giờ tuy Hộ Bộ chưởng quản tài chính thiên hạ, nhưng việc thì rất ít, bởi vì thu thuế chế quân điền đơn giản, chỉ là vải vóc và lương thực, mỗi năm nộp một lần là xong việc rồi. Hơn nữa nếu không đánh giặc, hạng mục chi tiêu cũng rất ít, lại vì quan hệ với chế bình thương, các địa phương đều có kho lương của mình, bởi vậy tài chính các nơi cũng có tính tự chủ, Hộ Bộ quản lý rất ít.
.- Chuẩn tấu!
.Lý Trị cũng không cho Lý Nghĩa Phủ, Hứa Kính Tông cơ hội tiếp tục cãi cọ.
.Lý Nghĩa Phủ, Hứa Kính Tông lúc này há hốc mồm, chuyện này liên quan đến mỗi một quan viên, không phải là chuyện nhỏ, sao ngươi có thể khinh suất như vậy!
.Hứa Kính Tông đương nhiên không chịu, ta vừa mới nhậm chức Tể tướng, tổ chức đoàn đội phụ tá cho mình, trong này có thể kiếm được không ít, khẩn trương nói: - Bệ hạ... !
.Lý Trị cắt ngang lời của lão, không vui nói: - Hộ Bộ tính toán rõ ràng như vậy, có bằng có chứng, đủ khiến bách quan tin phục, còn các khanh, nếu đã không phải là quan viên Hộ Bộ, thì đừng can thiệp vào chuyện của Hộ Bộ.
.Lý Nghĩa Phủ, Hứa Kính Tông lúc này há hốc mồm, lời này nói ra rất nặng, nhưng bọn họ là Tể tướng, làm sao có thể không bàn về tài chính, vậy còn chơi cái b à.
.Hàn Nghệ cười thầm, lần này các ngươi biết sai rồi chứ!
.Kỳ thật Lý Trị làm sao không biết bọn họ đang làm gì, trong lòng biết rất rõ ràng, nhưng điều y không thích nhất là xảy ra tranh chấp giữa hai bên, bởi vì lòng bàn tay hay mu bàn tay đều là thịt, đều đau cả, như vậy cách tốt nhất để ngăn chặn tình huống kiểu này, chính là trừng phạt bên gây sự trước.
.Hàn Nghệ người ta thành thành thật thật lo việc công ở Hộ Bộ, Lý Nghĩa Phủ, Hứa Kính Tông các ngươi rảnh rỗi không việc gì chạy tới trêu chọc Hàn Nghệ, còn muốn mượn thương thuế nhúng tay vào chuyện của Hộ Bộ, vậy ta sẽ làm chủ cho Hàn Nghệ, trừng phạt các ngươi, xem các ngươi còn dám đến gây phiền toái không, bởi vậy bất kể là thương thuế trước đó, hay cải cách Hộ Bộ bây giờ, Lý Trị kiên quyết đứng về phía Hàn Nghệ, đều không có chút do dự nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận