Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1238: Văn phong túy

.Hàn Nghệ tuy rất muốn ở lại Nguyên gia bảo thêm mấy ngày, nhưng hắn thật sự có rất nhiều việc phải làm. Sau khi ở Nguyên gia bảo, Hàn Nghệ đi thẳng đến Cục Dân An, triệy tập viện sĩ cửu phẩm của Viện nông học, mở miệng câu nói đầu tiên là "Nuôi binh ngàn ngày, dùng trong nhất thời", hiện tại quốc gia cần chúng ta, là lúc chúng ta nên thể hiện rồi.
.Những viện sĩ cửu phẩm này trình độ văn hóa vô cùng thấp, thật thà chất phác, ngoài bộ quan phục kia ra, từ đầu đến chân chẳng có một điểm nào giống một quan viên cả, ngươi muốn bọn họ đi làm việc quan viên nên làm, bọn họ sẽ sợ muốn chết, nhưng nếu ngươi muốn bọn họ đi nghiên cứu trồng trọt như thế nào thì ai nấy cũng đều tràn trề tự tin, bọn họ đều đã trồng ruộng mấy mươi năm rồi, đều đã ăn sâu vào trong máu rồi.
.Lần này Hàn Nghệ muốn phát hết những nông phu có kinh nghiệm trồng lúa phong phú đến Giang Nam, bởi vì lúa hai vụ này trực tiếp liên quan đến sư phát triển của Đại Đường trong tương lai, sản lượng lương thực tăng lên, nhân khẩu sẽ tăng lên, vậy thì sức sản xuất mới tăng lên, thương nghiệp mới có thể thịnh vượng hơn nữa.
.Sau khi họp xong với người bên Viện nông học, Hàn Nghệ lại lập tức triệu tập viện sĩ cửu phẩm của Viện công học, sự phát triển của kỹ thuật nông nghiệp, nông cụ cũng phải phát triển theo.
.Hàn Nghệ trực tiếp biểu thị rõ, phải làm ra một dụng cụ cấy mạ, trước mắt vẫn chưa có dụng cụ cấy mạ, nông cụ trên cơ bản đều là có liên quan đến trồng, nhưng kỹ thuật nhổ mạ để trồng mới thì cần có công cụ cấy mạ.
.Sau khi tan họp, Hàn Nghệ đột nhiên nói:
.- Vân Hưu, ngươi ở lại!
.Vân Hưu yên lặng lại ngồi xuống.
.Hàn Nghệ cười nói: - Vân Hưu, ngươi biết ta thích nhất điểm gì ở ngươi không?
.Vân Hưu lắc đầu.
.Hàn Nghệ nói: - Chính là sự lười của ngươi.
.Vân Hưu ngẩng đầu lên, kinh nghi nhìn Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ cười nói: - Kỳ thật lười cũng chia ra rất nhiều loại, có những sự lười nhẹ tựa lông hồng, có những sự lười nặng tựa Thái Sơn.
.Vân Hưu càng thêm mờ mịt.
.Hàn Nghệ lại tiếp tục nói: - Hiển nhiên là ngươi thuộc loại sau, bởi vì ngươi không phải thực sự lười, người lười thật sự là kiểu không muốn làm bất cứ công việc lao động gì, chỉ biết ăn của cha mẹ, tại sao nói hết ăn lại nằm, cũng là bởi vì những người lười đó thích có sẵn. Mà sự lười của ngươi thì tràn đầu trí tuệ, ví dụ như ở vườn trồng rau Vân Hải Tự, ngươi đã hoàn thành nhiệm vụ hết sức xuất sắc, ngươi cũng không để cho vườn rau biến thành đất chết, vậy là được rồi, thời gian ngủ của ngươi là dùng trí tuệ của ngươi để đổi lấy, cái này cũng cùng một đạo lý với dùng mồ hôi đổi lấy lương thực.
.Vân hưu một tay chống cằm, như thoáng chút suy nghĩ gật đầu.
.Hàn Nghệ nói: - Nhưng ngươi có một khuyết điểm trí mạng.
.Vân Hưu lại hoang mang nhìn Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ nói: - Chính là ngươi thiếu khuyết ước mơ, hoặc nói là thật ra ngươi sớm đã có ước mơ, chỉ là ngươi vẫn chưa nhận ra mà thôi. Nói cho cùng, chẳng qua là ngươi muốn cuộc sống trở nên càng giản tiện hơn nữa, ra ngoài thì có một chiếc xe có thể tự đi đang chờ sẵn, cơm canh không cần tự nấu, nổi tự biết nấu, nhà xí cũng không cần tự đi đổ thùng phân, ấn nút một cái, nước sẽ cuốn hết phân đi.
.Vân Hưu gật đầu, y cảm thấy vô cùng hứng thú đối với đề tài này.
.Hàn Nghệ cười nói: - Vậy sao ngươi không coi đây là ước mơ của mình. Vậy nhưng, đây là việc mà một người không thể hoàn thành, việc này cần trí tuệ của rất nhiều người, nhưng ngươi có thể dùng trí tuệ của mình để thúc đẩy những việc này, khi ngươi khiến cuộc sống của mọi người xung quanh trở nên đơn giản hơn, vậy thì cuộc sống của ngươi sẽ trở nên càng thêm càng thêm đơn giản hơn. Ví dụ như chiếc xe nhỏ đó, đúng, nó cần phải đạp, nhưng nếu như biến loại xe này trở nên tiện lợi hơn nữa, hơn nữa giá thành tương đối thấp, vậy thì người người đều có thể sử dụng, thế tất sẽ có người chuyên môn sử dụng loại xe này để chở người, ngươi ra ngoài chẳng phải sẽ có xe đang đợi ngươi rồi sao.
.Vân Hưu chớp chớp mắt, dường như đã hiểu ra điều gì đó.
.Hàn Nghệ nói: - Vân Hưu, người sống trên đời, cũng phải dựa vào người khác, cơm canh của ngươi, y phục của ngươi đều không phải là ngươi tự động tay vào, bởi vậy nếu như ngươi khiến công việc của bọn họ trở nên đơn giản, ngươi mới có thể dùng cho cuộc sống trong mơ của ngươi. Cho nên ta hy vọng ngươi có thể coi điều này là ước mơ của mình, hãy bắt đầu từ công cụ cấy mạ này, để bách tính có thể cấy mạ nhanh hơn, lương thực trở nên càng rẻ hơn nữa, vậy thì đến lúc đó ngươi sẽ có thể tiết kiệm tiền từ khoản mua lương thực để thuê người phục vụ cho ngươi.
.Vân Hưu gật đầu nói: - Ta biết rồi.
.Hàn Nghệ nói: - Ta tin chỉ cần ngươi chịu bỏ sức vì việc này, ngươi nhất định có thể thành công, bởi vì ngươi thật sự vô cùng vô cùng thông minh, ta cũng cảm thấy mình không bằng ngươi.
.Khuôn mặt ngây ngô của Vân Hưu thoáng ửng đỏ lên, từ nhỏ đến lớn, không có ai lại cật lực khen ngợi y như vậy, đa phần là khinh bỉ y nhiều hơn, y đều cam chịu, bởi vậy Hàn Nghệ không ngừng khích lệ y như vậy cũng khiến y lấy lại được tự tin.
.- Đông chủ, chính là chỗ này!
.Trương Kiếm Ba chỉ tay về phía một đạo quán nhỏ, nói với Hàn Nghệ.
.- Vào trong xem sao đi!
.Hàn Nghệ và Trương Kiếm Ba, Tiểu Dã đi vào đạo quán. Đạo quán này tuy nhỏ nhưng bên trong lại hết sức không tồi.
.Một tiểu đạo sĩ lập tức chạy ra đón chào, đầu tiên gã hành một lễ với Hàn Nghệ bọn họ, lại hỏi: - Mấy vị thiện nhân quang lâm tiểu quán, không biết là dâng hương, hay là cầu đạo.
.- Tìm người. Hàn Nghệ cười nói.
.- Không biết thiện nhân muốn tìm ai?
.- Từ đạo trưởng của các ngươi.
.Tiểu đạo sĩ kia không khỏi liếc nhìn Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ cười nói: - Ngươi cứ đi nói với Từ đạo trưởng của các ngươi, bạn cũ Hàn Nghệ của ông ta đến viếng thăm.
.- Hàn Nghệ?
.Tiểu đạo sĩ kia nghe dường như hơi quen tai, bỗng nhiên sắc mặt cả kinh, nói: - Ngõ Bắc Hàn tiểu ca.
.Trương Kiếm Ba lập tức quát: - Tiểu đạo to gan, Hàn tiểu ca là ngươi gọi được sao.
.- Đúng xin lỗi, tiểu nhân tham kiến Hoàng gia đặc phái sứ.
.- Không sao!
.Hàn Nghệ khoát tay, nói: - Làm phiền ngươi thông báo giúp ta một tiếng.
.- Không dám, không dám, tiểu nhân sẽ đi ngay bây giờ.
.Một lát sau, đã thấy một nam tử trung niên dáng người gầy gò thấp thỏm lo âu chạy tới, nói: - Tiểu nhân Từ Trường Mệnh không biết Đặc phái sứ đại giá quang lâm, không tiếp đón từ xa, mong Đặc phái sứ thứ tội.
.Lúc nói chuyện, ông ta đã mồ hôi đầm đìa.
.Lúc trước Tiêu Hiểu bọn họ chính là mua thuốc tiêu chảy, phấn ngứa từ tay người này, nhưng điều không may là, Hàn Nghệ cũng mua.
.Hàn Nghệ cười nói: - Không mời ta vào nhà ngươi ngồi một chút?
.- Ồ, mời Đặc phái sứ, mời Đặc phái sứ.
.Đi vào trong một gian phòng, Hàn Nghệ quét mắt nhìn, nói: - Trang hoàng không tệ, Trường Mệnh, xem ra gần đây ngươi sống rất không tệ a!
.Từ Trường Mệnh khẽ run rẩy, nói: - Từ lần trước nhận được lời dạy bảo của Đặc phái sứ, tiểu nhân đã thay đổi triệt để, tới đây cầu đạo luyện đan, chỉ mong có thể bù lại sai lầm trước kia.
.- Đừng!
.Hàn Nghệ chỉ vào Từ Trường Mệnh nói: - Ngươi tuyệt đối đừng nói như vậy, ngươi đây là đang bịp ta nha. Ngươi đang luyện đan, hay là đang chế thuốc?
.Từ Trường Mệnh biến sắc.
.Hàn Nghệ cười ha hả nói: - Từ sau lần trước, chỉ số thông minh của ngươi đúng là tăng mạnh đột ngột, chạy đến đạo quán này làm ăn, nhìn cách trang hoàng của đạo quán này xem, chậc chậc, mỗi ngày phải đốt bao nhiêu hương a.
.- Đặc phái sứ tha mạng, Đặc phái sứ tha mạng.
.Từ Trường Mệnh hai chân mềm nhũn, trực tiếp quỳ trên mặt đất, lớn tiếng khóc hô.
.Hàn Nghệ liếc mắt thoáng nhìn, thản nhiên nói: - Đứng lên đi.
.Từ Trường Mệnh nơm nớp lo sợ đứng dậy, cả người hãy còn run rẩy, ông ta biết kẻ ngồi trước mặt không phải người, mà là ác ma.
.Hàn Nghệ nói: - Hôm nay ta đến đây, không phải tới tìm ngươi gây chuyện, mà là đến mời ngươi đi làm quan.
.Từ Trường Mệnh nghe mà vẻ mặt mờ mịt, làm quan? Đức hạnh này của ta cũng có thể làm quan?
.Chính ông ta cũng không tin a!
.Hàn Nghệ cười nói: - Tuy rằng bộ dạng ngươi hơi khó coi một chút, nhưng đối với phương diện dược lý thì vẫn rất có kiến thụ, bởi vậy ta muốn mời ngươi đến Viện y học của Hiền giả lục viện làm viện sĩ cửu phẩm, không biết ngươi có đồng ý không?
.Từ Trường Mệnh ngượng ngùng nói: - Đặc phái sứ, người đừng đùa giỡn tiểu nhân.
.Trương Kiếm Ba lập tức quát: - Ngươi có là cái thứ gì, Đặc phái sứ bận như vậy, sẽ tốn công sức cả ngày chạy đến đùa giỡn ngươi, ngươi cũng không khỏi đề cao mình quá rồi đấy.
.- Ây!
.Hàn Nghệ nhấc tay lên, bảo Trương Kiếm Ba chớ nóng nảy, lại quay sang Từ Trường Mệnh nói: - Ta không nói đùa với ngươi, ta đang nghiêm túc, nếu không thì ta cũng sẽ không đích thân đến, trực tiếp phái cảnh sát hoàng gia tới tìm ngươi là được.
.Từ Trường Mệnh ngẫm lại cũng thế, Hàn Nghệ muốn đối phó ông ta thì chỉ giống như bóp chết một con kiến thôi, hơn nữa gần đây ông ta cũng không đắc tội với Hàn Nghệ, dò hỏi: - Đặc phái sứ, người thật sự để tiểu nhân đến Hiền giả lục viện?
.Hàn Nghệ gật gật đầu nói: - Ngươi có thuốc gì, trong lòng ngươi cũng rõ, ngươi tiếp tục chơi như vậy, nếu xảy ra chuyện gì, cảnh sát hoàng gia nhất định sẽ tìm đến cửa, đến lúc đó tai ương lao ngục chỉ sợ là không tránh nổi, đây tuyệt không phải là kế lâu dài, ta là niệm tình ngươi cũng có chút bản lĩnh, vì vậy muốn cứu ngươi một lần nữa.
.Từ Trường Mệnh thấy Hàn Nghệ đối với mình rõ như lòng bàn tay, vội nói: - Đa tạ Đặc phái sứ, đa tạ ân cứu mạng của Đặc phái sứ, tiểu nhân nguyện đi theo làm tùy tùng cho Đặc phái sứ.
.Ông ta không có lựa chọn.
.Hàn Nghệ cười nói: - Nhưng trước đó, ta phải xem xem bản lĩnh của ngươi có tiến bộ gì chưa, Hiền giả lục viện chúng ta không nhân người tài trí tầm thường, gần đây ngươi có tác phẩm đắc ý gì, nói nghe thử xem.
.Từ Trường Mệnh có chút thấp thỏm.
.Hàn Nghệ nói: - Đừng ngại, ngươi có đức hạnh gì, ta còn không rõ sao.
.Từ Trường Mệnh cười ha hả, nói: - Nếu nói tác phẩm đắc ý của tiểu nhân, không gì qua được "văn phong túy" mà tiểu nhân nghiên chế ra cách đây không lâu.
.- Văn phong túy? Có chút thú vị, nói cụ thể đi.
.- Đây thật ra là một loại thuốc mê, tiểu nhân lợi dụng công nghệ ủ rượu, lấy một loại hoa dùng để làm thuốc mê nghiền thành bột bỏ vào men rượu, cho lên men, tác dụng thuốc tăng mạnh, đừng nói là người, cho dù là cọp cũng có thể say đến bất tỉnh nhân sự, hơn nữa không dễ bị người khác phát hiện, nhưng thuốc mê này giống như rượu, chỉ cần bị gió thổi qua một, tác dụng của thuốc lập tức tản ra giống như mùi rượu, vì vậy gọi là văn phong túy1.
.(1: Ngửi mùi trong gió cũng say)
.- Thông minh a!
.Hàn Nghệ mắt sáng ngời, hỏi: - Vậy chắc ngươi có đưa ra ngoài?
.Từ Trường Mệnh lắc lắc đầu nói: - Cũng không có.
.Hàn Nghệ lại hỏi: - Vậy chắc có thuốc giải?
.- Có, có. Nhưng cũng là một loại rượu, bởi vì công hiệu của văn phong túy quá lớn, cho nên thuốc giải cũng nhất định phải lợi dụng men để tăng công hiệu của thuốc.
.- Đi lấy ra xem nào.
.- Xin Đặc phái sứ chờ một lát.
.Từ Trường Mệnh vội vàng đi ra ngoài, qua một lát, chỉ thấy ông ta cầm một vò rượu nhỏ đi vào.
.Nắp vò rượu vừa mới mở ra, một mùi rượu nồng nồng ập đến.
.- Rất thơm a! Hàn Nghệ kinh ngạc nói.
.Từ Trường Mệnh cười ha hả nói: - Rượu này không thơm, sẽ không có người uống, không ai uống thì chẳng có ý nghĩa gì.
.- Chuyên nghiệp!
.Hàn Nghệ chỉ chỉ Từ Trường Mệnh.
.- Đa tạ Đặc phái sứ khen ngợi!
.- Ngươi uống trước một ngụm thử xem.
.Từ Trường Mệnh sửng sốt, nghiêng tai nói: - Đặc phái sứ, người người nói gì?
.Hàn Nghệ cười nói: - Ngươi uống trước một ngụm thử xem hiệu quả.
.Phượng Phi Lâu!
.Nguyên Ưng nghêng ngang sải bước đi vào trong lầu, ngẩng đầu lên nhìn, nói oang oang: - Tiểu tử ngươi tìm ta đến làm gì?
.Hàn Nghệ đứng ở trên lầu, cực kỳ không tình nguyện nói: - Tuy ta không phải quân tử gì, nhưng cũng không muốn thất tín với người.
.Nguyên Ưng đầu tiên hơi ngẩn người, sau đó lập tức hai mắt phát sáng, cánh tay hơi rung động, vẻ mặt thật là đáng yêu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận