Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 737: Dẫn “Sói” vào nhà.

.Kỳ thật Hàn Nghệ cũng thật không ngờ khế ước quân tử thần thánh sẽ phát triển nhanh đến vậy, mấu chốt là đánh nền tốt, đầu tiên người triều Đường cực kỳ tôn trọng luật pháp, đầu năm Trinh Quán loạn lạc như vậy, nếu như không có luật pháp nghiêm khắc, thì trong thời gian ngắn rất khó để khôi phục được trật tự đấy. Hơn nữa trong lòng bọn họ cũng hiểu được tầm quan trọng của việc thành tín, dù sao trước đó chưa có khế ước, tất cả mọi người giao lưu với nhau đều dựa vào sự thành tín đấy, điều này chịu ảnh hưởng từ văn hóa Nho gia. Mặc dù lúc trước hai chợ phản bội, hơn phân nửa là bởi vì bọn họ cho rằng đó không phải là không thủ tín, chuyện này rất bình thường khi buôn bán, hợp thì tụ, không hợp thì tan, bởi vì hợp đồng buôn bán ở cổ đại chỉ là xác định ý đồ hợp tác của hai bên mà thôi.
.Dưới loại văn hóa nội tình này, khế ước quân tử thần thánh ngay bước đầu đã nhận được sự săn đón của thương nhân, do đó kích hoạt cả thị trường. Trước kia hợp tác đều là một năm thanh toán sổ sách một lần, không có tình huống đầu tư lẫn nhau nào cả, bởi vì không có chuyện bồi thường, chỉ có vấn đề chia hoa hồng, năm nay ngươi nợ ta một tí, sang năm ta cũng nợ ngươi một ít, chính là loại hình thức hợp tác này đấy. Mà hiện tại thì có hình thức dự chi và phương thức vay nợ, nhất là thương gia lớn hợp tác cùng bên sản xuất, đều là có khoản dự chi cả đấy, ta không sợ ngươi không trả, ngươi mà làm trái với điều khoản, thì cửa tiệm của của ngươi sẽ thành của ta, bởi vậy bên sản xuất hàng sẽ có tài chính để phát triển lớn mạnh, thương phẩm thế tất nhiều lên, đám cá sấu lớn phát triển càng nhanh hơn, bởi vì bọn họ có con đường có thể đi tấn công thị trường của cả nước đấy.
.Chỉ vì một pháp lệnh, mà kết cấu của cả thị trường bắt đầu chuyển biến theo thời gian.
.Đối với việc này Hàn Nghệ cảm thấy cực kỳ vui sướng.
.Phượng Phi Lâu.
.- Ân công.
.- Ừ?
.Hàn Nghệ liếc mắt nhìn Tang Mộc đứng bên cạnh, hiếu kỳ nói: - Tang Mộc, hôm nay sao ngươi cứ ấp a ấp úng vậy, có lời gì mau nói ra đi.
.Tang Mộc ngượng ngùng nói: - Ân công, hiện giờ tất cả mọi người đều đang tìm kiếm đồng bọn để hợp tác, nhưng Phượng Phi lâu chỉ ký kết được khế ước về chai lọ, còn phía nước hoa, giấy mực thì không có chút tiến triển nào cả.
.Trong lòng y quả thật cũng khẩn trương, tất cả mọi người đều bàn chuyện hợp tác, ngược lại Hàn Nghệ lại không có động tác gì lớn, cái chai thì dùng được gì, mấu chốt vẫn là phát triển nước hoa và giấy mực ấy, nhưng trong chuyện này Hàn Nghệ vẫn luôn thờ ơ.
.Tang Mộc lại nói: - Kỳ thật có một số người đã tìm gặp ta vài lần, hy vọng có thể cung ứng hoa cho chúng ta, hơn nữa ta thấy giá cả cũng thích hợp.
.Hàn Nghệ gật đầu nói: - Việc này ta biết rồi, nhưng bây giờ còn chưa đến lúc.
.- Chưa phải lúc?
.Tang Mộc hoang mang hỏi.
.Hàn Nghệ thở dài: - Nhất là nước hoa, ta hy vọng đàm phán thỏa đáng với Nguyên gia trước đã, sau đó mới hiệp đàm cùng các thương nhân khác.
.Tang Mộc lập tức hỏi: - Vậy tình hình bên Nguyên gia thế nào rồi?
.Bởi vì hợp tác với Nguyên gia, bọn họ đều không có tham dự, nên cũng không biết rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.
.Hàn Nghệ hơi hơi nhíu mày: - Tình huống khá phức tạp, một lời nửa câu cũng nói không rõ ràng, tóm lại, chờ một chút đi. Trong lòng hắn lại nghĩ, mẹ kiếp! Nữ nhân kia thật đúng là có thể chịu đựng a, lâu thế rồi cũng không tới tìm ta.
.Bông nhiên, Lưu Nga đi tới, hơi hơi lau mồ hôi nói: - Hàn tiểu ca, người ngươi muốn tìm ta đã tìm hộ ngươi rồi, ngươi đi xem một chút được không.
.Hàn Nghệ ngẩn ngơ hỏi: - Người nào?
.- Chính là người diễn Khổng Mạnh ấy! Không phải là ngươi quên rồi chứ.
.- A? Đương nhiên không rồi.
.Hàn Nghệ cười nói: - Ta chỉ là không ngờ hiệu suất của tỷ lại nhanh đến vậy thôi, mau mời vào đây
.Lưu Nga lập tức gọi người tiến vào.
.Nhưng đợi người vừa bước vào, Hàn Nghệ liền trợn tròn mắt, tất cả đều là người già tầm năm sáu mươi tuổi, mặt mũi ai nấy hiền lành. Nửa ngày trôi qua, Hàn Nghệ khẩn trương nói: - Người đâu, mời các lão tiên sinh đi sang phòng bên ngồi một chút đi.
.Mấy người già này cũng ngẩn ngơ, không hỏi câu nào, đi sang phòng bên ngồi rồi.
.Đợi cho bọn họ đi rồi, Lưu Nga mới hỏi: - Như thế nào? Bọn họ không được sao?
.Hàn Nghệ nói:
.- Ai bảo tỷ tìm nhiều người già tới thế này.
.Lưu Nga nói: - Không phải Khổng Mạnh đều thế sao, ngươi không xem qua bức họa của bọn họ sao.
.Hàn Nghệ nói: - Khổng Mạnh cũng có thời kỳ trẻ con, thời kỳ cởi chuồng chứ.
.Lưu Nga trừng mắt nhìn: - Vậy là ngươi có ý gì?
.Hàn Nghệ nói: - Ta cần một Khổng Mạnh trẻ tuổi anh tuấn một chút, chứ mấy người già này có gì hay mà nhìn.
.- Đây chính là thánh nhân đấy!
.- Chính vì là thánh nhân, mới hẳn là vừa anh tuấn vừa khôi ngô a!
.Khôi ngô? Khổng Mạnh ư? Ngay cả Tang Mộc cũng không nhìn được nữa rồi, bèn hỏi: - Ân công, an bài như vậy có chút không ổn đi?
.Hàn Nghệ nói: - Chúng ta muốn diễn kịch nói, chứ không phải là phim phóng sự, nên chúng ta nhất định phải đổi mới, sao các ngươi không hỏi xem Thôi Tinh Tinh cùng Hùng Phi mến nhau có ổn thỏa không? Đưa mỗi người năm mươi văn tiền mời bọn họ rời đi, người ta cần chính là những người tuổi trẻ bảnh bao ấy, mười bảy mười tám tuổi là được rồi.
.Lưu Nga buồn bực hỏi: - Làm thế có được không?
.Hình tượng Khổng Mạnh đã xâm nhập vào lòng người rồi, đó chính là một lão nhân hòa ái cơ trí, ngươi đột nhiên làm ra một người anh tuấn tiêu sái đến, họa phong này thật sự không dám tưởng tượng a.
.- Ta nói có thể là có thể.
.Hàn Nghệ nói xong lại phất tay bảo: - Thôi đi, thôi đi, trên đời này khó tìm được người bảnh bao, cứ để cho Tiểu Mập diễn đi, mấy người già kia cũng giữ lại, lớn tuổi thế rồi cũng dám đến diễn kịch nói, cũng không dễ dàng gì, để cho bọn họ diễn vai phụ đi.
.- Tiểu Mập!
.Lưu Nga, Tang Mộc nghe vậy đều nghẹn họng nhìn trân trối.
.Hàn Nghệ hỏi: - Sao nào? Khinh thường Tiểu Mập người ta sao.
.Lưu Nga không dám tin nói: - Đây không phải là chuyện coi thường hay không, mà là, mà là ngươi làm vậy cũng quá không theo lẽ thường rồi.
.Chuyện này còn khủng bố hơn chuyện đám hỏi giữa quý tộc và thứ tộc đấy! Khổng Mạnh là ai, đó là thánh nhân là, để Hùng Đệ diễn Khổng Mạnh ư…
.Hàn Nghệ nói: - Nếu cứ làm theo lẽ thường ấy, vậy ta còn không bằng mua một bức họa về thờ cúng luôn.
.Đúng lúc này, một hạ nhân đi tới: - Tiểu Nghệ ca, bên ngoài có người tìm ngươi.
.Hàn Nghệ hỏi: - Người nào?
.- Nàng bảo nàng gọi Đóa Lạp.
.Rốt cuộc cũng tới! Trong lòng Hàn Nghệ vui vẻ, nói: - Mời nàng ta vào đi.
.- Nàng nói mời tiểu Nghệ ca đi ra ngoài một chuyến.
.- Được.
.Hàn Nghệ đứng dậy, nói với Lưu Nga: - Chuyện về Khổng Mạnh, cứ quyết định như vậy đi. Nói xong hắn lập tức đi ra ngoài.
.Sau khi hắn đi ra ngoài, Lưu Nga mới kịp phản ứng, kích động nói:
.- Việc này không thể quyết định thế được, ta sẽ không để hắn làm bậy thế đâu.
.Chỉ ngẫm lại thôi nàng đã cảm thấy khủng bố không thôi.
.- Đóa Lạp muội tử, đã lâu không gặp rồi.
.Hàn Nghệ đi đến cửa viện, nhìn thấy Đóa Lạp động lòng người, ngoắc tay cười nói.
.Mặt Đóa Lạp hơi đỏ lên, gật đầu nói: - Hàn tiểu ca, Mẫu Đơn tỷ ở bên ngoài chờ ngươi đấy.
.Hàn Nghệ hỏi: - Có chuyện gì không?
.Đóa Lạp lắc đầu: - Ta cũng không rõ ràng lắm.
.Hàn Nghệ tâm sáng như gương, gật đầu nói: - Vậy được rồi, cô dẫn ta đi đi.
.Đóa Lạp dẫn Hàn Nghệ từ ngõ sau ra ngoài, đi đến một chỗ hẻo lánh, chỉ thấy nơi đó có một chiếc xe ngựa đỗ lại.
.Hàn Nghệ cười thầm trong lòng, người lập gia đình đúng là không giống. Hắn đi tới trước xe ngựa, còn chưa kịp mở miệng, từ trong xe ngựa đã vang lên một tiếng nói lạnh băng băng: - Lên xe.
.Xem ra nàng ta phải chịu không ít uất ức a! Hàn Nghệ cười một tiếng, đi vào bên trong xe, chỉ thấy bên trong ngồi một vị đại mỹ nữ, không phải Nguyên Mẫu Đơn thì là ai, nàng vừa nhìn thấy Hàn Nghệ bước vào, trong mắt nhất thời bắn ra lửa.
.Hàn Nghệ làm như không nhìn thấy, hiếu kỳ hỏi: - Cô tìm ta làm gì?
.Nguyên Mẫu Đơn tức giận mắng: - Vô liêm sỉ!
.Hàn Nghệ trợn mắt xem thường: - Là cô để cho ta lên xe, ta lên cô lại mắng ta vô liêm sỉ, cô thật sự là càng ngày càng không nói đạo lý rồi.
.Nguyên Mẫu Đơn trừng mắt, nghiến rằng nghiến lợi nói: - Ngươi đến tột cùng có âm mưu gì?
.Hàn Nghệ hoang mang nói: - Âm mưu gì chứ, ta căn bản nghe không hiểu cô đang nói gì.
.Nguyên Mẫu Đơn nói: - Nơi này chỉ có hai chúng ta, ngươi cần gì ngồi đây giả vờ giả vịt, ngươi dám nói ra những lời kia, không phải là muốn lợi dụng Nguyên gia của chúng ta sao?
.Đúng thì sao, mọi người không phải đều lợi dụng lẫn nhau ư. Hàn Nghệ tức giận nói: - Ta vì sao không dám nói, cô nói ta lợi dụng Nguyên gia của cô, vậy thì cô nói luôn xem ta lợi dụng Nguyện gia như thế nào? Ta nói ra những lời kia, chẳng qua là vì muốn dỗ cho trưởng bối của cô vui vẻ, chẳng lẽ điều này cũng sai sao, ta cũng đâu có làm gì. Càng nói hắn càng ủy khuất:
.- Nếu như cô nghĩ như vậy, thì chúng ta đây cũng không còn gì để nói nữa, ta đi về trước lo việc buôn bán của mình, chuyện của Nguyên gia các ngươi, ta tuyệt đối sẽ không hỏi qua một câu. Tạm biệt.
.Nói xong, hắn liền làm bộ muốn xuống xe.
.- Đợi đã!
.Nguyên Mẫu Đơn vội vàng hô.
.Hàn Nghệ quay đầu, cố nén cười nói: - Còn có việc gì sao?
.Nguyên Mẫu Đơn tức giận đến đỏ rần mặt, cắn răng nói: - Đại bá ta tìm ngươi.
.Hàn Nghệ ngẩn ngơ: - Tìm ta để làm gì?
.- Ngươi đi chẳng phải sẽ biết sao.
.- Chỉ thái độ này của cô thôi, ta đã không quá muốn đi rồi.
.Hàn Nghệ lắc đầu.
.Nguyên Mẫu Đơn vội la lên: - Hàn Nghệ, ngươi đừng có quá đáng.
.- Thật sự không biết là ai quá đáng đâu, tạm biệt! Không, tái kiến. Hàn Nghệ nói xong liền chui mặt ra ngoài.
.- Đợi đã.
.Nguyên Mẫu Đơn nóng nảy, đều chuẩn bị giơ tay bắt lấy Hàn Nghệ, hỏi: - Vậy ngươi đến tột cùng muốn thế nào mới nguyện ý đây?
.Hàn Nghệ nói: - Xin lỗi! Cô phải nói xin lỗi ta!
.- Mơ tưởng! Ngươi đừng cho là ta dễ gạt gẫm như vậy, trong lòng ngươi có chủ ý gì, tự ngươi phải hiểu được. Nguyên Mẫu Đơn tức giận trừng hai mắt.
.Hàn Nghệ nói: - Vậy thì cũng không còn gì để nói cả.
.- Đợi chút đợi một chút!
.Nguyên Mẫu Đơn thật sự vạn phần hối hận làm đám hỏi cùng Hàn Nghệ, trước kia nàng cho rằng Hàn Nghệ không sợ hãi cường quyền, cũng không bị quyền sắc mê hoặc, ngoại trừ có chút võ mồm ba hoa, thì nhân phẩm của hắn vẫn rất là không tệ đấy, có thể nói là đáng giá tin tưởng, nhưng thật không ngờ, vừa mới kí hôn khế, đã lập tức biến sắc mặt, nàng hối hận đến xanh ruột, cố nén tức giận nói: - Được rồi, ta xin lỗi ngươi. Tuy nhiên đợi lúc sau ngươi nên nói chuyện cho cẩn thận.
.Hàn Nghệ cau mày nói: - Cẩn thận nói chuyện là có ý gì, cô không nói rõ ràng ở đây, ta cũng không dám đi đâu.
.Nguyên Mẫu Đơn nói: - Chuyện này còn không phải do ngươi cả ư.
.- Thái độ!
.- Ngươi, đại bá ta chủ yếu là muốn hỏi ngươi một chút, vì sao lâu như vậy rồi cũng không có tiếp quản chuyện kinh doanh của Nguyên gia.
.- Chuyện này mà trách ta?
.Hàn Nghệ kích động nói:
.- Trách cũng phải trách cô nha, lúc ấy chúng ta đã nói rồi, cô quản của cô, ta quản của ta, dựa vào cái gì mà để ta đi tiếp quản việc kinh doanh của Nguyên gia các ngươi, việc này thật sự là rất ức hiếp người đấy, làm người phải coi trọng chữ tín a!
.Nguyên Mẫu Đơn quả thật nhịn không được, tức giận hai má đỏ rần, trông càng thêm kiều diễm, trước ngực phập phồng dập dờn, cực kỳ mê người, nàng kích động nói: - Đây không phải do thằng nhãi ngươi nói mấy thứ gì đó về gia tộc thương nghiệp vĩ đại ư, ta căn bản cũng không biết nên làm như thế nào.
.Ánh mắt Hàn Nghệ hơi hơi đảo qua trước ngực nàng, nhún nhún vai nói: - Ta chỉ nói có mấy câu mà thôi.
.- Nhưng bọn người Nguyên Triết đều tưởng thật, bọn họ đều không phải người ngu, nếu ngươi không lấy ra được một chút kế hoạch cụ thể, căn bản không lừa gạt qua được.
.- Vậy thì phải làm sao giờ?
.- Họa này đều do ngươi gây ra, ngươi còn không biết xấu hổ hỏi ta ư?
.Nguyên Mẫu Đơn ủy khuất sắp rơi cả nước mắt ra rồi.
.Hàn Nghệ tức giận nói: - Ta lập lại một lần, lúc ấy ta nói những lời đó, chỉ vì lấy lòng bọn họ thôi.
.Nguyên Mẫu Đơn nói: - Lấy lòng? Hừ, lời này nếu do ngươi nói ra, ngươi nhất định phải phụ trách cho nó.
.Hàn Nghệ ủy khuất: - Lúc trước không phải ta đã nói là, cùng lắm thì để ta ứng phó đại bá của cô, nhưng là cô nói không cần, cô có thể ứng đối được.
.Người ti tiện đều có thiên thu a!
.Nguyên Mẫu Đơn suýt thì tức nôn ra máu, trong lòng chỉ có ý nghĩ này, nhưng điều này cũng biểu hiện ra nàng bất dĩ, đã nhiều ngày qua nàng không nghĩ được chuyện khác, chỉ tự hỏi những lời kia của Hàn Nghệ, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, không nghĩ rõ ràng được điều gì, căn bản cũng không biết nên làm gì bây giờ, vì thế phải đi tìm Nguyên Triết nói chuyện phiếm, hơi thử bọn họ một chút, đáng tiếc bọn Nguyên Triết đều cực kỳ ủng hộ đề nghị của Hàn Nghệ, nàng lại không có cách nào lừa dối qua được, bên kia Nguyên Hi lại đang hỏi nàng, vì sao người chủ quản mới nhậm chức của chúng ta còn chưa thấy người, lần này thật sự không chống đỡ nổi nữa, mới tìm tới Hàn Nghệ, nhưng nàng biết rằng, đây đều là Hàn Nghệ cố ý lâm vào, cũng phải là để lấy lòng gì, thật sự là sẩy chân một lần để hận nghìn đời nha, nàng nói: - Trước đừng nói nhiều như vậy, ngươi cứ ứng phó với bọn đại bá ta trước rồi nói sau.
.Hàn Nghệ thấy Nguyên Mẫu Đơn đều dùng giọng điệu này để nói chuyện, suýt thì cười ra tiếng, nghĩ thầm rằng, nàng ta khẳng định phải chịu không ít tội a.
Bạn cần đăng nhập để bình luận