Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1308: Sự tao nhã được đẩy ra

.Hôm nay Hàn Nghệ có thể nói là thay đổi tác phong từ xưa, Hàn Nghệ trước kia là cái cớ này, lý do kia, nhiều vô cùng vô kể, quả thực chính là liên miên không dứt, vô song tuyệt thế, thậm chí làm cho người ta vỗ bàn tán thưởng, nhưng Hàn Nghệ của ngày hôm nay lại như một cái máy nói, trước mặt không ngừng nhắc đi nhắc lại "ta chưa từng đến!", "cái gì ta cũng không biết!", hôm nay lại là "đi một ngày đàng học một sàng khôn!", thường xuyên đem trại huấn luyện ra nói chuyện, giống như lúc hắn ở trại huấn luyện đã chịu nhiều thiệt thòi không bằng, nhưng trên thực tế, lúc ở trại huấn luyện, hắn làm cho cha con, ông cháu người ta tối tăm mặt mũi, đều không còn mặt mũi đi gặp người khác nữa.
.Nhưng bất luận là ùn ùn lý do trước mặt, hay là cái máy nói của ngày hôm nay, đều làm cho đối phương có lực mà không có chỗ dùng.
.- Mồng một tháng sáu, Trình Bá Hiến lớn tiếng gây ồn ào, phạt chạy mười vòng.
.- Mồng năm tháng sáu, Tần Tiếu vì đồ ăn không hợp khẩu vị, bỏ thừa lại một chút đồ ăn, phạt trồng rau bảy ngày.
.- Mồng chín tháng sáu, Đoàn Hoài ăn mặc không chỉnh tề, bị phạt quét ký túc xá bảy ngày.
.- Ngày mười hai tháng sáu, Khế Bật Minh, Trình Bá Hiến ba người vì tinh lực dồi dào, canh ba không ngủ, nói chuyện trong ký túc xá, làm phiền người khác nghỉ ngơi, Tào giáo luyện phạt họ đi đều tiêu hao tinh lực, cho đến canh bốn mới đi ngủ.
.- Ngày hai mươi sáu tháng sáu, Lý Kính Nghiệp, A Sử Na Phó La, Khế Bật Quang, Trình Bá Hành bốn người không phục tùng mệnh lệnh của Trần giáo quan, lại nhục mạ Trần giáo quan, ý đồ đánh nhau với Trần giáo quan, vi phạm nghiêm trọng tinh thần tôn sư trọng đạo, bị ba vị giáo quan đánh bại tại chỗ, đồng thời giam trong ba ngày, vào ngày mười sáu tháng bảy chính thức tạ lỗi với Trần giáo quan, bị phạt quét tước thao trường nửa tháng.
.Bọn Khế Bật Hà Lực mỗi người một câu, càng nghe tiếp càng thấy kinh hãi, chấn động run rẩy, vì vậy đọc đến phía sau cũng không dám đọc nữa.
.Canh ba đến canh bốn, đi đều bước?
.Cái gì gọi là bị đánh bại tại chỗ?
.Chừa lại một ít đồ ăn, liền phải trồng rau bảy ngày?
.Mặc không chỉnh tề, quét dọn ký túc xá bảy ngày.
.Trình Xử Lượng nghe đến mồ hôi đầm đìa, thế này thật ác hơn nhiều so với trại huấn luyện hoàng gia lúc ban đầu.
.Đúng là may mắn a, dù sao họ đều vẫn còn sống.
.Duy chỉ có Trình Giảo Kim còn đĩnh đạc cao giọng đọc nói: - Mồng một tháng bảy, đánh giá tháng sáu, học viên kém nhất học viện, Lý Kính Nghiệp, Khế Bật Quang, Trình Bá Hành. BNgười biểu hiện nổi trội nhất, chậc chậc, ba thằng nhãi, tất cả đánh giá kém a!.... không phải tất cả đều kém chứ... ôi, đánh giá tháng tám đều là khá, tháng chín đều là ưu, không tồi, không tồi.
.Trình Xử Lượng nghe không nổi nữa, tiến lên, nói: - Cha, cha.... cha không nghe thấy chúng con nói sao.
.Trình Giảo Kim nói: - Lão tử cũng không điếc, làm sao không nghe thấy, việc này rất tốt a, lão tử đưa ba thằng nhãi ấy đến đây, chính là muốn quản giáo chúng một phen cho tốt, con nhìn xem, lúc trước đều là kém nhất, sau đó đều là ưu tú, việc này chứng minh chúng đang tiến bộ.
.Trình Xử Lượng thầm nghĩ, cứ theo cách chỉnh đốn này, ai còn dám không tiến bộ, nếu đổi lại là ta, ta cũng được a!
.Khế Bật Hà Lực đảo mắt nhìn Hàn Nghệ, không vui nói: - Hàn Nghệ, ngươi đây cũng hơi nghiêm khắc quá rồi.
.Các tướng lĩnh còn lại cũng đổ dồn nhìn vào Hàn Nghệ.
.Bên trong có quá nhiều lần "đánh bại tại chỗ", điều này đã chứng minh giáo quan thường xuyên động thủ đánh người, đây đúng là quá đáng sợ rồi.
.Hàn Nghệ nói: - Ta cũng không rõ lắm, nhưng chương trình huấn luyện là do ta lập nên, vì ta thấy huấn luyện chảy nhiều mồ hôi, lúc chiến đấu sẽ ít đổ máu, ta đây là nghĩ cho họ.
.- Nhưng huấn luyện là huấn luyện, sao có thể đánh người chứ.
.- Việc này khoan hãy nói, về phương diện này, ta cũng đã đặc biệt dặn dò các giáo quan kia, không thể dễ dàng động thủ với học viên, nếu như có học viên vì sự xung động của thời thanh xuân, tốt nhất là sử dụng thủ đoạn chế ngự, chỉ có khi dưới tình huống học viên động thủ trước, họ mới được phép ra tay đánh lại. Nếu như có trường hợp giáo quan ra tay trước, vậy ta nhất định làm rõ cho các vị.
.- Nhưng chúng vẫn là mấy tiểu hài, khó tránh cũng có chút không hiểu chuyện.
.- Việc này không có cách nào khác, quy định là do học viện quân sự đặt ra, hoàn toàn dựa theo tư tưởng Nho gia, những giáo quan này đều coi như là lão sư, hành vi khi sư diệt tổ vẫn là đại nghịch bất đạo, dựa theo quy tắc mà nói phải xử phạt nặng.
.- Được rồi! Được rồi!
.Lý Tích rốt cục cũng mở miệng nói: - Cho dù là tốt hay xấu, đợi lát nữa hỏi chúng một chút không phải là biết rồi sao.
.Mắt thấy sắp đến giữa trưa, huấn luyện của buổi sáng cuối cùng đã kết thúc, bọn Khế Bật Hà Lực xem ra cũng mệt rồi, nhưng các học viên lại vẫn tinh thần sáng láng, túm năm tụm ba, bước đi về bên phía nhà ăn, nhưng không có ôm vai bá cổ gì cả, người người đều là thân hình rắn rỏi, thần thái tao nhã, hơn nữa không có một ai lớn tiếng ồn ào, dường như âm lượng kia đều là nhất loạt.
.Lý Tích thấy cũng liên tục gật đầu, nếu không phải ông ta quen biết khá nhiều học viên, thế nào cũng cho rằng những người này đều là con em sĩ tộc Sơn Đông đã trải qua sự giáo dục tốt đẹp, giống như bọn Thôi Tập Nhận, Vương Huyền Đạo, mà hơn nửa họ đều là hậu nhân tướng môn, trước kia đều là hỗn tiểu tử sôi nổi, hoạt bát đáng yêu, một lời không hợp liền mắng chửi.
.- Gia gia!
.Lý Kính Nghiệp chạy đến chỗ Lý Tích trước tiên, ôm quyền hành lễ một cái, nói: - Tôn nhi chúc mừng gia gia chiến thắng trở về.
.Trình Bá Hiến, A sử Na Phó La bọn họ cũng đều đi lên bậc thang, phụ thân của họ cũng đi đến.
.A Sư Na Di Xạ đi lên duỗi tay ra, sờ đầu con trai:
.- Nhi tử, con yên tâm, vừa rồi ta đã hỏi Hàn Nghệ, cắt tóc chẳng qua một nghi thức, tóc này rất nhanh sẽ dài ra.
.A Sử Na Phó La nói: - Cha, con cảm thấy tóc ngắn này rất tự do thoải mái đấy.
.- Phải không?
.- Ừ.
.Không chỉ A Sử Na Phó La, cho dù là những con em người Hán như bọn Tần Tiếu cũng đều cảm thấy kiểu này càng dễ nhìn hơn, quan trọng là nhẹ nhõm, thoải mái, ngày ngày tắm rửa rất nhanh liền khô, sẽ không quá ngứa, bây giờ ai bảo bọn họ búi tóc, sẽ lấy mạng của họ.
.Hàn Nghệ nghe được cười thầm, hoặc là không cắt, sau khi cắt rồi, ai còn muốn để dài.
.Lý Tích cũng đang đánh giá Lý Kính Nghiệp một chút, tóc ngắn này tuy có vẻ khác thường, nhưng phối hợp với y phục này, xem ra lại khá hài hòa, xem tổng thể vô cùng có tinh thần, đột nhiên nói: - Tôn nhi, con ở đây có phải sống không tốt không, nếu như không vui, chiều nay liền trở về cùng gia gia.
.Lý Kính Nghiệp lập tức sửng sốt.
.Khế Bật Hà Lực vừa nghe, đây là bộ điệu muốn gây chuyện nha, vội vàng kéo Khế Bật Minh lại, nói: - Con à, thành thật nói, có ai ức hiếp con, cha nhất định làm chủ cho con.
.Khế Bật Minh nói: - Cha, chanói gì cơ, ai ức hiếp hài nhi.
.Lý Kính Nghiệp cũng có chút kinh hoảng nói: - Gia gia, bây giờ tôn nhi ở đây sống rất tốt, không có nói muốn rời đi a!
.Lý Tích lại nói: - Vừa rồi ta xem qua nhật ký huấn luyện của các con, con thường xuyên bị đánh, sao lại vẫn còn sống rất tôt, nhưng con yên tâm, gia gia sẽ trừng phạt mấy người kia.
.Lý Kính Nghiệp ôm quyền nói: - Gia gia, đó.... đó đều là tôn nhi không hiểu chuyện, va chạm với giáo quan, đều là lỗi của tôn nhi, không có liên quan gì đến giáo quan, vẫn xin gia gia khoan dung độ lượng.
.Lý Tích nhíu mày nói: - Tôn nhi, có phải có người đang uy hiếp con, con cứ nói với gia gia, bất luận là ai, cho dù có nháo đến chỗ bệ hạ, gia gia cũng nhất định làm chủ cho con, tôn tử của lý Tích ta há lại kẻ nào cũng có thể đánh đập.
.Lý Kính Nghiệp đã sắp khóc rồi, vội vàng nói: - Gia gia, không có ai uy hiếp tôn nhi, cũng không có ai lại ngốc như vậy, dám đến uy hiếp tôn nhi. Thực ra giáo quan nói rất đúng, tương lai nếu như tôn nhi ra chiến trường, kẻ địch cũng không quan tâm gia gia của tôn nhi là ai, có lẽ biết gia gia của tôn nhi là lão nhân gia người, cũng vẫn sẽ xông tới tôn nhi, tôn nhi đường đường là nam tử hán, nếu ngay chút khổ này cũng chịu không nổi nữa, tương lai làm sao có thể lĩnh binh đánh trận, tôn nhi còn mong đợi tương lai gia gia tới giảng bài nữa.
.Mấy người Khế Bật Hà Lực nghe vậyngơ ngác nhìn nhau, đây là trên chiến trường một ngày, thế giới bên ngoài là một năm sao, lời này hoàn toàn thật không nghĩ Lý Kính Nghiệp có thể nói ra a!
.Lý Tích nghe được cười ha ha, khóe mắt có chút ươn ướt, vỗ vào bả vai Lý Kính Nghiệp nói: - Tốt, không hổ là là tôn tử ngoan của Lý Tích ta.
.Lý Kính Nghiệp kinh ngạc nhìn Lý Tích.
.Lý Tích cười nói: - Gia gia vừa rồi là đang thử con một chút, nếu như lúc nãy con nói muốn rời chỗ này đi, vậy gia gia đúng là sẽ vô cùng thất vọng đó.
.Lý Kính Nghiệp mừng rỡ không thôi, nói: - Gia gia yên tâm, tôn nhi nhất định sẽ không làm người thất vọng.
.Khế Bật Minh nhìn Khế Bật Hà Lực, chớp mắt nói: - Cha, cha cũng là thăm dò con sao?
.Khế Bật Hà Lực lúc này lập tức hóa đá, qua một lát, ông ta mới nặn ra một tia nụ cười, nói:
.- Tất nhiên, tất nhiên.
.Hàn Nghệ còn chưa đến đây, sao bọn họ cũng trở nên giống như học viên trại huấn luyện hoàng gia rồi. Trình Xử Lượng lặng lẽ kéo Trình Bá Hành qua, nói: - Ta hỏi con, Hàn Nghệ có từng đến không?
.Trình Bá Hành sửng sốt, nói: - Thưa cha, từ ngày mấy người cùng nhau rời đi, phó viện trưởng chưa từng đến.
.- Thật sao?
.- Dù sao hài nhi cũng chưa từng gặp phó viện trưởng.
.Trình Xử Lượng không khỏi liếc về phía Hàn Nghệ, vừa vặn Hàn Nghệ cũng nhìn tới, y lập tức lộ vẻ mặt ngượng ngùng.
.Hàn Nghệ cười thầm, thực ra nếu hắn ở đây, những học viên này chắc chắn sẽ không khuất phục dễ dàng như vậy, ít nhất cũng tranh đấu đến mấy tháng, nhưng những giáo quan kia giống như những người máy, y không nhìn mặt, càng không nói chuyện nhân tình, bọn họ chỉ có một niềm tin, đó chính là làm việc dựa theo quy tắc. Bọn Trình Bá Hành cũng không ngốc, thử hai lần, cũng đã hiểu rõ, những giáo quan này đều là một cái mạng nhỏ, ta cao quý như vậy, tiền đồ phía trước đang đợi ta, sao ta phải liều mạng với các ngươi ở đây, tính toán làm sao cũng không được, trong một tháng liền cơ bản đều đã khuất phục, sau khi khuất phục, tâm thái cũng đã thay đổi, nói chung mọi người đều giống nhau, cũng coi như không mất mặt, liền bắt đầu chăm chỉ tập luyện.
.Lý Kính Nghiệp lại nói: - Gia gia, nếu không có phân phó gì khác, tôn nhi đi ăn cơm trước. Học viện chúng con ăn cơm cũng có giới hạn thời gian.
.Lý Tích gật gật đầu nói: - Con đi đi.
.- Cha, hài nhi cũng đi thôi.
.- Hả? Ừ ừ, con đi đi.
.Sau khi bọn người Lý Kính Nghiệp đi rồi, Lý Tích quay đầu như cười như không nhìn Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ khiêm tốn nói: - Tư không trăm ngàn lần đừng cảm ơn ta, ta còn không đến nữa là.
.Lý Tích cười ha hả, nói: - Cho dù ngươi đến, lão phu cũng không định cảm ơn ngươi, ngươi ăn lộc của vua, vì vua phân ưu, đây là việc trong bổn phận,
.Hàn Nghệ rất muốn nói với ông ta, hắn không có lĩnh bất cứ bổng lộc gì a. Lại nghe Lý tích nói tiếp: - Nhưng lão phu rất tò mò, vì sao bọn họ có thể trong thời gian ngắn ngủi, bản tính thay đổi lớn, giống như biến thành người khác vậy.
.Các tướng quân khác cũng tò mò nhìn Hàn Nghệ.
.Thôi đi, thôi đi, vẫn là nói với họ đi, miễn cho họ cứ quấn lấy không thôi! Hàn Nghệ có chút do dự, nói: - Thực ra huấn luyện theo hình thức khép kín lần này chính là để ép họ trở nên trưởng thành lên. Trong mấy tháng vừa rồi, không có ai có thể giúp họ, tất cả đều dựa vào chính bản thân họ, mỗi lần vấp ngã, đều phải dựa vào chính mình mà đứng lên, vấp ngã mấy lần, họ tự nhiên hiểu rõ không thể dễ dàng phạm sai lầm, bắt buộc phải cẩn thận, đối với mỗi chuyện đều cẩn thận tỉ mỉ, lâu dần cũng dưỡng thành thói quen.
.Cao Khản nói: - Đó cũng chỉ là bất đắc dĩ phải chịu mà thôi, nhưng hôm nay chúng ta đều đã trở về, bọn chúng không cần nhịn thêm nữa, nhưng tại sao chúng vẫn muốn lựa chọn tiếp tục ở lại đây.
.Hàn Nghệ nói:
.- Bọn họ không phải nhẫn nại, mà là đã học được cách đối mặt với bất cứ khó khăn nào, là tinh thần tuyệt đối không lui, sau khi họ hình thành khái niệm này, tất nhiên sẽ không nguyện ý bỏ dở nửa chừng, hơn nữa, cuộc sống ở học viện thực ra cũng không tẻ nhạt đến vậy, sau khi họ đã chấp nhận, ta nghĩ chắc chắn là vô cùng thú vị, ít nhất ở đây cũng đầy các loại thử thách, là nơi ở của nam nhân.
.Lý Tích cười gật đầu nói: - Chúng ta lại không phải dao sắc không gọt được chuôi, trên chiến trường, bất luận phụ mẫu ngươi là ai, gia gia ngươi lại là ai, ngươi đều không thể hy vọng xa vời họ có thể giúp đỡ ngươi, chỉ có dựa vào mình và chiến hữu của mình, nói cách khác, thực ra chúng ta cũng đều là bị bức mà ra cả.
.Các tướng quân còn lại liên tục gật đầu, thật có sự đồng cảm.
.Trình Giảo Kim đột nhiên vỗ vào vai Hàn Nghệ nói: - Nhà ăn này chắc đã chuẩn bị cơm của chúng ta, nếu như không có, đói một bữa cũng không sao cả.
.Ăn chực thì ăn chực, vỗ vai cái gì a, thật là xui xẻo! Hàn Nghệ lại nói: - Lư Quốc Công, Tư Không, các vị tướng quân, mời.
.Một hàng người lại đi đến nhà ăn, lúc này vừa đến nhà ăn, nghe thấy liên tiếp mấy tiếng soàn soạt vang lên, chỉ thấy các học viên toàn bộ đứng lên, dù không phải rất chỉnh tề nhưng động tác dứt khoát linh hoạt.
.Lý Tích vội ngăn cản bọn họ thi lễ, nói: - Các ngươi không cần để ý đến chúng ta, ăn cơm đi.
.- Vâng!
.Roạt một tiếng, nhất tề ngồi xuống, lần này vô cùng chỉnh tề rồi, đây là vì lúc đứng dậy, thời gian mà mọi người nhìn thấy Lý Tích không giống nhau.
.Lại thấy họ lúc ăn cơm, tuy người người đều rất nhanh nhưng cũng không phải sói nhai hổ nuốt, có thể nói không mất đi phong phạm của quý tộc, hơn nữa có thể dùng thời gian này nói chuyện mấy câu, nhưng nhiều người nói chuyện như vậy, nhưng lại không làm cho người ta cảm giác thân đang tại phố xá ồn ào, làm cho người ta nhìn thấy liền cảm giác là huấn luyện có tố chất.
.Khế Bật Hà Lực, A Sử Na Di Xạ nhìn đến trợn mắt há miệng ngây ngốc. Giữa hai nơi, nhưng so với học viên của trại huấn luyện hoàng gia còn mạnh hơn nhiều rồi.
.Nhớ lại nhật ký huấn luyện kia, trong lòng cũng dần dần hiểu rõ rồi.
.Hóa ra trong nửa năm gần đây, không học thứ gì khác, chỉ là học đứng, ngồi, ăn, ngủ, hơn nữa Hàn Nghệ còn chuyên môn mời lão sư trong cung tới dạy họ luyện tập thân thể của chính mình như thế nào, không chỉ cần chỉnh tề linh hoạt, còn phải ưu nhã, cao quý, lúc ban đầu, vị trí ăn cơm này đều là đặc biệt thiết kế, ngươi muốn gù lưng là không thể, hơn nữa lúc ai đi đường, gù lưng để giáo quan nhìn thấy rồi, trực tiếp nẹp giá gỗ giúp các ngươi cố định một ngày, chẳng khác gì huấn luyện mang vác nặng, làm vậy mấy lần, liền luôn luôn nhắc nhở bản thân không được gù lưng.
.Kỳ thật Hàn Nghệ chính là chiếu theo mô hình của Độc Cô Vô Nguyệt để thiết kế giáo trình huấn luyện cho bọn họ, trong bất cứ tình huống nào, đều phải khiến người ta cảm thấy tư thái nho nhã, nói chuyện cũng như vậy, cho dù là ngươi đang chửi đổng lên, cũng phải cho người ta một cảm giác nói năng không tầm thường.
.Hàn Nghệ hy vọng thay đổi hình tượng của quân nhân, muốn tiêm huyết mạch nho nhã, cao quý vào trong cơ thể bọn họ, nếu như sau này ai ai cũng đều giống như thổ phỉ, vậy bảo bọn họ đi động viên bách tính, bách tính cũng sẽ sợ chết mất, hình tượng tốt đẹp, khi dẫn binh kỳ thực là có sự trợ giúp rất lớn, hơn nữa cho dù cởi bỏ quân trang cũng không sợ không có việc làm, có thể vào triều làm quan, hoặc có thể buôn bán, bây giờ không tồn tại, nhưng sau này thì ai biết được. Đồng thời, đây cũng là sự khác biệt giữa tướng quân từng học ở học viện quân sự và chưa từng học ở học viện quân sự, đặt cơ sở vững chắc cho học viện quân sự sau này.
.Cơm rau chính là một mặn hai nhạt một canh, hơn nữa còn có hoa quả, không thể nói đến cá to thịt nhiều, nhưng cũng không để họ đói.
.Sau khi ăn cơm trưa xong, Hàn Nghệ lại dẫn bọn họ đi đến ký túc xá thăm quan. Lúc này vừa đến trước cổng, liền nhìn thấy Khế Bật Quang, Đoàn Hoài Giản, Trình Xử Hiền và hơn mười người cầm khúc gỗ đi về phía sau.
.- Cha!
.- Các con đi làm gì vậy?
.- Giặt y phục.
.- Giặt.... giặt cái gì cơ?
.Khế Bật Hà Lực thậm chí bắt đầu nghi ngờ thính giác của bản thân rồi. Trình Xử Lượng lại là thấy đã quen không lấy làm lạ, trại huấn luyện cũng là như vậy.
.Khế Bật Quang xách thùng gỗ tới, nói: - Giặt y phục.
.Mấy người Khế Bật Hà Lực một trận im lặng, con trai ta giặt y phục?
.- Cha, nếu không có việc gì, con liền đi trước.
.- Ừ... ừ... !
.Khế Bật Quang hành lễ một cái liền cùng các đồng bạn đi về phía suối nhỏ phía sau, vô cùng tự nhiên, hoàn toàn không có cảm giác giặt y phục có gì không đúng. Việc này nếu ở lúc trước, đó là việc không dám tưởng tượng, một đoàn con ông cháu cha bọn họ, sao có thể tự mình giặt y phục.
.Đây là vì dựa theo quy củ của Trại huấn luyện, ăn mặc nhất định phải chỉnh tề, nếu không sạch sẽ, nhưng thời gian cho họ lại vô cùng có hạn, giặt quần áo không chỉ phải giặt sạch, mà còn phải giặt nhanh, nếu ăn mặc không chỉnh tề, lại bẩn, vậy thì bị phạt đúng là quá chua xót rồi, nhẹ thì quét tước ký túc xá, nặng thì dọn dẹp nhà xí, từng có hoc viên liều chết không dọn dẹp nhà vệ sinh, trực tiếp khóa trái gã ở trong nhà xí, lúc đó đúng là gọi trời không biết, gọi đất không hay, thành thành thật thật cọ sạch bồn cầu.
.Đi đến sân ký túc xá, chỉ thấy không ít người ở khoảng đất trống trong sân, hoặc đá cầu, hoặc múa gậy ngắn, ném bóng nhỏ.
.Trình Xử Lượng nhìn chỉ thấy mới mẻ, chưa từng thấy trò này, hỏi: - Nhi tử, các con đang chơi gì vậy?
.- Cha! Chúng con đang luyện tập bóng chày, chiều nay còn trận đấu!
.- Bóng chày? Trận đấu?
.- Vâng!
.- Trò này chơi thế nào?
.Trình Xử Lượng vội vội vàng vàng chạy tới.
.Nhưng việc này lại làm cho mấy người Khế Bật Hà Lực cảm thấy có chút mông lung, vì phía trước luôn tạo ra cảm giác là một loại huấn luyện ma quỷ, nhưng trong chớp mắt lại lại chuyển thành giải trí vui vẻ rồi.
.Lý Tích cười nói: - Bóng chày này lại là ngươi nghĩ ra chứ gì.
.Hàn Nghệ gật gật đầu, nói: - Tuy nói là huấn luyện theo hình thức khép kín, nhưng cũng phải nghỉ ngơi, vì vậy học viện quy định cứ bảy ngày liền nghỉ ngơi một ngày rưỡi, nhưng lại không thể ra ngoài, dù sao cũng phải tìm cho họ chút hoạt động, thế là ta nghĩ đến làm vài trò chơi có tổ chức cho họ chơi.
.Trình Giảo Kim cười ha hả nói: - Chả trách chúng đều không muốn rời đi, thì ra ở đây chơi vui như vậy.
.Loại cuộc sống tập thể này, một điểm hấp dẫn nhất chính là nhiều người, lại có sân chơi, chơi trò gì cũng không thiếu người, hơn nữa những tiểu tử này lại đều là tiểu tử lông bông, không nhớ nhà, chỉ thích chơi bời bên ngoài, sau khi quen với những quy củ kia của học viện, đột nhiên phát hiện nơi này thực ra rất vui vẻ.
.Lúc nói chuyện, Trình Xử Lượng đã vô cùng bá đạo tranh lấy chiếc gậy nhỏ từ nhi tử, bắt đầu chơi cùng Lý Kính Nghiệp phía đối diện.
.Mà bọn Lý Tích và Hàn Nghệ lại đi dọc theo hành lang đi vào bên trong, hiện giờ trong ký túc xá cũng có vài người đang ngồi, có mấy người đang chơi bài, có mấy người đang chơi cờ vây, cờ nhảy, sự huấn luyện ma quỷ lúc trước trong đầu họ đã tan vỡ rồi, hoàn toàn không phải chuyện như vậy, càng làm cho họ càng ngạc nhiên chính là, mỗi một gian phòng ký túc xá quét dọn còn sạch sẽ hơn hạ nhân trong nhà họ làm, tấm chăn kia gấp đến vuông vức, hơn nữa còn có người đang chỉnh sửa lại, dường như không hài lòng.
.- Đây là hạ nhân dọn dẹp sao? A Sử Na Di Xạ thật không tin tưởng lắm nhi tử của mình có thể quét dọn đến sạch sẽ như vậy.
.Hàn Nghệ lắc đầu nói: - Ta không rõ lắm, ta cũng là lần đầu tiên đến, nhưng ta nghĩ có lẽ là tự họ dọn dẹp thôi, vì ta không có sắp xếp hạ nhân cho họ.
.Điều này sao có thể? A Sử Na Di Xạ chớp chớp mắt, đột nhiên sững sờ, đứng trước một gian phòng, ngây ra như phỗng.
.- Cha, cha đã đến rồi!
.Chỉ nghe một người bên trong kêu lên.
.Chỉ thấy A Sử Na Phó La cùng mấy người hình như đang đan lưới.
.Việc này ở trong cuộc sống của người Hồ, chính là việcphụ nữ mới làm a!
.A Sử Na Di Xạ nói: - Con.... con đang làm gì đó?
.A Sử Na phó La nói: - Con đang đan lưới bóng.
.- Lưới bóng?
.- Là cuộc thi đá cầu kiểu mới phải dùng, cái trước kia đã rách rồi, phải làm cái mới.
.Trình Giảo Kim cười ha hả nói:
.- Thú vị! Thật là thú vị!
.Không chỉ có bọn A Sử Na Phó La, còn có rất nhiều người đều là tự mình động tay làm một vài món đồ chơi, không có ai giúp họ làm những việc này, chỉ có thể tự mình làm, nhưng đồng thời nhiều người như vậy thương lượng làm như thế nào, cũng rất thú vị. Mọi người đều đắm chìm trong không khí vui vẻ, nhưng mà họ trong lúc buổi sáng, vậy đó thật là cẩn thận tập trung huấn luyện, hoàn toàn không có cảm giác buổi chiều nghỉ ngơi.
.Đi lại một vòng trong ký túc xá, Khế Bật Hà Lực vẫn đang rối rắm vấn đề nhi tử của ông ta giặt y phục, thế nào cũng phải đòi đi về phía sau xem một chút, Hàn Nghệ chỉ có thể nhân nhượng họ, đi đến dòng suối nhỏ đằng sau, vì thao trường thường đều xây ở nơi có nguồn nước, ngựa cũng cần phải có nước uống a!
.Đi đến bên cạnh dòng suối nhỏ, chỉ thấy bọn Khế Bật Quang ngồi bên suối giặt y phục, ngay cả họ tới cũng không biết.
.- Đợi một chút, đó không phải Tiếu Nhi sao? Sao nó lại đang trồng rau a!
.Tần Hoài Đạo đột nhiên chỉ về phía hạ du, chỉ thấy bên kia có một ruộng rau rộng lớn, vài thanh niên đang cầm cuốc cuốc đất, một người trong đó chính là Tần Tiếu.
.Hàn Nghệ giải thích nói: - Đây cũng là một bài tập mà họ phải làm.
.- Bài tập?
.Lý Tích, Trình Giảo kim đều là vẻ mặt kinh ngạc, ngươi đây là học viện quân sự hay là học viện nông nghiệp a!
.- Ừ!
.Hàn Nghệ gật gật đầu: - Vì tướng quân không thể chỉ biết đánh giặc, còn phải biết sinh tồn, có những lúc còn phải xử lý cục diện hỗn loạn sau chiến tranh, trấn an dân chúng, ổn định trật tự, giúp đỡ bách tính khôi phục kế sinh nhai, vì vậy họ phải có chút am hiểu về kế sinh nhai của bách tính.
.Trong mắt Lý Tích chợt sáng lên, nói: - Ngươi cũng thật là chu toàn a!
.Hàn Nghệ nói: - Nhưng ta cũng chỉ có thể làm đến như vậy, sau đó còn phải dựa vào Tư Không, Lư Quốc Công, cùng các vị tướng quân.
.Khế Bật Hà Lực kinh ngạc nói: - Là ý gì?
.Hàn Nghệ nói: - Chương trình học chủ yếu của học viện chắc chắn vẫn là về phương diện quân sự, mà chương trình học quan trọng nhất chính là phân tích trận mẫu. Kinh nghiệm về phương diện này của các vị tất nhiên là khá phong phú, vì thế ta hy vọng các vị đem một số chiến dịch kinh điển của mình, thậm chí một số chiến thuật kẻ địch, phântích cho các học viên.
.Khế Bật Hà Lực con ngươi lay chuyển, đây không phải để cho họ khoe khoang bản thân sao, cười hắc hắc nói: - Việc này không có vấn đề gì. Lời này vừa ra miệng, ông ta lại một vẻ bất an nói: - Nhưng ta chưa từng giảng bài, không biết dạy thế nào a!
.Hàn Nghệ nói: - Tướng quân xin yên tâm, ta sẽ xây dựng sẵn đề cương trận mẫu, các vị chỉ cần dựa vào trình tự trên đó mà giảng là được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận