Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1134: Từ chức nhượng người hiền

.- Bỉ ổi!
.Sau khi tiễn mấy vị tiểu nương tử đó đi, Tiêu Vô Y lập tức liếc mắt nhìn xéo, xem thường Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ lại cười hì hì, hai tay ôm lấy vòng eo thon nhỏ của nàng nói: - Bỉ ổi gì chứ, cái này là phu xướng phụ tùy (chồng làm gì, vợ cũng làm theo), cũng có thể nói phụ xướng phu tùy (vợ làm gì, chồng cũng làm theo), có thể thấy chúng ta chính là một cặp trời sinh.
.Cũng có thể nói là lợi dụng lẫn nhau!
.Tiêu Vô Y đương nhiên sẽ không thừa nhận lợi dụng lẫn nhau, khẽ hừ một tiếng: - Chàng đừng có lừa gạt làm như ta không biết, chàng rõ ràng là đang lợi dụng ta, muốn để nữ nhân tới Học Viện Chiêu Nghi dạy học.
.Hàn Nghệ cười nói: - đây chỉ là thuận tiện làm quảng cáo mà thôi, nhưng ta thật sự muốn xây dựng một Đồ thư các vì nàng, điều này không nằm trong kế hoạch mà là ta vừa mới quyết định, nếu nàng không tin, có thể xin Hoàng hậu chứng nhận.
.Tiêu Vô Y hồ nghi nói: - Vì sao?
.Hàn Nghệ cười nói: - Vì nàng muốn xem sách a!
.Tiêu Vô Y nghe được trong lòng thật hạnh phúc, khóe miệng cong lên nở nụ cười ngọt ngào nói: - Chỉ biết hoa ngôn xảo ngữ.
.- Đây là chân tâm thực ý nha, ta còn dự định lấy tên nàng đặt tên cho đồ thư các!
.- Là... Là thật sao? Tiêu Vô Y kinh ngạc nói.
.- Đương nhiên, đừng nói chỉ là một đồ thư các, cho dù nàng có muốn những vì sao trên trời, ta cũng sẽ tự tay hái xuống cho nàng.
.- Vậy ta muốn những vì sao!
.- Hả?
.- Chàng lừa ta?
.- Đương... đương nhiên là không phải!
.Hàn Nghệ toát mồ hôi lạnh, trời ạ, thể hiện quá mức rồi! Bèn làm như trang hảo hán nói: - Không phải chỉ là sao thôi ư, ta nhất định sẽ hái xuống cho nàng.
.Tiêu Vô Y mím môi cười, dù nàng biết điều này là không thể, nhưng nàng vẫn thấy thật ngọt ngào, nói: - Nhưng lấy tên ta đặt cho đồ thư các, Hoàng hậu sẽ không có ý kiến gì chứ?
.- Cái này đơn giản, lừa gạt... ặc, không phải, Hoàng gia thư đồ các đã gồm cả Hoàng hậu, người không cần phải xây thêm nữa, cho dù người muốn xây thì lúc nào cũng có thể xây, còn đây chỉ là quà ta tặng nàng mà thôi. Hàn Nghệ nháy mắt nói: - Có phải rất cảm động không.
.- Một chút! Tiêu Vô Y nghiêng nghiêng khuôn mặt xinh đẹp.
.Mà vẻ mặt thẹn thùng của Tiêu Vô Y với Hàn Nghệ mà nói lại như độc dược trí mạng, nhìn khuôn mặt trắng nõn phiếm hồng cùng làn môi anh đào đỏ tươi đó, liền muốn hôn lên.
.- Khụ khụ khụ!
.Bỗng nhiên, một tràng tiếng ho vang lên.
.Hàn Nghệ vội quay đầu, chỉ thấy Tiêu Nhuệ, Tiêu Thủ Quy phụ tử hai người đang đứng ở ngoài.
.- Phụ thân! Đại ca!
.Tiêu Vô Y nhanh như chớp nhảy ra khỏi vòng tay của Hàn Nghệ, còn hung hăng trừng mắt nhìn Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ thì cảm thấy không sao, cười nói: - Cha vợ! đại ca! Hai người đã về rồi!
.- Không ngờ đệ còn về sớm hơn chúng ta! Tiêu Thủ Quy cười cười, gã cũng không ngờ vị muội phu này của gã tình cảm dâng trào như vậy.
.Hàn Nghệ nói: - Ồ, hiện giờ Lục viện trước mắt chưa có chuyện gì để làm, cho nên đệ đã về sớm.
.Tiêu Nhuệ không nói một lời, đi vào đại sảnh, ngồi xuống.
.Tiêu Vô Y nhìn Hàn Nghệ tò mò.
.Hàn Nghệ nháy mắt phải, đợi sau khi Tiêu Thủ Quy cũng ngồi xuống, hắn và Tiêu Vô Y mới ngồi xuống.
.Tiêu Nhuệ liếc nhìn Hàn Nghệ, nói: - Hàn Nghệ, con cũng đừng trách ta nhiều chuyện, có những khi ta cảm thấy con nhuệ khí hơi mạnh quá, thực ra không cần phải vội vàng như vậy, đạo làm quan, quan trọng chính là linh hoạt khéo léo.
.Chẳng lẽ phu quân lại gây họa rồi, đợi lát nữa phải hỏi một chút, Tiêu Vô Y ngẩng đầu nói:
.- Cha, nữ nhi không dám nói bừa, phu quân xuất thân hèn mọn, nếu không phải mọi chuyện đều nỗ lực phấn đấu, sao có thể có được địa vị như hôm nay, mà sớm đã bị đám quý tộc kia dẫm đạp dưới chân rồi.
.- Con câm miệng!
.Tiêu Nhuệ liếc mắt lườm, Tiêu Vô Y lập tức yên lặng, cúi thấp đầu, trong mắt đầy ủy khuất.
.Tiêu Thủ Quy cười nói: - Cha, con lại thấy Vô Y nói có lý, hiện giờ muội phu hết thảy đều là dựa vào bản thân đấu tranh mà có được, đây cũng là phương pháp thành công của đệ ấy, nếu bảo đệ ấy thay đổi cách làm của mình, chỉ sợ kết quả sẽ ngược lại.
.Tiêu Nhuệ khẽ gật đầu.
.- Thiên vị!
.Tiêu Vô Y khẽ hừ nói.
.Hàn Nghệ liếc nhìn ái thê, lại hướng Tiêu Thủ Quy cười nói: - Đại ca, cha vợ kỳ thật cũng là quan tâm đến đệ, đệ rất cảm kích, dù sao đệ cũng còn quá trẻ tuổi, nhiều việc nghĩ không được chu toàn, cũng cần có người ở bên khuyên nhủ đệ, đệ sẽ khắc ghi lời răn dạy của cha vợ, cố gắng khiêm tốn một chút.
.Tiêu Nhuệ gật đầu cười nói: - Con có thể hểu được thì không gì tốt hơn rồi.
.Tiêu Thủ Quy trong mắt hiện lên môt tia tán thưởng, gã dần dần biết rõ, vì sao Tiêu Nhuệ càng ngày càng coi trọng Hàn Nghệ, bèn nói: - Nhưng muội phu, hôm nay xem như ta lĩnh hội được bản lĩnh của đệ, ta chưa bao giờ nghĩ tới có ai có thể nói cho mấy vị Đại học sĩ ba hoa khoác lác á khẩu, không nói được lời nào.
.Hàn Nghệ cười nói: - Đại ca khen trật rồi, thực ra đệ có thể nhiều lần giành phần thắng, mấu chốt chính là ở một chữ công bằng, Phật gia có nói chúng sinh bình đẳng, lời nói của bọn họ là xuất phát từ góc độ bất bình đẳng, vì vậy đạo lý nhất định thuộc về phía đệ, chỉ là trước kia chưa từng có ai dám nói những lời này, người dám nói ra đều là người thu được lợi ích.
.Tiêu Nhuệ vừa nghe đến Phật giáo, lập tức cảm thấy rất có đạo lý, vuốt râu cười nói: - Nói có lý a!
.Tiêu Thủ Quy và Tiêu Vô Y liếc mắt nhìn nhau một cái, trong lòng nghĩ, chỉ sợ không bao lâu nữa, trong lòng phụ thân, Hàn Nghệ sẽ vượt xa cả bọn họ.
.Tiêu Nhuệ đột nhiên nói: - Hàn Nghệ, gần đây con có nghe nói đến chuyện về Đông Cung hay không?
.Ngay cả cha vợ ta cũng đã biết, xem ra bọn Hứa Kính Tông đã gấp không đợi được nữa rồi! Hàn Nghệ gật gật đầu nói: - Cũng có nghe sơ qua.
.Tiêu Nhuệ nói:
.- Vậy con định làm như thế nào?
.Hàn Nghệ nói: - Đây là xu hướng tất yếu, hơn nữa là việc ván đã đóng thuyền, vì vậy không cần cảm thấy phiền não.
.Tiêu Nhuệ gật gật đầu.
.Mà bên kia, Lý Trị trở về trong cung, theo thói quen đi vào Điện Lưỡng Nghi phê duyệt tấu chương.
.- Bệ hạ, đây là bản tấu chương Thái tử dâng lên vào sáng hôm nay!
.Trương Đức Thắng đưa một bản tấu chương tới trước mặt Lý Trị.
.- Thái tử?
.Lý Trị hơi hơi nhíu mày, nhận lấy vừa xem, không khỏi cau mày, xem hết, gập tấu chương lại, đưa trả lại cho Trương Đức Thắng nói: - Mang đi đốt đi!
.Trương Đức Thắng đầu tiên sửng sốt, sau đó vội vàng nhận lấy tấu chương: - Tiểu nhân tuân mệnh!
.Đợi đến sau khi Trương Đức Thắng đi rồi, Lý Trị cũng không còn lòng dạ nào phê duyệt tấu chương, nửa người nằm tựa lên giường thấp, một tay chống đầu, chìm vào suy tư.
.Thì ra, bản tấu chương này của Thái tử Lý Trung là thỉnh cầu từ bỏ ngôi vị Thái tử. Lý Trung chẳng qua mới mười lăm mười sáu tuổi, vốn là con rối gỗ trong tay đám người Trưởng Tôn Vô Kỵ. Lúc Vương Hoàng hậu chết thảm, Lý Trung sợ tới mức bệnh nặng một trận, sau khi lành bệnh, mỗi ngày trôi qua đều là nơm nớp lo sợ như đi trên lớp băng mỏng, trong cung cô độc không có ai thân thiết, trên triều đình, các đại thần ủng hộ gã đều đã rời đi, trong lòng luôn luôn thấp thỏm lo âu, đã là chim thấy cung gặp cành cong cũng sợ, bên người chỉ có mấy thần tử của Đông Cung.
.Bởi vậy, sau khi Đổng Diệp đem việc mình bị Ngự Sử Đài điều tra nói cho Thái tử Lý Trung biết, Lý Trung đã sợ tới mức thiếu chút nữa đã tiểu ra quần, điều này nói rõ, đối phương đã sắp ra tay phế Lý Trung, mà gã đã sớm không còn khả năng phản kích. Hơn nữa gã sợ, thần tử của gã còn sợ hơn gã, bọn họ đều biết ngôi vị thái tử sớm muộn cũng sẽ phải giao cho con trai của Võ Mị Nương, so với bị người ta đuổi xuống, hoặc giáng chức hoặc bị giết, còn không bằng xúi giục Thái tử chủ động thoái vị, chỉ cần Lý Trung không ngồi trên vị trí Thái tử, như vậy thì uy hiếp đối với Hoàng hậu liền giảm đi rất nhiều, không chừng có thể tha cho mọi người một mạng.
.Tất cả quan viên của Đông Cung chỉ đang cầu xin mạng sống, thậm chí trong đó còn có cả người của Hứa Kính Tông, Lý Nghĩa Phủ.
.Lý Trung vốn đã quá sợ hãi, người bên cạnh lại đổ thêm dầu vào lửa như vậy, vội vàng dâng tấu, nói thân thể của mình không tốt, hơn nữa người khá xuẩn ngốc, không thể làm Thái tử, cha, hay là cha chọn người cao minh khác đi.
.Cùng lúc ấy, Hứa Kính Tông cùng một đám vây cánh dâng tấu, thỉnh cầu Lý Trị phế bỏ đương kim Thái tử, lập Đại Vương Lý Hoằng làm Thái tử, thực ra chuyện lần này chính là do lão ta chủ đạo. Đương nhiên, đại thần Hứa Kính Tông cũng muốn thừa dịp cơ hội này đề bạt người của mình lên.
.Lý do chủ yếu chính là nói Lý Trung cũng không phải do Vương Hoàng hậu sinh ra, sinh mẫu chỉ là cung nhân, địa vị hèn mọn, càng đừng nói đương kim Hoàng hậu, tuyệt không phải đích trưởng tử, danh bất chính, ngôn bất thuận, người trong thiên hạ không phục. Ngoài điều này ra còn bày ra các kiểu lý do, cái mũ nào cũng chụp lên đầu Thái tử.
.Nhưng tấu chương dâng lên, toàn bộ đều như đá chìm đáy biển, một chút phản ứng cũng không có, thậm chí cũng vì Lý Trị thân thể không tốt mà hủy bỏ triều hội vào phút cuối..
.Nhưng dù thế nào, việc này thoáng cái đã làm ầm ĩ lên.
.Đám người Hứa Kính Tông cũng không quản nhiều như vậy, tiếp tục dâng tấu, kiên trì lập Thái tử khác, hơn nữa người dâng tấu càng ngày càng nhiều, Thái tử chính là tương lai a, mọi người đều biết đây là xu hướng tất yếu, nếu không kiên trì, đến khi tân Thái tử đăng cơ. đó chính là lúc thu lợi tính sổ a. Bên phía Thái tử Lý Trung cũng đang dâng tấu, gần như mỗi ngày một bản, liên tiếp dâng bốn bản tấu chương, kiên quyết không làm Thái tử.
.Mà lúc này, Võ Mị Nương lại vô cùng an tĩnh, yên ổn ngồi trong chính cung, vì nàng ta biết, đây là chuyện ván đã đóng thuyền, không ai có thể dịch chuyển.
.Tiêu phủ!
.- Phu quân, tấu chương đã viết xong, chàng xem một chút.
.Tiêu Vô Y đem một bản tấu chương đưa cho Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ nhận lấy tấu chương, cau mày, lộ vẻ vô cùng đắn đo.
.Tiêu Vô Y hiếu kỳ nói: - Phu quân, chàng đang nghĩ gì?
.Hàn Nghệ vẫn có vẻ do dự nói: - Vô Y, nàng lại giúp ta viết thêm một bản tấu chương!
.Ngày ấy, lúc chạng vạng tối, Lý Trị đã lâu không lộ mặt rốt cục cũng gọi các trọng thần trong triều tới Điện Lưỡng Nghi, thậm chí cả Cao Lý Hành vẫn luôn dưỡng bệnh tại nhà cũng tới. Đám Hứa Kính Tông đều biết, Cao Lý Hành tới đây chỉ là làm người phát ngôn cho Trưởng Tôn Vô Kỵ mà thôi, dù sao người ta vẫn có thế lực trong triều, nhưng bọn họ cũng sẽ không vì vậy cảm thấy lo lắng, bởi vì bọn họ biết Trưởng Tôn Vô Kỵ chắc chắn không dám can thiệp vào chuyện này.
.Lý Trị nói ngay vào việc chính:
.- Hôm nay trẫm gọi các ái khanh đến là vì chuyện của Thái tử.
.Y vừa dứt lời, Hứa Kính Tông đã không đợi được nữa đứng dậy, đang lúc định mở miệng, Lý Trị đột nhiên giơ tay lên, nói trước: - Hứa ái khanh, ngồi xuống trước đã, hãy nghe trẫm nói xong.
.- Vâng vâng!
.Hứa Kính Tông lời đã đến bên miệng lại miễn cưỡng nuốt xuống, suýt nữa thì lồng ngực đau sốc lên, xấu hổ gật đầu rồi ngồi xuống, trong mắt có chút bất an, chuyện này thật có chút kỳ quái.
.Lý Trị cực kỳ nghiêm túc nói: - Gần đây Thái tử liên tiếp dâng lên cho trẫm bốn bản tấu chương, bày tỏ bản thân từ nhỏ thể nhược nhiều bệnh, ngay cả học tập hằng ngày cũng có chút lực bất tòng tâm, sợ rằng sau này không thể kế thừa đại nghiệp, vì lo nghĩ cho thiên hạ Đại Đường ta, hy vọng trẫm có thể lập tân Thái tử. Chư vị ái khanh nghĩ như thế nào?
.Đám người Hứa Kính Tông, Lý Nghĩa Phủ không khỏi liếc mắt nhìn nhau một cái, như vậy nghĩa là sao, chúng ta cũng là muốn nói chuyện này, vì sao vừa rồi bệ hạ muốn giành phần nói trước?
.Mà trong mắt Hàn Nghệ lóe lên một tia sáng dị thường, lão hồ ly a lão hồ ly, ngươi thật đúng là lợi hại a!
.Lý Tích một mực trầm mặc nãy giờ đột nhiên mở miệng nói trước: - Bệ hạ, các triều đại đổi thay, người hiền nhiều không kể xiết, nhưng có được mấy người có thể làm được việc thoái vị nhượng hiền, thần cho rằng Thái tử có trí tuệ như vậy, thật là phúc của bách tính thiên hạ, giang sơn xã tắc, thật là đáng quý, hiếu tâm này thiên địa chứng giám, nhật nguyệt cũng biết. Vì vậy lão thần cho rằng sao bệ hạ không theo ý nguyện, lập Thái tử khác, cũng coi như làm tấm gương cho các Vương tử khác, để bọn họ sống hòa thuận với nhau.
.Đám người Hứa Kính Tông lập tức bừng tỉnh ngộ.
.Nếu Lý Trị để cho bọn họ mở miệng trước, bọn họ chắc chắn sẽ nói không tốt về Lý Trung, cũng phải tìm một vài lý do, mà những lý do này phải đủ để khiến Lý Trung rời khỏi Đông Cung, như vậy không cần nói nữa, nước bẩn nhất định sẽ hất đầy đất.
.Nhưng Lý Trị vừa nói như vậy, liền trực tiếp từ bị tước vị biến thành tự động thỉnh cầu từ vị, hai việc này khác biệt rất lớn a.
.Có thể thấy Lý Trị cũng biết Lý Trung không thể tiếp tục làm Thái tử được nữa, bởi vì hiện giờ các đại thần cầm quyền đều phản đối Lý Trung, mà từ xưa tới nay, Hoàng đế lập Thái tử điều đầu tiên phải suy nghĩ không phải Thái tử có tài đức thông tuệ hay không, mà là các đại thần trong triều có ủng hộ Thái tử hay không, nếu như không ủng hộ, dù có tài đức thông tuệ hơn nữa cũng không thể lập, đến khi sau này Hoàng đế ngươi vừa nhắm hai mắt, thái tử biết làm sao?
.Ý của Lý Trị thì rất đơn giản, có thể phế Thái tử, nhưng không cần đuổi tận giết tuyệt, dù thế nào đó cũng là con trai ta a.
.Đám người Hứa Kính Tông, Lý Nghĩa Phủ trong lòng biết rõ nên hùa theo ý của Lý Tích, ra sức khen Thái tử Lý Trung, bầu không khí hoàn toàn không giống với dự liệu.
.Vốn dĩ đám người Hứa Kính Tông đã trang bị đến tận răng, nhưng lần này nhất định phải kéo được Thái tử xuống, quyết không thể kéo dài hơn nữa, tránh đêm dài lắm mộng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận