Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 478: Nịnh bợ của ca, ngươi không hiểu

.Bất kể là trên phương diện lý luận hay thực tế. Chuyện này đều không thể nào.
.Bởi vì cuộc đời có một chung điểm không thể tránh khỏi.
.Trong lúc nói cười bốn người đã đến phía đông một mảnh rừng rậm rạm.
.Lúc bọn họ đến, khoảng trống phía trước rừng rậm đã có mấy con ngựa đang đứng đó gặm cỏ. Còn bên cạnh ngựa có mấy người hoặc đứng hoặc ngồi. Nói chuyện rất vui vẻ.
.Chính là Nguyên Liệt Hổ, Trịnh Thiện Hành, Lư Sư Quái, Thôi Tập Nhận và Độc Cô Vô Nguyệt. Lư Sư Quái, Thôi Tập Nhận, Trịnh Thiện Hành ba người mặc y phục người hán hết sức chính thống. Nguyên Liệt Hổ tương đối tùy ý một chút, mặc một bộ quần áo Hồ phục bó sát. Còn Độc Cô Vô Nguyệt có thể nói là Hán Hồ tạp giao, trường bào màu trắng, nhưng lại đi giày người Hồ. Cộng với trang sức phong cách ba tư. Lại cộng thêm vẻ đẹp hoàn mỹ của khuôn mặt, vươn người đứng thẳng trong gió lạnh. Cho dù nam nhân cũng không dám nói là bản thân không động lòng.
.Nói tới cũng kỳ lạ. Có những người ngồi trên đá, tựa vào mình ngựa. Bình thường sẽ bị nói là đứng không có dáng đứng, ngồi không có dáng ngồi. Nhưng cho dù là mấy người bọn họ có đứng ngồi nghiêng ngả, dựa vào, ngồi. Những vẫn toát ra một loại phong thái quân tử hết sức tự nhiên.
.Hàn Nghệ biết đây là thứ rất khó để giả dạng. Điều này nhất định phải trải qua hun đúc hết sức tự nhiên từ nhỏ. Mới có thể có được loại khí chất này.
.Mà trong Trường An thất tử. Duy có Vương Huyền Đạo và Trưởng Tôn Diên không tới
.Đây cũng là chuyện trong dự tính. Vương Huyền Đạo là một người thích sạch sẽ. Loại vận động này không thích hợp với y lắm. Vận động kiên trì duy nhất trong đời y là đi bộ. Trưởng Tôn Diên là người chỉ thích ở nhà không ra ngoài. Hơn nữa từ sau khi y vào Dân An cục, thì chưa từng lộ diện.
.- Hàn tiểu ca tới rồi.
.Trịnh Thiện Hành ngồi trên tảng đá lớn phát hiện Hàn Nghệ sớm nhất. Đứng dậy quay đầu về phía Hàn Nghệ đang đi tới.
.Mấy người đều quay đầu qua nhìn. Duy có Thôi Tập Nhận là không động đậy. Đứng ở trước ngựa, hai tay đặt lên trên lưng ngựa, vẫn nhìn về phía rừng rậm phía xa.
.Dương Phi Tuyết hành lễ với từng người.
.Mấy người đều gật đầu tỏ ý.
.Hàn Nghệ chắp tay nói: - Thật có lỗi! Thật có lỗi! Tại hạ đến muộn rồi.
.Trịnh Thiện Hành cười nói: - Ngươi không đến muộn. Là bọn ta hẹn đến sớm một chút, ở đây nói chuyện một chút.
.Nguyên Liệt Hổ len lên phía trước nói: - Hàn Nghệ, tiểu tử ngươi làm gì vậy? Đến con lừa cũng không cưỡi. Ngươi có nhiều tiền như vậy đừng nói với ta là không mua nổi.
.Hàn Nghệ cười nói: - Tại hạ kỹ thuật cưỡi có hạn. Nếu cưỡi ngựa ở trong rừng rậm này có lẽ sẽ biến thành vật săn. Mẫu thân ta từ nhỏ đã nói với ta, làm bất cứ chuyện gì an toàn là số một. Nói rồi hắn lập tức hướng về phía Trịnh Thiện Hành nói: - Có điều ta cho rằng Trịnh công tử và Lư công tử cũng sẽ không cưỡi ngựa đến.
.Trịnh Thiện Hành cười nói: - Ngươi không khỏi xem thường bọn ta quá đấy chứ. Cưỡi ngựa bắn tên là kỹ năng mà bọn ta nhất định phải học từ nhỏ.
.- Hàn tiểu ca, ngươi đừng có muốn chuyển chủ đề. Ngươi không cưỡi ngựa tới thì thôi, nhưng mấy người các người chỉ mang theo một bộ cung tên. Như này đâu giống là đi săn.
.Lư Sư Quái lòng ngay dạ thẳng không chút lưu tình bóc trần Hàn Nghệ.
.Nguyên Liệt Hổ trừng hai mắt lên, hết sức không vui vẻ nói: - Hàn Nghệ, ngươi như vậy là quá tắc trách. Ngươi không muốn đến thì nói thẳng ra. Cần gì phải như này. Ta cũng đâu có ép ngươi tới.
.Hàn Nghệ cười xin lỗi, nói: - Nếu như ta mang theo cung tên tới mới là tắc trách với các người.
.Trịnh Thiện Hành cau mày nói: - Nghĩa là sao?
.Hàn Nghệ nói: - Các người không nhìn thấy ta đem tới mấy trợ thủ sao? Kỳ thực trước đây bọn ta cũng thường đi săn. Chỉ có điều bọn ta chú trọng đến hợp tác tập thể. Trong bọn ta tài bắn cung của tiểu Dã chuẩn nhất. Do nó ra tay nắm chắc lớn nhất. Nhưng nếu như bọn ta ai cũng mang cung ra bắn bừa. Chỉ làm cho con mồi chạy mất. Ngược lại sẽ chữa lợn lành thành lợn què.
.Nguyên Liệt Hổ vung tay lên nói: - Hợp tác tập thể cái gì? Nếu như tài bắn cung của ngươi tuyệt vời. Căn bản là không cần hợp tác tập thể gì hết.
.Hàn Nghệ cười gật đầu nói: - Nguyên công tử nói không sai chút nào. Chính là tài bắn cung của ta không chuẩn mới lựa chọn hợp tác tập thể. Tranh thủ phát huy năng lực của mỗi người.
.Nguyên Liệt Hổ vẫn lắc đầu không cho là đúng.
.Lư Sư Quái liếc nhìn Nguyên Liệt Hổ, cười khổ lắc đầu, lập tức lại nói với Hàn Nghệ: - Ta cảm thấy Hàn tiểu ca nói rất có lý. Nói ra cũng cũng hổ thẹn, hợp tác tập thể, đạo lý đơn giản này. Mấy người chúng ta vẫn chưa có cách hiểu được.
.Nói xong y liếc nhìn Thôi Tập Nhận một cái, lại liếc nhìn Độc Cô Vô Nguyệt một cái.
.Trong lòng hai người đều hiểu rõ. Nhưng vẻ mặt đều không có biểu lộ gì, dường như là không nghe thấy vậy.
.Trịnh Thiện Hành không khỏi khẽ thở dài.
.Hàn Nghệ thấy bầu không khí có chút khó xử. Tuy chuyện này không liên quan gì tới hắn. Nhưng hắn hôm nay đến để giải sầu. Không muốn can dự vào mâu thuẫn của bọn họ. Chuyển chủ đề nói: - Nguyên thúc thúc chưa tới sao?
.Nguyên Liệt Hổ nói: - Nếu chỉ là còn chưa tới thì coi là chuyện tốt rồi. Chỉ sợ phụ thân ta không tới nữa.
.- À.
.Hàn Nghệ kinh ngạc nói: - Không phải Nguyên thúc thúc kêu chúng ta tới đây sao?
.Nguyên Liệt Hổ ngượng ngùng nói:
.- Ngươi không hiểu phụ thân ta. Phụ thân ta thay đổi chủ ý liên tục. Muốn đi đâu liền đi đó. Nếu như hiện giờ ông ấy đang trên đường tới nam mạc thì cũng không kỳ lạ.
.Hàn Nghệ bỗng nhiên có một cảm giác bị người đùa giỡn.
.Lư Sư Quái nói: - Liệt Hổ, Nguyên thúc thúc làm chuyện gì đều có lý do của ông ấy. Tuyệt không phải là người nói lời không giữ lời.
.Nguyên Liệt Hổ tức giận nói: - Thật sự là cảm ơn ngươi tìm cho phụ thân ta một lý do mà không có người tin.
.Lư Sư Quái không nói gì trừng mắt lên.
.Mấy người lại đợi thêm một chút.
.Vẫn không nhìn thấy bóng dáng phụ thân của Nguyên Liệt Hổ.
.Tiểu Dã không kiên nhẫn được nữa, nhỏ giọng nói: - Hàn đại ca. Chúng ta tự đi chơi đi.
.Hàn Nghệ có chút do dự nói: - Đợi thêm chút nữa đi.
.Đúng lúc này, trong không trung truyền tới tiếng thét dài. Mấy người đưa mắt nhìn qua, chỉ thấy một con ưng to đang dang cánh bay đến. Đó quả thật là hùng ưng dang cánh, ưng đánh trời cao.
.Độc Cô Vô Nguyệt nói: - Nguyên thúc phục đến rồi.
.Lại nghe được tiếng vó ngựa. Chỉ thấy rất nhiều con ngựa lao nhanh tới. Phía sau còn có mấy con chó to chạy theo. Dường như là đang chạy đua. Nhìn từ xa, dường như dẫn đầu là một nam hai nữ. Bỗng nhiên nữ tử bên phải hướng người về phía bên phải. Nhấc chân lên đá vào người đàn ông trung niên ở giữa một cái. Sau khi người đàn ông trung niên tránh được miệng mắng lớn lên. Còn nữ tử kia thì không nói một câu, chỉ đưa chân đá mạnh qua. Còn nữ tử phía bên trái thì thừa cơ để vượt lên.
.Trịnh Thiện Hành bọn họ nhìn thấy vậy đều toát mồ hôi lạnh. Làmlàm trò quỷ gì thế.
.Hàn Nghệ giương mắt mà nhìn. Người ra chân lúc nãy không phải ai khác mà chính là Tiêu Vô Y thê tử của hắn. Còn nữ nhân bên trái chính là Nguyên Mẫu Đơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận