Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 845: Đục lỗ từng cái

.Nữ ma đầu này làm gì người bình thường có thể nhìn thấu, dù là hiểu rõ tâm lý học như Hàn Nghệ cũng cảm thấy nàng là một cái động không đáy, hoàn toàn không biết nàng sẽ làm ra chuyện gì.
.- Nữ ma đầu này đã vậy còn chơi ta thật sự là buồn cười, nhất định phải làm cho nàng biết mặt.
.Hàn Nghệ tóc tai bù xù, hai mắt bốc hỏa, nổi giận đùng đùng hướng tới khuê phòng của Tiêu Vô Y đi đến, mới vừa rồi một màn kia có thể làm cho hắn sợ hãi như chính mình trần truồng, trong giây lát hai đại hán cao to lực lưỡng đến thật là muốn mạng hắn mà, hắn cũng hoài nghi chỉ sợ sau này sẽ bất lực, không phải, không phải, không phải, tắm bằng thùng gỗ đôi khi sẽ có cảm giác sợ hãi.
.Loảng xoảng một tiếng!
.Hàn Nghệ tức giận đẩy cửa rồi bỗng nhiên ngẩn ra, chỉ thấy Tiêu Vô Y lười biếng nằm bán thân ở giường vuốt vuốt cái thanh bảo kiếm kia.
.- Chàng tắm rửa rồi! Tiêu Vô Y nhìn hắn một cái, cười tủm tỉm nói.
.Mk! Có hung khí! Ánh mắt Hàn Nghệ hướng thoáng nhìn hai vú cao ngất kia của Tiêu Vô Y, lập tức có chút khiếp đảm, nói:
.- Hai --- hai đại hán kia có phải là nàng gọi tới hay không?
.Tiêu Vô Y gật gật đầu nói:
.- Không phải chàng yêu cầu sao?
.Hàn Nghệ kích động nói:
.- Nàng đừng vội bắt nạt trẻ người non dạ như ta, người ta đều là sắp xếp thiếu nữ hầu hạ, nàng lại sắp xếp hai cái đại hán đến, nàng rõ ràng là đang cố ý trêu ta à.
.Tiêu Vô Y nghe được hai chữ "Thiếu nữ", trong mắt hiện lên một chút ánh lửa, ngoài miệng lại cười mỉm nói:
.- Chàng vừa rồi không nói rõ ràng, ta làm sao có thể biết được.
.- Điều này còn cần nói rõ ràng nữa sao? Khẩu vị của ta còn chưa nặng đến mức này đâu.
.- Cùng lắm thì lần tới sắp xếp nha hoàn đi hầu hạ chàng là được.
.Tiêu Vô Y lơ đễnh nói.
.Lần tới? Ta sao còn dám có lần tới, hừ hừ, sau này ta có lẽ cứ đi Nguyên Gia Bảo thôi, nơi đó thái độ phục vụ thật sự là tốt hơn nhiều. Hàn Nghệ nghĩ thầm rằng, hiện tại cùng nàng minh đấu, hiển nhiên sẽ không phải là cử chỉ sáng suốt, đợi tí nữa lên giường ta sẽ cho nàng biết sự lợi hại của ta, nói:
.- Ta.... ta thực ra là nghĩ muốn trải nghiệm một chút, hiện tại trải nghiệm qua rồi thì lần tới cũng đừng sắp xếp cho ta.
.Tiêu Vô Y mím môi cười một tiếng:
.- Tùy chàng.
.Ta nhẫn! Hàn Nghệ hì hì cười đi tới, nói:
.- Vô Y!
.Trong mắt Tiêu Vô Y hiện lên một chút thẹn thùng
.- Gì thế?
.Hàn Nghệ ngồi xuống, chợt nghe xoát một tiếng, kiếm quang lóe sáng, Hàn Nghệ sợ tới mức giật bắn lên, nói:
.- Nàng muốn làm gì?
.Tiêu Vô Y khóe miệng co quắp, chịu đựng không được cười ra tiếng nói:
.- Không có gì a!
.Ta lại nhịn! Hàn Nghệ nói:
.- Đêm hôm khuya khoắt, nàng còn chơi kiếm làm cái gì a!
.Tiêu Vô Y phiết cái miệng nhỏ nhắn nói:
.- Đêm thế này không nên đọc sách, đành chơi kiếm một chút.
.Hàn Nghệ đôi mắt chuyển động, nói:
.- Hôm nay đối với chúng ta mà nói có ý nghĩa trọng đại, chúng ta không thể nói chuyện với nhau sao. Nào nào, ta giúp nàng treo bảo kiếm này lên.
.Hắn vừa nói, vừa dò xét vươn hai tay nhưng động tác tương đối chậm chạp.
.- Chàng sờ tay ta để làm chi?
.- À? Ồ! Thật có lỗi, sờ lầm.
.Hàn Nghệ cầm bảo kiếm cất đi, làm người ta không tưởng tượng được chính là Tiêu Vô Y cũng không phản kháng gì, hắn thở dài một hơi vội vàng đem bảo kiếm treo lại. Sau đó lập tức xoay đầu lại vẻ mặt cười xấu xa.
.Đồ ngốc này! Tiêu Vô Y mím môi cười bàn tay trắng nõn giương nhẹ nháy nháy đôi mắt đẹp, nói:
.- Phu quân, mau lại đây.
.- Đây đây đây!
.Vừa nghe được một tiếng, Hàn Nghệ đã vèo cái nằm lên giường, đem Tiêu Vô Y ôm thật chặt vào trong lồng ngực.
.Tiêu Vô Y hai má áp sát vào bộ ngực nóng bỏng của hắn, cảm thấy người như nhũn ra, hốc mắt hơi có chút ướt át bật hơi như lan nói:
.- Phu quân, chúng ta rốt cục có thể quang minh chính đại ở cùng một chỗ rồi.
.Kỳ thật hôm nay nàng mới là người vui vẻ nhất, nàng đã trông chờ ngày này quá lâu, quá cực khổ rồi. Trước đó không lâu nàng luôn có thái độ bi quan, dù sao bọn họ cũng đã phải vượt qua rất nhiều trở ngại nhưng nàng thực không nghĩ tới là ngày hôm nay lại đến nhanh như vậy. Hàn Nghệ nghe trong lòng làng khẽ động miệng cười hì hì nói:
.- Việc này cũng như là “Tái ông mất ngựa” họa phúc khôn lường a.
.Tiêu Vô Y hiếu kỳ nói:
.- Vậy là có ý gì?
.Hàn Nghệ cười hì hì nói:
.- Chẳng lẽ nàng không biết là lén lén lút lút cũng thật rất kích thích sao.
.- Chàng đi luôn đi!
.Tiêu Vô Y vỗ nhẹ nhẹ vào bộ ngực của Hàn Nghệ, nói:
.- Chàng đúng là hạ lưu.
.Bà nương này chính là không biết dành dụm, đợi đến khi ta hạ lưu thực sự, thì nàng sẽ chẳng còn từ nào để dùng nữa! Hàn Nghệ cười cười, nhưng nhất thời không vội, có chút cảm khái nói:
.- Đúng vậy a! Chúng ta cuối cùng cũng có thể quang minh chính đại ở cùng một chỗ ta nằm mơ cũng đều nghĩ tới giờ khắc này, ta đã nhớ rất nhiều về cuộc sống của chúng ta trước đây ở Dương Châu, ta cho rằng đến đây chúng ta sẽ có nhiều hoài niệm nhưng đến giờ phút này ta mới hiểu được cái ta hoài niệm chính là ngôi nhà có nàng.
.Tiêu Vô Y ngân ngấn nước mắt suy nghĩ tới ngày trước ở Dương Châu nói:
.- Nhớ tới lúc đó chàng chỉ là một nông dân một nghèo hai trắng lại còn mang nợ, nhưng nay hai năm ngắn ngủi qua đi, chàng đã quý vi Hoàng gia Đặc phái sứ, khiến cho ngay cả các thúc thúc, bá bá của ta cũng đều coi trọng chàng rất nhiều, điều này thật không thể tin nổi.
.Hàn Nghệ cười nói:
.- Cái này cũng giống như đồ ăn mà nàng làm vậy.
.Tiêu Vô Y nghe vậy cười khúc khích, vỗ nhẹ nhẹ phía dưới Hàn nghệ, khẽ cắn môi son, hơi hơi ngẩng mặt lên, nói:
.- Phu quân, hiện giờ chúng ta cuối cùng cũng có thể sinh hoạt chung một chỗ, chàng hi vọng ta cũng hầu hạ chàng giống như ở Dương Châu sao?
.Nàng muốn làm gì? Hàn Nghệ trong lòng hồi hộp một chút, nói:
.- Ta biết rằng nàng vô cùng hiền lành, nhưng nhà chúng ta nuôi nhiều tôi tớ như vậy chúng ta nhất định phải phát huy giá trị của bọn họ. Nếu không họ sẽ thấy mất đi tầm quan trọng của công việc, điều này sẽ dễ gây ra chứng bệnh trầm cảm, nghiêm trọng còn có thể dẫn đến tự sát, chúng ta không thể tàn nhẫn như vậy.
.Tiêu Vô Y nghe hắn nói hươu nói vượn, cười khúc khích, khó mấy khi dịu dàng nói:
.- Phu quân, chàng có biết không, ta rất thích nghe chàng nói hươu nói vượn.
.Đây là khen, hay là nói xấu.
.Hàn Nghệ đôi khi cũng bối rối, chợt thấy một vật thể vô cùng mềm mại nhẹ nhàng chạm vào bờ môi của hắn, mở mắt nhìn xem chỉ thấy Tiêu Vô Nghi ngượng ngùng nhìn hắn cười ha hả nói:
.- Vô Y, nàng là thê tử khéo hiểu lòng người nhất mà ta từng thấy.
.Nói xong hắn lập tức liền hôn lại.
.Trong lúc này tình cảm mãnh liệt vô tận, đêm nay rất nhiều ý nghĩa đối với họ.
.Sáng sớm ngày thứ hai, đêm qua Tiêu Vô Y toàn thân thả lỏng, bởi vì nàng đã không còn bất cứ băn khoăn nào, liều chết dây dưa triền miên, khoái hoạt trong đó người ngoài không biết được. Tuy rằng ánh mặt trời đã xuất hiện ở trên bức rèm che lóe ra kim quang nhưng nàng vẫn còn ngủ say trong hương vị ngọt ngào.
.Bỗng nhiên, lông mi của nàng khe khẽ nhảy lên nhảy xuống, cảm thấy trước ngực buồn buồn một trận, chậm rãi mở mắt ra chỉ thấy một bàn tay to lớn đưa vào giữa áo ngủ của nàng, nhẹ nhàng vuốt vuốt vào hai núi đôi căng tròn. Lập tức hai mắt mở mãnh liệt, lại nghe được bên cạnh vang lên một tiếng cười xấu xa:
.- Nàng đã tỉnh!
.Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Hàn Nghệ cười dài nhìn nàng, bàn tay vỗ vào bàn tay to tác quái kia nổi giận nói:
.- Sáng sớm tinh mơ mà đã ức hiếp ta.
.Hàn Nghệ chẳng những không rút bàn tay khỏi ngược lại bóp nhẹ nhàng.
.Tiêu Vô Y lập tức yêu kiều rên rỉ một tiếng, cầu xin Hàn Nghệ tha.
.Ha ha! Hồi này biết sai lầm rồi sao! Hàn Nghệ ha hả nói:
.- Không biết là ai tối qua cố tình đưa hai đại hán đến chỉnh ta.
.Thiếu chút nữa đã bị bạo cúc rồi.
.Tiêu Vô Y cười vang lên, tối hôm qua ai một tiếng kêu rên không khỏi cười khúc khích nói:
.- Ai kêu chàng động tâm tư xấu, lần đầu tiên chàng tới khuê phòng ta, mà đã muốn ta hầu hạ chàng tắm rửa, chàng lại dám làm như vậy, lần tới sẽ càng kinh khủng hơn nữa đấy.
.Hắc! Thân thể ở tay ta, còn dám uy hiếp ta? Hàn Nghệ trên tay hơi hơi dùng lực.
.- Ôi!
.Tiêu Vô Y vừa nhíu đôi lông mày kẻ đen.
.- Thật có lỗi! Thật có lỗi! Ta giúp nàng xoa xoa!
.Hàn Nghệ rất là "Kích động" mân mê.
.Tiêu Vô Y hung hăng trừng mắt nhìn hắn, nói:
.- Chàng rõ ràng là cố ý.
.- Oan uổng! Ta là bị nàng dọa sợ.
.Hàn Nghệ trong khi nói chuyện, trên tay lực đạo lúc nặng lúc nhẹ ý uy hiếp không cần nói cũng biết.
.Tiêu Vô Y tức giận cắn răng, nhưng khổ nỗi thẹn bị hắn bắt chẹt, hơn nữa đêm qua chiến đấu kịch liệt khiến bây giờ không xuất ra nửa phần sức lực, ngược lại còn cảm thấy thân hình dần dần nóng lên.
.Nhóc con! Theo ta đấu! Nữ nhân có uy phong thế nào đi nữa thì trên giường cũng chỉ có thể nghe theo nam nhân. Hàn Nghệ cười nói:
.- Vô Y, nơi này của nàng hình như lớn hơn một tí rồi.
.Tiêu Vô Y hai má đỏ lên, hừ nói:
.- Vậy cũng không lớn bằng Nguyên Mẫu Đơn.
.Nàng từng nhìn thấy cũng không nhiều lắm, chỉ có Nguyên Mẫu Đơn đã để lại cho nàng ấn tượng khắc sâu.
.Hàn Nghệ lập tức dừng lại, trừng mắt nhìn.
.Đôi mắt dễ thương của Tiểu Vô Y vừa chuyển, hì hì cười nói:
.- Đúng rồi! Chàng còn không nói với Mẫu Đơn tỷ, lúc này thật đúng là không thể giấu diếm.
.A à! Đã quên mất chuyện này rồi! Hàn Nghệ lập tức vẻ mặt buồn rầu xám xịt, nếu để cho Nguyên Mẫu Đơn biết Tiêu Vô Y là vợ của hắn ấy mà, hắn thật sự không thể tưởng tượng được sẽ là một hình ảnh khó thế nào.
.Tiêu Vô Y đôi mắt đẹp lấp lánh, nói:
.- Chàng có thể van xin ta! Ta sẽ đi nói giúp chàng.
.Hàn Nghệ nhìn nàng liếc mắt một cái, nói:
.- Nàng đi nói?
.Tiêu Vô Y gật gật đầu, nói:
.- Tỷ ấy không phải vẫn luôn muốn gặp ta sao.
.Hàn Nghệ trầm ngâm một lát thầm nghĩ, hoàn dựa vào nữ ma đầu này là không được, có lẽ sẽ làm cho việc này càng ngày càng tồi tệ, đối phó với Lý Nghĩa Phủ với ta thật ra không có vấn đề, nhưng chuyện này nếu làm to chuyện vậy thì hai bên thật không phải là người, lập tức lắc đầu nói:
.- Không được! Nàng ấy muốn gặp nàng là một chuyện, thế nhưng trước tiên ta phải cùng nàng ấy thẳng thắn nói hết mọi chuyện, đây là trách nhiệm mà ta phải thực hiện.
.Tiêu Vô Y nói:
.- Chàng cũng đừng thể hiện anh hùng, nếu Mẫu Đơn tỷ điên lên ngay cả bản Quận chúa cũng dám đánh, hơn nữa nàng ấy hận nhất kẻ lừa gạt nàng ấy, nếu nàng ấy biết ta là thê tử của chàng chắc chắn sẽ cho rằng chúng ta đang thông đồng với nhau, nói không chừng còn tưởng rằng ta bố thí cho nàng ấy, nghĩ tới thực sự rất đáng sợ a!
.Nàng vừa nói vừa lộ ra một vẻ mặt sợ hãi!
.- Không khoa trương như vậy chứ!
.- Chàng không tin cũng được.
.Tiêu Vô Y ồ một tiếng, nói:
.- Còn có Phi Tuyết, Mẫu Đan tỷ đã biết chuyện giữa chàng và Phi Tuyết chưa? Phi Tuyết biết chuyện giữa chàng với Mẫu Đơn tỷ chưa? Xem ra thời gian tới chàng sẽ rất bận bịu a!
.Nàng vừa nói như vậy Hàn Nghệ bỗng nhiên có một loại xúc động đến nước mắt tuôn trào, đầu cũng phình cả ra.
.Tiêu Vô Y thấy vẻ mặt thống khổ của hắn, vui sướng khi người gặp họa nói:
.- Hồi này biết sai lầm rồi chứ, hừ, ai kêu chàng nơi nơi hái hoa ngắt cỏ, đáng đời chàng.
.Không phải là nữ nhân sao, làm như ta không xử lý được vậy, thật sự là quá xem thường ta. Hàn Nghệ tà tà cười nói:
.- Binh pháp có câu, tập trung ưu thế của lực lượng, đục lỗ từng cái một.
.Tiêu Vô Y ngẩn ra, nói:
.- Trong binh thư không có những lời này a!
.- Không có sao?
.Hàn Nghệ ha hả cười, nói:
.- Hiện tại ta đây sẽ cùng nàng biểu diễn một chút. Nói xong hắn xoay mình vùng lên mang dục vọng xách thương ra trận.
.Tiêu Vô Y lúng túng dùng hai tay để ở bộ ngực của Hàn Nghệ, giọng điệu hoảng loạn nói:
.- Chàng làm gì? Giờ ——giờ không còn sớm nữa, chúng ta phải đi gặp phụ thân rồi.
.- Cũng đã trễ thế này rồi, không cần quan tâm muộn thêm chút nữakhông không không, phải là nửa canh giờ mới phải.
.Tiêu Vô Y toàn thân run lên, chợt thấy một cỗ nhiệt lượng phá thể mà vào, không kềm nổi khẽA một tiếng.
.Nhất định phải xuyên vào!
.- Đều tại chàng, nếu cha ta tức giận, sẽ không tha cho chàng.
.Buổi sáng bình minh đã qua, mặt trời đã nhô lên cao, Tiểu Vô Y vừa vội vã đi tới đại sảnh vừa không ngừng hướng về phía Hàn Nghệ oán giận.
.Hàn Nghệ ngáp nói:
.- Không có chuyện gì đâu! Cha nàng cũng là người từng trải, làm sao có thể không hiểu hết lẽ đúng sai.
.- Chàng còn nói!
.Tiêu Vô Y hung hăng trừng mắt nhìn con người này.
.Đi vào đại sảnh chỉ thấy Tiêu Nhuệ đang ngồi trong phòng đọc sách.
.Hàn Nghệ lập tức một tay kéo Tiêu Vô Y ngoắc vào tay mình nói:
.- Chúc nhạc phụ buổi sáng tốt lành.
.Thật đúng là nông dân mà! Tiêu Vô Y nhìn Hàn Nghệ chào hỏi một cách thô thiển như thế, tâm đều khóc muốn chết.
.Nhưng Tiêu Nhuệ lơ đễnh nhìn Hàn Nghệ tinh thần mạnh mẽ trái lại cảm giác vô cùng tốt, cười nói:
.- Các con vào đi.
.Tiêu Vô Y nghe vậy không khỏi đỏ mặt lên.
.Hàn Nghệ cũng mặt dày cười nói:
.- Nhạc phụ, chúng con dậy trễ thật sự có lỗi.
.Tiêu Nhuệ ha hả nói:
.- Không sao, hôm qua con cũng đủ vất vả rồi.
.Đó là tương đối vất vả a! Hàn Nghệ nhìn Tiêu Vô Y trừng mắt nhìn, như thách thức, xem đi, đã bảo nhạc phụ là tài xế già mà, ồ không, là người từng trải rồi mới đúng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận