Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 914: Gửi lương thực được trả tiền

.Đại hội quyên tiền này, sau khi lấy được nước mắt của Hứa Kính Tông và Lý Nghĩa Phủ thì kết thúc!
.Thực sự tim đau như bị xát muối!
.Có lẽ phải tìm người dìu bọn họ về.
.Sau khi tan hội, Võ Mị Nương không ở lại, lập tức khởi giá hồi cung, dù sao nàng là Hoàng hậu, thời gian ra ngoài có hạn.
.Nàng vừa đi, mọi người cũng giải tán.
.- Ôi, trong nháy mắt, hai trăm quan đã biết mất.
.Tiền Đại Phương đi ra ngoài phòng, liền thở dài một hơi, xem ra hôm nay những kẻ keo kiệt này giống như bị lột một lớp da.
.Triệu Tứ Giáp nói:
.- Lão Tiền, ngươi đừng thở dài, bao nhiêu phú thương ở các quận huyện muốn tiêu tiền, vẫn chưa có cơ hội, nếu tương lai con cháu của chúng ta có thể vào triều làm quan, vậy coi như chúng ta được đổi đời.
.Tiền Đại Phương gật đầu, nói:
.- Cũng đúng, dù sao cũng phải tiêu số tiền này, phu nhân nhà ta cũng nói như vậy.
.Cổ Phú Quý đuổi theo đến bên cạnh, nói:
.- Này, này, này, các ngươi thấy thế nào?
.Tiền Đại Phương tò mò hỏi:
.- Có ý gì?
.- Chính là Kim Hành đấy!
.Cổ Phú Quý nói:
.- Tiền của chúng ta để ở nhà cũng là để, gửi đến Kim Hành, còn có thể sinh lãi, mặc dù nói một năm hai văn tiền cũng không nhiều, nhưng tốt hơn so với không có, ta đang nghĩ có nên gửi ít tiền vào hay không.
.Tiền Đại Phương nói:
.- Nói như vậy rất đúng, nhưng để tiền ở chỗ người khác, trong lòng vẫn luôn bất an.
.Bành Vạn Kim nói:
.- Con người của Hàn tiểu ca, chúng ta đều hiểu rõ, tuy rắng khá giảo hoạt, nhưng vẫn giữ chữ tín, mà trong đó Hoàng hậu cũng tham gia, chắc sẽ không xảy ra sai sót đâu.
.Triệu Tứ Giáp nói:
.- Xem thế nào đã.
.Chợt nghe thấy tiếng gọi:
.- Mao ca, bên này, bên này.
.- Thôi huynh!
.- Vương huynh!
.Mọi người chờ bên ngoài rất lâu, thấy rố cuộc cũng giải tán, vội vàng vãy tay về phía bằng hữu, trong chốc lát một câu “Kim Hành” tràn ngập khắp các ngõ ngách của ngõ Bắc.
.Hội nghị đã giải tán, nhưng liên tiếp bận bịu.
.Tổ chức tài chính nhất định phải có quy định điều lệ rõ ràng, nếu quy định lộn xộn, vậy thì chắc chắn game over.
.Quyên góp tiền lần này không có liên quan đến Kim Hành, là quyên góp cho quỹ từ thiện, chắc chắn người của Võ Mị Nương sẽ quản lý, hơn nữa người của Võ Mị Nương là Hộ bộ phái đến, sau lưng có quan phủ, đây không phải là nói giỡn, trước tiên bọn họ nghiêm túc kiểm tra số lượng, sau đó gửi vào Kim Hành. Ngoài ra, Hàn Nghệ ký khế ước giấy trắng mực đen một khoản sách vở năm nghìn quan với quỹ hội, và cũng ký một bản thỏa thuận ban đầu cho vay một nghìn quan với quỹ hội.
.Vì phần lớn số tiền còn chưa đến, nên phải đợi tiền về đúng chỗ mới có thể giữ lời.
.Coi như đã giải quyết xong chuyện khẩn cấp của Hàn Nghệ.
.Về phần năm nghìn quan sách vở, đó là Hàn Nghệ chủ động quyên góp, bởi vì nói như vậy, hắn có thể nắm giữ tài liệu giảng dạy, đây là điểm rất quan trọng.
.Sau khi đại khái công việc đã hoàn tất, đã là lúc chạng vạng tối.
.- Hàn đại ca, huynh đã về.
.Hàn Nghệ vừa vào trong viện, Hùng Đệ liền chạy tới.
.- Ừ.
.- Đại tỷ tỷ đang nghỉ ngơi ở trong phòng.
.- Vậy sao? Ta vào xem sao.
.- Vâng.
.Hàn Nghệ đi vào trong phòng, thấy Tiêu Vô Y đã nằm ngủ trên giường, đi tới, nhẹ nhàng đắp chăn cho nàng.
.- A!
.Nghe thấy tiếng, Tiêu Vô Y chậm rãi mở mắt ra.
.- Chàng ——đã về.
.Hàn Nghệ hôn trán nàng, cười nói:
.- Chủ mẫu của ta, chắc là mệt mỏi lắm rồi!
.Tiêu Vô Y cười ngượng ngùng, gật gật đầu, ngồi dậy.
.Một tay Hàn Nghệ dìu nàng, ôm nàng vào trong ngực, nói:
.- Đêm nay được nghỉ ngơi rồi, hiếm khi có được.
.Tiêu Vô Y ghé vào trong ngực Hàn Nghệ, trong phút chốc không muốn rời khỏi, khẽ ừ, nói:
.- Thực sự không ngờ được làm chủ mẫu khó như vậy, mệt mỏi hơn cả luyện Nhất Thiên kiếm.
.Hàn Nghệ cười ha ha, nói:
.- Do nàng chưa quen đeo khuôn mặt tươi cười để tiếp đãi người khác, nên cảm thấy mệt mỏi.
.Tiêu Vô Y lười biếng nói:
.- Mỗi lúc như này, ta rất nhớ cuộc sống ở Dương Châu, tuy hơi nghèo, nhưng thoải mái thanh thản, không cần nhìn nét mặt của người khác.
.Hàn Nghệ nói:
.- Cũng không hẳn, ở Dương Châu nàng không thể tận hiếu với cha nàng, mỗi nơi đều có một cái tốt.
.- Điều này cũng đúng!
.Tiêu Vô Y gật đầu, đột nhiên hỏi:
.- Đúng rồi, tại sao hôm nay Nguyên Mẫu Đơn không đến?
.Hàn Nghệ sửng sốt, nói thật:
.- Đây là lần đầu tiên Nguyên gia vào cùng gặp Hoàng hậu, Mẫu Đơn chưa đủ tư cách, nên Nguyên đại bá đích thân tới.
.- Ta phí mất một ngày bận rộn rồi.
.Miệng của Tiêu Vô Y méo xẹp, hốc mắt đỏ lên, thực ra hôm nay nàng không nhất định phải đến làm chủ mẫu, còn không phải để chọc Nguyên Mẫu Đơn sao, kết quả là Nguyên Mẫu Đơn không tới, một trận rất bi thảm!
.Hàn Nghệ cười hề hề, nói:
.- Được rồi! Không nói chuyện nữa, ta ôm nàng nghỉ ngơi một chút.
.Tiêu Vô Y tủi thân ừ một tiếng. Hai vợ chồng tựa sát nhau, hai mắt nhắm lại, hưởng thụ giây phút thanh tịnh khó có được.
.Đêm đó đã quyết toán xong sổ sách, trừ đi sách vở năm nghìn quan của Hàn Nghệ, tổng cộng tiền quyên góp là hai vạn năm trăm năm mươi ba quan tiền. Hai mươi mốt vị phú thương tham gia quyên góp được bốn nghìn hai trăm quan, thêm cả một nghìn quan của Nguyên gia, ngoài ra, còn có Võ Hoàng hậu, bốn đại gia tộc, Đệ Nhất Lâu, Tự Do Chi Mỹ, và nhóm người Hứa Kính Tông, Lý Tích, Dương Nghĩa Nột, Vương Đức Kiệm tổng cộng quyên góp năm nghìn quan, những người còn lại tổng cộng chỉ quyên góp được một nghìn quan.
.Nhưng Hàn Nghệ tin rằng, chỉ cần học viện mở ra, vì có lợi cho dân chúng, sẽ càng có nhiều nhân sĩ đến quyên tiền.
.Nhưng mà, dường như danh tiếng của Kim Hành đã lấn át cả quỹ từ thiện giáo dục Võ Hoàng hậu.
.Ngày thứ hai, Đại Đường nhật báo kỳ mới phát hành, Đại Đường nhật báo kỳ này không có học vấn gì cả, toàn bộ trang báo đều liên quan đến Kim Hành và quỹ từ thiện giáo dục Võ Hoàng hậu.
.Đương nhiên nội dung chủ yếu là thành lập Kim Hành.
.Hàn Nghệ chẳng những công bố chi tiết lãi suất, hơn nữa còn ban bố một tin tức vô cùng nặng ký.
.Chính là nghiệp vụ gửi lương thực của Kim Hành.
.Giá lương thực trước mắt đã giảm xuống mỗi đấu ba bốn văn tiền, trở thành thấp nhất trong lịch sử, mà Kim Hành lấy giá sáu đồng thu mua lương thực, nhưng có một điều quan trọng là, sau một năm mới được lấy tiền, vẫn là lãi suất hai văn tiền, thế nhưng lãi suất này đáng giá hơn gửi tiền tiết kiệm, dù sao cũng là lãi suất của mỗi đấu lương thực, chứ không phải lãi suất của một trăm văn tiền.
.Bởi vậy cũng có một hạn chế, mỗi gia đình chỉ có thể gửi năm tạ lương thực, nhất định phải mang hộ tịch đến để gửi.
.Nhưng bất kể như thế nào, rõ ràng đáng giá hơn so với gửi tiền tiết kiệm.
.Còn có một điều, chính là gửi lương thực được trả tiền, văn bản quy định rõ ràng, hôm nay ngươi gửi lương thực, nhưng sau một năm, ta trả lại cho ngươi là tiền.
.Chuyện này liên quan đến lương thực, tin tức vừa phát hành thì truyền khắp nơi.
.- Hàn tiểu ca cũng thật là, còn hạn chế mỗi gia đình chỉ có thể gửi năm tạ lương thực, thực sự là buồn cười.
.Tiền Đại Phương rất oán hận cầm tờ báo, ông ta không bán được lương thực rồi, mang lương thực đi thử Kim Hành, ông ta rất sẵn lòng!
.Triệu Tứ Giáp cũng không hiểu, nói:
.- Rốt cuộc Hàn tiểu ca muốn diễn trò gì đây, càng ngày càng làm cho người ta đoán không ra.
.Ngay cả đám thương nhân bọn họ cũng không đoán ra, những người còn lại càng không cần nói, vì thế đều đang xem chừng.
.Thùng rỗng kêu to.
.Người đến Kim Hành gửi tiền tiết kiệm rất ít, gần như có thể nói là không có, người đến vay tiền cũng không có, quan trọng là dân chúng vẫn luôn chịu chèn ép, bọn họ không tin có chuyện tốt như vậy.
.Nhưng Hàn Nghệ vững như núi Thái Sơn, tuyệt không sốt ruột, quan trọng là tiền quyên góp đã đến đúng nơi, trước mắt đây là điều hắn cần nhất, bên trong còn bao hàm máu và nước mắt của Hứa Kính Tông, Lý Nghĩa Phủ.
.Tiền đồng thực sự rất khó đếm, nên Nguyên gia tương đối nghiêm ngặt, trực tiếp làm một đống vàng trị giá một vạn quan đến, đương nhiên cũng là Hàn Nghệ đề nghị, bởi vì kế hoạch nam tiến cần có tiền đồng.
.Cho đến ngày thứ ba, cửa thành vừa mới mở ra, không ít dân chúng đẩy từng xe lương thực vào ngõ Bắc, nhanh chóng chặn hết lối đi cả của con phố.
.Bởi vì những người này từ bốn phương tám hướng đi tới, rất nhiều dân chúng trong thành Trường An nghe tin đồn thổi, khẩn trương chạy đến ngõ Bắc, bởi vì bọn họ đều đang chờ xem, kết quả là, ngõ Bắc lại trở thành tiêu điểm một lần nữa.
.Một tiếng ào ào thật lớn vang lên.
.Chỉ trông thấy một túi tiền đồng đổ ra.
.Người đứng xem kinh ngạc.
.- Lão Đào, ngươi đến gửi tiền tiết kiệm sao?
.Người này chính là Đào Thổ.
.Đào Thổ hưng phấn gật đầu.
.- Tiền này để ở nhà, ta không ngủ được, để ở chỗ này của ngươi yên tâm hơn chỗ của ta, hơn nữa còn có thể kiếm thêm tiền.
.Một người bên cạnh kinh ngạc nói:
.- Lão bá, nhiều tiền như vậy, liền giao toàn bộ cho người khác sao? Chẳng lẽ ngươi không sợ——!
.- Tiểu ca, ngươi nói gì vậy?
.Đào Thổ nói:
.- Không dám nói cái khác, con người của Hàn tiểu ca này, lão hủ biết rất rõ, không có Hàn tiểu ca, vốn không có ta ngày hôm nay, để tiền ở chỗ Hàn tiểu ca, lão hủ rất yên tâm.
.- Đào lão ca nói rất đúng, nếu không tin Hàn tiểu ca, thực sự không biết nên tin ai, hôm nay ta cũng đến gửi tiền đây.
.- Ôi! !! !! Thực sự là đúng dịp, ta cũng vậy đấy.
.Lập tức có không ít người hưởng ứng, tất cả đều là thương nhân chợ lớn Đào Bảo, bọn họ vô cùng tin tưởng Hàn Nghệ, dù sao sự thật bày ở trước mặt, Hàn Nghệ đã giúp đỡ bọn họ rất nhiều.
.Nhưng vào lúc này, có một nam một nữ đứng trên lầu hai của Nữ Nhân Phường, chính là Hàn Nghệ và Nguyên Mẫu Đơn.
.- Đây cũng là do chàng sắp xếp đúng không.
.Nguyên Mẫu Đơn nhìn đám người Đào Thổ, nói.
.Hàn Nghệ lắc đầu, nói:
.- Ta xin! Nhân phẩm của ta đặt ở đây được không.
.Nguyên Mẫu Đơn mím môi cười, nói:
.- Nếu nhân phẩm của chàng đủ để bầy trên quầy hàng, vậy sao chàng còn bảo Nguyên gia và Tự Do Chi Mỹ giựt giây người của chúng ta đến chỗ chàng gửi lương thực.
.Hóa ra hơn phân nửa những người này đều là người làm Nguyên gia và công nhân của Tự Do Chi Mỹ.
.Nhân sinh thật khó đoán! Sắc mặt Hàn Nghệ cứng đờ, nói:
.- Người quen biết ta, đều biết nhân phẩm của ta, người không quen biết ta, đương nhiên không biết, chuyện này cần có người dẫn đường, cũng không thể nói là giựt giây, chúng ta đang giúp bọn họ kiếm tiền, là một chuyện cực tốt.
.Nguyên Mẫu Đơn mỉm cười, lườm hắn một cái, rồi nghiêm mặt nói:
.- Có điều là một chiêu này của chàng rất cao minh.
.Hàn Nghệ nói:
.- Làm sao? Nàng nhìn ra rồi hả?
.- Chàng đừng có coi thường người khác.
.Nguyên Mẫu Đơn khẽ cười một tiếng, nói:
.- Kim Hành này của chàng rất mới mẻ độc đáo, cho vay tiền, có thể sẽ có rất nhiều người đến vay tiền, dù sao lãi suất của chàng cũng thấp như thế, nhưng gửi tiền tiết kiệm, lại không giống, để số tiền này bên mình mới yên tâm, người người đều như thế. Nhưng nếu không có người đến gửi tiền, Kim Hành của chàng mở không được lâu dài. Điều này cần uy tín cực kỳ cao, mới có thể làm cho dân chúng đem tiền đến cất trong Kim Hành.
.Mà mấy mùa thu hoạch gần đây, mọi nhà dư không ít lương thực, để ở nhà dễ bị hỏng, nếu gửi lương thực, dân chúng có thể rất yên tâm, hơn nữa chàng âm thầm giở trò quỷ, tin rằng đến hôm nay, có rất nhiều dân chúng đến gửi lương thực. Mà rượu của chàng bán tốt như vậy, lương thực có thể ủ rượu, lợi nhuận của rượu lại cao, chẳng những chàng không thua lỗ, còn kiếm được không ít, hơn nữa chàng không cần tiền vốn, tương đương với việc làm ăn không vốn. Tuy nhiên điều này không quan trọng, làm cho dân chúng nảy sinh tín nhiệm lớn đối với Kim Hành, đến lúc đó tự nhiên sẽ có người đồng ý gửi tiền vào Kim hành, Kim Hành của chàng sẽ sống.
.- Chậc chậc! Không hổ là nữ nhân Nguyên gia, phân tích rất thấu đáo.
.Hàn Nghệ vỗ tay vài cái, Nguyên Mẫu Đơn nói không sai tý nào, thực ra gửi lương thực mang đến lợi ích không nhiều lắm, tuy nói giá lương thực rất thấp, nhưng hiện giờ thiếu thốn tiền, sẽ không có khả năng phát sinh lạm phát, tiền mới là mặt hàng đáng giá nhất, Hàn Nghệ dự tính, trừ phi xảy ra thiên tai, nói cách khác, một năm sau tiền tệ sẽ càng trở nên eo hẹp, hắn cần lương thực ủ rượu, trực tiếp mua hời một chút, hắn làm như vậy là muốn để Kim Hành đi sâu vào trong lòng dân chúng, thành lập sự trao đổi lẫn nhau, là khâu quan trọng nhất trong việc buôn bán, không có giao lưu thì sẽ không có buôn bán, hắn đột nhiên hỏi:
.- Vậy nàng có nghĩ đến, quỹ từ thiện giáo dục Võ Hoàng hậu sẽ đêm đến lợi ích không thể đếm cho Nguyên gia không? Một nghìn quan kia của Nguyên gia, tuyệt đối là tiền đầu tư tốt nhất trong năm nay.
.Nguyên Mẫu Đơn sửng sốt, nói:
.- Chuyện này——chuyện này có liên quan gì đến Nguyên gia thiếp?
.- Có liên quan rất lớn !
.Hàn Nghệ cười, nói:
.- Bởi vì quỹ từ thiện giáo dục Võ Hoàng hậu này sẽ là một khâu vô cùng quan trọng trong kế hoạch nam tiến của chúng ta.
.Nguyên Mẫu Đơn nghe xong không hiểu gì.
.- Đi thôi, ta dẫn nàng đến một nơi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận