Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 242.2: Thật sự có mỹ nữ!.

.Hàn Nghệ hắc một tiếng: - Trái lương tâm? Ý của cô là gì? Hôm nay không nói rõ ràng, cô cũng đừng mong đi đâu.
.Mộng Nhi lại bật cười khanh khách.
.Hùng Đệ, Tiểu Dã cũng cười ha hả.
.- Tiểu Nghệ ca, ta sai rồi, ta không nói chuyện với ngươi nữa, ta đi xem Mộng Dao tỷ tỷ các nàng tập luyện đây.
.Mộng Đình nói xong liền kéo Mộng Nhi chạy ra ngoài sân.
.Lồng ngực Hùng Đệ run run, vui sướng hớn hở nói: - Hàn đại ca, huynh muốn ta gọi huynh là "soái ca" sao?
.- Đi đi đi, đệ tránh sang một bên cho ta, xem náo nhiệt cái gì. Hai cô gái này thật sự không biết thưởng thức, lần trước nhìn thấy Vương Huyền Đạo thì giống như dân dại trai, thật không biết quy nhân kia có gì tốt.
.Hàn Nghệ vừa tỏ ra tao nhã đi vào nhà, rồi cầm một bộ quần áo sạch sẽ từ trong nhà ra, thấy bọn Hùng Đệ ăn điểm tâm như sói nhai hổ nuốt, thầm nhủ, thực là một đám gia hỏa không biết vệ sinh, quá giống ta trước đây. Hắn lắc đầu đi đến nhà tắm, giội nước lạnh, sau khi tắm xong thì đi ra, bọn Hùng Đệ đã ăn xong, cũng không biết chạy đi đâu, hắn chỉ có thể cầm bánh bao phòng bếp vừa mới làm ra, vừa ngồi trong sân vừa ăn.
.Trước kia khi ăn bữa sáng là hai người cùng ăn với nhau, ngồi trên giường mà ăn, hai cơ thể không mảnh vải che thân, nàng ăn một miếng ta ăn một miếng, nhưng hiện tại --- ôi, Hàn Nghệ ăn bánh bao, nghĩ bản thân phong lưu ở đời sau, khóc ra máu, ông trời à, ban thưởng cho ta một mỹ nữ đi!
.- Hàn Nghệ!
.Vừa dứt lời, chợt nghe thấy một giọng nói trong trẻo vang lên phía sau.
.- Mỹ nữ?
.Hàn Nghệ quay phắt đầu lại, kinh hô một tiếng.
.Thấy Dương Phi Tuyết đi đến.
.- A?
.Một tiếng "mỹ nữ" này làm cho Dương Phi Tuyết lập tức há hốc mồm, mặt đỏ bừng, nói: - Ngươi gọi cái gì thế?
.- Các ngươi có thật là quan hệ bạn bè?
.Một tiếng nói nghi hoặc vang lên, một đại mỹ nhân cực kì cao gầy từ bên ngoài đi vào.
.Chính là Nguyên Mẫu Đơn.
.Thôi xong! Đầu Hàn Nghệ lập tức đổ mồ hôi lạnh.
.Nguyên Mẫu Đơn cùng dùng ánh mắt hồ nghi dò xét cả người Hàn Nghệ và Dương Phi Tuyết.
.Hàn Nghệ nhạy bén suy nghĩ, cười ha hả, ngoắc tay nói: - Nguyên đại mỹ nữ, chào buổi sáng.
.Quét mắt qua, quả thật là đẹp nha. Dương Phi Tuyết duyên dáng yêu kiều, giống như bông hoa kiều diễm, tràn đầy hơi thở thanh xuân, làm người ta tim đập thình thịch. Còn Nguyên Mẫu Đơn, người cũng như tên, đứng đầu trong mọi loài hoa, khí chất tôn quý làm người ta có cảm giác chỉ có thể đứng nhìn từ xa, nhưng cực kì dễ dàng gợi lên dục vọng chinh phục của đàn ông.
.Đôi mắt đẹp của Nguyên Mẫu Đơn trợn tròn, bắn ra hai ánh mắt sắc bén.
.Làm gì thế, ta gọi cô là mỹ nữ, cô lại coi ta là kẻ thù, có bãn lĩnh thì cô gọi ta là "soái ca" đi! Hàn Nghệ có phần sợ hãi, theo bản năng tìm Tiểu Dã để bảo vệ cho mình, nói: - Tiểu... Chết tiệt, Tiểu Dã sao lại không ở đây.
.Dương Phi Tuyết nhíu chặt mày, rất không vui vẻ nói: - Hàn Nghệ, hôm nay sao ngươi lại ngả ngớn như vậy.
.Phi Tuyết muội tử, cô cho rằng ta muốn vậy sao, ta không muốn gọi như vậy, nàng lại không cho rằng chúng ta có những thứ đó, ta chỉ muốn đối xử bình đẳng, cô lại bảo ta ngả ngớn, ta thật đúng là oan nha! Thôi, ta đành phải nhận mệnh xả thân vì nghĩa. Hàn Nghệ bật cười ha hả nói: - Thật có lỗi, thật có lỗi, sống ở Bình Khang Lý ngốc đã quen, vô tình nhiễm một ít tật vặt.
.Rất vô sỉ đổ sạch sẽ trách nhiệm của mình.
.Phi Tuyết muội tử vô cùng hồn nhiên, vừa nghe đã tin, thầm nói: - Bình Khang Lý này thật đúng không phải là nơi tốt đẹp gì. Nói xong, nàng lại nói với Hàn Nghệ: - Hàn Nghệ, ngươi đừng có học cái xấu đấy.
.- Dạ dạ dạ.
.Hàn Nghệ cười gật đầu.
.Nguyên Mẫu Đơn có vẻ hơi kinh ngạc, Hàn Nghệ này đến tột cùng cho Dương Phi Tuyết uống thuốc mê gì vậy. Hàn Nghệ vô cùng xảo quyệt, không mang theo người xấu coi như là công đức vô lượng rồi, hừ nói: - Chỉ sợ trong Bình Khang Lý này không xứng với hắn.
.Hàn Nghệ sao có thể không nghe ra ý nàng châm chọc, nhưng giả ngốc nói: - Đâu có, đâu có, Mẫu Đơn nương tử rất để mắt đến tại hạ nhỉ, tuy tại hạ chỉ là một nông dân nhưng tán thưởng như thế, tại hạ hổ thẹn, tại hạ hổ thẹn.
.Ta đây tán thưởng ngươi sao? Nguyên Mẫu Đơn nhất thời hết cái để nói.
.Hàn Nghệ vội vàng nói sang chuyện khác: - Đúng rồi, Dương cô nương, sao hôm nay cô tới đây?
.Dương Phi Tuyết cười nói:
.- Chuyện này ta nên phải cảm ơn ngươi?
.- Ừm?
.- Ngươi còn muốn giấu ta sao, Mẫu Đơn tỷ nói cho ta biết hết rồi, là ngươi nhờ nàng đưa ta đi chơi, cảm ơn ngươi. Dương Phi Tuyết hì hì cười nói.
.Nguyên Mẫu Đơn hừ nhẹ một tiếng, - Biết rõ rồi còn cố hỏi.
.Hàn Nghệ sửng sốt, lập tức hiểu ra, biết nàng cho rằng mình cố ý hỏi mình như vậy, kì thật là muốn giành được sự cảm kích của Dương Phi Tuyết. Thật ra vừa rồi hắn chỉ muốn nói sang chuyện khác, nên mới thuận miệng hỏi như vậy, chứ không suy nghĩ nhiều. Hắn cũng không muốn so đo với Nguyên Mẫu Đơn, ha hả nói: - Cảm ơn ta làm chi, cô phải tạ ơn Mẫu Đơn nương tử mới đúng, ta cũng thấy tâm địa Mẫu Đơn nương tử thiện lương, nhiệt tình với người ngoài, cảm thấy cô có thể kết giao với người bạn như vậy quả là phúc khí lớn.
.Nguyên Mẫu Đơn sửng sốt, nàng còn cho rằng Hàn Nghệ sẽ phản bác lại nàng, không nghĩ không ngờ Hàn Nghệ lại lấy ơn báo oán, không khỏi có phần xấu hổ.
.Không biết trong lòng Hàn Nghệ quả thật cảm kích nàng, vì vậy mới không tính toán với hắn, nếu ngay cả chút thông minh này cũng không có, hắn đã sớm lừa Tiêu Vân qua khe suối để bán.
.Dương Phi Tuyết gật đầu, nói: - Ngươi nói không sai, Mẫu Đơn tỷ tỷ đối xử với ta rất tốt, ngày hôm qua còn đưa ta đến Nữ Sĩ Các chơi, quen biết được không ít bạn bè. Mẫu Đơn tỷ tỷ, cảm ơn tỷ.
.Nguyên gia này là đại gia tộc, hơn nữa có muôn vàn quan hệ với Dương gia, cũng có thể nói là thế giao. Nguyên Mẫu Đơn tìm Dương Phi Tuyết chơi, Dương Tư Huấn và Dương phu nhân không thể không cho đi, các nàng cũng biết mỗi ngày Dương Phi Tuyết đều đợi ở nhà, vô cùng nhàm chán
.Bởi vì Dương Phi Tuyết vốn là người hoạt bát đáng yêu, ngây thơ thiện lương, lại khá hài hước, cho nên rất nhanh đã thân như tỷ muội với Nguyên Mẫu Đơn.
.Nhưng Nguyên Mẫu Đơn vốn muốn định muộn một chút, dù sao cũng quá sớm, nhưng Dương Phi Tuyết không chờ được, vì thế hẹn với Nguyên Mẫu Đơn hôm nay ra ngoài sớm một chút.
.Nguyên Mẫu Đơn xấu hổ mỉm cười, cảm thấy hổ thẹn, nói: - Ta cũng là do ngươi nhờ vả.
.Hàn Nghệ thấy bầu không khí có phần nặng nề, vì thế nói: - Được rồi, ba người chúng ta ở đây đều là người quen với nhau, cần gì nói lời khách sáo.
.Vẻ mặt Nguyên Mẫu Đơn nghiêm túc nói: - Ai quen với ngươi?
.Hàn Nghệ nói: - Ta và Dương cô nương quen nhau, cô cũng quen với Dương cô nương, chúng ta thân càng thêm thân!
.Dương Phi Tuyết nghe thấy cảm thấy buồn cười, cười khanh khách nói: - Có lý, có lý.
.Khóe miệng Nguyên Mẫu Đơn co giật, lườm Dương Phi Tuyết một cái, nói: - Có lý cái gì, rõ ràng chính là ngụy biện.
.Hàn Nghệ cười, thật ra cũng không phủ nhận, nói: - Dương cô nương gần đây vẫn khỏe chứ? À đúng rồi, hình như lâu rồi ta không thấy thiếu công tử tới đây.
.Nguyên Mẫu Đơn nói: - Tiểu Mông sắp phải thi, mấy ngày nay luôn ở nhà ôn bài.
.- Tàn nhẫn như vậy, ồ không, khổ cực như vậy.
.Hàn Nghệ gật đầu, thầm nghĩ, phỏng chừng tiểu tử kia bị phụ thân gã giam cầm lại rồi, nói: - Vậy còn cô?
.Dương Phi Tuyết bĩu môi, sầu muộn nói: - Ta còn có thể làm gì, nhị thẩm ta ngày nào cũng cũng đưa hôn sự cho ta, ta nói thế nào bà cũng không nghe, còn nói lớn thêm chút nữa là không gả ra ngoài được rồi. Ngày đó khi Mẫu Đơn tỷ tỷ tới cửa tìm ta, nhị thẩm ta còn đang nói với ta chuyện này, còn nói ta phải gả cho Bùi Tam Lang.
.Chuyện này thật đúng là phiền phức!
.Hàn Nghệ trầm mặc không nói, theo tập tục ở cổ đại, hôn sự của Dương Phi Tuyết quả thật là lửa sém tới lông mày rồi, tuy nàng chưa tới mười tám tuổi, nhưng lớn hơn chút nữa là thành gái ế rồi, bề trên có thể không nóng nảy được sao. Nhưng Dương Phi Tuyết lại mong muốn có được tình yêu lãng mạn, cái này thì vô cùng phiền phức, mà Hàn Nghệ lại không giúp được, phải biết rằng lúc đầu ở Dương Châu, hắn chỉ thuận mồm nói ra một câu là đã gây ra đại họa.
.Nguyên Mẫu Đơn nói: - Tuyết Phi, kỳ thật nhị thẩm cô cũng không nói sai, nếu cô tin ta, ta có thể giúp cô xem xét.
.Hàn Nghệ gật đầu nói: - Như vậy cũng tốt!
.Nguyên Mẫu Đơn thấy Hàn Nghệ nói như vậy, nghĩ thầm rằng, xem ra giữa bọn họ đúng là quan hệ bạn bè.
.Dương Phi Tuyết lắc đầu nói: - Chuyện này có gì khác nhau, không bằng lúc trước ta gả cho Tần Vũ rồi.
.Nguyên Mẫu Đơn nói: - Vậy cô tính không lấy chồng sao?
.Dương Phi Tuyết lắc đầu nói: - Cũng không phải, nhưng ta hy vọng có thể tự mình làm chủ.
.Nguyên Mẫu Đơn nói: - Điều này sao có thể, cho dù là nữ tử gia đình bình thường, hôn nhân là đại sự nhất định phải nghe theo lời cha mẹ, huống chi ngươi là nữ nhi của Dương gia, chuyện này càng không thể rồi.
.Dương Phi Tuyết hiếu kì nói: - Mẫu Đơn tỷ tỷ, tỷ cũng vậy sao?
.Hàn Nghệ nghe thấy hơi xấu hổ, bởi vì hắn biết Nguyên Mẫu Đơn là một quả phụ.
.Đôi mày lá liễu mảnh dẻ của Nguyên Mẫu Đơn nhẹ nhàng nhăn xuống, lập tức gật đầu "ừ" một tiếng.
.Dương Phi Tuyết hơi có vẻ thất vọng, nói: - Chẳng lẽ chúng ta là con cái trong gia đình quý tộc, dù thế nào cũng phải nghe theo lời cha mẹ sao?
.Nguyên Mẫu Đơn bật thốt lên:
.- Cũng không hẳn là thế.
.Dương Phi Tuyết dường như nhìn thấy một tia hi vọng, vội vàng hỏi: - Vậy sao? Mẫu Đơn tỷ mau nói với ta đi.
.Thần sắc Nguyên Mẫu Đơn có vẻ ảm đạm, hơi hối hận nói: - Thôi, không nói nữa.
.Dương Phi Tuyết sao có thể chịu, nói: - Mẫu Đơn tỷ tỷ, tỷ mau nói đi, dù sao ngồi đây cũng không có việc gì.
.Nguyên Mẫu Đơn bất đắc dĩ cười, nói: - Trong những người ta quen, chỉ có một nam một nữ làm được việc này, chỉ là kêt quả của bọn họ đều không tốt.
.Hàn Nghệ nghe xong cũng vô cùng hiếu kì, trong bối cảng này, lại có người có thể thoát khỏi trói buộc của cha mẹ, chuyện này rất giỏi nha. Bát quái nói: - Là một đôi tình nhân sao?
.Nguyên Mẫu Đơn lắc đầu nói: - Không phải, nhưng bọn họ đều không nghe theo lời cha mẹ, nam bởi vậy mà bị trục xuất ra khỏi nhà, còn nữ, nữ thì có thể nói là thành công, chỉ bởi vì một chuyện khác cho nên hiện giờ không rõ tung tích.
.Dương Phi Tuyết ngạc nhiên nói: - Vậy sao nàng lại làm được?
.Nguyên Mẫu Đơn cười khổ một tiếng: - Cô cũng đừng học nàng, hơn nữa cho dù cô muốn học, cô cũng không học được.
.Dương Phi Tuyết nói: - Tại sao nàng có thể làm được, ta lại không được?
.Nguyên Mẫu Đơn nói: - Thứ nhất, cô không giảo hoạt như nàng, thứ hai, cô không mạnh mẽ như nàng, thứ ba, cô không có nhiều người giúp đỡ như nàng. Dù sao chắc chắn cô cũng không làm được, hơn nữa nàng cũng không định lập gia đình.
.Dương Phi Tuyết vẫn không cam tâm nói: - Vậy nàng đến tột cùng sao có thể làm được, tỷ nói cho ta nghe một chút đi.
.Nguyên Mẫu Đơn lắc đầu nói:
.- Chuyện này không thể nói, bởi vì bên trong đã liên lụy tới quá nhiều người rồi, hơn nữa ta cũng không tán thành phương pháp này của nàng ta.
.Hàn Nghệ nghe xong cũng âm thầm lấy làm kỳ lạ, trên đời này thật sự có người phụ nữ mạnh nữ như thế sao?
.--------------------
Bạn cần đăng nhập để bình luận