Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 858.2: Vỏ quýt dày có móng tay nhọn

.Đang lúc lúc này, chợt nghe được bên ngoài có tiếng hô: - Cha! Cha!
.Chỉ thấy một tiểu tử quần áo rách nát, tóc tai bù xù nghiêng ngả lảo đảo chạy vào.
.Tiêu Nhuệ ngưng mắt nhìn, thì ra là con trai mình, kinh ngạc nói: - Hiểu nhi, làm sao con lại trở thành cái bộ dáng này rồi.
.Hàn Nghệ cũng cả kinh, người này không phải ở trại huấn luyện sao? Làm sao lại biến thành cái đức hạnh này rồi.
.Tiêu Hiểu thở gấp nói: - Không phải đều là vì bọn chúng nói tỷ con gả cho tên nông dân Hàn Nghệ sao, bọn họ làm nhục tỷ con thì không được, con đương nhiên phải liều mạng với bọn chúng. Đúng rồi, cha, tỷ con đâu rồi?
.Làm nhục? Hàn Nghệ trợn trắng mắt, thật muốn chết mà.
.Trên trán Tiêu Vô Y hiện ra ba vạch đen, trầm giọng nói: - Tỷ của đệ ở đây này.
.Hàn Nghệ nhỏ giọng nói: - Tên nông dân cũng ở ngay bên cạnh.
.Tiêu Hiểu quay đầu nhìn lại, đang định mở miệng, chợt thấy Hàn Nghệ cũng ở đây, nhất thời chỉ vào Hàn Nghệ nói: - Ngươi tên nông Phó Đốc sát, sớm như vậy ngươi tới nhà của ta để làm chi?
.Tiêu Nhuệ trầm giọng nói: - Hàn Nghệ bây giờ là tỷ phu của con.
.Tiêu Hiểu nghe vậy cả người run lên, quay đầu đi, rung giọng nói: - Cha, cha cha mới vừa nói cái gì?
.Bởi vì trại huấn luyện hoàn toàn bị phong bế, y căn bản không biết chuyện gì xảy ra, bởi vì khoảng thời gian trước phế Vương lập Võ, huyên náo ồn ào cả lên, vì vậy Hàn Nghệ hạ lệnh tạm thời cắt hết ngày nghỉ, cho đến hôm nay trại huấn luyện mới chính thức cho nghỉ hai ngày, Tiêu Hiểu vừa mới về đến trong thành, liền gặp được đám người Vi Quý, Vi Quý bọn họ đương nhiên là cười nhạo Tiêu Hiểu một trận, không ngờ Lan Lăng Tiêu thị đem quận chúa gả cho một tên nông dân, chuyện này ở trong giai cấp quý tộc, tuyệt đối là chuyện chưa từng nghe thấy.
.Tiêu Hiểu cũng không phải là loại lương thiện, trực tiếp động thủ đánh nhau với đám người Vi Quý.
.Tiêu Nhuệ cau mày nói: - Hàn Nghệ bây giờ là tỷ phu của con, con còn không mau nhận sai với tỷ phu của con, thật sự là một chút giáo dưỡng cũng không có, Tiêu gia chúng ta làm sao lại sinh ra một đứa con bất hiếu như con vậy.
.- Không có khả năng!
.Tiêu Hiểu nhảy dựng lên tại chỗ, hoàn toàn là hình tượng một con khi con, chỉ vào Hàn Nghệ cả giận nói: - Phó Đốc sát, ngươi thật sự là quá hèn hạ, cố ý dụ ta đi trại huấn luyện, hoá ra chính là đã thông đồng với tỷ của ta.
.BA!
.Một nắm cơm nóng chuẩn xác không sai chút nào đáp thẳng vào miệng Tiêu Hiểu.
.Thực bạo lực! Hàn Nghệ kinh ngạc nhìn Tiêu Vô Y.
.Tiêu Vô Y nghiêng mắt trừng một cái, quát: - Cái tên hỗn tiểu tử này nếu còn nói hươu nói vượn nữa, ta đã treo đệ lên trên cây mấy ngày cho mát.
.Tiêu Hiểu vừa mấy hạt cơm bên mép, vừa kích động nói:
.- Tỷ, tỷ chớ để cho hắn lừa tỷ, hắn làm sao xứng với tỷ chứ.
.- Đồ khốn khiếp.
.Tiêu Nhuệ vỗ mạnh cái bàn một cái, nói: - Có ai không! Đem cái tên nghiệt tử này kéo ra ngoài, thi hành gia pháp.
.Tiêu Hiểu lại thuộc phái nóng nảy, cứng mềm không ăn, dầu muối không vào, gia pháp mà thôi, lại không phải y chưa từng ăn qua, phát điên nói: - Phụ thân, chỉ cần con còn có một hơi thở, con cũng sẽ không để cho Hàn Nghệ vào cửa nhà chúng ta.
.Hàn Nghệ thật sự là nhịn không nổi nữa rồi, trí thông minh của ngươi cũng quá thấp rồi đấy, nói: - Ta nói này tiểu cữu tử, là tỷ ngươi vào cửa nhà ta, chứ không phải ta vào cửa nhà ngươi.
.- Ai là tiểu cữu tử của ngươi, vậy vậy ta đây không cho tỷ của ta ra cửa nhà ta.
.Tiêu Hiểu căm tức nhìn Hàn Nghệ, không khác gì đang nhìn kẻ thù giết cha cả.
.Trong lòng Tiêu Vô Y vạn bất đắc dĩ, lại thấy hai hạ nhân đã đi rồi lại quay lại kia, bỗng nhiên đứng dậy, hướng tới Tiêu Hiểu nói: - Đệ đi theo ta.
.Nói xong, lập tức liền đi ra phía ngoài.
.Tiêu Nhuệ gật đầu, hai tiểu nhân kia lập tức lui xuống.
.Tiêu Hiểu liếc nhìn Hàn Nghệ với ánh mắt tràn đầy địch ý, nói: - Đợi lát nữa sẽ lại tới tìm ngươi tính sổ.
.Nói xong, liền đi theo ra ngoài.
.Tìm ta tính sổ? Ngươi thật đúng là không nhớ lâu a! Hàn Nghệ thật muốn hát một khúc cúc hoa tàn để nhắc cho Tiêu Hiểu tỉnh lại.
.Tiêu Nhuệ buồn rầu thở dài, nói: - Hàn Nghệ, nghiệt tử của ta từ nhỏ đã bị lão phu làm hư rồi, con chớ phải chấp nhặt với nó.
.Sợ là bị Vô Y làm hư a! Hàn Nghệ âm thầm buồn cười, lắc đầu nói: - Không không không, tiểu tế không phải tức giận, ngược lại vô cùng tán thưởng cái loại tính cách giúp thân không giúp lý này của Tiêu Hiểu.
.Giúp thân không giúp lý?
.Tiêu Nhuệ nghe vậy khóc cũng không được, cười cũng không xong, vẫn là ăn cơm đi thôi.
.Trong hoa viên.
.- Hiện tại đệ rõ ràng chưa?
.Tiêu Vô Y mặt đen xì nhìn Tiêu Hiểu.
.Tiêu Hiểu rất là khó chịu nói:
.- Cho dù phụ thân Hàn Nghệ cứu tỷ, vậy tỷ cũng không đến mức phải lấy thân báo đáp a!
.BA!
.- Ôi!
.Tiêu Hiểu che đầu, nói: - Tỷ, ta lại nói sai cái gì rồi?
.Tiêu Vô Y nói: - Cái tên hỗn tiểu tử đệ, coi tỷ là Nguyên Mẫu Đơn sao, động một chút lại lấy thân báo đáp, tỷ là thật tâm thích Hàn Nghệ, không sợ nói cho đệ biết, là tỷ cầu hôn Hàn Nghệ đấy.
.Tiêu Hiểu nghe vậy trong mắt sáng ngời, lập tức đầy mặt sùng bái nói: - Như thế mới giống việc mà tỷ làm chứ.
.BA!
.- Ôi!
.- Đệ nói cái gì thế, cái gì gọi là thế mới giống việc mà tỷ làm.
.- Không phải, ta chính là muốn nói rằng tỷ rất lợi hại, nữ nhân thiên hạ so ra đều kém tỷ.
.Tiêu Hiểu xoa xoa cái đầu, nói: - Nhưng nhìn thế nào cũng thấy Hàn Nghệ không xứng với tỷ a!
.Tiêu Vô Y hừ nói: - Chăng lẽ Bùi Thanh Phong và đám phàm phu tục tử kia thì xứng với tỷ.
.Tiêu Hiểu vẻ mặt khinh thường nói: - Mấy tên ngụy quân tử kia thì càng thêm không xứng rồi.
.Nói xong, y bỗng nhiên ngẩn ra, nói: - Ta hiểu rồi, tỷ là cố ý tìm Hàn Nghệ để chọc giận phụ thân a. Tỷ, nếu là như vậy, tiểu đệ nhất định toàn lực ủng hộ tỷ, ngày mai tiểu đệ liền cưới một ca kỹ vào cửa, tỷ đệ chúng ta.
.BA!
.- Ôi!
.Tiêu Hiểu ôm lấy đầu, một gương mặt công tử bột méo hết cả, hai chân cứ thế run run rẩy, đã sắp ngồi xổm xuống rồi.
.Tiêu Vô Y đánh đến mức tay cũng thấy đau, nhẹ nhàng xoa xoa nắm tay, nước mắt cũng vòng quanh trong hốc mắt.
.Đây thật sự là vỏ quýt dày có móng tay nhọn nha!
.Vì sao Tiêu Vô Y sợ Tiêu Hiểu như vậy, chính là nguyên nhân này, tiểu tử này cái tốt thì không học, chuyên học cái xấu, nếu nàng không ngăn cản lại, Tiêu Hiểu thật đúng là làm được ra việc này.
.Nhưng thế này cũng chỉ có thể trách Tiêu Vô Y, thật sự là trước kia Tiêu Vô Y rất là ngang ngược, bất quy tắc, ly kinh phản đạo, trên người có chứa một cỗ tà khí. Ở thời điểm Tiêu Hiểu vẫn còn đang cởi truồng, thì mỗi ngày đều nhìn thấy Tiêu Vô Y diễu võ dương oai, cho nên mới sùng bái tới quá mức, nhất là cái cỗ tà khí trên người Tiêu Vô Y kia, quả thực rất làm y si mê, đây cũng là vì sao thời điểm Tiêu Vô Y nói nàng cầu hôn Hàn Nghệ, hai mắt Tiêu Hiểu lại tỏa ánh sáng, bởi vì ở cổ đại này chính là ly kinh phản đạo, y chính là sùng bái cái loại tác phong làm việc này của Tiêu Vô Y.
.Tiêu Vô Y thì cũng không có một chút biện pháp nào, tận tình khuyên bảo nói: - Tiêu Hiểu, tỷ và Hàn Nghệ là thật tâm yêu nhau, tỷ làm việc từ trước đến nay bằng sự yêu ghét của bản thân, nếu là tỷ không thích hắn, cho dù là giết tỷ, tỷ cũng sẽ không đồng ý đâu, sở dĩ tỷ gả cho Hàn Nghệ, không có bất kỳ nguyên nhân gì, mà chỉ là bởi vì tỷ thích Hàn Nghệ. Nếu đệ còn nói năng lỗ mãng với Hàn Nghệ, vậy tỷ tuyệt sẽ không nhận đệ đệ như đệ nữa, tỷ nói được thì làm được.
.- Ngàn vạn lần đừng a! Tỷ! Ta biết rồi. Đoạn tuyệt quan hệ tỷ đệ, là tử huyệt của Tiêu Hiểu. Nhưng tiểu tử này cái đầu cũng xoay chuyển rất nhanh, ừ, đây thật là chuyện mà tỷ ta làm, người ta chọn phu quân, nhìn gia thế, xem tài hoa, xem bộ dáng, tỷ ta đương nhiên không giống với những nữ tử bình thường kia, cố tình liền chọn một tên nông dân, hừ, chính là muốn chọc tức chết những lão nhân cổ hủ kia mà.
.Hiển nhiên, y vẫn chưa lĩnh ngộ được tâm tư của Tiêu Vô Y.
.Tiêu Vô Y coi khóe miệng của y xanh một mảng, lại có chút đau lòng, nói: - Đệ thế này là để cho đám Vi đại đánh hả?
.Tiêu Hiểu gật gật đầu.
.- Chịu thiệt chưa? Tiêu Vô Y hỏi theo thói quen, nhưng lời vừa ra khỏi miệng liền hối hận rồi, hận chính mình muốn chết.
.- Đương nhiên không có!
.Tiêu Hiểu hưng phấn nói: - Vi đại kia so với ta còn thảm hơn, tỷ dạy ta cái gì, ta vẫn đều nhớ kỹ đấy, mỗi người đánh vài cái, hoặc là chạy, nếu không chạy, liền nhéo lấy cái thứ ghê tởm kia mà đánh, đánh không lại cũng phải cắn cho nó rớt mấy khối thịt, ít nhất cũng có thể xả ra một cục tức.
.Tiêu Vô Y ho một tiếng, đầy mặt đỏ bừng, giọng điệu ôn hòa nói: - Tiêu Hiểu, đánh nhau là không đúng, sau này không cần đánh nhau nữa, có biết không.
.Tiêu Hiểu nói: - Nếu tỷ thấy được bọn họ đánh ta, tỷ có giúp không?
.- Đương nhiên sẽ giúp.
.Tiêu Vô Y nói xong cũng che miệng lại, đau đầu, lại mặt mỉm cười nói: - Tỷ tỷ sẽ quát bảo các ngươi ngưng lại, nói lý với các ngươi, đánh nhau là không đúng.
.Tiêu Hiểu buồn bực nói: - Tỷ, trước kia tỷ cũng không phải nói như vậy, cũng chưa bao giờ làm như vậy cả.
.Tiêu Vô Y sắp sụp đổ đến nơi rồi, tóc cũng dựng đứng cả lên, mày liễu nhướng lên nói: - Tiêu Hiểu, ta bảo này đệ có thể quên hết những gì trước kia tỷ đã nói hay không?
.- Vì sao? Ta cảm thấy tỷ nói cực đạo lý đấy, nắm tay chính là đạo lý.
.Tiêu Hiểu nắm chặt quyền, vẻ mặt hưng phấn nói.
.Tiêu Vô Y lúc này thực muốn khóc.
.Trên đời này chỉ có hai nam nhân có thể làm cho nàng rơi lệ, một người là Hàn Nghệ, người kia chính là Tiêu Hiểu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận