Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 471.2: Ý nghĩa phi phàm

.Người thứ nhất nói: - Ngươi lão nhân này thật sự là cố tình gây sự mà, chúng ta chỉ bắt cường đạo, nhà ngươi mất chó, thì có liên quan hệ gì đến chúng ta, tự mình đi tìm đi.
.Lão nhân khóc lóc kể lể nói: - Nhưng quân gia, ta không có con cái, vẫn luôn là con chó này ở bên cạnh ta. Con chó kia cũng giống như là con ruột của ta vậy, van cầu các ngươi, giúp ta một chút đi.
.Người thứ hai nói:
.- Lão Ông, ngươi đừng có gấp, chúng ta giúp ngươi tìm là được.
.Người thứ nhất nói: - Ngươi giúp ông ta tìm làm gì. Chúng ta còn phải tuần tra ban đêm đấy, tìm chó cũng không phải là chức trách của chúng ta.
.Người thứ hai nói: - Cũng không thể nói như vậy, chó này có thể là bị người trộm rồi. Như vậy đi, trước tiên ngươi đi dò xét, ta giúp lão Ông này đi tìm một chút, đợi lát nữa chúng ta gặp nhau ở Tu Đức phường.
.- Ngươi thế nào mà lại cứ thích xen vào việc của người khác như vậy.
.- Được rồi, được rồi, cứ như vậy đi.
.Người này nói xong liền hướng về lão Ông kia nói: - Lão Ông, chó của ngươi ở đâu buộc, mang ta đi quá đó xem.
.- Ah. Đang ở bên đó.
.Nhưng mà, bọn họ cũng không hề phát hiện, lúc này một người đi ngang qua đang nhìn chăm chú vào bọn họ, lập tức yên lặng lấy ra một cuốn sổ ghi chép nhỏ, ở trên đó vẽ vài vòng tròn
.- Oa ô ô ô !
.Ở đại lộ phụ cận chợ Đông, một đứa bé xách theo một lồng đèn nhỏ, đứng ở nơi đó oa oa khóc lớn.
.Vừa lúc ba tuần tốt đi về phía bên này, một người trong đó nhìn thấy đứa bé này oa oa khóc lớn, khẩn trương đi tới, hỏi: - Nhóc con. Ngươi khóc cái gì? Tại sao - ngươi lại ở đây có một mình?
.- Ta đã lạc mất ca ca rồi. Ô ô ô !
.- Không sao đâu, ngươi nói cho ca ca, ngươi đang ở nơi nào, ca ca dẫn ngươi đi.
.- Ta ở tại Tượng Hòa phường.
.Lúc này lại một người đi tới. Nói: - Tượng Hòa phường, xa như vậy a!
.Nhóc con lại khóc lớn lên.
.Người đứng đằng trước nói: - Nhóc con, ngươi đừng khóc, ca ca hiện tại liền đưa ngươi về.
.Nói xong y lại hướng về đồng bạn nói: - Lão Tam, ta thấy ca ca nó lúc này chắc cũng vô cùng sốt ruột, như vậy đi, ta dẫn nó trở về trước, các ngươi lưu ý một chút, nếu gặp được ca ca nó, liền nói cho y biết, ta đưa đệ đệ của y trở về trước rồi.
.- Được rồi.
.Cứ như thế, những bất ngờ có khả năng phát sinh ở chợ đêm, đột nhiên ở trong một canh giờ xảy ra ở các đường phố, đám tuần tốt bắt đầu bận rộn, chỉ là bọn họ cũng không biết rằng, còn có một nhóm người đang yên lặng giám thị lấy bọn họ.
.Thời gian vui vẻ thì luôn ngắn ngủi, cứ thế canh hai còn chưa quá nửa, Giọng hát hay Đại Đường gần một nửa canh giờ cuối cùng kết thúc, nhưng mọi người vẫn như cũ vẫn chưa thỏa mãn, vẫn đang ở vào trạng thái phấn khởi cực độ, còn chuẩn bị mời người tiếp tục hiệp đấu sau.
.Nhưng mà lúc này, phố lớn ngõ nhỏ vang lên tiếng chiêng trống, báo cho mọi người nên trở về, lập tức sẽ bắt đầu giờ cấm đi lại ban đêm rồi.
.Đám người đại quy mô lục tục rời khỏi hai chợ, hồi trước nửa đêm trở về, đó là một chuyện vô cùng nguy hiểm, bởi vì chỉ có thể đi đường nhỏ, ngõ thối, hơn nữa nhân số cũng không nhiều, sau khi cấm đi lại ban đêm được nới lỏng, mọi người tìm kiếm hàng xóm láng giềng trong phường, thành tổ kết đội trở về, ngược lại là vô cùng an toàn
.Lại trôi qua nửa canh giờ, tiếng trống báo cấm đi lại ban đêm rốt cục vang lên, trong thành Trường An, lại khôi phục an tĩnh bình thường như ngày xưa.
.- Ôi! Cuối cùng đã kết thúc rồi.
.Trình Xử Lượng lau mồ hôi nói: - Thật sự là mệt chết ta.
.Bọn họ là người phụ trách chợ đêm, toàn bộ ban đêm đều phải lảng vảng chung quanh, vòng xong chợ Tây, lại chạy tới chợ Đông, còn đi tới Bình Khang Lý, đêm nay từ trên xuống dưới vốn chưa hề được nghỉ giải lao. Trình Xử Lượng lại nhìn Hàn Nghệ, nói: - Hàn Nghệ, nếu mỗi lần chợ đêm chúng ta đều phải làm như vậy, thì thế nào cũng sẽ mệt chết thôi.
.Hiển nhiên, y đã tính toán vào buổi chợ đêm sau, cho mình nghỉ.
.Hàn Nghệ làm sao không rõ y đang suy nghĩ gì, nói: - Đương nhiên không thể như vậy, tuy nhiên sau chợ đêm, chúng ta vẫn nhất định phải đi ra tuần tra.
.Trình Xử Lượng khó chịu nói: - Vì sao thế? Chúng ta dò xét cả đêm, cũng không tuần tra ra được cái thứ đồ vật gì, đây đều là việc tuần tốt làm.
.Hàn Nghệ giải thích nói: - Nhị Tướng quân, sự tình không phải đơn giản như vậy đâu, chúng ta tuần tra không phải là vì giữ gìn trị an, mà là vì để chợ đêm trở nên càng thêm đơn giản hòa hợp lý.
.Trưởng Tôn Xung cũng hiếu kỳ nói: - Chỉ giáo cho?
.Hàn Nghệ nói: - Nhiều thì không nói, chúng ta nhất định phải quan sát đường phố, canh giờ đó dòng người tương đối nhiều, nếu chúng ta có thể có được những số liệu đó ấy mà, chúng ta có thể hợp thời tắt một vài cây đuốc, giảm thiếu một ít chi phí, mặt khác, còn có thể thong dong sai nhân sự, bởi vì có vài đường phố không có người qua lại, thì có thể an bài giảm vài người đi dò xét là được rồi. Còn có chính là người phường nào đi ra tương đối nhiều, người phường nào đi ra ít hơn, theo ta quan sát, dân chúng ở trong phường người nghèo vẫn có thói quen ngủ sớm, dân chúng ở các khu phường phồn hoa lại thích đi chợ đêm nhiều hơn, như vậy chúng ta đem lầu canh chuyển qua khu phồn hoa, như vậy liền tránh cho nửa đêm tiếng trống sẽ ầm ĩ đến những người khác. Còn có một vài chuyện bất ngờ sẽ chỉ xảy ra ở ban đêm, chúng ta phải làm một biểu thống kê, sau đó đối chiếu với mấy cái bất ngờ này, tạo ra một vài trù bị thích hợp, mọi việc như thế, còn có rất nhiều, chỉ có thông qua quan sát thật nhiều, mới có thể để cho chợ đêm trở nên càng thêm hợp lý và an toàn.
.Trưởng Tôn Xung nghe được liên tiếp gật đầu, nói: - Nói có lý.
.Trình Xử Lượng lại nói: - Nhưng chúng ta đã dò xét một đêm, như vậy cũng đã đủ rồi.
.Hàn Nghệ lắc đầu nói: - Hôm nay còn chưa đủ để thuyết minh bất cứ vấn đề gì, bởi vì đây là lần đầu tiên chợ đêm mở ra, rất nhiều tình huống đều là bởi vì là lần đầu tiên chợ đêm mở ra mới xuất hiện đấy, chỉ có chờ chợ đêm trở thành một loại thái độ bình thường, những tình huống kia mới càng có giá trị tham khảo hơn.
.Trưởng Tôn Xung nói: - Được rồi, Trình nhị, ta còn không hô mệt, ngươi một võ tướng lại bắt đầu hô mệt, không biết xấu hổ sao, ta thấy ngươi bực tức như vậy đều là bị sâu rượu chọc đấy.
.Trình Xử Lượng lập tức xấu hổ đầy mặt.
.Hàn Nghệ cười nói: - Nếu là Nhị Tướng quân muốn uống rượu, chúng ta hiện tại cũng có thể đi uống.
.Trình Xử Lượng lắc đầu nói: - Ba người chúng ta uống thì có gì thú vị?
.Hàn Nghệ nói: - Ai nói chỉ có ba người, binh lính hiện giờ đang ở trạm canh Vọng Hỏa đài không phải người sao, ta cũng đã sắp xếp xong xuôi, chúng ta hiện tại cũng có thể đi ăn rồi.
.- Thế còn được!
.Trình Xử Lượng lập tức có vẻ có chút khẩn cấp, nhếch miệng hắc hắc mỉm cười.
.Trưởng Tôn Xung không quá muốn đi, dù sao đều là một đám vũ phu ở nơi đó, nhưng vẫn là bị Trình Xử Lượng cứng rắn kéo đi.
.Chờ khi bọn họ đến chợ Tây, binh lính Phòng Hỏa ty đang tiến hành kiểm tra ở mỗi nhà mỗi hộ, đây chính là chức trách của bọn họ, việc phòng cháy như thế này là nhất định phải cẩn thận giám sát, quyết không thể có nửa điểm sai lọt.
.Mà Hàn Nghệ mang theo Trình Xử Lượng, Trưởng Tôn Xung đến đi tới bên ngoài lều, bởi vì trong điếm đều phải quét tước, không muốn làm người ta tan việc muộn.
.Mà bữa tiệc này là chi phí ăn khuya, là hành hội bỏ ra, nhiều thương nhân như vậy, căn bản không dùng hết bao nhiêu tiền, đợi cho đồ ăn lên đủ, binh tốt phòng cháy cũng đều đã hoàn thành nhiệm vụ, mọi người bắt đầu đứng lên, cả đêm hứng gió lạnh, đã sớm đói bụng, ăn uống lại càng ngon miệng hơn so với người khác, Trình Xử Lượng đã sớm không chờ được nữa, bắt đầu thoải mái hét lớn đứng lên, không quan tâm là Trưởng Tôn Xung, hay là vô danh tiểu tốt, kéo qua liền uống.
.Tận quá nửa canh ba, bọn họ mới đi về nghỉ ngơi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận