Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1161: Cáo mượn oai hùm

.Không thể không nói, Hàn Nghệ mà lãng mạn thì thật là giết chết tất cả nam nhân trong thiên hạ, bởi vì trước đây hắn cũng chỉ biết lãng mạn, hắn từng định nghĩa tình yêu thành khói lửa trong chớp mắt, đã qua rồi thì cho qua, nhưng thời khắc đó nhất định phải tuyệt vời.
.Nhưng hiện giờ lý giải của Hàn Nghệ về tình yêu chính là vĩnh hằng.
.Đây cũng là chỗ khác của Hàn Nghệ và nam nhân đương đại.
.Vì vậy, Tiêu Vô Y chưa bao giờ oán giận Hàn Nghệ nửa câu, cũng là vì sự lãng mạn trong thời khắc này đã đã vượt khỏi nhân gian vô số rồi, trong các tỷ muội của nàng ở Trường An, đâu có ai từng cảm nhận được sự lãng mạn như thế này.
.Hai người ở sân trượt băng chơi cực kỳ vui vẻ, rất nhanh, Tiêu Vô Y đã lĩnh ngộ được bí quyết trong trò này, chơi lại càng thêm vui thích, cho đến sau đó Lý Tích phái người đến giục, hai người mới lưu luyến rời khỏi sân trượt băng.
.Trình Giảo Kim vừa nhìn thấy Hàn Nghệ lập tức chửi ầm lên, lão ta sớm đã tỉnh ngộ lại, đã trúng khổ nhục kế của Hàn Nghệ, nhưng trong lòng lão ta thì không trách Hàn Nghệ, nói cho cùng thì Hàn Nghệ cũng là muốn tốt cho lão ta.
.Hàn Nghệ lại cùng Lý Tích bàn bạc một chút về chuyện mở rộng khu vui chơi, ngày giờ đại khái đã định rồi, bởi vì còn phải tiến hành khảo nghiệm an toàn một lượt, không thể định cụ thể được.
.Kỳ thật khu vui chơi này cũng là một phần trong kế hoạch của Hàn Nghệ, chớ có coi thường khu vui chơi này, trí tuệ của nhân loại chính là bắt đầu từ trẻ con, bởi vì trẻ con là người khờ khạo ngây thơ nhất, đối với bất cứ sự vật gì cũng tràn đầy lòng hiếu kỳ, chính kiểu hiếu kỳ này đang thúc đẩy sự tiến bộ của nhân loại, đợi khi lớn lên, tư duy đã cố định lại, nhất là ở thời cổ đại này, sau khi trưởng thành, thông thường đều là giậm chân tại chỗ, khó mẽ thay đổi nó được nữa.
.Hàn Nghệ hy vọng có thể mượn khu vui chơi phổ cập một số thứ mới cho trẻ con đương thời, phối hợp thêm với kế hoạch giáo dục của hắn, dần dần chuyển hóa tư duy truyền thống của dân tộc Hoa Hạ, nhất là sự coi trọng đối với sáng tạo.
.Sau khi ở nhà cùng với Tiêu Vô Y hai ngày, Hàn Nghệ lại vùi mình vào công việc, hai ngày nghỉ này đối với hắn của năm nay mà nói là tương đối xa xỉ, bởi vì hắn thật sự có rất nhiều việc phải làm.
.Hộ Bộ!
.- Người năm trước chúng ta phái đi một số địa khu Hà Lũng khảo sát đất cằn cỗi đều đã về rồi!
.Hàn Nghệ mới vừa tới đến Hộ Bộ, Trương Đại Tượng đã nói cho hắn biết một tin tốt.
.- Vậy sao?
.Hàn Nghệ vui vẻ nói.
.- Ừ, đây là tài liệu khảo sát bọn họ trình lên!
.Trương Đại Tượng đưa cho Hàn Nghệ một xấp tài liệu, đương nhiên, đây đều là tiểu lại viết, những nông dân khảo sát thực địa đó không biết viết chữ.
.Tài liệu hết sức đơn giản, thời đại này cũng không viết ra được tài liệu gì phức tạp, có mười vạn lẻ ba ngàn mẫu đất thích hợp trồng cây dâu, mà sản lượng lương thực của những vùng đất này không đến một nửa giá trị bình quân, nhưng trong đó có hơn ba vạn mẫu đất thuộc loại đất hoang vô chủ, cũng có thể nói là thuộc về triều đình.
.Trương Đại Tượng nói: - Dưới sự giúp đỡ của quan phủ địa phương, người của chúng ta đã thử trồng một số cây dâu trên những vùng đất này, còn về phần có thể thành công hay không, tháng sáu tháng bảy mới có thể có kết quả.
.Hàn Nghệ gật gật đầu, đặt tài liệu xuống, nói: - Lấy danh nghĩa Hộ Bộ công bố một vài tin tức ra ngoài, cứ nói triều đình công khai chiêu nạp người nhận thầu cây dâu, ai có ý, đến Hộ Bộ thương nghị cụ thể.
.Trương Đại Tượng sửng sốt, nói: - Vậy cũng không khỏi quá đơn giản rồi chứ!
.- Đơn giản một chút mới có đường sống mà quay lại! Hàn Nghệ nói: - Dù sao thì trước mắt vẫn chỉ kết thúc khảo sát, chúng ta cũng còn chưa nói chuyện với những nông họ đó, ngoài ra, ta không muốn dẫn đến sự chú ý của quá nhiều người, đặc biệt là rốt cuộc sẽ chuyển đổi bao nhiêu đồng ruộng, nhớ không thể để lộ ra ngoài.
.- Điều này cũng đúng! Trương Đại Tượng gật đầu nói: - Triều đình vẫn luôn cố sức khai khẩn đồng ruộng, mà chúng ta lại làm ngược lại, chuyện này nhất định sẽ dẫn đến sự phản đối của không ít người. Nhưng những việc này vẫn chưa được xác định, đến lúc thương nhân tìm đến nơi, chúng ta nói gì với bọn họ.
.- Đương nhiên là ý đồ hợp tác! Hàn Nghệ nói: - Đầu tiên là bọn họ dự tính nhận thầu bao nhiêu đất đai, kế hoạch của bọn họ về việc trồng, sử dụng cây dâu, cùng với phương thức nhận thầu của chúng ta.
.Trương Đại Tượng hiếu kỳ nói: - Phương thức nhận thầu gì?
.Hàn Nghệ nói: - Rất đơn giản, đầu tiên, ký kết với Hộ Bộ, dùng phương thức thuê mướn cho bọn họ thuê đất đai.
.- Nhưng rất nhiều đất cũng không phải là của triều đình.
.- Hộ Bộ chỉ là một người trung gian, bên kia chúng ta lại ký kết với nông dân, để bọn họ cho triều đình thuê đất đai, bởi vì với đức hạnh của thương nhân mà nói, ta đoán chừng người nông dân không có khả năng sẽ tin tưởng thương nhân lắm, hơn nữa, nông dân cũng không chơi lại thương nhân, có triều đình ở đây đảm bảo, là có thể cam đoan quyền lợi của hai bên.
.- Nhưng một khi như vậy, hai bên bọn họ có chuyện, không phải là phải đến tìm Hộ Bộ chúng ta sao.
.- Đối với Hộ Bộ quản lý tài chính thiên hạ mà nói, chuyện này cũng có là gì đâu. Hàn Nghệ cười xòa, lại nói:
.- Ngoài ra, chính là phương diện thuê mướn, chúng ta phải biết bọn họ định thuê bao nhiêu người, có tuyển người bên ngoài hay không, đồng thời lắng nghe yêu cầu của bọn họ. Đây chỉ là lần tiếp xúc đầu tiên, sẽ không cấu thành kết quả mang tính thực chất, chuyện này lát nữa chúng ta sẽ mở cuộc họp rồi nói cụ thể.
.Trương Đại Tượng nói: - Nhưng những nông dân được chúng ta thuê thì làm thế nào?
.Hàn Nghệ cười nói: - Ngươi cho người hỏi thử bọn họ, có đồng ý đến Hiền giả lục viện làm việc không.
.Trương Đại Tượng sửng sốt, cười nói: - Ta nghĩ việc này thì không cần hỏi.
.Hàn Nghệ cười ha hả, nói: - Nhưng đồng thời, chúng ta cũng nhất định phải tiến hành đàm phán với bên phía nông hộ.
.Trương Đại Tượng sắc mặt ngưng trọng nói: - Việc này ta đoán chừng còn khó hơn là đám phán với thương nhân, câu thường nói, người dân coi lương thực là cuộc sống của mình, đổi lại mà nói, chính là người dân coi đất là cuộc sống của mình, nhưng bách tính ở thâm sơn cùng cốc đó không giống như bách tính phụ cận Trường An chúng ta, trước đây những bách tính đó đồng ý cho thuê đất đai, đó là vì bọn họ biết đại danh của Hàn Thị lang ngươi, vì vậy đều đồng ý đến xưởng của ngươi làm việc.
.Hàn Nghệ cười nói: - Nhưng chỉ cần dùng đúng người và đưa ra chính sách phù hợp, ta tin tất cả chuyện này đều không phải vấn đề.
.Trương Đại Tượng hiếu kỳ nói: - Vậy không biết ngươi định phái người nào đi?
.- Trịnh Thiện Hành!
.Hàn Nghệ cười nói: - Y giỏi giao tiếp với bách tính.
.- Trịnh chủ sự quả thực là ứng viên tốt! Trương Đại Tượng gật gật đầu, không có ý kiến về việc này, dù sao thì đừng phát gã đi là được rồi, gã thân là Hộ Bộ Thị lang, không thích làm những việc vụn vặt này, nói:
.- Vậy dùng chính sách nào đây?
.Hàn Nghệ cười nói: - Những bách tính này chắc chắn sống chẳng sung sướng, vậy thì đương nhiên là dùng chính sách giúp đỡ người nghèo, như vậy cũng có một lời giải thích rất tốt đối với đại thần trong triều, chúng ta có thể dựa vào dự luật lao động đảm bảo thu nhập của bách tính, và còn có thể miễn thuế cho bọn họ, dù sao thì thu nhập từ thuế là thương nhân giao nộp, ta tin việc này cũng không phải là vấn đề gì. Dừng một chút, hắn lại nói: - Ngoài ra, ta còn dự tính năm nay chỉnh đốn nội bộ.
.- Chỉnh đốn nội bộ?
.Trương Đại Tượng kinh ngạc nói:
.- Ý gì?
.Hàn Nghệ nói: - Ngươi cũng biết, Hộ Bộ chúng ta dự tính đại triển quyền cước, như vậy thì nhất định sẽ phải cần nhiều nhân tài, ta hy vọng Hộ Bộ chúng ta mỗi một người không sống mơ mơ màng màng, bởi vậy ta nhất định phải cho bọn họ một chút áp lực, ta sẽ lấy một số sách ta xuất bản phát cho bọn họ, cuối năm tiến hành cuộc thi nội bộ, đến lúc đó báo lên Lại Bộ thăng chức, thành tích này rất quan trọng.
.Trương Đại Tượng mặt lộ vẻ khó xử, nói: - Nhưng Hộ Bộ có không ít quan viên đều là xuất thân thế gia đại tộc.
.Hàn Nghệ hỏi ngược lại: - Lẽ nào người của thế gia đại tộc thì không nên thông minh thêm một chút nữa sao? Ta vẫn luôn cho là như vậy.
.Một câu nói này đã chặn họng Trương Đại Tượng, nói: - Nhưng chuyện này ngươi tự đi nói, ta không đi.
.Hàn Nghệ cười nói: - Ta cũng không có dự tính cho ngươi đi nói, chỉ là ta đang trưng cầu sự đồng ý của ngươi mà thôi, khi họp ta sẽ nói với bọn họ.
.- Trưng cầu sự đồng ý của ta? Trương Đại Tượng nói: - Sẽ không phải là ta cũng phải thi chứ!
.- Đương nhiên không cần.
.- Như vậy thì còn tốt!
.Đúng lúc lúc này, một người đi đến nói: - Khởi bẩm Hàn Thị lang, Ngự Sử Trung thừa bên ngoài cầu kiến.
.Trương Đại Tượng ngạc nhiên nói: - Ngự Sử Trung thừa tới làm gì?
.Người làm quan vừa nghe đến Ngự Sử Đài thì chính là ôn thần đến, không có quan viên nào chịu giao tiếp với Ngự Sử Đài.
.- Mau mau cho mời! Hàn Nghệ nói xong lại quay sang Trương Đại Tượng nói: - Đừng hoảng hốt, là ta mời ông ta tới.
.Nói xong, hắn cũng đứng dậy đến tới cửa, không đến một lát đã thấy Vi Tư Khiêm đi đến, Hàn Nghệ vội vàng chắp tay nói: - Làm phiền Vi Trung thừa hạ mình tới đây, Hàn Nghệ thật sự áy náy.
.Vi Tư Khiêm cười nói: - Không sao, không sao, dù sao ta cũng phải đến Hộ Bộ các ngươi chi một số tiền cho tuần án dùng.
.- Vâng vâng vâng, mời vào trong!
.- Mời!
.Sau một hồi hàn huyên, Hàn Nghệ liền nói: - Là như thế này, ta nghe nói mấy ngày nữa là Vi Trung thừa phải xuất ngoại tuần thị, vừa hay ta cũng dự định phái người đi các châu huyện điều tra tình trạng tài chính của các châu huyện một chút, ta thấy có thể để bọn họ đi cùng Vi Trung thừa hay không.
.Trương Đại Tượng nghe vậy chỉ cảm thấy chẳng hiểu ra sao.
.Vi Tư Khiêm cũng lúng túng, nói: - Sao lại vậy? Hộ Bộ các ngươi cũng thường phái người đến châu huyện điều tra, tại sao lần này phải đi cùng Ngự Sử Đài chúng ta?
.Hàn Nghệ thở dài nói: - Điều đầu tiên, Cao Thượng thư chúng ta vẫn ở nhà dưỡng bệnh, ta lại mới đến Hộ Bộ nhậm chức không lâu, Trương Thị lang chắc chắn không thể đi được, vì vậy nếu như chúng ta phái người ra ngoài tuần thị thì sẽ thiếu đi một đầu lĩnh, nhưng đây chỉ là thứ yếu, chủ yếu nhất chính là vì Vi Trung thừa.
.- Vì ta? Vi Tư Khiêm càng nghe càng lúng túng.
.Hàn Nghệ gật gật đầu nói: - Phàm là chuyện liên quan đến tiền thì sẽ luôn xuất hiện một số mưu mẹo, không phải là ta không tin người của Hộ Bộ chúng ta, chỉ là ta sợ bọn họ cũng không thể chống cự lại những sự hấp dẫn đó, Vi Trung thừa trước nay liêm chính thanh minh, ta hy vọng Vi Trung thừa giúp đỡ trông coi một chút.
.Vi Tư Khiêm cau mày nói: - Hàn Thị lang chuyện này không ổn đâu!
.Hàn Nghệ cười nói: - Nhưng ta cảm thấy như vậy rất ổn a, không phải là Ngự Sử Đài phụ trách giám sát quan viên sao, đi cùng với Vi Trung thừa, Vi Trung thừa có thể thuận tiện giám sát rồi, bởi vậy ta cho rằng chuyện này cũng coi như là nằm trong phạm vi chức trách của Ngự Sử Đài, không được coi là vi phạm chế độ.
.Nếu nói như vậy, Vi Tư Khiêm không khỏi gật gật đầu, nói: - Ngươi nói cũng không phải không có lý. Ông ta biết tài chính dễ xảy ra vấn đề nhất, hiện giờ Hộ Bộ chủ động đưa đến cửa, không có lý lại cự tuyệt a, nói: - Được rồi.
.- Thật sự đa tạ Vi trung thừa. Hàn Nghệ liên tục chắp tay nói.
.Sau khi tiễn bước Vi Tư Khiêm, Trương Đại Tượng lập tức bất mãn nói: - Hàn Thị lang, sao ngươi phải làm như vậy, Hộ Bộ chúng ta xưa nay đều tự mình phái người đi, cho dù ta không thể đi, cũng có thể phái người khác đi, không phải rõ ràng là ngươi để cho Ngự Sử Đài nhúng tay vào chuyện của Hộ Bộ chúng ta sao.
.Hàn Nghệ cười nói: - Hiện giờ Hộ Bộ vốn khan hiếm nhân sự, ta và ngươi đều đi không được, Trịnh Thiện Hành lại phải đi bàn chuyện cây dâu với bách tính, chỉ có thể phái người bên dưới đi.
.- Chuyện này trước đây cũng từng có a! Trương Đại Tượng nói.
.Hàn Nghệ nói: - Chức quan của người bên dưới không lớn, huyện thành nhỏ còn có thể được, đến những châu huyện trọng yếu thì không thể làm gì được, nhưng Ngự Sử Đài tuần thị là trực tiếp nhận mệnh bởi bệ hạ, quyền lực hết sức lớn, nếu người của chúng ta đi cùng Vi Tư Khiêm này, muốn điều tra cái gì, Vi Tư Khiêm ngồi bên cạnh, bất luận là ai cũng không dám không lấy ra, nếu như làm giả sổ sách hoặc là giấu giếm không nói thì khi về Vi Tư Khiêm chắc chắn buộc tội.
.Trương Đại Tượng nghe vậy mắt sáng lên, cười nói: - Hóa ra không phải ngươi để cho Ngự Sử Đài nhúng tay vào chuyện của Hộ Bộ chúng ta, mà là muốn mượn quyền lực của Ngự Sử Đài để giúp chúng ta.
.Hàn Nghệ gật gật đầu.
.- Hàn Thị lang, chiêu này của ngươi cũng đúng là cao a!
Bạn cần đăng nhập để bình luận