Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 683.1: Bắt nạt ta tuổi nhỏ

.Hàn Nghệ cười nói: - Hữu Phó Xạ, ngươi thân là Tể tướng hẳn là nên công bằng một chút đúng không, chẳng lẽ trên đại điện này, cũng chỉ có mình ta thâm thụ hoàng ân sao? Hay là bởi vì ta chỉ là một tiểu tử hai mươi tuổi, một tiểu quan lục phẩm, nên dễ bắt nạt hơn một chút, nếu là như vậy, thì sao ngươi không nói rõ, cũng không đáng nói ra cái gì lợi nước lợi dân, cũng không cần nói gì long ân thâm hậu, những lời này không khỏi có chút đường hoàng rồi, nếu ngươi thật sự vì nước vì dân, vậy thì hãy để cho tất cả mọi người giao hết những thứ lợi nước lợi dân ra đây đi.
.- Ngươi ----!
.- Ha ha!
.Một tiếng cười đã cắt đứt Chử Toại Lương chuẩn bị nổi bão, chỉ thấy Trưởng Tôn Vô Kỵ đứng ra, cười ha ha nói: - Hàn Nghệ a, Hữu Phó Xạ cũng là một lòng vì nước, không phải nhằm vào ngươi, giấy mực và thuật in ấn này thuộc về ngươi, nếu ngươi không bằng lòng, vậy thì cũng không sao, không ai sẽ bắt buộc ngươi cả.
.Lời này còn tuyệt tình hơn cả những lời kia của Chử Toại Lương rồi, nếu như nói Chử Toại Lương một lòng vì nước, thế thì Hàn Nghệ giữ ý kiến phải đối chẳng phải sẽ thành phản quốc rồi sao.
.May là tuổi tâm lý của Hàn Nghệ không chỉ có hai mươi thôi, hắn cười nói: - Thái úy, không phải là hạ quan không muốn, hạ quan cũng là thần dân của bệ hạ, ra sức vì nước, phân ưu cho quân chủ, đó là sứ mệnh trời sinh của hạ quan, không thể chối từ.
.Nói tới đây, hắn bày ra vẻ mặt bi tráng: - Nhớ ngày đó khi ngõ Bắc lọt vào sự phản bội của hai chợ, bên trong thành có rất nhiều quý tộc đệ tử bắt tay chống lại ngõ Bắc, nhục nhã hạ quan, có thể nói là bốn bề thọ địch, hạ quan cùng mấy trăm người đều gặp phải quẫn cảnh táng gia bại sản. Ôi đáng tiếc lần này không giống với lần trước đàm phán với hai chợ, trong triều không có một người nào đứng ra nói một câu công bằng cho hạ quan cả, chỉ có bệ hạ, tự mình triệu kiến ta, quan tâm tình hình gần đây của ta.
.Một phần ân tình này, đối với Hàn Nghệ ta, đó là khắc cốt ghi tâm a! Coi như là bệ hạ long ân mênh mông, ở thời khắc nguy cơ nhất, ta cùng với đám thợ thủ công dưới tay tạo ra được loại giấy mực mới nhất, lúc ấy mới vãn hồi được bại cục, mấy trăm người ở ngõ Bắc dùng trí tuệ của bọn họ giữ được chén cơm của mình. Tuy rằng loại giấy mực này có thể nói là bảo bối để ta sống yên lập mệnh, nhưng dựa vào một phần quan tâm lúc trước của bệ hạ, chính là giấy mực cũng không cần phải nói, chỉ cần bệ hạ mở miệng, thì toàn thân gia tính mạng của Hàn Nghệ cũng có thể giao hết cho bệ hạ đấy.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ cười mà không nói, trong bụng lại nói thầm.
.Ý tứ trong những lời này của Hàn Nghệ rất rõ ràng, là các ngươi lúc trước can thiệp, khiến cho hai chợ hợp tác với ngõ Bắc, mà khi hai chợ bội bạc, các ngươi không đứng ra chỉ trích hai chợ, vậy cũng thì thôi, hiện tại ta thắng, các ngươi liền mưu hoa cướp lấy thứ ta dùng để sống yên lập mệnh, đây không phải là dồn ta vào chỗ chết sao. Lời này đương nhiên là nói cho Lý Trị nghe đấy. Mặt khác, Hàn Nghệ còn nói lúc trước chỉ có mình Lý Trị quan tâm hắn, điều này cũng thoáng ám chỉ sự thật Lý Trị bị cô lập.
.Trước, Cao Lý Hành cũng không dám nói.
.Chử Toại Lương tuy rằng cương mãnh, nhưng Hàn Nghệ đã tỏ rõ thái độ, Lý Trị mở miệng, thì ta cho.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ ngược lại không có hứng thú, vốn cũng không muốn mở miệng đâu, là Hàn Nghệ buộc ông ta đi ra giảm bớt xung đột giữa Hàn Nghệ và Chử Toại Lương đấy.
.Về phần những quý tộc kia sao, cũng không muốn giao bí phương tổ truyền ra, nên đều cúi đầu, không ra tiếng.
.Đã nói đến nước này, thì chỉ xem thái độ của Lý Trị thôi.
.Lý Trị ho nhẹ một tiêng, cực kỳ dứt khoát nói: - Lòng trung thành của Hàn Nghệ, trẫm biết rõ hơn ai hết, nhưng giấy mực và thuật in ấn này chính là do Hàn Nghệ và đám thợ thủ công dưới tay hắn dùng trí tuệ của bọ họ chế tạo ra, cũng liên quan đến bát cơm của mấy trăm người ở ngõ Bắc, cho nên, trẫm quyết định không trưng dụng giấy mực và thuật in ấn. Tan triều đi!
.- Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.
.Quần thần vội vàng hành lễ.
.Lý Trị đi rồi, gần như từng người đại thần ai cũng đổ mổ hôi lạnh, trong lòng cùng nghĩ, về sau vẫn là ít để cho tiểu tử Hàn Nghệ này vào triều thì tốt hơn.
.- Phụ Cơ huynh, mới vừa rồi ngươi căn bản cũng không cần ra mặt, Hàn Nghệ châm chọc ta như thế, ta sao có thể tha cho hắn được.
.Ra khỏi đại điện, Chử Toại Lương liền dùng vẻ mặt bất mãn nói với Trưởng Tôn Vô Kỵ.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ thở dài: - Nếu như ta không ra mặt, chỉ sợ ngươi cũng đã rơi vào bẫy của Hàn Nghệ rồi.
.Chử Toại Lương sửng sốt, hoang mang nhìn Trưởng Tôn Vô Kỵ.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ nói: - Hàn Nghệ mới vừa nói ngươi ức hiếp hắn, nhưng thật ra là ám chỉ ngươi đang ức hiếp bệ hạ, trong tay của Thôi Lư Trịnh Vương có nhiều bí phương như vậy, vậy mà ngươi không nhắc đến, chỉ cần nhằm vào Hàn Nghệ, mà Hàn Nghệ là người của bệ hạ, mặc dù ngươi không có tâm tư này, nhưng bệ hạ thấy, ngươi nói bệ hạ sẽ nghĩ như thế nào? Bệ hạ vì sao không bắt Hàn Nghệ giao giấy mực và thuật in ấn ra, không phải là vì làm chủ cho Hàn Nghệ, mà là để báo cho các đại thần, Hàn Nghệ cũng không phải là để cho người khác bắt nạt đâu.
.Chử Toại Lương ngạc nhiên không nói gì.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ thở dài: - Ngươi vẫn là quá nóng lòng chút rồi, giấy mực và thuật in ấn này có lợi cho triều đình, chẳng lẽ bệ hạ lại không biết sao, Hàn Nghệ lại là người của bệ hạ, nếu bệ hạ muốn, Hàn Nghệ có thể không cho ư, cần gì phải dùng tới chúng ta, ngươi làm như vậy, chỉ biết tác dụng hoàn toàn ngược lại a! Hiện tại chúng ta phải lấy đại cục làm trọng, chút việc nhỏ bé không đáng kể này, cứ để chính bệ hạ xử lý đi.
.Kỳ thật trong lòng ông ta hiểu rất rõ, Chử Toại Lương nói như vậy, một nửa vì công, một nửa vì tư. Ông ta đương nhiên hy vọng tốt cho triều đình, nhưng nếu đổi lại một người khác, ông ta cũng sẽ không lên tiếng, nhưng ông ta chính là nhìn thấy Hàn Nghệ đã khó chịu thôi.
.Hậu tri hậu giác Chử Toại Lương cả giận mắng: - Tiểu tử kia không khỏi cũng quá âm hiểm rồi.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ nói: - Hàn Nghệ đương nhiên không muốn giao ra mấy thứ này rồi, nếu hắn không nháo lớn, sao có thể giữ được. Ngược lại là ngươi, sao mỗi lần đối mặt với Hàn Nghệ, cứ luôn lỗ mãng như vậy?
.Chử Toại Lương tỉnh táo lại, ngẫm lại hình như cũng đúng như vậy.
.Mới vừa rồi Hàn Nghệ là muốn cố ý hãm hại Chử Toại Lương sao? Đương nhiên không phải, hắn chỉ là muốn nhắc nhở Trưởng Tôn Vô Kỵ một chút, ta là người của ngươi a, tiểu đệ của ngươi cứ luôn ức hiếp ta, ngươi phải ra mặt giúp ta một chút a.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ cười nói: - Đấy cũng là do ngươi luôn coi Hàn Nghệ như một đứa bé, không có để người ta vào mắt, nếu đổi lại là đám người Thôi Nghĩa Huyền, hay Hứa Kính Tông, ngươi còn có thể lỗ mãng như vậy sao? Ăn mệt nhiều lần như vậy, sao ngươi lại vẫn không làm rõ, Hàn Nghệ không phải là một đứa bé, hắn khôn khéo lắm, khi ngươi đối mặt với Hàn Nghệ, hẳn là nên thận trọng ứng đối, ở phương diện này, hắn làm tốt hơn nhiều so với ngươi đấy.
.Chử Toại Lương không lên tiếng phản bác.
.Ông ta quả thật khinh thường Hàn Nghệ, bởi vậy khi chịu thiệt trong tay Hàn Nghệ, ông ta không thể nào chịu đựng được đấy, ông ta cảm thấy rất mất mặt, bởi vậy đã tự mê hoặc, càng thêm xem thường Hàn Nghệ, thế cho nên mới nhiều lần chịu thiệt, loại này là điển hình của việc nhớ ăn không nhớ đánh đấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận