Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1049.2: Chúng ta mới là ưu tú nhất

.Bởi vì hiện tại các đại thần đều sắp quên cái Dân An cục này rồi, đây không phải là điều mà Lý Trị hy vọng nhìn thấy, đương nhiên, cuộc thi hôm qua cũng cho Lý Trị niềm tin thật lớn.
.Vì vậy Lý Trị ngược lại cũng không cùng bọn họ tranh giành cao thấp, toàn bộ làm không nghe thấy, chúng ta dùng thực lực để nói chuyện, liền cùng nhóm những đại lão này đi đến trên đài, xếp thành một hàng ngồi.
.Mắt thấy thời gian đã sắp tới rồi, các học viên lục tục đi vào sân thể dục tập hợp, đến lúc này, nhìn đến một đám các đại lão trên đài, đều trợn tròn mắt.
.Khoa cử cũng không có đội hình lấp lánh như thế này a!
.Vẫn là Thôi Hữu Du phản ứng mau, khẩn trương hành lễ nói: - Học sinh tham kiến bệ hạ, Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.
.Những người còn lại mới phản ứng lại, khẩn trương thi lễ hô: - Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.
.Lý Trị đứng dậy, cười nói:
.- Miễn lễ! Các ngươi hãy thi cử cho tốt, trẫm hết sức tin tưởng đối với các ngươi.
.Phía sau y là một đám các đại lão thì lại vụng trộm khinh bỉ Lý Trị, nhìn đám tiểu tử thối ở trên sân thể dục kia, khuôn mặt khinh thường, bọn họ là ai, đều là Đại tướng quân trải qua trăm trận chiến, trong tay thi cốt không có một vạn, thì cũng có tám ngàn, cấp bậc Trung Lang Tướng trong quân, bọn họ đều coi thường không thèm để ý, nếu không phải Lý Trị mời bọn họ đến, bọn họ xác định vững chắc sẽ không tới, trời đẹp như thế này, ở nhà cùng tiểu thiếp tình chàng ý thiếp thích ý biết bao a!
.- Học sinh cẩn tuân thánh mệnh.
.Âm thanh đều là run rẩy.
.Trong bọn họ không ít người trước kia đều là binh lính của con của bộ hạ của bộ hạ của bộ hạ của các đại lão ở phía trên kia, thế này có thể không khẩn trương sao được.
.Bỗng nhiên, Uất Trì Kính Đức đứng dậy, nói: - Tu Tịch, gia gia ở trong này, chớ sợ, thi lấy cái đệ nhất danh về.
.Uất Trì Tu Tịch thực sự cũng không sợ, cũng không luống cuống, ông nội của y như vậy, y từ nhỏ thì đã tiếp xúc với những người này, đều rất quen thuộc, hô lớn nói: - Gia gia yên tâm, cháu nhất định không để gia gia mất mặt, nhưng gia gia, chúng cháu là cuộc thi đoàn đội, cháu chỉ có thể bảo chứng đoàn đội cháu giành lấy thứ nhất.
.- Tốt tốt tốt, thứ nhất là được. Uất Trì Kính Đức gật đầu nói.
.Lý Trị liếc nhìn Uất Trì Kính Đức, rất là câm nín, ta ở trong này còn chưa lên tiếng, ngươi chen miệng làm cái gì, nhưng cũng sẽ không trách ông ta, cười cười, ngược lại bản thân còn tự ngồi xuống.
.Nguyên Liệt Hổ lo lắng nói: - Tình huống này không ổn a!
.Độc Cô Vô Nguyệt nhìn về hướng Hàn Nghệ nói: - Hàn Nghệ, hôm nay chỉ có thể dựa vào ngươi đi lừa dối rồi.
.Hàn Nghệ liếc nhìn Độc Cô Vô Nguyệt, thật tâm hôm nay không muốn nói chuyện nữa rồi, nói giống như hắn thường xuyên lừa gạt người khác vậy. Nhưng vừa thấy những học viên này đều sắp đứng thành chợ ở trên sân thể dục, chân cũng không bước nổi, giờ không lừa gạt thì không được a, nghĩ thầm rằng, mặc kệ ta lừa gạt như thế nào, mặt trên đều có các đại lão như vậy nhìn chằm chằm --- ừ, xem ra ta chỉ có lấy độc trị độc rồi. Đột nhiên cất cao giọng nói: - Tập hợp!
.- Ai ôi! !! !
.- Ai ôi! !! !
.Các học viên đều đang mơ hồ, nhưng nghe thấy tiếng "Tập hợp", theo bản năng liền đi tìm chỗ đứng, kết quả chính là hai người chạm vào nhau, một trận người ngã ngựa đổ.
.Hàn Nghệ nháy mắt, nếu lại cho hắn một lần cơ hội mà nói, hắn tuyệt đối sẽ dịu dàng lời nói nhỏ nhẹ mà nói: - Các học viên, mời tập hợp.
.- Ha ha!
.Khế Bật Hà Lực và các đại lão đều bật cười ha hả.
.Lý Trị vẻ mặt xấu hổ, thầm nói: - Bình thường sẽ không như vậy a!
.Lý Tích nhỏ giọng nói: - Bệ hạ, ta nghĩ bọn họ đều là quá khẩn trương.
.Lý Trị bừng tỉnh đại ngộ, y chỉ muốn cho Cảnh sát Hoàng gia càng nhiều quầng sáng nữa, lại không ngờ đến tình huống hỏng này, không khỏi bắt đầu đổ mồ hôi, thế này sẽ không lợn lành chữa thành lợn què đó chứ.
.Hiện tại tất cả áp lực đều ở trên người Hàn Nghệ.
.Đợi đến khi những học viên này thật vất vả mới đứng vững thành đội, Hàn Nghệ đi ra phía trước, ho nhẹ một tiếng, nói: - Nguyên bản ta không có ý định nói chuyện, bởi vì ta có tín nhiệm vô điều kiện đối với các ngươi, nhưng tình huống bây giờ xuất hiện một chút biến hóa, ta không thể không đi ra nói hai câu. Các ngươi nhìn thấy hôm nay rất nhiều khách quý đến đây, ngoại trừ bệ hạ ra, còn có Đại Tư Không, Ngạc quốc công, Tả Kiêu Vệ đại tướng quân, Tả Vệ đại tướng quân, Hữu Vệ đại tướng quân....., bọn họ là bệ hạ mời đến xem cuộc thi này, các ngươi từ trên mặt bọn họ đã nhìn thấy cái gì?
.Trong sân thể dục dần dần yên tĩnh trở lại.
.Khế Bật Hà Lực bọn họ nhìn Hàn Nghệ, đúng là lai giả bất thiện (kẻ đến thì không thiện) a!
.- Là khinh thường! Là miệt thị! Là cười nhạo! Là không tôn trọng đối với chúng ta! Bọn họ thậm chí cười nhạo các ngươi chỉ là một đám nhóc con thối.
.Hàn Nghệ đột nhiên nắm chặt hai đấm, nước miếng tung bay, trào dâng reo lên: - Như vậy từ giờ khắc này bắt đầu, đây cũng không phải là một buổi thi tốt nghiệp nữa, mà là một trận chiến tranh, một trận chiến tranh tranh đoạt tôn nghiêm, tôn nghiêm cho tới bây giờ cũng không phải dựa vào người khác bố thí, mà phải dựa vào hai tay của mình đoạt tới, nhưng ta tin tưởng các ngươi có thể đánh thắng trận chiến tranh này. Đúng vậy, các ngươi trước giờ chưa từng ra chiến trường, tương lai chức trách của các ngươi cũng không phải ra trận giết địch, nhưng trại huấn luyện vẫn luôn huấn luyện các ngươi trở thành một chiến sĩ ưu tú, ba năm qua các ngươi đã ăn bao nhiêu khổ cực, chảy bao nhiêu mồ hôi, bỏ ra bao nhiêu cố gắng, các ngươi có thể nào dễ dàng tha thứ cho bất cứ kẻ nào làm nhục hết thảy hay sao, một giọt mồ hôi rớt xuống đã hun đúc các ngươi trở thành bộ đội ưu tú nhất của Đại Đường ta. Dùng gan phổi của các ngươi đến nói cho ta biết, nói cho bệ hạ, ai mới là bộ đội tinh nhuệ nhất Đại Đường ta.
.- Cảnh sát Hoàng gia!
.Chúng đệ tử được Hàn Nghệ giật dây như vậy, tự động cùng quát lên, trong mắt lộ ra ánh lửa, dường như mất đi tư tưởng của mình, liền theo Hàn Nghệ đi rồi.
.Độc Cô Vô Nguyệt và Nguyên Liệt Hổ liếc mắt nhìn nhau một cái, năng lực lừa gạt này thật sự là quá mạnh mẽ.
.Khế Bật Hà Lực hừ nói: - Tiểu tử này thật đúng là dõng dạc như đồn đại.
.Các đại lão tức quá rồi, nếu các ngươi là bộ đội tinh nhuệ nhất Đại Đường, vậy bộ đội của chúng ta là cái gì?
.Không khí lập tức liền trở nên giương cung bạt kiếm.
.- Tốt lắm!
.Hàn Nghệ nói: - Chúng ta đây kế tiếp phải làm gì?
.- Đánh thắng trận đánh này!
.Chúng đệ tử cùng hô lớn nói.
.- Không sai!
.Hàn Nghệ nói: - Đánh thắng trận đánh này, làm cho bọn họ biết tôn trọng các ngươi, khiến bọn họ biết rằng không phải là người nào cũng có tư cách đạt được vinh quang của 'Cảnh sát Hoàng gia'. Nói đến chỗ kích động, tay hắn vòng chỉ ra các đại lão phía sau, lại rất là xui xẻo, vừa vặn chỉ đúng vào Lý Trị, khẩn trương xoay lại, shit, là Lý Tích, xoay tiếp, cmn, là cha vợ tương lai, lại xoay tiếp, cuối cùng cũng chỉ tới Khế Bật Hà Lực.
.Có Hàn Nghệ đi đầu, nhóm học viên kia cũng không sợ hãi, hai mắt đều toát ra ánh lửa, nâng cánh tay hô to lên.
.Khế Bật Hà Lực, A Sử Na Di Xạ, Cao Khản và các Đại tướng quân trái lại cũng đều toát ra ánh lửa, ta con mẹ nó dầu gì cũng là cấp bậc Nguyên soái, các ngươi mấy tên tiểu tử thối dám trực tuyên chiến tiếp đối với chúng ta.
.Duy chỉ có Uất Trì Kính Đức "Phản đồ" này thì cực kỳ hưng phấn nói: - Tốt tốt tốt! Thật sự là nghé con mới sinh không sợ gì hổ, nếu ngay cả chút can đảm này cũng không có, thì như thế nào xứng với vinh quang của Cảnh sát Hoàng gia.
.Lý Tích nghĩ thầm rằng, nếu sau này đêm trước giao chiến, có thể để cho Hàn Nghệ thét to cổ động hai câu, vậy thì thật là một chuyện may mắn a!
.Hàn Nghệ bộ mặt dữ tợn quát: - Kèn chiến tranh đã thổi lên rồi, cho bọn họ một chút màu sắc để nhìn một cái đi!
.- Rống! Một đám các học viên bắt đầu hưng phấn, lão đại đều đã nói như vậy rồi, chúng ta đây còn sợ cái rắm a, mỗi người đều dồn hết sức lực, phải tranh giành khẩu khí này.
.Nói xong, Hàn Nghệ liền lui xuống, nhưng vấn đề là huấn luyện viên đều đã bị dọa sợ đến choáng váng, hai chân giống như đã bị rót chì, như thế nào cũng bước không nổi, bọn họ đều là quân nhân, ngồi phía trên đều là thủ trưởng của thủ trưởng của thủ trưởng của bọn họ, sau này còn có thể lăn lộn trong quân tiếp nữa hay sao.
.Nguyên Liệt Hổ khẩn trương đứng ra, quát: - Xếp hàng!
.Trưởng Tôn Diên nhỏ giọng nói: - Hàn Nghệ, ngươi thật đúng là bất cứ giá nào rồi.
.Hàn Nghệ nói: - Ta cũng là bị buộc đến tuyệt lộ thôi.
.Hắn biết rằng không có cách nào trong khoảng thời gian ngắn giảm bớt tâm lý khẩn trương cho các học viên, như vậy chỉ có thể dùng một loại cảm xúc khác để thay thế khẩn trương, theo góc độ tâm lý học mà phân tích cảm xúc, thì có cấp ưu tiên, phẫn nộ trước nhất, khẩn trương thấp hơn phẫn nộ, phẫn nộ có thể thay thế khẩn trương, nhưng khẩn trương không thể thay thế được phẫn nộ.
.Bá bá bá!
.Theo khẩu lệnh của Nguyên Liệt Hổ, hơn hai trăm học viên lập tức xếp thành đội ngũ chỉnh tề, ngẩng đầu ưỡn ngực, vài cái xoay người đều tăm tắp.
.Đám người Khế Bật Hà Lực đều trừng mắt nhìn, dường như vừa mới xuất hiện ảo giác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận