Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1207.1: Chiếc xe mộng tưởng

.Lý Trị nhìn phía Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ vội giải thích: - Hồi bẩm bệ hạ, bởi vì thần xuất thân gia đình nhà nông, trước đây trong nhà rất nghèo, thường hay nhìn thấy người ta ngồi xe ngựa, vì thế cũng mơ ước có thể ngồi xe một lần, kỳ thật chiếc xe nhỏ này vi thần làm ra là để cho tròn giấc mộng lúc trước của chính mình, thần gọi nó là chiếc xe mộng tưởng.
.- Chiếc xe mộng tưởng?
.Võ Mị Nương nhỏ giọng lặp lại, rồi cười nói: - Vừa nghe khanh nói như vậy, cảm thấy ý nghĩa của chiếc xe này được nâng cao không ít.
.- Lời của hoàng hậu rất đúng, hay cho câu chiếc xe mộng tưởng. Lý Trị cười gật đầu, dù Hàn Nghệ chỉ giải thích một câu đơn giản, nhưng y lại có thể tìm được ý nghĩa sâu xa, bèn hỏi: - Vậy loại xe nhỏ này cũng có thể làm thành xe lớn, cho người lớn ngồi đúng không?
.Xe này thật sự rất thú vị, hơn nữa phá vỡ khái niệm về xe của mọi người trước kia, bởi vậy Lý Trị mới muốn thử xem.
.Lý Tích đột nhiên nói: - Bệ hạ, thực không dám giấu giếm, lão thần cũng từng nghĩ tới vấn đề này, nếu như ai cũng có thể ngồi, thì thứ này có thể giảm bớt sự ỷ lại vào ngựa của quân đội Đại Đường ta, có thể tăng tiến tốc độ hành quân rất nhiều, lão thần cùng tiểu tôn nhi của lão thần từng mang xe ba bánh này ra ngoài đi một vòng, nhưng việc này rất khó, còn tốn sức hơn dùng chân đi đường, xe nhỏ này chỉ có thể chạy ở địa hình trơn nhẵn như tấm ván gỗ mà thôi.
.Nói xong lời cuối cùng, trong giọng nói của ông ta lộ ra một tia tiếc nuối.
.Lý Trị hơi gật đầu, giữa hai đầu lông mày cũng đầy vẻ tiếc nuối, rồi bỗng nhiên, y nhìn về phía Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ cười nói: - Lời của Tư không rất đúng, trước mắt xe này đích xác chỉ có thể chạy ở sân đua xe, nhưng thần nghĩ chắc chắn có một ngày, bọn họ sẽ cưỡi xe này đến bất kỳ chỗ nào họ muốn. Nói tới đây, ánh mắt của hắn nhìn về trong sân đua, trong giọng nói tràn đầy khát khao:
.- Dù sao đây chính là chiếc xe mộng tưởng a.
.Võ Mị Nương trong mắt sáng ngời, nói: - Nói rất hay, bởi vì năm đó khanh muốn ngồi xe, nên mới phát minh ra chiếc xe mộng tưởng này, như vậy thì mọi người sao có thể chỉ bằng lòng cưỡi xe trong nhà thôi chứ, ta cũng cho rằng sớm muộn gì cũng sẽ có một khanh thứ hai xuất hiện. Nàng ta cực kỳ tán thưởng tinh thần biến chuyện không thể thành có thể của Hàn Nghệ, bởi vì nàng ta cũng là bằng vào sự cố gắng và phấn đấu của chính mình, từ Cảm Tử Nghiệp quay lại hoàng cung, rồi làm hoàng hậu, nhưng trước đó, nếu ai nói như vậy, thì mọi người nhất định sẽ cảm thấy người này điên rồi.
.Hàn Nghệ khiên tốn nói: - Hoàng hậu quá lời rồi. Nhưng cũng phải nói rằng, sức sáng tạo của trẻ con là vô hạn, bởi vậy thần cho rằng không nên trói buộc bọn nhỏ quá chặt, nên cho bọn trẻ tự do khoái hoạt, được như vậy, thì chính chúng mới có khát vọng và giấc mơ, dù sao giấc mộng của cha mẹ khó tránh khỏi thế tục. Đây cũng là ước nguyện ban đầu khi thần và Tư không xây dựng khu vui chơi, chính là hy vọng mỗi đứa trẻ đều được khoái khoái lạc lạc lớn lên, để cho mỗi người có cá tính độc đáo riêng của mình, khiến cho tương lai của Đại Đường ta càng thêm muôn màu muôn vẻ, mà không phải chi, hồ, giả, dã nghìn bài một điệu.
.Lý Trị cười gật đầu nói: - Nói có lý, Đại Đường ta vốn bao la vạn trượng, không thể hạn chế trong một khuôn mẫu được. Nói xong, y lại hiếu kỳ hỏi: - Phải rồi! Bọn nhỏ đang thi đấu sao?
.Hàn Nghệ nói:
.- Không sai! Nơi này tên là sân đua xe, tất nhiên là không thể thiếu cạnh tranh rồi, bởi vậy thần và Tư không tính toán sẽ cử hành trận thi đấu đua xe ngay trong ngày đầu tiên, bởi vì đây là lần đầu tiên mọi người chơi, nên có thể nói là tương đối công bằng, trước mắt chỉ là một cuộc thi đấu rộng rãi, một lần thi tám người, người đứng đầu sẽ tiến vào vòng trong, ba người đứng đầu trong trận chung kết sẽ được số tiền thưởng lớn. Mặt khác, sau ngày hôm nay, chúng thần sẽ cho phép chính tuyển thủ chế tạo hoặc cải trang xe đua tham dự trận đấu, làm như vậy cũng có thể kích phát sức sáng tạo của mọi người.
.- Chính mình chế tạo và cải trang sao?
.Lý Trị sửng sốt, rồi lập tức gật đầu liên tục nói: - Thú vị! Thú vị! Ý tưởng này thật sự rất tuyệt diệu--- thế chiếc giày bánh xe nhỏ ở giữa gọi là gì?
.Hàn Nghệ nói: - Hồi bẩm bệ hạ, nó gọi là giày trượt băng, chúng thần đồng dạng cũng sẽ cử hành trận thi đấu trượt băng, chỉ là muốn khống chế được giày trượt băng rất khó, bởi vậy trận đấu này còn phải đợi đến một tháng sau.
.Lộc cộc!
.Chợt nghe được một tiếng trầm thấp.
.Lý Trị, Võ Mị Nương đồng thời nhìn về phía thái tử, chỉ thấy Lý Hoằng và vài người bạn nhỏ đều trừng mắt ngốc nhìn, khiến cho cả Lý Trị và Võ Mị Nương đều cười ha ha.
.Tiếng cười của họ cũng đánh thức Lý Hoằng cùng đám nhóc, mỗi đứa đều đỏ mặt lên, điều này làm Lý Trị càng thêm buồn cười.
.Võ Mị Nương trìu mến vuốt đầu Lý Hoằng, cười hỏi: - Hoằng Nhi, có phải con cũng rất muốn chơi đúng không?
.Lý Hoằng dùng sức gật đầu, sự khát vọng trong mắt cậu bé thật sự khiến cho không ai có thể cự tuyệt.
.Lý Tích nói: - Lão phu đã cho người đi an bài rồi.
.Hàn Nghệ cũng nói: - Chỉ là chắc còn phải chờ một chốc nữa.
.Lý Tích sửng sốt, không nhịn được nhìn về phía Hàn Nghệ.
.Lý Hoằng hỏi lại: - Vì sao?
.Hàn Nghệ cười nói: - Bởi vì còn phải xếp hàng a!
.- A? Còn cần xếp hàng ư!
.Một đứa nhóc cạnh Lý Hoằng buồn bực nói, đứa bé này chính là con trai nhỏ của Lý Nghĩa Phủ, tên là Lý Trạm.
.Lý Trị và Võ Mị Nương đều có chút trầm mặc, đường đường là thái tử gia còn phải xếp hàng? Nhưng bọn họ cũng ngại nói là không xếp, chỉ là trách Hàn Nghệ quá không có ánh mắt.
.Trong lòng Lý Tích cũng sốt ruột, ông ta cũng không tính để bọn nhóc Lý Hoằng xếp hàng, hoàng đế nói một câu, thì muốn để trống sân đua xe cũng được ấy chứ, ông ta tin rằng mọi người cũng đều lý giải cả.
.Mà Hàn Nghệ lại ngồi xổm xuống, nói với Lý Hoằng rằng: - Điện hạ còn nhớ câu chuyện đại trí nhược ngu ta đã kể với người không?
.Lý Hoằng chớp chớp mắt, lập tức nói: - Ta hiểu được.
.Lý Trạm lại hiếu kỳ hỏi:
.- Câu chuyện gì cơ?
.Lý Tích cũng biểu hiện ra vô cùng hiếu kỳ. Lý Hoằng lập tức kể lại truyện về hai tiểu đạo sĩ cho bọn họ, lại bổ sung thêm câu: - Cho nên chúng ta nhất định phải xếp hàng, đây mới là việc người trí giả nên làm, mỗi người đều xếp hàng, thì mới không phá hỏng quy củ này, nếu phá hỏng quy củ, nói không chừng sân đua xe sẽ không thể tiếp tục hoạt động được nữa, như vậy thì sau này chúng ta cũng không được chơi nữa.
.Vài đứa nhóc đều như thoáng có điều suy nghĩ gật đầu.
.Lý Tích nghe vậy, vô cùng mừng rỡ, chắp tay với Lý Trị cùng Võ Mị Nương: - Chúc mừng bệ hạ và hoàng hậu có được một người con tốt, Đại Đường ta có vị thái tử như này, thật đúng là phúc muôn đời của Đại Đường.
.Đây chính là lời khẳng định của người đứng đầu trong triều, lời này với mẫu tử Võ Mị Nương, thật sự là có nhiều ý nghĩa lắm. Điều này giống như vì sao Lý Thế Dân đối với chính biến Huyền Vũ Môn vẫn luôn canh cánh trong lòng, bởi vì hoàng đế là thiên tử, trong này có tư tưởng thiên phú nhân quyền, mà Lý Thế Dân lại dựa vào năng lực của mình giành lấy ngôi vị hoàng đế, điều này có thể nói là đi ngược lại với ý trời, Lý Thế Dân vẫn luôn muốn chứng minh mình mới là thiên chi kiêu tử, cũng bởi vì có chính biến Huyền Vũ Môn, mới làm cho Lý Thế Dân cực kỳ chú trọng uy danh của bản thân, tự khắc chế dục vọng, thậm chí còn không tiếc đi uy bức lợi dụ các sử quan, viết ra ông ta cao lớn vĩ đại hơn một chút.
.Đương nhiên, cuối thời kỳ Trinh Quán, Lý Thế Dân có chút bừa bãi, may mà ông ta chết sớm, nên không phá hỏng anh danh cả đời của mình, nếu không, cứ theo xu thế kia, nếu Lý Thế Dân sống đến tám mươi tuổi, vậy thì rất có thể sẽ xuất hiện Đường Huyền Tông nửa thần nửa ma sớm. Hiện tại Lý Hoằng cũng gặp phải vấn đề này, cậu bé còn nhỏ, có lẽ không hiểu lắm, nhưng trong lòng Võ Mị Nương cũng hiểu rất rõ, tuy rằng nhìn qua không ai dám phản đối Lý Hoằng làm thái tử, nhưng ai biết trong lòng họ nghĩ như thế nào, nhất định có rất nhiều người không ủng hộ Lý Hoằng, cũng chính bởi vậy, Lý Hoằng có thể dựa và chính mình chiếm được sự tán đồng của Lý Tích, là một chuyện rất đáng để vui mừng, đối với Lý Hoằng cũng là chuyện rất quan trọng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận