Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1289: Chuyện khó nhất

.- Ta đã nói mà, làm sao nàng lại bỗng nhiên trở nên lãng mạn như vậy, lại còn để cho ta đi bộ cùng nàng, thì ra mục đích chính là đây à.
.Hàn Nghệ đứng trước xưởng sản xuất nước hoa, vẻ mặt tràn đầy ai oán nhìn Nguyên Mẫu đơn.
.Vừa rồi, Nguyên Mẫu Đơn nhìn thấy Nguyên Ưng bọn họ không có bất cứ nguy hiểm gì, muốn chết cũng không được, vì thế liền yên tâm, bảo Hàn Nghệ đi bộ cùng với nàng, làm hại Hàn Nghệ kích động một hồi, cho rằng nữ nhân này đã thông suốt rồi, đâu biết rằng thì ra chỉ là trò bịp bợm.
.Đôi mắt phượng của Nguyên Mẫu Đơn lóe ra một tia giảo hoạt, nhưng trên miệng lại hỏi:
.- Chàng không muốn sao?
.- Muốn! Sao lại không muốn được chứ? Chỉ cần đi cùng nàng, đi đâu cũng giống nhau, chỉ tiếc là ở nơi này không được nắm tay nàng, thật là hối tiếc lớn trong cuộc đời mà.
.Hàn Nghệ hơi cảm khái nói.
.- Thật là không thể nói được hai câu đứng đắn với chàng. Từ trước đến nay, một người tuân theo quy củ như Nguyên Mẫu Đơn gặp Hàn Nghệ cũng được xem như là số kiếp lớn trong cuộc đời nàng.
.- Tiểu Nghệ ca, Mẫu Đơn nương tử.
.Đi đến phía trong, một số công nhân thấy Hàn Nghệ và Nguyên Mẫu Đơn đến bất thình lình, tỏ ra có chút kinh ngạc, đều bỏ công việc trên tay xuống, hành lễ với hai người.
.Hàn Nghệ liếc Nguyên Mẫu Đơn một cái, nói nhỏ: - Xem ra nàng đến nơi này cũng không ít.
.- Ta chỉ từng tới đây một lần.
.- Tới đây một lần, mà những người này lại nhớ rõ ràng như vậy, vậy có thể thấy được nương tử nàng xinh đẹp cỡ nào.
.Người này thật là hết thuốc chữa. Nguyên Mẫu Đơn trợn trừng mắt, không thèm để ý đến hắn.
.Nguyên Mẫu Đơn đến nơi này, chủ yếu chính là để hỏi về vấn đề xuất hàng, bởi vì đội thuyền của tập đoàn Quan Trung sắp xuống phía nam rồi, trong số những hàng hóa vận chuyển đi, nước hoa là chiếm lợi nhuận nhiều nhất, mặc dù nói cũng đã từng có người vận chuyển nước hoa xuống Giang Nam, nhưng đó chỉ là số lượng ít, quy mô lớn như vậy vẫn là lần đầu.
.Chẳng qua là Hàn Nghệ sớm đã tích trữ số lượng hàng hóa ở phía nam, hàng hóa là dư dả, cần phải biết rằng Hàn Nghệ không chỉ phải phụ trách tập đoàn Quan Trung, mà hắn còn nhượng một phần hàng hóa cho tập đoàn Sơn Đông, chuyện này đã nói xong từ sớm rồi.
.Đi thị sát một vòng, hai người đến văn phòng làm việc trong xưởng. Đương nhiên những người nhàn rỗi trong phòng toàn bộ đều đã rời khỏi rồi.
.- Chỗ này dọn dẹp cũng thực sạch sẽ.
.Nguyên Mẫu Đơn quan sát, phát hiện mặc dù văn phòng này tuy sơ sài nhưng rất sạch sẽ, ngăn nắp, cần phải biết nơi này là xưởng sản xuất, là nơi ở của công nhân, bình thường những chỗ như vậy thì rất dơ bẩn.
.Hàn Nghệ cười nói: - Nếu như bọn họ không ngại việc bị trừ tiền lương, bọn họ có thể tùy tiện một chút. Vừa nói, hắn vừa nhẹ nhàng đỡ Nguyên Mẫu Đơn ngồi xuống, bản thân mình lại ngồi bên cạnh nàng.
.Nguyên Mẫu Đơn lại liếc mắt nhìn bàn làm việc sạch sẽ, như thoáng có chút suy nghĩ nói:
.- Ta tự hỏi, yêu cầu của ta đối với thuộc hạ đã xem như là cao rồi, nhưng cũng không có nghiêm khắc đến mức này như chàng, ngay cả phòng ốc ngăn nắp sạch sẽ cũng có liên quan đến tiền lương.
.Hàn Nghệ cười nói: - Chuyện này là do hai chúng ta xuất thân không giống nhau, nàng là xuất thân từ đại gia tộc, những quy củ trong gia tộc của các nàng còn nghiêm khắc hơn nhiều so với ta, cũng chính là nói, văn hóa của các nàng là văn hóa gia tộc, còn ta thì không phải. Ta đây là văn hóa xí nghiệp. Kỳ thực, dọn dẹp một chút cũng không cần phí nhiều sức lực. Nếu vậy thì tại sao không dọn dẹp, khách đến nơi đây, cũng cảm thấy thoải mái, việc này cũng có thể dưỡng thành thói quen tốt cho bọn họ.
.Nguyên Mẫu Đơn cười nói: - Nói nghe thật xuôi ta, theo ta thấy thì quan trọng nhất là chàng không cần động tay vào.
.Hàn Nghệ cười ha ha nói: - Hiểu được ta chỉ có Mẫu Đơn nàng. Đích thực hắn chưa bao giờ dọn dẹp, vì vậy kiếp trước hắn rất thích ở trong khách sạn. Làm rối tung, lộn xộn lên đều được hết, đến hay đi đều như vậy. Kỳ thực, rất nhiều ông chủ cũng đều như vậy, chỉ biết đi yêu cầu người khác, chưa bao giờ yêu cầu kỷ luật với bản thân.
.Nguyên Mẫu Đơn cười khẽ, hai lúm đồng tiền như ẩn như hiện, thật quá mê người.
.Hàn Nghệ vừa thấy, trong lòng liền khẽ động, kìm lòng không đặng liền hôn một cái lên môi nàng, dọa Nguyên Mẫu Đơn sợ hãi một phen, nơi này chính là ở bên ngoài đấy. Nhưng khi bắt gặp ánh mắt tràn đầy yêu thương đó của Hàn Nghệ, nào đâu nhẫn tâm mà trách cứ hắn chứ. Chỉ là hai gò má ửng đỏ, lại càng hiện rõ vẻ kiều diễm mê người. Nếu như cách âm của văn phòng này tốt như ở hậu thế, nói không chừng nhất định sẽ xảy ra chuyện thật.
.Nguyên Mẫu Đơn thấy Hàn Nghệ sau khi đến phòng làm việc cứ trìu mến nhìn nàng chăm chú, ngoảnh mặt làm ngơ với những tài liệu trên bàn làm việc, thế là liền nói: - Hình như chàng không thường xuyên đến đây.
.Hàn Nghệ nói: - Ta cũng chỉ là nói trên miệng. Làm việc cụ thể vẫn là Tang Mộc bọn họ, nếu nói về mặt quản lý, ta là còn kém xa nàng.
.Nguyên Mẫu Đơn nói: - Ngay cả sổ sách cũng không xem sao?
.- Hiếm lắm. Hàn Nghệ trả lời đơn giản: - Chỉ trong tình huống thiếu tiền thì sẽ xem một chút.
.Nguyên Mẫu Đơn hiếu kỳ nói: - Lẽ nào chàng không sợ thuộc hạ giở trò lừa gạt sao?
.Hàn Nghệ cười nói: - Ta nghĩ vẫn có kiếm chác chút đỉnh. Nhưng nếu nói đến kiếm một món lớn, chắc chắn bọn họ sẽ không dám làm đâu. Ngừng một lúc, hắn lại nói:
.- Kỳ thực cứ cho là có người mượn công việc để mưu lợi cho bản thân, cũng là không hề gì. Tiền này, sớm muộn gì cũng sẽ rơi vào tay ta.
.- Lời này của chàng ta không thể gật bừa. Nguyên Mẫu Đơn lắc nhẹ đầu.
.Nhưng Hàn Nghệ lại không muốn nói chuyện này với nàng. Miệng hắn lúc nào cũng nói mình là thương nhân, nhưng bản chất thực sự thì hắn không được tính như một thương nhân. Bởi vì hắn không có đặc trưng hám lợi của những kẻ tư bản đó. Nếu nói ra, Tiền Đại Phương bọn họ mới là thương nhân chân chính. Hàn Nghệ chỉ là thương nhân hình thức, thần thái thì không giống. Rất phù hợp với đặc trưng gian manh của hắn.- Mẫu Đơn, đợi sau khi trang viên bên đó xây dựng xong, chúng ta lập tức dời qua có được không?
.Đề tài này không biết từ đâu nhảy vọt tới đây rồi? Nguyên Mẫu Đơn có vẻ kinh ngạc liếc nhìn hắn một cái.
.Hàn Nghệ cười khổ nói: - Ta từng nói giấc mơ của ta chính là có thể cùng các nàng sống vui vẻ với nhau. Nhưng mà, hiện giờ lại vứt bỏ thứ mà ta cho là quý báu nhất, mà ta lại đang cố gắng vì thứ quý báu nhất, lời này bản thân ta nói ra đều là mâu thuẫn.
.Nguyên Mẫu Đơn nghe được, thoáng trầm mặc một lúc, nói: - Ta lại không cho rằng như vậy. Nam nhân vẫn là nên lấy sự nghiệp làm trọng, sống như vậy mới có ý nghĩa. Với lại, đến lúc đó nếu ngày ngày sống chung với nhau, chỉ sợ chàng sẽ càng thêm khổ não. Nói xong lời cuối cùng, môi nàng lại hiện lên ý cười giảo hoạt.
.Hàn Nghệ chớp chớp mắt, nói: - Cũng đúng, nàng và Vô Y như nước với lửa, hai nàng hai nàng không thể hòa hảo như lúc ban đầu sao?
.- Ta thấy rất khó. Nguyên Mẫu Đơn lắc lắc đầu.- Chàng cũng biết Vô Y có huyết mạch tôn quý cỡ nào, vì vậy lúc muội ấy vừa sinh ra đã như sao vây quanh mặt trăng. Cũng chính là do mọi người quá mức dung túng cho muội ấy, mới dưỡng thành tính cách vô pháp vô thiên đó của muội ấy. Nói đến đây, nàng lại nhìn Hàn Nghệ, nói: - Chàng cũng là một trong số đó.
.Hàn Nghệ chỉ muốn nói, trước đây ta không phải như vậy. Đương nhiên, loại lời nói thật này, Hàn Nghệ thân là lão thiên cảm thấy nói ra lại càng mất mặt.
.Nguyên Mẫu Đơn lại nói: - Vì thế, ta tuyệt đối không thể có chút thỏa hiệp nào với Vô Y. Nếu không như vậy, sớm muộn gì muội ấy cũng gây họa.
.- Thấy được.
.Hàn Nghệ gật gật đầu, trong lòng lại nghĩ. Mẹ ơi, sao mà người người đều ngang bướng như vậy chứ. Xem ta là giả sao? Nếu thật sự khiến lão tử nổi nóng rồi, lão tử liền trùm mềm lại, hừ đều phải rên rỉ.
.Nhưng mà điều này cũng không thể may mảy làm dao động quyết tâm của Hàn Nghệ, chỉ cần trang viên xây dựng xong rồi, liền lập tức rước bọn họ qua, hắn rất khát vọng ngày đó.
.Hai người ngược lại cũng không ngồi ở trong đó quá lâu, chung quy vẫn là nam nữ khác biệt. Bọn họ lại chưa công khai mối quan hệ vợ chồng, sau khi trở lại sườn đồi, Tiểu Dã đã nghỉ ngơi rồi, nhưng mà Nguyên Ưng vẫn còn hưng phấn bay lượn, cho dù chỉ là một lúc phiêu bồng thoáng qua, cũng có thể làm cho ông ta si mê như vậy. Có thể nhìn thấy ông ta khát vọng bay lượn đến cỡ nào. Nhưng chỉ như thế, A Sử Na Mộ Vân cũng tham gia vào. Dù sao thì cũng là nữ nhân người Hồ, người Hồ đều rất thích hùng ưng.
.Hàn Nghệ lặng lẽ căn dặn Tần Hồng Mai bọn họ, bảo A Sử Na Mộ Vân vừa cùng chơi đùa với Nguyên Ưng, vừa trông chừng Nguyên Ưng, đánh vào nội bộ của kẻ địch, làm nội ứng. Hắn chỉ sợ Nguyên Ưng tự mình chạy đến nơi cao hơn để thử nghiệm. Điều này lại vô cùng nguy hiểm, mặc dù cánh bay lượn vô cùng an toàn, nhưng ngươi phải trải qua sự huấn luyện vô cùng nghiêm ngặt.
.Ở Nguyên gia gảo trú một đêm, Hàn Nghệ lại chạy tới Dương phủ, bát nước này phải giữ cho cân bằng.
.- Hàn Nghệ, không phải ngươi đã quên, lúc này Tuyết Nhi đang ở Học viện Chiêu Nghi chứ?
.Đến Dương phủ, chỉ có Dương lão phu nhân ở nhà. Lão phu nhân này tất nhiên biết Hàn Nghệ nhất định là đến tìm Dương Phi Tuyết.
.Hàn Nghệ mặt dày nói: - Thật ra, tìm Phi Tuyết là chuyện thứ yếu, ta đến đây là muốn thăm lão phu nhân một chút, sức khỏe của lão phu nhân vẫn tốt chứ?
.Hắn không phải là kẻ ngốc, giải quyết được Dương lão phu nhân, vậy thì mọi thứ sẽ trở nên đơn giản.
.Dương lão phu nhân ngây người, cười ha ha nói: - Tiểu tử ngươi vẫn nói năng ngọt xớt như vậy. Dừng lại một chút, lão phu nhân lại nói: - Nhưng cũng tốt, ngươi cùng đi dạo với lão thân một chút.
.- Dạ.
.Hàn Nghệ nhẹ nhàng dìu Dương lão phu nhân đi tới vườn hoa nhỏ.
.Dương lão phu nhân vừa bước chậm rãi, vừa cảm khái nói: - Tuyết Nhi từ nhỏ đã ở bên cạnh lão thân, nhưng mà ta lại không hiểu Tuyết Nhi bằng ngươi. Bất kể lúc đầu ngươi có mục đích gì, sau khi Tuyết Nhi đến Học viện Chiêu Nghi, đã trở nên càng hiểu chuyện hơn. Vả lại, mỗi ngày đều rất vui vẻ. Lão thân cũng yên tâm hơn nhiều. À, cha của nó tuy trên miệng không nói gì, nhưng lão thân nhìn thấy được, trong lòng nó vô cùng vui vẻ.
.Hàn Nghệ lắc đầu nói: - Ta làm sao hiểu Tuyết Nhi hơn lão phu nhân được. Lúc đầu, ta cũng không ép buộc hay dụ dỗ để nàng ấy đến Học viện Chiêu Nghi. Ta chỉ cho nàng ấy một sự lựa chọn. Là chính nàng ấy lựa chọn. Tuyết Nhi thông minh lanh lợi, nàng ấy biết bản thân mình cần gì.
.Dương lão phu nhân gật đầu nói: - Ngươi nói như vậy cũng không có sai. Nhưng mà lão thân cũng phải nói một tiếng cảm tạ với ngươi.
.Hàn Nghệ cười hì hì, nói: - Lão phu nhân khách khí rồi, đều là người một nhà, cái gì mà cảm ơn với không cảm ơn chứ.
.Dương lão phu nhân vừa giận vừa buồn cười nói: - Tiểu tử ngươi thật sự biết chiếm lợi mà. Dừng lại một lúc, lão phu nhân bỗng nhiên lại nói: - Hàn Nghệ, ngươi không để ý lão thân nói vài câu chứ?
.Hàn Nghệ sửng sốt, vội đáp: - Xin mời lão phu nhân nói. Có thể lắng nghe được lời giáo huấn của lão phu nhân, đó thật sự là phúc phận của Hàn Nghệ.
.- Ngươi đừng nói dễ nghe như vậy, chỉ cần ngươi không chê lão thân lắm điều, vậy là được rồi. Dương lão phu nhân cười ha ha vài tiếng, liền nghiêm mặt nói: - Từ xưa đến nay, Trung Nguyên ta đã xuất hiện biết bao nhiêu hiền thần tài năng, nhưng mà có một số người có kết cục vô cùng thê lương, có một số người có thể bình an đến già, yên lành cho đến chết. Kỳ thực điều này không liên quan đến thắng-bại, thiện- ác, trí tuệ hay ngu dốt. Nói đến cùng vẫn là do tính cách làm nên. Phàm là những đại thần có kết cục thê thảm, đại đa số là những người thông minh tuyệt đỉnh, tài năng hơn người. Thậm chí, không ai có thể so sánh. Nhưng mà thường những người này làm việc đều khăng khăng theo ý mình, luôn cho rằng mình đúng, cách nghĩ của người khác là sai. Nhưng mà những chuyện trong thiên hạ này, không phải là có thể rõ ràng minh bạch đúng sai được. Ngược lại, những người tính cách điềm đạm, nhìn giống như không màng đến bất cứ chuyện gì, có thể yên ổn chết già. Giống như thế hệ Tùy Dạng Đế, Vũ Văn Hóa Cập, Dương Huyền Cảm đó. Ai mà không thông minh gấp trăm lần so với gia gia của Phi Tuyết, nhưng chỉ duy nhất có gia gia của Phi Tuyết là có thể yên ổn chết già. Do đó có thể thấy, thông minh hơn người cũng không phải là chuyện tốt. Tuy nói hạc giữa bầy gà, nhưng con hạc này có thể sinh tồn trong đám gà này không? Ta thấy cũng chưa chắc là có thể, chính là nói cây to đón gió lớn là như vậy.
.Nói tới đây, Dương lão phu nhân nhìn Hàn Nghệ một cái, nói: - Hàn Nghệ à, con người ngươi cái gì cũng tốt, thông minh tuyệt đỉnh, lại trọng tình nghĩa, đúng là hiếm có. Nhưng thành công cũng do Tiêu Hà, thất bại cũng do Tiêu Hà. Khuyết điểm lớn nhất của ngươi chính là quá thông minh. Khi một mình ngươi trèo quá nhanh, những người khác đều không đuổi kịp ngươi. Vậy thì đến lúc ngươi quay đầu nhìn lại, nhất định sẽ nhìn thấy vực sâu vạn trượng.
.Hàn Nghệ nghe xong, nhăn mày trầm tư. Qua một lúc, hắn chắp tay hành lễ:
.- Đa tạ lão phu nhân chỉ giáo. Sự ân cần dạy dỗ của lão phu nhân, Hàn Nghệ nhất định sẽ khắc ghi trong lòng.
.Dương lão phu nhân khẽ mỉm cười nói: - Ngươi thông minh hơn nhiều so với lão thân. Những gì lão thân có thể dạy ngươi, thực sự không nhiều, điều duy nhất lão thân mạnh hơn ngươi, đó chính là lão thân đã sống đến từng tuổi này mà thôi.
.Hàn Nghệ không khỏi cảm khái nói: - Nhưng đây lại là chuyện khó khăn nhất.
.Dương lão phu nhân chỉ cười mà không nói.
.- Nãi nãi!
.Chợt nghe một âm thanh trong trẻo cất lên, theo sau đó liền nhìn thấy một bóng hình xinh đẹp, tràn đầy sức sống.
.Dương lão phu nhân cười ha hả, nói: - Lão thân có thể thành công rút lui rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận