Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 452: Phản kích toàn diện

.Tuy kịch nói tốt, nhưng đối với Hàn Nghệ mà nói, nó có một khiếm khuyết rất lớn. Đó chính là tốn thời gian, hao tổn trí lực. Hơn nữa một mình Hàn Nghệ làm quá mệt. Tựa như lúc đầu viết kịch bản, tập luyện, đạo cụ.. vân vân đều do Hàn Nghệ đích thân phụ trách. Mộng Nhi bọn họ tuy có thể giúp một chút nhưng không đủ.
.Kỳ thực "Bạch sắc sinh tử luyến" cũng có rất nhiều chỗ thiếu xót. Bởi vì lúc đó Hàn Nghệ chạy đua với thời gian. Chỉ là mọi người lần đầu tiên được xem kịch nói, vì thế cũng không quá chú ý.
.Nhưng hiện giờ khán giả không còn dễ gạt như vậy. Nhất định phải đã tốt thì phải tốt hơn nữa. Hơn nữa Hàn Nghệ cũng là một người theo đuổi chủ nghĩa hoàn mỹ. Nhưng hiện giờ kỳ thực Hàn Nghệ rất bận, đâu có nhiều thời gian nhiều như vậy đi làm. Hơn nữa hao tổn thời gian quá dài, thời gian trống ở giữa quá lớn. Nhất định phải có một thứ khác thay thế. Bằng không Phượng Phi Lâu mất đi ý nghĩa của nó. Cho nên Hàn Nghệ nghĩ đi nghĩ lại liền nghĩ tới giọng hát hay. Loại chương trình giải trí thân thiện với mọi người. Hắn chỉ đưa ra một cái khung sườn, còn nội dung hắn không phải bận tâm. Các người lên hát, hát thành cái gì cũng không liên quan gì tới ta.
.Hơn nữa loại biểu diễn này thu hút hơn so với kịch nói. Bởi vì sẽ vô cùng kích thích. Đồng thời cũng có thể tìm được một nhóm nhân tài. Còn có thể tiếp tục làm về sau nữa.
.Chuyện này cũng là sớm đã lên kế hoạch rồi. Dựa vào kịch nói để chèo chống Phượng Phi Lâu không hiện thực lắm. Dĩ nhiên thuận tiện cũng có thể mượn chuyện này để cho hai chợ một đòn chí mạng.
.Từ sau khi Hàn Nghệ tới ngõ bắc. Mỗi lần tuyên truyền đều mất rất nhiều vốn. Nhớ lần đầu tiên tuyên truyền, hắn vì cho nhiều người biết đến kịch nói hơn, trực tiếp bao ăn bao chơi. Lần này cũng không ngoại lệ, hắn chi không ít tiền thuê ba trăm người giúp mình tuyên truyền tin tức này. Thời kỳ này đều dựa vào miệng lưỡi để tuyên truyền.
.Về tin tức giọng hát hay Đại Đường này, quả thực là che trời phủ đất. Giống như lốc xoáy, thổi quét cả thành Trường An.
.Trong thời gian một ngày liền truyền đi xôn xao.
.Dưới chế độ quản lý thị trường đóng kín của Đường triều. Loại quy mô tuyên truyền này tuyệt đối là lần đầu tiên trong lịch sử.
.Bên trong Bình Khang Lý chật ních, cũng coi như là một loại phản ứng mạnh mẽ.
.Có điều sáu đại thanh lâu có bao gồm Phượng Phi Lâu đối với tất cả các tình tiết bên trong đều là nửa úp nửa mở. Loại tin tức như thế này là phải từng đợt nối tiếp từng đợt. Không thể một lần nói hết ra. Như vậy có thể liên tục thu hút được sự chú ý. Làm cho phong trào sôi nổi này kéo dài đến ngày khai diễn.
.Nhưng đến đây liền kết thúc sao?
.Còn xa a.
.Đúng như lời nói của Hàn Nghệ, đây mới chỉ là bắt đầu.
.Mắt nhìn ngõ bắc sắp xuống mồ, không những không tuyên bố đóng cửa chợ, còn tuyên truyền mạnh mẽ khởi động kế hoạch cải tạo Bình Khang Lý. Sẽ xây dựng cửa hàng quy mô lớn ở trong Bình Khang Lý. Hơn nữa còn tuyên truyền xây dựng phường giải trí. Ngoài ra, còn thu hút đầu tư quy mô lớn. Hơn nữa còn đưa ra tin tức không giới hạn trong Trường An. Mà còn từ Lạc Dương và các châu huyện xung quanh thu hút thương nhân đến kinh doanh ở Bình Khang Lý.
.Đây quả thực là một tiếng sấm vang.
.Đánh cho một số người choáng váng choáng váng.
.Tiền Đại Phương hai ngày này vẫn không ra khỏi cửa. Phải nói là không có mặt mũi ra ngoài. Dù sao trên hội nghị lần trước ông ta bị Ngụy Thanh chèn ép đến không ngẩng được đầu lên. Thiếu chút nữa thì uất ức sinh bệnh. Nhưng hôm nay chợt nghe thấy ngõ bắc truyền tới các loại tin tức. Trong lòng vừa mừng vừa lo, vội vàng ra ngoài dò la.
.- Tiền Đại! Tiền Đại!
.Vừa mới ra cửa đã nghe thấy người gọi ông ta.
.Tiền Đại Phương quay đầu nhìn lại. Thấy nhị công tử của Lệnh Hồ gia, sửng sốt một lúc. Sau đó mới chắp tay chào hỏi, cười hỏi: - Không biết Lệnh Hồ nhị công tử gọi tại hạ có chuyện gì không?
.Lệnh Hồ Nhị Lang bước lên, cười ha hả nói: - Tiền Đại, Ông nói bình thường quan hệ của chúng ta thế nào?
.Tiền Đại Phương nghe vậy, trong lòng kinh ngạc. Ngươi là một quý tộc ta là một thương nhân. Giữa chúng ta có thể có quan hệ gì?
.Lệnh Hồ Nhị Lang lại nói: - Sao rồi? Ngày thường ta cũng đã chiếu cố không ít cho việc kinh doanh nhà ông đó.
.Tiền Đại Phương nghe vậy thì càng thêm mơ hồ. Nhà Lệnh Hồ các ngươi nhiều lương thực như vậy. Sao có thể chạy đến chỗ ta mua lương thực, nhưng trên miệng lại cười nói: - Đúng vậy, đúng vậy. Nhị công tử ngày thường cũng chiếu cố tại hạ không ít. Tại hạ vẫn luôn cảm kích trong lòng.
.Lệnh Hồ Nhị Lang ha ha nói:
.- Ta thường nói với người khác. Thương nhân của ngõ bắc phải tính Tiền Đại Phương ông là hiền hậu nhất.
.Tiền Đại Phương nghe vậy dở khóc dở cười. Ông ta còn không tin bản thân là một người hiền hậu.
.Lệnh Hồ Nhị Lang lại nói: - Vậy ông nên nhớ kỹ. Ngày nào đó nếu có chuyện gì tốt thì đừng quên Lệnh Hồ Nhị Lang ta.
.Chuyện tốt? Tiền Đại Phương nghe vậy mơ mơ màng màng, gật đầu nói: - Đương nhiên, đương nhiên.
.- Quyết định vậy đi.
.Lệnh Hồ Nhị Lang nói xong liền rời đi.
.Xảy ra chuyện gì rồi? !
.Vẻ mặt Tiền Đại Phương đầy hoang mang, đang lúc ông ta nghĩ mãi mà không có lời giải đáp, lại nghe thấy có người gọi: - Tiền Đại! Tiền Đại!
.Tiền Đại Phương ngẩng đầu lên nhìn thấy tam công tử của Đậu gia. Cũng là từ rất ra nhiệt tình đi tới, chắp tay nói: - Là Đậu tam công tử.
.Đậu tam này vừa tới đã cười lên ha hả nói: - Tiền Đại. Ông nói ngày thường quan hệ giữa chúng ta thế nào?
.- A
.Tiền Đại Phương hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
.Từ nãy tới giờ cả người Tiền Đại Phương như là đang nằm trong mơ vậy. Đám công tử ngày thường nhìn thấy mình mà như không thấy. Hôm nay bỗng nhiên trở nên hết sức nhiệt tình. Ông ta không cảm thấy có chút vui mừng nào, ngược lại còn cảm thấy quả thực quá khủng khiếp. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
.Đi tới chợ tây chợt thấy Triệu Tứ Giáp và Cổ Phú Quý bước tới.
.Lúc Tiền Đại Phương đang chuẩn bị đem hiện tượng kỳ quái này nói cho bọn họ. Đâu biết rằng đối phương đã nói với ông ta trước. Điều càng làm cho Tiền Đại Phương kinh ngạc hơn chính là bọn họ cũng gặp phải chuyện giống hệt như vậy.
.Quả thực là kỳ lạ!
.Tiếp đó Đậu Nghĩa và Bành Vạn Kim cũng xuất hiện ở chợ tây. Chính là Từ Cửu nói nguyên nhân này cho bọn họ.
.Thì ra Hàn Nghệ nói cho mọi người. Liên quan đến vé của giọng hát hay đều là sử dụng phương thức tặng. Hơn nữa đều là phân phát cho các chủ tiệm của ngõ bắc. Do bọn họ phát ra nên đám công tử kia đều tìm đến các chủ tiệm của ngõ bắc, nịnh nọt một chút.
.Không chỉ có thế, Từ Cửu còn nói cho bọn họ biết tất cả các hành động của ngõ bắc.
.Bọn họ đều là thương nhân. Nới tới thời cơ kinh doanh trong này bọn họ chỉ nhìn đã hiểu.
.- Ai ôi!
.Triệu Tứ Giáp nghe vậy ảo não vỗ đầu. Nói: - Sớm biết thế này. Chúng ta dù thế nào cũng không đóng cửa tiệm ở ngõ bắc. Chuyện này làm thế nào bây giờ. Quả thực là tim thắt đau.
.Bành Vạn Kim bỗng nhiên nói: - Tứ ca, huynh phiền muộn làm gì. Chúng ta chỉ là đóng cửa cửa tiệm. Hơn nữa Hàn tiểu ca cũng đâu có trả lại tiền thuê cho chúng ta. Chúng ta muốn quay về hắn ngăn được sao.
.- Đúng vậy, chúng ta còn có thể quay về a.
.Trong mắt Triệu Tứ Giáp sáng ngời.
.Cổ Phú Quý nói: - Các người cũng đừng vui mừng quá sớm. Chúng ta quả thực có thể quay về. Nhưng trong hợp đồng của chúng ta không có ghi rõ. Phượng Phi Lâu có trách nhiệm đưa vé của giọng hát hay cho chúng ta.
.Tiền Đại Phương tức giận dậm chân nói: - Chuyện này Hàn tiểu ca làm như vậy quá không hiền hậu rồi. Hắn sao không sớm nói với chúng ta chuyện này.
.Từ Cửu nói:
.- Chuyện này ta cũng hôm nay mới biết. Trước đây ta cũng hỏi qua Hàn tiểu ca, nhưng hắn nói chuyện này không phải chuyện của một mình Phượng Phi Lâu. Bên trong còn có Hoa Nguyệt Lâu và các thanh lâu khác. Cũng là gần đây mới đàm phán xong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận