Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 310: Cuộc sống của mọi người đều không dễ dàng gì.

.Tử Thiệu, có chuyện gì thì ngươi cứ nói thẳng, ở đây không có người ngoài.
.Ông ta vừa nhấc cái mông của mình lên, Trưởng Tôn Vô Kỵ biết ngay là ông ta muốn đánh rắm rồi.
.Liễu Thích nói: - Hàn Nghệ có phải là giám sát Ngự Sử hay không, đối với chúng ta mà nói, đích thực không quan trọng, nhưng chuyện của bệ hạ đã không thương lượng trước với thái úy người mà đã trực tiếp nói ra tại triều, lẽ nào bệ hạ không nghĩ rằng chúng ta nhất định sẽ phản đối sao?
.Trưởng Tôn Vô Kỵ thản nhiên nói: - Vậy ngươi cảm thấy nên thế nào?
.- Ta thượng triều xin từ chức.
.Liễu Thích nói: - Hiện giờ chúng ta cần phải biết trong lòng bệ hạ suy cho cùng là đang tính toán điều gì?
.Trưởng Tôn Vô Kỵ hơi hơi nhíu mày, mắt liếc nhìn chung quanh, Chử Toại Lương, Lai Tế, Hàn Viện ba người đều chau mày không nói, hiển nhiên, bọn họ cũng biết là lúc nên thăm dò tâm tư của Lý Trị rồi.
.Trôi qua một lúc, Trưởng Tôn Vô Kỵ nói: - Tử Thiệu, điều này ngươi nên tự mình làm rõ, tuy nhiên, bất luận quyết định của ngươi như thế nào thì ta cũng ủng hộ ngươi.
.Ông ta cuối cùng gật đầu rồi.
.Liễu Thích trong lòng không khỏi vui mừng.
.Trung Thư Lệnh nha!
.Chức quan lớn mức nào chứ.
.Con người có ai không yêu quyền lực, tuy nhiên, cho dù năm nay không có súng, nhưng ai cũng biết đạo lý súng này có thể bắn chết những con chim đầu đàn.
.Chức Trung Thư Lệnh này người nào đảm nhận cũng được, duy chỉ có Liễu Thích ngồi tại đây mà cứ như đang ngồi trên đống lửa.
.- Hàn đại ca, huynh thật sự đã làm quan rồi sao?
.- Ừ.
.- Ha ha, Hàn đại ca làm quan, Hàn đại ca làm quan.
.Hùng Đệ nghe được Hàn Nghệ làm quan, phấn khích vừa nhún vừa nhảy.
.Đám người Mộng Nhi, Đông Hạo cũng tự nhiên cảm thấy vui, xúc động khó nói nên lời, cứ như là chính mình làm quan vậy.
.Duy chỉ có Hàn Nghệ và Tiểu Dã chỉ mỉm cười, không có lộ vẻ phấn khích bất thường nào.
.- Hàn đại ca, huynh làm quan rồi, sau này không ai dám bắt nạt đệ nữa rồi.
.Hùng Đệ đột nhiên ôm lấy tay của Hàn Nghệ, ha ha cười nói không ngừng.
.Hàn Nghệ đưa tay ra, nói: - Bây giờ có ai ức hiếp đệ hả?
.Hùng Đệ ngẩn người, rồi lập tức lắc đầu.
.Mộng Đình che miệng cười khanh khách nói: - Tiểu Mập, đệ đáng yêu như vậy, ai mà ức hiếp đệ được chứ.
.Hùng Đệ cười ha hả không ngừng.
.Mộng Nhi đột nhiên nói: - Tiểu Nghệ ca, ngươi bây giờ làm quan rồi, vậy ngươi còn quản Phượng Phi Lâu nữa hay không?
.Vừa mới nói ra, mọi người đều nhìn về phía Hàn Nghệ, trước mắt nghề nghiệp cao quý nhất chính là làm quan, mà thương nhân thì lại là nghề nghiệp ti tiện nhất, bây giờ Hàn Nghệ làm quan rồi, hắn có thể đá văng đi cái thân phận thương nhân ti tiện này hay không?
.Đáp án là chắc chắn, đương nhiên là không.
.Hàn Nghệ cười nói: - Đương nhiên quản rồi, Phượng Phi Lâu vốn dĩ là đại bản doanh của ta, nếu không ta nghỉ ngơi ở đâu, các người yên tâm, chức Giám sát ngự sử này vô cùng tự do, hơn nửa thời gian của ta là ở Phượng Phi Lâu đấy.
.Mộng Nhi vừa nghe xong, không khỏi nhẹ nhàng thở ra, nàng chỉ sợ Hàn Nghệ sẽ bỏ rơi bọn họ.
.Nhưng mà, sự việc vốn vẫn chưa kết thúc, vào lúc tối hôm đó, hơn mười quan đại thần chức từ ngũ phẩm trở lên cùng nhau thượng tấu, thỉnh cầu Lý Trị thu hồi thánh mệnh, dù gì thì bọn họ cũng đã viết một sớ dài đều là những luận chứng chứng minh Hàn Nghệ tuyệt đối không thích hợp với chức vị Giám Sát ngự sử.
.Ai kêu Hàn Nghệ tự bộc lộ chỗ thiếu sót của mình, nói chữ của mình viết không được tốt lắm, vì vậy mấy người này mới không đọ mồm mép với hắn, mà chuyển sang chơi bằng bút.
.Điều may mắn chính là, Trưởng Tôn Vô Kỵ vẫn luôn án binh bất động, ngay cả một tấu chương về Hàn Nghệ cũng không có, quyền lực trên tay bọn họ, bọn họ trầm mặc khiến Lý Trị có thể thong dong ứng đối, nếu Trưởng Tôn Vô Kỵ phát động mà nói thì cho dù Lý Trị có là hoàng đế đi chăng nữa thì cũng không đối kháng nổi, chắc chắn sẽ thu hồi thánh mệnh lại.
.Lúc thượng triều ngày thứ hai, đám người Thôi Nghĩa Trung lại lấy chuyện Hàn Nghệ ra mà nói, Lý Trị dù sao cũng mặc kệ ông ta, không cùng đám người này nói lung tung tiếp nữa, chúng ta nói đến chuyện khác đi, có lệ đến không thể có lệ hơn được nữa.
.Đám người Thôi Nghĩa Trung thấy Trưởng Tôn Vô Kỵ vẫn luôn im lặng, bọn họ vốn dĩ cho rằng Trưởng Tôn Vô Kỵ chắc chắn sẽ thượng tấu, kết quả hoàn toàn ngược lại, trong lòng rất buồn bực, nhưng cũng không dám làm thái quá lên, Hoàng đế cũng bắt đầu chơi xấu, thôi đành bỏ đi vậy.
.Triều sớm vừa mới xong, Lý Trị liền sai Trương Thiếu Giám đi gọi Hàn Nghệ đến.
.Hàn Nghệ theo Trương Thiếu Giám đi vào nội cung.
.Nhưng lần này chỉ có một mình Lý Trị đang đứng trước cái bàn, cấm bút đang viết cái gì đó, mà Võ Mị Nương vẫn luôn như hình với bóng mà cũng không có mặt ở đây.
.- Tiểu Tử Hàn Nghệ tham kiến bệ hạ.
.- Miễn lễ, miễn lệ.
.Lý Trị không ngẩng đầu lên nói: - Ngươi chờ trẫm một chút.
.Làm cái gì vậy, viết chữ thì lúc nào viết chả được, cứ cố tình viết bây giờ, Hàn Nghệ trong lòng có chút oán trách, nhưng mà người ta là hoàng đế, hắn đành phải thành thành thật thật mà đứng đó đợi.
.Trôi qua lúc lâu, Lý Trị đặt bút xuống bên cạnh, nhẹ nhàng thở dài, nhìn chăm chú vào cái gì đó mà y mới vừa viết xong, gương mặt mỉm cười, hình như là rất đắc ý, lại qua một lát, y liền ngẩng đầu lên, vẫy tay với Hàn Nghệ nói: - Hàn Nghệ, ngươi đến đây mà xem, trẫm viết thế nào?
.- Vâng.
.Hàn Nghệ tuy rằng tài nghệ viết không ra làm sao, nhưng hắn biết xem chữ viết, vì vậy cũng không có gì sợ, đi đến trước bàn, cúi đầu xuống nhìn, ồ lên một tiếng, nói: - Đây không phải là
.Lý Trị cười ha ha nói: - Không sai, đây chính là bài thơ mà ngươi đã làm lúc ở trong đại điện, trẫm chính là ngồi ở đây cứ luôn nghĩ về bài thơ của khanh, đúng là càng nghĩ càng thấy thích, thế là liền viết nó ra, bài thơ này của khanh, thật sự là không tầm thường, đủ để làm cho rất nhiều tài tử phải xấu hổ! Hay! Viết rất hay!
.Nói giỡn sao, thơ của Lý Bạch, có thể không hay sao, Hàn Nghệ khiêm tốn nói: - Bệ hạ quá khen rồi, chữ của bệ hạ viết mới hay hơn.
.Lý Trị cười ha ha, vẩy tay nói: - Chữ của trẫm so với Hữu Phó Xạ kém hơn nhiều, không đáng nhắc đến, không đáng nhắc đến.
.Chử Toại Lương có thể nói là một nhà thư pháp đệ nhất đương thời, đừng nói Lý Trị, kể cả Lý Thế Dân cũng phải cảm thấy xấu hổ.
.Lý Trị lại nói: - Trẫm thật không ngờ khanh lại có thể viết ra những câu thơ tuyệt đến thế.
.Hàn Nghệ xấu hổ nói: - Đây đều là do bệ hạ cho thần linh cảm và dũng khí mà có, nếu như bệ hạ tại thượng làm chủ cho thần, thì e rằng thần cũng không thể làm ra bài thơ này. Lý Trị cười ha hả, nói: - Khanh đừng đổ lên đầu trẫm nữa, đây đều là do chính bản thân khanh tự giành lấy, ngày hôm qua khanh ở trên điện, những lời nói ấy đích thực đã làm cho trẫm nở mày nở mặt, trẫm quả không nhìn lầm người. Nói đến đây y giơ tay ra, nói: - Ngồi đi.
.- Đa tạ bệ hạ. Hàn Nghệ ngồi trên một cái ghế dài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận