Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1109: Tiến cử người thân không cần hiền

.Đương nhiên Hàn Nghệ cũng không vội vàng muốn hoàn thành việc này, hắn ở Nguyên gia hai ngày cùng Nguyên Mẫu Đơn rồi quay về.
.Hắn còn một chuyện quan trọng phải hoàn thành vào cuối năm, đó chính là để Tiêu Thủ Quy tiếp quản Giản Châu.
.Thế nhưng chuyện này lại liên quan đến một vấn đề vô cùng nhạy cảm, chính là ân oán giữa Liễu thị và Võ Mị Nương. Chỉ cần là chuyện liên quan đến Vương hoàng hậu và Võ Mị Nương đều không thể bất cẩn sơ xuất, vì vậy trước tiên, hắn phải cùng Võ Mị Nương thương lượng, xin sự đồng ý của Võ Mị Nương sau đó mới tiến cử với Lý Trị.
.Ngự Hoa Viên.
.- Hộp quà này của khanh cũng thật là vô cùng tinh xảo!
.Võ Mị Nương dùng tay vuốt lên chiếc hộp có khắc biểu tượng của Võ thị, trong mắt lộ ra vẻ yêu thích, lại nói với Hàn Nghệ: - Nhưng khanh đã quyên tặng cho triều đình không ít hộp quà rồi nên không cần lại lãng phí tiền tài nữa, ta còn nhớ khanh vẫn còn nợ không ít tiền, tặng một hai hộp biểu đạt chút lòng thành là được, không cần phải tặng nhiều như vậy, ta cầm hộp quà này cũng chẳng dùng làm gì?
.Ta là có việc tới cầu cô, đưa một hai hộp đến còn không biết xấu hổ sao, Hàn Nghệ nói: - Hoàng hậu hiểu cho, thân vô cùng cảm kích, nhưng thần nghĩ trước đây Đại Quốc phu nhân vì hoàng hậu màbôn ba cực nhọc, có lẽ cũng nợ một chút ân tình, bây giờ đã sắp đến cuối năm, đáp lễ một chút cũng là việc nên làm.
.Đại Quốc phu nhân chính là Dương thị, mẫu thân của Võ Mị Nương.
.Võ Mị Nương sững sờ một chút, lập tức phản ứng lại, nàng ta biết mẫu thân nàng ta là một người rất coi trọng thể diện, sau khi nàng ta lên làm hoàng hậu, địa vị của Dương thị tất nhiên là nước lên thuyền lên, cùng các quý phụ qua lại tương đối mật thiết, mang hộp quà khắc biểu tượng của nàng ta tặng cho người khác dĩ nhiên càng có thể diện bội phần, chắc chắn mẫu thân nàng sẽ thích, bèn gật đầu cười nói: - Khanh quả là suy nghĩ chu đáo, vậy được, hộp quà này ta sẽ nhận.
.Hàn Nghệ lại nói: - Hoàng hậu, hơn nửa tháng trước, Lại Bộ Thượng thư có đến Hộ Bộ tìm thần.
.Võ Mị Nương cười, nói: - Vậy sao?
.Hàn Nghệ thấy nàng ta thần sắc tự nhiên, hiển nhiên là đã biết, thầm nghĩ, mình không thể đánh giá thấp mạng lưới tình báo của nàng ta, từ nay gặp Vô Kỵ lão huynh càng phải cẩn thận hơn một chút, bèn gật đầu nói:
.- Ông ta đến tìm thần để hỏi về việc chọn người đến Thổ Dục Hồn đốc chiến.
.Võ Mị Nương hiếu kỳ hỏi: - Việc này của Lại Bộ. lại chạy đến hỏi Hộ Bộ khanh thỉnh giáo?
.Hàn Nghệ nói: - Hoàng hậu thánh minh, đây chẳng qua chỉ là một cái cớ thôi, thần nghĩ nguyên nhân Lại Bộ Thượng thư làm như vậy có lẽ là để tự bảo vệ mình, hoặc là châm ngòi ly gián, hoặc là muốn lợi dụng thần.
.Võ Mị Nương vẫn giữ sắc mặt bình thản nói: - Vậy khanh thấy như thế nào?
.Hàn Nghệ nói:
.- Hồi bẩm hoàng hậu, thần làm việc, trước nay là nhằm vào việc không nhằm vào người, việc này trọng đại, liên quan đến kế hoạch to lớn của quốc gia, vì vậy thần kiến nghị hoàng hậu phái một người thành thục về chiến sự tới Thổ Dục Hồn, ngoài mặt là đốc chiến, trên thực tế là đi tìm hiểu địa hình và phương thức tác chiến của Thổ Dục Hồn và Thổ Phiên để kịp thời chuẩn bị, còn về mục đích của bọn họ là gì, thần cho rằng cũng không quan trọng, quan trọng là làm tốt chuyện này. Đương nhiên, bọn họ cũng đã quá khinh thường thần, bọn họ đều là xuất thân quý tộc, thần chỉ là xuất thân nông gia, bọn họ sao lại xem trọng thần, nếu có một ngày, quanh thần dều là một đám quý tôc, cuộc sống của thần há lại tốt đẹp.
.Võ Mị Nương khẽ cười nói: - Thực ra khanh không cần cố ý bẩm báo việc này với ta, khanh là một người thông minh, ta tin tưởng khanh sẽ không bị người khác lợi dụng, huống hồ ta đã từng nói Lý Nghĩa Phủ không phải đối thủ của Lộc Đông Tán, nếu như ông ta có sai sót trong chuyện này thì hậu quả là không thể lường được. Chuyện này còn cần khanh quan tâm, khanh làm cũng rất đúng, bất cứ chuyện gì cũng phải lấy đại cục làm trọng.
.Nàng ta rất rõ, thế lực của tập đoàn Quan Lũng là vô cùng vững chắc, việc này ngươi tránh không nổi bọn họ, bắt buộc phải chạm trán với bọn họ, nàng ta cũng không muốn nổ ra chiến tranh vào thời điểm này, vì một khi khai chiến sẽ có nhiều biến số, không có ai đoán được kết quả sẽ như thế nào, bất kể là đối nội hay là ngoại giao.
.Đệt! Không nói với cô, ai dám bảo đảm cô sẽ không nghi ngờ, cho dù là bây giờ, ta cũng không biết cô đang nghĩ gì nữa. Hàn Nghệ nói: - Được hoàng hậu tin tưởng, thần vô cùng cảm kích. Mặt khác...
.Nói xong, hắn hơi lộ ra như có việc khó xử.
.Võ Mị Nương cười: - Nếu khanh đã có chuyện cần nói với ta, cứ nói thẳng là được, không phải dùng chút thủ đoạn này, tốt xấu gì khanh cũng là một Tể tướng.
.Hàn Nghệ lúng túng nói: - Hoàng hậu thứ tội, là thế này, thần muốn tiến cử một người với bệ hạ.
.Võ Mị Nương khẽ nhíu lông mày nói: - Người nào?
.Hàn Nghệ nói: - Đại ca của Vô Y, Giản Châu Tư Mã Tiêu Thủ Quy.
.- Tiêu Thủ Quy?
.Võ Mị Nương khẽ nhắc lại một câu.
.Hàn Nghệ nói: - Không dám giấu hoàng hậu, đại tẩu đó của thần chính là biểu tỷ của phạm phụ Vương thị.
.- Là cô ta?
.Võ Mị Nương đột nhiên nhớ tới, hỏi: - Là Tiêu gia bảo khanh tới?
.Hàn Nghệ vội nói:
.- Điều này thì không phải, cha vợ thần tôn sùng Phật giáo, không tranh với đời, đại ca của thần cũng như vậy, huống hồ họ đã coi như rất may mắn, nếu họ còn ôm oán giận, như vậy cũng có chút lòng tham không đáy rồi. Là thần chủ động đề xuất làm như vậy, nhưng cũng không phải muốn bù đắp gì cả, thần không cảm thấy thần nợ họ, chỉ là bây giờ thần chấp chưởng Hộ Bộ, hy vọng thông qua một vài cải cách, quốc khố sẽ càng dồi dào hơn. Việc này cần sự ủng hộ từ các địa phương, thần cũng không dám phủ nhận, quả thật thần muốn giúp đại ca của Vô Y.
.Thái độ vô cùng thành khẩn, đơn giản mà nói, một Tể tướng như ta, ta không thể làm tư lệnh không có gì trong tay, nếu không có người ủng hộ ta, ta chẳng thể làm được gì, đề bạt người thân cũng là lẽ đương nhiên, không phải Võ Mị Nương cô cũng vậy sao.
.Võ Mị Nương trầm mặc một chút, nó:
.- Tiêu Thủ Quy làm TưMã Giản Châu, mặc dù không nắm thực quyền, nhưng cũng sẽ không phạm sai lầm, đối với gã mà nói cũng chưa hẳn là chuyện không tốt, một khi đã nắm thực quyền, chỉ cần phạm chút sai lầm, chỉ sợ sẽ bị các đại thần trong triều vạch tội.
.Nàng ta nói cũng không có gì khó hiểu, nàng ta làm sao lại sợ một Liễu thị nhỏ nhoi, nàng ta chính là sợ Tiêu Thủ Quy liên lụy tới Hàn Nghệ, vì trong triều bây giờ đa phần đều ủng hộ phế Vương lập Võ, bọn họ vô cùng mẫn cảm với Liễu thị, hận không thể đuổi cùng giết tận, miễn cho có ngày bị báo thù, hơn nữa Liễu thị có thể liên lụy tới rất nhiều người, trong việc này, quan hệ vô cùng phức tạp, mà thê tử của Hàn Nghệ lại xuất thân từ Lan Lăng Tiêu thị, vốn có quan hệ với Tiêu Thục phi, Võ Mị Nương hy vọng Hàn Nghệ tận khả năng cách xa quan hệ với Tiêu Thục phi, lại càng không phải nói đến còn có mối quan hệ với Liễu thị, đến lúc phát sinh chuyện gì đó, chỉ sợ sẽ liên lụy tới Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ nói: - Thần một lòng vì bệ hạ và hoàng hậu phân ưu, thần cây ngay không sợ chết đứng.
.Đúng lúc này, chợt nghe một tiếng hô to: - Hoàng thượng giá đáo.
.Võ Mị Nương ngẩn ra, nói: rất nhanh - Việc này khanh tự xem mà xử lý đi.
.Nói rồi bèn đứng dậy đi nghênh đón Lý Trị.
.Qua một lát đã thấy Lý Trị đi tới.
.- Thần thiếp (thần) tham kiến bệ hạ!
.- Miễn lễ!
.Lý Trị Nhìn về phía Hàn Nghệ nói: - Hàn Nghệ tới rồi sao?
.Võ Mị Nương cười nói: - Bệ hạ, người phải nói hắn một chút, bây giờ đến thần thiếp hắn cũng đến hối lộ rồi.
.Lý Trị sửng sốt, nhìn Võ Mị Nương không hiểu chuyện gì.
.Hối lộ? Hàn Nghệ run run, đây là tình huống gì a?
.Võ Mị Nương sai người đem hộp quà ra, nói: - Mời bệ hạ xem, cái này chính là Hàn Nghệ tặng cho thần thiếp đấy.
.Hàn Nghệ vội nói: - Bệ hạ, Ngõ Bắc của vi thần có ngày hôm nay, tất cả là do bệ hạ và hoàng hậu chiếu cố, giờ sắp đến cuối năm, vi thần thay mặt toàn thể Ngõ Bắc tặng lên chút quà mọn, bày tỏ tâm ý.
.Lý Trị cười ha ha, nói với Võ Mị Nương: - Hoàng hậu, nàng cũng đừng dọa hắn nữa, lần trước cũng vì chuyện tặng lễ mà suýt nữa gây ra đại loạn.
.Hàn Nghệ gật đầu cái rụp nói: - Bệ hạ thánh minh.
.Võ Mị Nương cười nói: - Thần thiếp còn không phải sợ người khác hạch tội sao.
.- Nàng nha!
.Lya Trị cười ha ha, chỉ chỉ Võ Mị Nương, lại nói: - Đây là tâm ý của Hàn Nghệ, nàng cứ nhận đi, trẫm nhận hộp quà so với nàng còn nhiều hơn nhiều.
.Hậu kỳ chế tác hộp quà này đều là khắc chữ "Ngự", khác nào hoàng đế đã nhận hộp quà của Hàn Nghệ, rồi sau đó tặng lại cho quan khách ngoại quốc.
.Ba người trong đình, Lý Trị và Võ Mị Nương vừa ngồi xuống, Hàn Nghệ liền chắp tay nói:
.- Khởi bẩm hoàng thượng, vi thần lần này vào cung là có một chuyện bẩm báo với bệ hạ.
.Lý Trị bất giác có cảm giác nhận hối lộ, bèn hỏi: - Chuyện gì?
.Hàn Nghệ nói: - Trước đây bệ hạ để vi thần chấp chưởng Hộ Bộ, cũng là hy vọng vi thần có thể làm cho tài chính quốc gia ngày càng ổn định, vi thần cũng nhiều lần biểu đạt với bệ hạ, mong muốn tiến hành một vài cải cách về tài chính, nhưng bệ hạ có rất nhiều băn khoăn đối với việc này, vì vậy vi thần nghĩ đến một biện pháp, có thể tránh được mối băn khoăn của bệ hạ.
.Lý Trị hiếu kỳ nói:
.- Biện pháp gì?
.Hàn Nghệ nói: - Gần đây vi thần xem sách sử, phát hiện rất nhiều biến pháp đều được triều đình chấp nhận, nhưng lại thất bại ở các châu huyện địa phương, trong đó có một nguyên nhân quan trọng, đó là có vài người mong nhanh chóng hoàn thành biến pháp mà xem nhẹ thực tế, lạc quan một cách mù quáng, cho nên vi thần nghĩ nỗi lo ngại của bệ hạ là vô cùng chính xác. Tuy nhiên một khi hoàn thành liền không không thay đổi nữa, chỉ là dậm chân tại chỗ, vì vậy ở triều đại nào cũng từng có một chữ biến pháp này, dù sao thì các bậc đế vương đều thích có thể tiến bộ. Vi thần rút ra bài học từ các triều đại, cho rằng biến pháp nên thực hiện dần dần, quyết không thể nóng vội, vì thế vi thần kiến nghị, nhược hóa biến pháp, lặng lẽ thực hiện.
.Lý Trị cau mày nói:
.- Nhược hóa biến pháp, lặng lẽ thực hiện?
.- Đúng vậy!
.Hàn Nghệ nói: - Đầu tiên, bằng mọi cách, triều đình chọn một châu huyện để thực hiện một vài cải cách phù hợp, nếu như kết quả tốt, tự nhiên sẽ ảnh hưởng đến các châu huyện xung quanh, đây chính là thực hiên một cách lặng lẽ. Còn với nhược hóa biến pháp, chính là triều đình không đưa ra chủ trương biến pháp, tránh phát sinh tranh đấu trong triều, do Hộ Bộ đơn độc trao đổi với Giản Châu, hình thành mối quan hệ đơn giản giữa hai quan thự, cho dù thất bại, cũng sẽ không tổn hại đến toàn quốc, càng sẽ không dẫn đến việc đấu đá giữa hai phe cũ mới như các triều đại trước. Nhưng nếu như thành công, thì có thể dần dần mang đến lợi ích cho toàn quốc, tuy rằng thời gian thực hiện khá lâu, nhưng có thể làm cho tài chính quốc gia quá độ ổn định.
.Võ Mị Nương nghe vậy mắt sáng ngời, thầm khen một tiếng, tiểu tử này thật là thông minh!
.Lý Trị gật nhẹ đầu, cười nói: - Khanh đây là đi ngược đường mà làm, từ xưa biến pháp đều bắt đầu từ triều đình, sau đó phổ biến ra các châu huyện địa phương, mà khanh lại bắt đầu từ địa phương, dần dần ảnh hưởng đến triều đình, sau đó để triều đình dựa vào biến pháp của địa phương mà đưa ra thay đổi chính sách. Từ triều đình phổ cập đến địa phương, măc dù rất nhanh, nhưng quá nhiều mạo hiểm, bởi vì không thể đi ngược với quan điểm của triều đình đầy uy quyền, vì thế có khi cho dù cải biến thất bại, triều đình vẫn phải tiếp tục thực hiện, như vậy trái lại còn làm cho triều đình lâm vào cảnh khó cả đôi đường. Từ địa phương ảnh hưởng đến triều đình, tuy rằng chậm chạp, nhưng triều đình có thể thuận thế mà làm, tiến được lui được, quả thực ổn thoảhơn rất nhiều.
.Hàn Nghệ nói: - Bệ hạ thánh minh.
.Lý Trị suy nghĩ, nếu đã bắt đầu dùng Hàn Nghệ, đương nhiên phải phát huy tài năng của hắn, nếu tất cả đều rập theo khuôn phép thì đâu còn ý nghĩa gì, hơn nữa Hàn Nghệ đưa ra cách này cũng vô cùng ổn thỏa, rất đáng thử một lần, bèn gật gật đầu nói: - Vậy được, trẫm cho khanh thử xem.
.Hàn Nghệ lại nói: - Nhưng bệ hạ, có những châu huyện cách khá xa triều đình, mà vai vế của thần quá thấp, quan viên địa phương chưa hẳn sẽ nghe thần, đây cũng là vấn đề thường xuyên gặp phải trong cải cách xưa.
.Lý Trị cau mày nói: - Vậy khanh nói phải làm như thế nào?
.Hàn Nghệ ôm quyền nói: - Vi thần cả gan khẩn cầu bệ hạ cho phép vi thần cử hiền bất tị thân1. (1: tiến cử người hiền tài thì cũng không ngại tiến cử người thân)
.- Cử hiền bất tị thân. ? Lý Trị sửng sốt.
.Hàn Nghệ nói: - Vi thần xuất thân nông gia, chỉ một mình đơn độc, quan hệ với các đại thần trong triều lại không phải quá tốt, người duy nhất có thể dựa vào chỉ có người nhà thê tử của vi thần, vì vậy vi thần xin tiến cử với bệ hạ Tư Mã Giản Châu Tiêu Thủ Quy chấp chưởng Giản Châu, phối hợp với vi thần thực nghiệm tân pháp, như vậy có thể tiến một bước trong việc nhược hóa biến pháp.
.Người một nhà không nói lời khách khí, toàn bộ có thể trao đổi riêng tư, còn có thể đảm bảo tốc độ của biến pháp, vì không phải thực hiện thông qua tầng tầng mệnh lệnh, hai người ở nhà nói một chút là xong việc rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận